Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1492. Chúng ta đều có tương lai tươi sáng (4)

Chương 1492. Chúng ta đều có tương lai tươi sáng (4)
Chúng ta đều có tương lai tươi sáng (4)
Lời Tứ Hoàng tử nói là thật.
Lúc ấy hắn sở dĩ có thể thành công thoát thân, là con gái nuôi Kỳ Hủ Oánh của Lục Khiêm xả thân cứu lấy hắn .
Chuyện này không phải là bí mật.
Cho nên Dewey không thể chứng minh là giả.
Nhìn thấy ánh mắt thẳng thắn của Tứ Hoàng tử, Dewey tin.
Hắn không tìm thấy lý do và dấu hiệu nói dối của Tứ Hoàng tử.
Hơn nữa tất cả những điều Tứ Hoàng tử nói đều là sự thật mà hắn đã biết.
"Lão Dewey, ta biết ngươi nghi ngờ ta, điều này rất bình thường, ta quả thật không giống như người có khả năng làm được chuyện lớn như vậy. Nhưng mà, con người là bị ép mà ra."
Giọng điệu của Tứ Hoàng tử giọng điệu mười phần bất lực.
"Lúc ấy ta cũng là bị ép đến mức độ đấy, bắt buộc phải làm, nếu không làm thì ta sẽ phải chết cùng theo Hải Hậu. Nếu như là ta trước kia, có lẽ ta cũng không dám làm. Nói đến thì phải cảm ơn ngươi, ngươi đã cho ta nhiều lợi ích như vậy, khiến cho thực lực và dũng khí của ta đều có được sự tiến bộ rất lớn. Suy cho cùng, là ngươi cho ta dũng khí. Ta có thể có hôm nay, có một nửa công trạng là của lão Dewey ngươi."
Tứ Hoàng tử dùng sức vỗ vai Dewey, nghiêm túc nói: "Lão Dewey, huynh đệ tốt, cả một đời. Về sau ta có một miếng ăn, thì sẽ có cho ngươi một miếng thức ăn thừa, tuyệt đối đừng khách sáo."
Dewey nhịn rồi nhịn, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được, từ trong miệng thốt ra một chữ:
"Cút!"
"Lão Dewey, lễ nghi, lễ nghi. Ngươi là truyền nhân của gia tộc Tulip cao quý, là quý tộc xem trọng lễ phép nhất của Tây Đại Lục, ngươi không thể mở miệng nói tục."
"Nếu không cút, chúng ta không cần bàn nữa."
Tứ Hoàng tử biến mất trong một giây.
Nhìn bóng lưng Tứ Hoàng tử rời khỏi, Dewey xoa xoa đầu mình.
Tên lưu manh này, chỉ số thông minh không cao bao nhiêu, nhưng giới hạn dưới thật sự thấp.
Mỗi một lần gặp Tứ Hoàng tử, Dewey đều rất đau đầu, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng Dewey không có phẫn nộ như biểu hiện ở ngoài mặt.
Ngược lại, hắn rất lý trí.
Dù gì cũng là đại thần ngoại giao của Tây Đại Lục, làm sao có thể dễ dàng thất thố như vậy?
Sau khi Tứ Hoàng tử đi, Dewey gọi cố vấn của mình đến, sau đó nói lại cho cố vấn những lời mà vừa rồi Tứ Hoàng tử nói.
"Tiên sinh, ngươi có nghĩ rằng sự xúi giục của Tiểu Tứ là âm mưu không?" Dewey hỏi.
Mặc dù hắn không cho rằng đây là âm mưu, Tứ Hoàng tử không có trí thông minh đó, nhưng mà để chắc ăn, hắn vẫn quyết định hỏi khách khanh của mình.
Khách khanh cũng nghiêm túc suy ngẫm rất lâu.
Cuối cùng hắn đưa ra phán đoán của mình.
"Đại nhân, sự xúi giục của Tiểu Tứ chưa chắc là âm mưu, nhưng chỉ sợ là hắn chưa có trao đổi với triều đình Đại Càn, đây khả năng chỉ là ý tưởng cá nhân hắn. Hắn muốn mượn sức của đại nhân, thành công đạt được phong vương tước. Còn về việc đại nhân có thật tâm quy thuận Đại Càn hay không, e là Tứ Hoàng tử cũng không thèm để ý."
Dewey thở phào nhẹ nhõm một hơi, gật đầu nói: "Ta cũng vậy nghĩ như vậy, Tiểu Tứ trước nay ích kỷ tư lợi, lợi ích quốc gia không nằm trong phạm vi suy xét của hắn. Nhưng mà nếu ta thật sự nguyện ý đồng ý với hắn, ta tin tưởng lời hứa của hắn có thể biến thành sự thật, bởi vì bọn Thượng Quan Vân của Càn quốc khẳng định cũng hy vọng xúi giục được ta."
"Không sai, đại nhân dù sao cũng là đại thần ngoại giao của Tây Đại Lục, Càn quốc đối với đại nhân khẳng định là vội vàng nghênh đón, cụ thể đại nhân nghĩ như thế nào?"
Khách khanh nhìn phía ánh mắt của Dewey, Dewey bị dọa giật mình.
"Ta đương nhiên là giả vờ đầu hàng, ngươi sao lại nghi ngờ điều này?" Dewey kinh ngạc.
Không ngờ lại nghi ngờ lòng trung thành của hắn?
Bổn quan làm người thất bại như vậy sao?
Khách khanh trầm mặc một lát, sau đó nói: "Điện hạ, Tứ Hoàng tử tuy là người thô bỉ, nhưng mà lời thô lý không thô. Ngài ở Tây Đại Lục, tình cảnh hiện tại quả thật đáng lo. Hơn nữa chính như lời hắn nói, ngài ở Tây Đại Lục đã không còn đường thăng tiến nữa rồi."
Dewey nhíu mày nói: "Chờ ta lập được công lớn, đường thăng tiến tự nhiên sẽ mở ra."
"Đại nhân thật sự cho là như vậy sao?" Khách khanh trầm giọng nói: "Đại nhân, ngài phải biết rằng, có người lên chức, thì có người xuống đài, ai sẽ ngồi xem ngài lên chức chứ?"
Lông mày Dewey càng nhíu càng chặt.
"Ta nghe ý này của ngươi, là thật sự muốn ta đầu hàng làm phản đồ?"
"Đây có lẽ thật sự có thể trở thành một đường lui cho đại nhân." Khách khanh nhẹ giọng nói: "Đại nhân, Càn quốc không có yếu như chúng ta tưởng, chúng ta chưa chắc có thể thật sự đánh bại Càn quốc. Nếu đã như vậy, vì sao chúng ta phải chặt đứt một đường lui trước chứ?"
Dewey tức giận nói: "Ta là truyền nhân của gia tộc Tulip, Dewey ta đời đời nhận được hoàng ân, những lời nói này về sau đừng để ta nghe được."
Khách khanh thở dài một hơi, chắp tay nói với Đỗ Uy: "Đại nhân, ngài nên hiểu rõ, nếu không phải ta thật sự xem ngài là chủ công của ta, những lời nói mang tội chém đầu này ta khẳng định sẽ không nói với ngài."
Dewey nghe vậy sắc mặt dịu xuống.
"Ta biết tiên sinh là vì tốt cho ta, bằng không sẽ không nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Ta cũng biết lời thật thì khó nghe, cao tầng có nhiều người lưỡng lự, thân ta ở trong đó, chưa chắc có thể có kết cục tốt. Nhưng Dewey trung thành và tận tâm với quốc gia, tuyệt đối sẽ không làm chuyện phản quốc đầu hàng địch, tiên sinh không cần nhiều lời, việc này không cho phép thương lượng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận