Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1204. Lễ đăng cơ, huân chương hữu nghị (4)

Chương 1204. Lễ đăng cơ, huân chương hữu nghị (4)
Lễ đăng cơ, huân chương hữu nghị (4)
Cầm quyền lực đi thử thách con người, rất ít người có thể chịu đựng được khảo nghiệm.
Cho nên tam đầu sỏ sẽ khóa chết Đại Hoàng tử ngay từ đầu, không cho hắn cơ hội phản bội.
Đây là hành động rất bình thường cũng rất đáng tin cậy, Ngụy Quân không có lý nào mà đi ngăn cản.
Hắn cũng không hy vọng Đại Hoàng tử làm Hoàng đế có thanh danh quá cao.
Bởi vì cho đến bây giờ, hắn vẫn cho rằng phế bỏ Hoàng đế đối với một quốc gia lợi nhiều hơn hại.
Trở lại chuyện chính.
Ngụy Quân trở lại hiện thực, nói với Vương Thượng Thư: "Lễ đăng cơ có thể khiêm tốn, nhưng mà không thể không có, dù sao cũng cân phải viết vào sử sách. Hơn nữa bên Yêu đình cũng đang nhìn chằm chằm. Vương Thượng Thư, ngươi có gửi thư mời cho Yêu đình không? Đại Hoàng tử đăng cơ, Yêu đình lẽ ra nên phái yêu đến dự lễ."
"Gửi rồi! Hôm nay Hồ Vương sẽ đến Đại Càn, đêm nay sẽ ngụ ở quý phủ của Đại Hoàng tử. Ngày mai sẽ đích thân tham gia dự lễ đăng cơ của Đại Hoàng tử." Vương Thượng Thư nói.
Ngụy Quân nở nụ cười: "Hồ Vương có thể đến, vẫn là Yêu đình thật là nể mặt."
Dù sao Hồ Vương ở Yêu đình cũng là dưới Yêu Hoàng, trên vạn yêu.
Vương Thượng Thư cũng cười nói: "Đại Hoàng tử dù sao cũng là cháu ngoại trai của nàng ta, Hồ Vương đích thân đến cũng là đương nhiên."
"Có bằng hữu từ phương xa tới thăm sướng chết đi được. Nếu Hồ Vương đã đến đây, chúng ta phải chiêu đãi cẩn thận một chút. Bây giờ yêu quái tốt giống như Hồ Vương không còn mấy nữa." Ngụy Quân cảm khái nói.
Tuy vừa rồi hắn mới thấy một người xong.
Thị nữ của Thần Hậu cũng là một yêu quái tốt.
Ngụy Quân vừa nhớ đến bà lão, kế đó liền cảm ứng được bà lão và Hồ Vương thế mà đến cùng với nhau.
Vẻ mặt Ngụy Quân dần dần trở nên vi diệu.
Tổ hợp hai yêu quái này đích xác là tính tính hợp nhau.
Dù sao cũng đều là huyết mạch yêu sư.
Hơn nữa với tư cách là tam đại yêu sư, Hồ Vương hẳn là cũng vô cùng tò mò về nhị đại yêu sư.
Nhưng, điều ngoài sự liệu của Ngụy Quân là Hồ Vương và bà lão tuy có đi tới cùng nhau, nhưng cũng không có trò chuyện vui vẻ gì.
Ngược lại, Hồ Vương còn vô cùng khinh thường bà lão.
"Bổn vương vốn tưởng rằng nhị đại yêu sư là chết ở trên tay minh chủ đầu tiên của Liên minh người tu chân, thể nào cũng không ngờ rằng lại là chết trong tay con cái của mình, bổn vương thật cảm thấy không đáng cho tiền bối." Hồ Vương lạnh giọng nói.
Là thế hệ thứ ba của huyết thống yêu sư, nàng dĩ nhiên sẽ đứng về phía nhị đại yêu sư, bất bình thay cho tiền bối của mình.
Thái độ này của Hồ Vương, bà lão đương nhiên cũng sẽ không vui vẻ gì, bà nhíu mày nói: "Ngươi là cái thá gì mà dám nói xằng nói bậy về tiểu thư ta?"
Trần Già vội vàng nhắc nhở nói: "Tiền bối, nàng ta là Hồ Vương, cũng là yêu sư đương thời của Yêu đình."
"Yêu sư đương thời?"
Sau khi Bà lão biết thân phận của Hồ Vương, vẻ mặt cũng trở nên cổ quái.
"Đây cũng chẳng phải là chức vị tốt đẹp gì. Tiểu hồ ly, ta khuyên ngươi vẫn nên sớm từ cái chức vị yêu sư này đi, bằng không dễ chết oan chết uổng lắm, hơn nữa rất có thể sẽ phải chịu sự phản bội đến từ người thân cận nhất của mình." Bà lão hảo tâm nhắc nhở.
Hồ Vương cười lạnh: "Không phiền ngươi lo lắng, bổn vương sẽ không phạm vào sai lầm của nhị đại yêu sư đâu, dưỡng ra một cái đứa vong ơn bội nghĩa. Đứa trẻ Bổn vương bồi dưỡng đều là chân thành hiếu thảo tiêu biểu."
Lời nói của Hồ Vương khinh thường thần hậu ra mặt.
Bà lão cũng chỉ cười ha ha.
"May mà Yêu đình không phải do ngươi định đoạt, bằng không vận mệnh của Yêu tộc thật sự đáng lo ngại đấy."
Bà lão chẳng thèm để tâm đến thái độ của Hồ Vương.
Cuộc chiến bảo vệ Trường Sinh tông lần trước, Ưng Vương đã đứng về phía Trường Sinh tông. Lúc ấy bà cũng có mặt, cho nên cũng biết chuyện này.
Có Ưng Vương ở đó, Hồ Vương vốn cũng rất khó đi cùng với Trường Sinh tông.
Cho nên đối với thái độ của Hồ Vương, bà lão căn bản không quan tâm.
Dù sao Ưng Vương đã về phe bọn họ, vả lại nói đến cùng Yêu đình vẫn là do Yêu Hoàng định đoạt.
Bà lão biết giữa thần hậu và Yêu Hoàng có liên hệ với nhau.
"Không hài lòng nửa câu cũng thấy nhiều. Trần Già, đi thôi, đừng có giao lưu với loại hồ ly lẳng lơ này cho cụt hứng."
Hồ Vương khinh thường thần hậu, bà lão cũng khinh thường Hồ Vương.
Cùng lắm chỉ là một ả hồ ly lẳng lơ mà thôi.
Nhớ lại hồi đó chủ nhân của bà chính là thần thú Bạch Trạch.
Đại diện cho điềm lành.
Hồ ly thối há có thể bì được?
Nhưng bà lão cũng chưa có đi xa.
Bởi vì Lục Khiêm đã tìm được bà rồi.
Trước đó Lục Khiêm đã bẩm báo với triều đình trao tặng huân chương cho bà. Lục Khiêm rất nghiêm túc, không hề có ý tứ đùa cợt.
Sau khi rời khỏi, hắn liền đi thúc đẩy chuyện này và trực tiếp đi tìm Thượng Quan Thừa tướng.
Vốn dĩ Thượng Quan Thừa tướng còn có hơi do dự.
Nhưng khi Thượng Quan Thừa tướng nhận được tin tức từ phía bên Lễ bộ, biết được bà lão không chút do dự đã ký vào bản hiệp ước phi lý do Ngụy Quân lập ra, hắn đã quả quyết đồng ý lời thỉnh cầu của Lục Khiêm.
Hắn cũng tin rồi.
Bà lão quả nhiên là đồng chí của bọn hắn.
Sức ảnh hưởng của Ngụy Quân đã đổi mới nhận thức của hắn.
Mà sự nghiêm túc của Lục Khiêm cũng đã làm cho bà lão kinh ngạc.
"Mời ta ngày mai tham gia lễ đăng cơ của tân hoàng Đại Càn?" Bà lão hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận