Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 639: Trên đầu chữ sắc một cây đao (1)

"Ngụy tiên sinh thời điểm ở đông đại lục, từng nói qua một câu rằng người cầm lương cho dân chúng, đừng để họ chết cóng trong gió. Vì tự do làm người mở đường, không thể để cho bụi gai làm khó.
Ngụy tiên sinh hiện tại đó là vì dân chúng mà cầm lương, vì tự do làm người mở đường.
Nếu trục xuất người như ngụy tiên sinh, cắt tình đoạn nghĩa cùng Ngụy tiên sinh. Vậy từ nay về sau, rốt cuộc sẽ không còn những anh hùng ở tòa thành Văn Minh nữa.
Vô luận từ kế lâu dài hay là kế trước mắt, chúng ta đều tuyệt đối không thể bỏ rơi Ngụy tiên sinh, chẳng sợ là địch với thần linh.
"Thỏa hiệp là không có kết cục tốt, chúng ta muốn đem vận mệnh Công xã Văn Minh nắm giữ ở trong tay mình."
Địa vị Kiều Trì và Tạp Nhĩ ở trong Công xã Văn Minh vẫn rất cao.
Sau khi hai người bọn họ lên tiếng, cảm xúc bên trong Công xã Văn Minh ổn định một chút.
Những kẻ không ổn định đã bị Tạp Nhĩ tướng quân đánh chết tại đương trường, không tạo thành được cái ảnh hưởng gì.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt những người quản lý Công xã Văn Minh này liền thay đổi.
Bởi vì bọn họ thu được tin tức:
"Không tốt rồi, trong thành có rất nhiều cư dân và công nhân đều đến chỗ ở của Ngụy tiên sinh."
"Bọn họ muốn đuổi Ngụy tiên sinh ra ngoài?"
"Cũng có thể là mời đi ra ngoài, nhưng vô luận như thế nào, đều muốn Ngụy tiên sinh nhanh chóng rời khỏi tòa thành Văn Minh."
Cao tầng Công xã Văn Minh hai mặt nhìn nhau.
Tháng chín này còn sôi động hơn so với những năm trước.
Bọn họ không dám chậm trễ.
Rất nhanh, Kiều Trì và Tạp Nhĩ tự mình dẫn đầu, trước tiên đến chỗ Ngụy Quân.
Bọn họ rất nhanh liền phát hiện địa phương Ngụy Quân đang ngủ lại, quả nhiên đã bị đám đông bao vây.
Mà Ngụy Quân đang đứng ở trong đám người, đỡ một lão nhân.
"Lão tiên sinh, ngài có chuyện gì cứ nói là được, không cần hành lễ đối với ta."
Ngụy Quân nói.
Giọng điệu lão nhân có chút áy náy:
"Ngụy tiên sinh, ta biết ngài là một người thực rất giỏi, nhưng hiện tại thần muốn giết ngài."
"Cho nên làm sao?"
"Ngài có thể rời khỏi tòa thành Văn Minh hay không, để tránh liên lụy đến chúng ta."
Ngụy Quân im lặng.
"Ngụy tiên sinh, thần linh đã đáp ứng đề cao đãi ngộ chúng ta, mục đích cách mạng chúng ta đã đạt được rồi, ngài có thể không cần náo loạn nữa hay không."
Ngụy Quân tiếp tục trầm mặc.
"Ngụy tiên sinh, thật ra thần linh tốt lắm, có vấn đề là những thương nhân. Sự tồn tại của ngài đã muốn trở nên gay gắt với tòa thành Văn Minh và mâu thuẫn với thần linh, hy vọng Ngụy tiên sinh có thể xử lý thích đáng vấn đề này."
Ngụy Quân nâng tay, ngăn lại những người này tiếp tục nói chuyện, sau đó mới cảm khái nói:
"Các ngươi không cần phải nói, ta đã hiểu rồi. Yên tâm, tự ta sẽ đi, tuyệt không liên lụy các ngươi."
Ngụy Quân thật ra cũng không phải thực tức giận.
Dân trí ở niên đại này còn chưa hoàn toàn mở ra, Ngụy Quân vốn cũng không có ôm kỳ vọng rất cao đối với dân chúng tầng dưới chót này.
Nếu vị thần nghệ thuật muốn cho hắn rời khỏi tòa thành Văn Minh, vậy hắn rời khỏi là được.
Vừa lúc thuận tiện cho đám người vị thần nghệ thuật hạ sát thủ với hắn.
Ngụy Quân vì bọn họ có thể thành công ám sát mình, cũng là tính toán nát óc.
Đương nhiên, lời này khẳng định không thể nói ra.
Cho nên Ngụy Quân trước khi đi còn phải lên mặt một hồi:
"Ta đi rồi, thần linh và thương nhân sẽ tu bổ trường học và bệnh viện cho các ngươi, sẽ đề cao tiền lương cho các ngươi. Cái này không phải bởi vì lương tâm bọn họ trỗi dậy, cũng không phải bởi vì bọn họ biến thành người tốt, mà là vì ta đã tới."
Để lại những câu nói đầy khí phách, Ngụy Quân hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, rời khỏi văn minh chi thành.
Phía sau là hàng loạt ánh mắt kính ngưỡng.
Mà phía trước, còn lại là thập diện mai phục.
Ngụy Quân cười lớn tiến về phía trước, cao giọng ngâm xướng nói:
"Hôm nay chặt đầu có làm sao? Cách mạng gian nan trăm trận rồi.
Thử đến hoàng tuyền gặp người cũ, mười vạn tinh kỳ chém Diêm La.
Tây phương khói lửa cũng mười năm, đầu này phải treo trên cổng nước.
Chư quân ngày sau cần cố gắng, tỏ lòng thành kính bằng mũi tên.
Vì nhà mà dấn thân cách mạng, chấm dứt mưa máu với hoa rơi.
Nay ta xả thân vì nghĩa ấy, nhân gian biến hóa Tự Do hoa."
Bài thơ do Ngụy Quân ngâm xướng, là "Mai Lĩnh Tam Chương" của Trần Soái.
Mùa đông năm 1936, Trần Soái bị thương và lâm bệnh nặng, bị quân địch bao vây hơn hai mươi ngày ở Mai Lĩnh, viết được ba bài thơ này.
Trong các bài thơ, Trần Soái hiến thân cho cách mạng và quyết tâm cùng chủ nghĩa tinh thần lạc quan cách mạng, đã lan truyền cảm hứng cho cả một thế hệ.
Đây là một bài thơ tuyên thệ được đưa vào sách giáo khoa.
Ngụy Quân ngâm xướng một lần "Mai Lĩnh Tam Chương", thánh quang liền tự động bao phủ hắn.
Hạo Nhiên Chính Khí bắt đầu gia tốc tuần hoàn cả trong ngoài cơ thể hắn.
Ngụy Quân rõ ràng có thể cảm giác được, cánh cửa Bán Thánh của hắn lại bắt đầu rục rịch mở ra.
Nếu không phải hắn toàn lực áp chế...
Hiện tại tu vi hắn thực có khả năng giống như con ngựa hoang thoát cương, thực lực suy diễn cái gì mà gọi là "Tiến triển cực nhanh" .
Sau khi Ngụy Quân vừa ngâm xướng "Mai Lĩnh Tam Chương" một lần liền hối hận.
Cố tỏ ra trang bức cho lắm vào, rồi quên mất Hạo Nhiên Chính Khí cũng là chó liếm hắn.
Trang bức trả giá thực thảm trọng, một lần không cẩn thận, thực lực liền lại tiến giai.
Vậy hắn có hối hận cũng không kịp.
Mà những người khác sau khi nghe đến "Mai Lĩnh Tam Chương", cũng khâm phục cúi đầu sát đất.
Lão nhân vừa rồi lên tiếng đuổi Ngụy Quân ra khỏi tòa thành Văn Minh, nâng tay liền tát cho mình một cái.
"Ta chính là tên khốn kiếp."
Lão nhân thì thào tự nói.
Bọn họ chết lặng sao? Chết lặng.
Nhưng bọn họ không ngu.
Dân chúng một chút cũng không ngu.
Bọn họ chẳng lẽ không biết rằng Ngụy Quân đến là vì bọn họ sao?
Bọn họ chẳng lẽ không biết rằng Ngụy Quân đang giúp bọn họ tranh thủ quyền lợi sao?
Không, tất cả bọn họ đều biết.
Nhưng vì thần linh đồng ý chỗ tốt, bọn họ cũng không ngại đuổi Ngụy Quân đi.
Bọn họ không ngu.
Chỉ là hơi có chút xấu tính, tư tâm quá nặng.
Nhưng người thường vốn là ích kỷ.
Ngụy Quân không cho rằng đây là cái đại sự gì.
Chính bọn họ lúc trước cũng không cho rằng mình làm sai điều gì.
Nhưng nghe được Ngụy Quân ngâm xướng "Mai Lĩnh Tam Chương", nhìn đến thánh quang bao phủ Ngụy Quân, vậy mà vừa rồi dân chúng liên hợp tất cả lại cùng nhau đuổi Ngụy Quân đi khỏi tòa thành Văn Minh, bọn họ cảm nhận được áy náy phát ra từ trong lòng.
Thậm chí là hối hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận