Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1000: Thắng chắc rồi (3)

Dù sao Lục Nguyên Hạo là dựa vào thiên phú, Bạch Khuynh Tâm là mở hack, là người đi cùng một con đường với Nguỵ Quân.
Từ xưa đến nay, người dựa vào thiên phú đều không so được với người mở hack.
Nhưng, Ngụy Quân cảm thấy không sao cả.
"Ngươi không tham gia, Đại Càn cũng thắng chắc."
Ngụy Quân bình tĩnh nói:
"Tuy cuộc tranh bá thiên kiêu còn chưa bắt đầu, nhưng ta đã nhìn thấy được đáp án cuối cùng là Đại Càn năm hiệp thắng ba!"
Bạch Khuynh Tâm:
"Có lòng tin như vậy?"
"Ngươi mỏi mắt mong chờ là được, khẳng định không thành vấn đề."
Hơn nữa còn là trong tình huống Đại Càn chủ động ẩn giấu mấy người chủ lực.
Ngụy Quân lười tham gia, Bạch Khuynh Tâm không muốn tham gia, Đại Hoàng tử bởi vì sắp đăng cơ cũng không thích hợp tham gia loại trận đấu này.
Ba người bọn họ đều là người có hy vọng giành được thắng lợi trực tiếp, nhất là Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm, chỉ cần tham gia thì chính là chiến thắng.
Thực lực của Đại Hoàng tử trong thế hệ trẻ cũng chỉ thua kém Lục Nguyên Hạo một bậc, hiện tại đã trở thành người thừa kế của Đại Càn, thực lực lại nhanh chóng tăng vọt. Hơn nữa Hồ Vương không tiếc tài trợ, xác suất Đại Hoàng tử thắng trận tiếp theo cũng vượt quá tám mươi phần trăm.
Nhưng mặc dù ba người bọn họ không tham gia, Ngụy Quân vẫn nắm chắc chiến thắng như cũ.
Chính là tự tin như vậy.
Nhưng biểu hiện của một vài người vẫn vượt ngoài dự liệu của Ngụy Quân.
Nhâm phủ.
Nhâm Dao Dao lại triệu hồi mẹ của mình một lần nữa.
Đứa nhỏ có mẹ giống như cục vàng.
Nhâm Dao Dao hiện tại cảm thấy mình chính là cục vàng.
Có khó khăn liền tìm mẹ.
"Mẫu thân, ta muốn tham gia cuộc tranh bá thiên kiêu."
Hồ Vương nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi gật đầu:
"Đúng là một chủ ý không tồi. Chỉ cần Dao Dao con có thể giành thắng lợi ở trong cuộc tranh bá thiên kiêu liền có thể tiếng tăm lừng lẫy. Hiện tại biểu ca con lập tức liền trở thành Hoàng đế Đại Càn, con cũng không cần phải một mực che giấu chính mình nữa."
Suy cho cùng cũng là con gái của mình, Hồ Vương vẫn rất yêu thương.
Trên mặt Nhâm Dao Dao lộ ra nụ cười sung sướng:
"Con biết nương đối xử tốt với con nhất."
"Đứa trẻ ngốc, con là con gái của nương, nương không tốt với con thì ai tốt với con?"
Hồ Vương cười nói.
Nhâm Dao Dao lập tức được đà lấn tới:
"Nương, thực lực của con tuy không tồi, nhưng so với thiên kiêu đỉnh nhất mà nói còn kém hơn một chút. Nương phải giúp con, con cần nhanh chóng nâng cao thực lực."
"Không thành vấn đề."
Hồ Vương đồng ý vô cùng sảng khoái.
"Dao Dao, con đến Yêu Đình một chuyến đi, lần này nương đích thân giúp con nâng cao thực lực, nhất định làm cho con chiến một trận thành danh."
Đã cho cháu ngoại trai hoàng vị.
Đã cho Ngụy Quân thánh vị.
Đối với con gái ruột duy nhất của mình, Hồ Vương đương nhiên cũng không thể quá keo kiệt.
"Nương, con nhất định sẽ hiếu thuận với người cả đời."
Nhâm Dao Dao vui vẻ ra mặt.
Có nương giúp đỡ, mình có thể nhanh chóng nâng cao thực lực lại lần nữa.
Khoảng cách với Ngụy công tử cũng càng gần.
Không ngừng cố gắng, Nhâm Dao Dao, ngươi có thể.
Cho dù ngươi không thể, nương của ngươi cũng nhất định sẽ giúp ngươi.
Nhâm Dao Dao tràn ngập tin tưởng với Hồ Vương.
Sinh ra tham vọng giống như Nhâm Dao Dao còn có một người mà Ngụy Quân hoàn toàn không ngờ đến là Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử chưa bao giờ có thiên phú về tu luyện.
Tuy không phải loại phế vật được công nhận như Đại hoàng tử, nhưng Tứ hoàng tử cũng được công nhận là tài hèn sức mọn.
Thiên phú tu luyện cực kỳ bình thường.
Ngay cả Đỗ Uy cũng nói như vậy.
Nhưng mà không ngăn nổi Đỗ Uy vẫn luôn đưa đồ tốt cho Tứ hoàng tử.
Làm cho thực lực hiện tại của Tứ hoàng tử hoàn toàn vượt qua trình độ mà bạn cùng lứa nên có.
Ngay cả thiên kiêu bình thường cũng không sánh kịp.
Như thế mà Tứ hoàng tử vẫn không thoả mãn.
"Lão Đỗ, ta muốn tham gia cuộc tranh bá thiên kiêu lần này, ngươi phải giúp ta. Còn có thứ gì tốt thì mau mau lấy ra."
Đỗ Uy:
"Hết rồi, thật sự một tý cũng không còn nữa."
Tứ hoàng tử rất không hài lòng:
"Lão Đỗ, vậy là ngươi không đúng rồi. Chúng ta đều là người một nhà, đối với người một nhà sao lại còn keo kiệt bủn xỉn như thế? Không muốn ta giúp các ngươi đối phó Ngụy Quân nữa sao?"
Đỗ Uy cạn lời.
Cái đệch!
Tiểu nhân vô sỉ, dựa vào Ngụy Quân để ra lệnh Tây đại lục, hắn còn lấy Tứ hoàng tử không biện pháp gì.
Nhưng Đỗ Uy thật sự không muốn tiếp tục cho Tứ hoàng đồ tốt nữa.
"Điện hạ, hiện tại ngài muốn đối phó Ngụy Quân e rằng cũng vượt ngoài tầm với."
Đỗ Uy trào phúng nói:
"Ngụy Quân hiện tại là Thái Sử công, địa vị ở Đại Càn cao hơn ngài."
"Cho nên lão Đỗ ngươi muốn qua cầu rút ván?"
Tứ hoàng tử hỏi.
Đỗ Uy không nói gì.
Nhưng trầm mặc chính là một loại thái độ.
Tứ hoàng tử cũng không có thất thố mà chỉ giễu cợt nói:
"Lão Đỗ à, ta thật sự đã đánh giá cao ngươi rồi. Ngụy Quân còn chưa chết đâu, thế mà ngươi đã muốn trở mặt với ta. Không sai, hiện tại ta không có biện pháp gì với Ngụy Quân, nhưng cái này chỉ là hiện tại. Càng là lúc này, ngươi lại càng nên kiên định ủng hộ ta. Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, dệt hoa trên gấm, chính vì bây giờ ta gặp rủi ro, cho nên bây giờ ngươi giúp ta mới nhận được cảm kích của ta lớn hơn nữa.
"Hơn nữa bản cung còn chưa có buông tha cho ngôi vị hoàng đế đâu. Đại ca hắn huyết thống không thuần, căn bản ngôi vị hoàng đế này ngồi không vững nổi. Tình hình hai ngày trước ngươi cũng thấy đấy, văn võ toàn triều, người chân chính hy vọng đại ca của ta làm Hoàng đế thật ra không được mấy người.
"Chỉ cần bản cung có thể nổi tiếng trong cuộc tranh bá thiên kiêu lần này tức khắc sẽ nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người. Đến lúc đó dựa vào nhân cách mị lực của bản cung, cộng thêm tiền của Tây đại lục lão Đỗ các ngươi cũng đủ để cho bản cung chiêu binh mãi mã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận