Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1235. Đêm mưa mang đao (3)

Chương 1235. Đêm mưa mang đao (3)
Đêm mưa mang đao (3)
Ấy từ từ…
Hình như có chỗ nào đó không đúng?
Ý của mấy lão già này là?
Đại Hoàng tử phản ứng trở lại.
"Các ngươi muốn giết Ngụy Quân?"
"Bệ hạ tuệ nhãn như đuốc, chúng ta quả thật là nghĩ như thế, đang muốn báo cáo cho ngài một chút về kế hoạch của chúng ta."
Đám trưởng bối này giấu diếm Càn đế, nhưng bọn họ không muốn giấu diếm Đại Hoàng tử.
Tuy thời điểm bọn họ thương lượng sự tình, thật ra cũng gạt bỏ Đại Hoàng tử ra ngoài đầu tiên.
Nói là báo cáo cho Đại Hoàng tử, trên thực tế cũng chính là thông báo cho hắn mà thôi.
Dù sao Đại Hoàng tử cũng vừa mới thượng vị, hơn nữa huyết thống không thuần.
Trông cậy vào bọn họ đối với Đại Hoàng tử tôn kính mười phần là không có khả năng.
Đại Hoàng tử cần thời gian và công trạng để xác định uy danh của mình.
Nhưng Đại Hoàng tử dù sao cũng đã đăng cơ, cho nên bọn họ cũng phải chú trọng thể diện cho Đại Hoàng tử, liền ngả bài kế hoạch của bọn chọ cho hắn.
Đại Hoàng tử cũng nghe đến ngu luôn.
"Các ngươi nghiêm túc thật đấy à?"
"Đương nhiên, Ngụy Quân không trừ, Đại Càn không yên."
Đại não Đại Hoàng tử bắt đầu vận hành kịch liệt.
Là thành viên nòng cốt của hội Thiết huyết cứu quốc, hiện tại thế mà có người muốn giết hội trưởng của mình.
Không thể nhẫn.
Có điều, mấy người này không phải dễ đối phó như vậy.
Hắn trước tiên phải lá mặt lá trái, sau đó lại nhân cơ hội thông báo cho Ngụy Quân, tranh thủ có thể phản sát.
Hoàng tộc Đại Càn… Đại Hoàng tử đối với bọn họ một chút cảm tình cũng không có.
Ngay cả với Càn đế hắn cũng không có cảm tình.
Nhưng Đại Hoàng tử suy diễn ra cảm xúc mà mình nên có, kích động nói: "Tốt, sớm nên như thế, chỉ là vài tên thần tử, làm sao có thể dung túng cho chúng làm càn thế được?"
Thấy Đại Hoàng tử kích động thế này, nhóm trưởng bối đều rất hài lòng.
"Bệ hạ tuổi tuy nhỏ, nhưng vẫn là có dũng khí."
"Đúng vậy, so với tiên hoàng thì mạnh mẽ hơn nhiều."
"Bệ hạ yên tâm, việc này chúng ta đã thương nghị chu toàn, tuyệt không có sơ hở."
Nghe được "thương nghị chu toàn", " "tuyệt không sơ hở", trong lòng Đại Hoàng tử cuồn cuộn.
"Ngụy Quân cũng không phải là người dễ đối phó, hơn nữa nhân số Ngụy đảng lại đông, muốn giết hắn, e là không dễ dàng gì." Đại Hoàng tử nói: "Tuy ta vẫn luôn muốn bắt lấy tên khốn này, nhưng mà thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ. Các vị trưởng bối nhất định phải càng thêm cẩn thận."
"Bệ hạ thận trọng một chút là đúng, nhưng bệ hạ cứ yên tâm, lần này chúng ta nhất định có thể mã đáo thành công. Trường Sinh tông đã hồi âm chúng ta rồi, tông chủ Trần Già của bọn họ và Chu Phân Phương có thù giết sư. Chỉ cần chúng ta nguyện ý giao Chu Phân Phương cho hắn, hắn liền bằng lòng hợp tác cùng hoàng thất chúng ta, cùng nhau tiêu diệt tên giặc nước Ngụy Quân này."
"Trần Già?"
Đại Hoàng tử nhớ lấy cái tên này thật kỹ, bỏ Trần Già vào danh sách phải giết của mình.
Kẻ này không thể giữ.
Muốn tìm cơ hội loại bỏ đối phương.
Nhưng hắn cũng biết Trần Già chiếm được truyền thừa chân thần của thị nữ thần hậu.
Nếu như bàn về thực lực, hiện tại chỉ sợ còn đè ép hắn một cái đầu.
Việc này cũng làm cho Đại Hoàng tử sinh ra áp lực không nhỏ.
Đại Hoàng tử âm thầm quyết định, sau khi đổi niên hiệu, mình liền bế quan tu luyện.
Đương nhiên, trước khi bế quan, nhất định không thể để cho Ngụy Quân xảy ra sơ xuất.
Đám người muốn giết Ngụy Quân, đều đáng chết.
Nhưng nếu như chỉ dựa vào một mình Trường Sinh tông thì còn chưa đủ cho bọn hắn dũng khí lớn như thế.
Cho nên Đại Hoàng tử hỏi tiếp: "Một Trường Sinh tông đã đủ để cho kế hoạch của chúng ta không xảy ra sơ suất gì sao?"
"Cái này đương nhiên là không rồi, cho nên chúng ta còn liên hệ với Nho gia. Bệ hạ, lão hủ hiện tại phải xin lỗi ngài trước một tiếng rồi."
"Xin lỗi?"
"Đúng vậy, vì mượn sức Nho gia, lão hủ đã làm chủ cho Nho gia không ít chức quan còn trống, còn có sách cổ Nho gia do hoàng tộc chúng ta cất giữ có lẽ nên để cho Nho gia tăng thêm thực lực trong khoảng thời gian ngắn. Chúng ta đã thể hiện thành ý như thế rồi, Nho gia đáp ứng cũng rất sảng khoái. Bọn họ cam đoan triều chính sẽ không xảy ra hỗn loạn, hơn nữa tuyệt đối trung thành với bệ hạ ngài."
Lần này Đại Hoàng tử lặng lẽ một thoáng.
Hắn đã cảm nhận được đám lão già này không hề tôn trọng mình.
Hắn mới là Hoàng đế hiện tại của Đại Càn.
Kết quả mấy lão già này toàn là tiền trảm hậu tấu.
Nhưng lại chưa được hắn đồng ý mà đã tự tiện hứa hẹn phong quan cho Nho gia.
Loại hành vi này, trên bản chất không có khác gì tam đầu sỏ.
Nếu như hắn nghe được những chuyện này còn biểu hiện rất vui vẻ, vậy đám trưởng bối hoàng thất nhất định sẽ cảnh giác hắn.
Một người trẻ tuổi, đào đâu ra kỹ năng diễn tốt như vậy? Thế mà hỉ nộ không hiện lên mặt.
Ngược lại là Đại Hoàng tử trực tiếp lộ vẻ không ngờ, để khiến cho đám lão già trở nên yên tâm hẳn.
Trưởng bối vừa rồi lên tiếng lại mở miệng: "Bệ hạ, quả thật là lão hủ đã đi quá giới hạn, muốn giết muốn lăng trì, lão hủ đều mặc cho bệ hạ xử trí. Nhưng chuyện hợp tác cùng Nho gia, thỉnh bệ hạ chớ nên ngăn cản. Nho gia thấy Ngụy Quân là phản đồ, giai đoạn hiện nay, Nho gia chính là bằng hữu của hoàng thất chúng ta."
Đại Hoàng tử hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Trẫm biết phân biệt nặng nhẹ, Nho gia mặc dù cũng không phải dễ chung sống, nhưng dù sao vẫn phải sinh tồn dựa vào hoàng thất chúng ta. Ngụy Quân không giống, hắn muốn hoàn toàn lật đổ hoàng thất chúng ta, chúng ta và Ngụy đảng không đội trời chung, Ngụy đảng nhất định phải bị nhổ tận gốc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận