Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 661: Quân nơi chín suối cùng cát bụi, ta tại nhân gian tuyết trắng đầu (2)

Ma Quân:
"Bốn thành thực lực của ta, ở nhân gian cơ bản thực khó gặp được nguy hiểm. Ngụy Quân, ngươi yên tâm, về sau có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không lại để cho ngươi phải mạo hiểm, ta sẽ giúp ngươi bình định tất cả khó khăn."
Ngụy Quân nghe vậy thì chỉ im lặng.
Rèn rẹt.
Sét đánh giữa trời.
Vậy mà hắn lại quên, phản đồ lấy oán trả ơn nhiều nhất trên thế giới này chính là Ma Quân.
Hốc mắt Ngụy Quân đỏ ửng.
Bản Thiên Đế đang làm gì thế này?
Tân tân khổ khổ ép buộc nửa ngày, kết quả tự tạo cho mình một bảo tiêu hầu như vô địch thiên hạ.
Ngụy Quân hận nha.
Ma Quân thấy Ngụy Quân kích động như vậy, trong lòng cũng mười phần cảm động.
Sủng nhân này quả nhiên vẫn rất sủng ái bản miêu.
Biết được thực lực bản miêu khôi phục bốn thành, ngươi xem hắn cảm động chưa kìa.
Đều khóc nhanh như vậy.
Trên thế giới này, lần đầu tiên có người dùng tình cảm chân thành thắm thiết đối đãi với nàng như vậy.
Ma Quân cảm thấy hạnh phúc thật nhiều.
Không giống như cái nhìn của Ma Quân, những người khác ở đây nhìn thấy bộ dáng Ngụy Quân có hốc mắt đỏ bừng, chỉ nghĩ đến Ngụy Quân đang tức cảnh sinh tình, tại địa phương đặc thù này, Ngụy Quân hoàn thành cộng minh cùng với linh hồn anh hùng liệt sĩ.
Bọn hắn đánh giá rất cao đối với Ngụy Quân.
"Vạn hạnh trời xanh có mắt, để cho ta Đại Càn sản sinh ra một Ngụy Quân tử."
"Có Ngụy đại nhân, ta tin tưởng máu của những chiến hữu này sẽ không mất đi vô ích, bọn họ nhất định có thể bách thế lưu danh."
"Vì một đoạn lịch sử chiến tranh vệ quốc này được viết sách soạn sử, trừ bỏ Ngụy đại nhân, là ai ta cũng không tin tưởng."
"Nếu không có Ngụy đại nhân, di thể những huynh đệ này ở Tây đại lục, hiện tại cũng về không nhà được."
"Lương hỏa tương truyền, trong chiến tranh vệ quốc, có chí sĩ đầy lòng nhân ái này. Vài năm sau, vẫn có lứa tuổi trẻ tuấn kiệt như Ngụy đại nhân bọn họ. Đại Càn ta dù có các vấn đề, nhưng cho tới bây giờ cũng không thiếu khuyết anh hùng."
.
Ngụy Quân bị những người này thổi phồng có chút đỏ mặt.
Hắn khẩn khoản khoát tay áo, khiêm tốn nói:
"Các vị, mọi người vẫn nên tự tìm kiếm chiến hữu ngày xưa của mình, hoặc là cúng bái anh hùng liệt sĩ đi. trước mặt những anh linh đã hy sinh tại đây, ngụy mỗ thật sự không có mặt mũi được các vị khen ngợi. Bọn họ mới là nhân vật chính, ta chỉ là người chấp bút cho bọn họ mà thôi."
"Bọn họ đương nhiên là nhân vật chính, là anh hùng, nhưng không có Ngụy đại nhân, bọn họ cũng rất có khả năng sẽ ôm nỗi hận nơi cửu tuyền."
Cơ Soái nhìn Ngụy Quân, chân thật nói:
"Ngụy đại nhân, ngươi đang nhìn bọn họ, bọn họ đã ở dưới cửu tuyền nhìn ngươi. Mọi người nói đều chính xác, cái đoạn lịch sử này, chỉ có cho ngươi đến viết, mới có thể làm cho bọn họ mỉm cười nơi cửu tuyền, mới có thể làm cho bọn họ chân chính bách thế lưu danh. Ngươi là văn nhân, là sử quan, đứng vững dưới áp lực khắp nơi cầm bút viết đúng sự thật, cũng không phải mọi người đều có thể đủ làm được. Ngụy đại nhân, thiên hạ cũng chỉ có ngươi mới có năng lực này, lại có đảm đương này."
Vẫn có một số người không sợ chết.
Nguyện ý đắc tội Càn đế nhân cũng không phải không có.
Nhưng mà kẻ không sợ chết, lại dám đắc tội thế lực khắp nơi, đồng thời tự lo được cho thân mình, cũng không phải loại sử quan vô tri không biết kiêng kỵ điều gì...
Thật đúng là chỉ có một mình Ngụy Quân.
Chuyện này, không phải là hắn thì là ai bây giờ.
Bởi vì liên lụy rất lớn.
Tây đại lục, liên minh người tu chân, yêu đình, thậm chí thần tiên trên trời, thậm chí cấp bậc cao tầng độc thủ phía sau màn.
Để cho một người bình thường đến viết đoạn lịch sử này vào sách sử, dù cho hắn là người có tâm, cũng vô lực.
Cũng chỉ có loại người không sợ chết như Ngụy Quân, lại có năng lực già dặn ứng phó tất cả cục diện phức tạp, mới có thể chân chính làm được chuyện này.
Ngụy Quân cũng ý thức được điểm này.
Hắn lại gật đầu với Cơ Soái, nói:
"Cơ Soái, ta nói rồi, đây là trách nhiệm mà ta được phân phó. Ngụy Quân chỉ có cúc cung tận tụy, dù chết vẫn làm."
"Ngụy đại nhân cao thượng."
Cơ Soái giọng điệu mười phần vui mừng:
"Ngụy đại nhân, ngươi hãy tới gần linh vị này, có thể cúng bái một chút. Để xây dựng ngôi đền liệt sĩ này, chúng ta tiêu phí không ít tâm huyết, ngươi sẽ có rất nhiều thu hoạch."
Ngụy Quân có chút nghi hoặc:
"Cơ Soái trong lời nói của ngài có thâm ý gì?"
"Toàn bộ bài vị anh hùng liệt sĩ này, đều là dùng tài liệu đặc thù luyện chế, mặt trên đều gắn vào một đạo thuật hồi tưởng thời gian, có thể làm cho người ta nhìn thấy sự tình của bọn họ trước khi chết."
Cơ Soái nói tới đây, lắc đầu:
"Đáng tiếc, bởi vì dạng công trình này cần tiêu phí tài nguyên thật sự nhiều lắm, cho nên trước mắt có thể đạt tới hiệu quả có hạn. Chỉ để đạt được bước này, cũng đã tiêu hao của chúng ta từ khi kết thúc cuộc chiến tranh vệ quốc tới nay, một phần mười quân phí."
"Còn có một phần năm kinh phí của Giám sát ti."
Lục Tổng quản bổ sung nói:
"Nhưng bút kinh phí này ta chỉ giao cho Ảnh Tử, hôm nay mới biết được, thì ra là làm việc này."
Ngụy Quân nghe vậy trở nên nghiêm nghị:
"Hai vị đại nhân mới là chân chính cao thượng."
"Không chỉ là chúng ta, Hộ bộ, hoàng thất, thật ra đều đang âm thầm xuất lực, chỉ là quá khứ mấy năm nay, ai cũng không dám đem việc này phơi bày với bên ngoài."
Cơ Soái giải thích nói:
"Trước kia ở Đại Càn, là do liên minh người tu chân định đoạt. Chúng ta đã từng nghĩ rằng, thật ra chúng ta đang làm một chuyện tình không hề có ý nghĩa."
"Không, rất ý nghĩa, một quốc gia có anh hùng xuất hiện lớp lớp nhất định là quốc gia bất hạnh, nhưng mà một quốc gia lãng quên anh hùng khẳng định là không có quốc gia hi vọng."
Ngụy Quân chân thật nói:
"Nhớ mãi không quên, tất có hồi báo. Nếu lúc trước không có các vị kiên trì, chắc sẽ không có cảnh tượng hôm nay."
"Thật ra chúng ta ai cũng không có nắm chắc, thật sự có thể đi đến một ngày này."
Cơ Soái cảm khái nói.
Ngụy Quân trầm giọng nói:
"Những anh hùng liệt sĩ hy sinh này, thời điểm bọn họ chết trận, rất nhiều người cũng không có nghĩ tới, trận chiến tranh này đến cùng sẽ thắng hay không. Nhưng bọn họ vẫn lựa chọn anh dũng chiến đấu, khẳng khái chịu chết."
Đây là tài phú quý giá nhất của một quốc gia.
"Ngụy đại nhân, lục mỗ có một yêu cầu quá đáng."
Lục Tổng quản chủ động chắp tay nói với Ngụy Quân.
Ngụy Quân lập tức hoàn lễ:
"Lục Tổng quản mời giảng."
"Gần đây Giám sát ti gây rất nhiều thù hằn tại triều dã."
Ngụy Quân nghe vậy có chút kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận