Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1366. Con đường chưa từng nghĩ đến (2)

Chương 1366. Con đường chưa từng nghĩ đến (2)
Con đường chưa từng nghĩ đến (2)
Dưới tình huống như vậy, cao thủ Tây đại lục còn có thể ám sát thành công Nguỵ Quân. Vậy Tứ Hoàng tử cảm thấy Nguỵ Quân căn bản không đáng để thần minh Tây đại lục phí tâm tư lớn như vậy.
Nguỵ Quân khẳng định sẽ không dễ dàng chết, Tứ Hoàng tử tin tưởng vững chắc điều này.
Sự thật chứng mình, phán đoán của hắn một chút tật xấu cũng không có.
Thích khách kia của Tây đại lục đã hoàn toàn thí mạng rồi.
Đỗ Uy tuy rằng rất tức giận, nhưng hắn cũng không có biện pháp gì.
Nhưng lại kích phát thêm mâu thuẫn giữa hắn và Nguỵ Quân.
Tại trụ cột mâu thuẫn này, Tứ Hoàng tử bỏ thêm vào một nhúm lửa.
“Ta biết ám sát Nguỵ Quân rất khó thành công.”
Đỗ Uy bị những lời này của Tứ Hoàng tử chọc tức đến bật cười: “Cho nên ngươi cố ý phái hắn đi chịu chết?”
“Chuyện này thì thật sự không có.”
Tứ hoàng tử đương nhiên không thể thừa nhận.
Tứ Hoàng tử giải thích: “Ta chỉ là nghĩ, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Tuy rằng ta biết Nguỵ Quân không dễ dàng bị giết như vậy, nhưng mà vạn nhất thì sao? Vạn nhất trước khi ta phản quốc còn có thể thuận tay giết được Nguỵ Quân, khẳng định có thể có được càng lớn hồi báo. Ta tin tưởng thần minh Tây đại lục cũng sẽ thưởng cho ta.”
Dừng một chút, Tứ Hoàng tử ăn ngay nói thật: “Mặc dù thất bại, dù sao chết cũng là cao thủ Tây đại lục các ngươi, có quan hệ gì với ta chứ? Mối làm ăn không tổn thất này, ta không làm mới là kẻ ngốc.”
Đỗ Uy thật lâu không nói gì.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy đồ đệ vô liêm sỉ như thế.
Thật lâu sau, Đỗ Uy mới bất đắc dĩ nói: “Điện hạ, ta van cầu ngươi, làm người đi, có chút mặt mũi. Không thể làm ngươi, thì ít nhất cũng không nên như thế.”
Tứ Hoàng tử bĩu môi, trào phúng nói: “Ta nếu là làm ngươi, đã sớm liều chết cùng đám xâm lược các ngươi rồi. Lão Đỗ, trong lòng ngươi cũng phải có chút hiểu rằng. Người có thể hợp tác với đám Tây Dương man di các ngươi, cũng không phải là người tốt gì. Ngươi đừng hy vọng ta có tiết tháo.”
Tứ Hoàng tử: Ta nếu đã ngoan độc lên ngay cả bản thân cũng mắng, ngươi có sợ không?
Đỗ Uy sợ.
Hắn thực sự phục rồi.
Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Tứ Hoàng tử hiện tại chính là không biết xấu hổ, hắn thật sự không có biện pháp nào.
Ai bảo Tây đại lục có việc cầu Tứ Hoàng tử chứ.
Chuyện này cũng giống năm đó rút đao thành tiểu quỷ bên kia thật ra cũng có địa vị. Dù sao còn cần hắn làm một cái chiêu bài, vậy cũng không thể làm gì hắn.
Tứ Hoàng tử hiện tại chính là loại định vị này.
Trước khi Tây đại lục còn chưa đạt thành mục tiêu, Tứ Hoàng tử chính là vô địch.
Cho nên Tứ Hoàng tử làm chuyện càng quá đáng hơn, Tây đại lục cũng sẽ không đụng đến hắn. Nhiều nhất cũng chỉ cảnh cáo hắn một chút.
Tứ hoàng tử không sợ vế sau.
Đừng nhìn Tứ Hoàng tử thời điểm đối mặt với Cơ Soái bị áp chế toàn diện, đó là vì hắn căn bản không có địa phương kiềm chế Cơ Soái.
Đối mặt với Tây đại lục thì không giống vậy.
Trên người hắn có thứ Tây đại lục muốn.
Cho nên Tây đại lục thật đúng là phải theo hắn.
Chẳng sợ Tứ Hoàng tử làm chuyện trái với lợi ích của bọn họ, nhưng Tây đại lục nhịn được.
Ít nhất hiện tại vẫn nhịn được.
Đỗ Uy cũng rất nghẹn khuất.
Nhưng hắn thật sự không có biện pháp gì với Tứ Hoàng tử.
Thấy Tứ Hoàng tử đã bắt đầu ngoan độc ngay cả bản thân cũng mắng, Đỗ Uy chỉ có thể nói: “Điện hạ, ta lý giải cừu hận của ngươi đối với Nguỵ Quân.”
Tứ hoàng tử thầm nghĩ ngươi lý giải cái rắm.
Lão tử chính là đang diễn trò.
Thuận tiện tặng đầu người Tây đại lục các ngươi.
Sau đó càng thêm tin tưởng ta.
Hai mục đích đều đã đạt tới.
Tứ Hoàng tử thiếu chút nữa đã bành trướng suy nghĩ mình rất lợi hại.
Cũng may hắn còn bảo trì lý trí, sau đó nghe Đỗ Uy tiếp tục nói: “Nguỵ Quân không dễ giết như vậy. Quan trọng nhất là, điện hạ ngài làm như vây, rất có khả năng dẫn lửa thiêu thân. Vạn nhất tra được đến trên đầu của ngươi…”
Tứ Hoàng tử đánh gãy lời Đỗ Uy: “Tra được đến trên đầu ta cũng không quan hệ gì. Lão Đỗ, ngươi đã quên, chúng ta lập tức phải rời khỏi rồi. Mặc dù thật sự bị điều tra ra thì sợ cái gì? Bản cung làm chuyện xấu nhiều rồi, không quan tâm có thêm một chuyện này.”
Đỗ Uy: ". . ."
Đối mặt Tứ Hoàng tử lợn chết không sợ nước sôi, Đỗ Uy hoài nghi mình sẽ bị hắn chọc tức đến tắc động mạch não.
Hắn chỉ có thể gắng sức suy nghĩ về phương hướng tốt.
“Điện hạ, đã chuẩn bị bị gần xong nên muốn rời khỏi sao?”
“Ừm, sắp rồi, lão Đỗ ngươi cùng đi với ta đi.”
“Ta hẳn là nên rời khỏi trước.” Đỗ Uy nói: “Ta tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa gì.”
Mục đích lớn nhất của hắn khi đi vào Đại Càn chính là phụng theo dặn dò của Nữ thần Trí Tuệ, mượn sức Tứ Hoàng tử giết Nguỵ Quân.
Trước mắt mà xem, kế hoạch này đã hoàn toàn chết non.
Cũng may mất bên đông được bên tây, tuy không giết được Nguỵ Quân. Nhưng phối hợp với Hải Hậu thuyết phục Tứ Hoàng tử đầu hàng, coi như là một công lớn.
Cầm loại công lớn này trở về Tây đại lục, cũng có thể giúp hắn đại trướng thể diện.
Nếu chuyện cần làm đã không thể thành, nhiệm vụ thuyết phục Tứ Hoàng tử đầu hàng đã hoàn thành. Đỗ Uy cũng chuẩn bị rút lui khỏi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận