Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1507. Một con phố Chư Thiên Vạn Giới, hỏi thăm nghe ngóng xem ai là cha (3)

Chương 1507. Một con phố Chư Thiên Vạn Giới, hỏi thăm nghe ngóng xem ai là cha (3)
Một con phố Chư Thiên Vạn Giới, hỏi thăm nghe ngóng xem ai là cha (3)
Mặc dù Nữ thần Trí Tuệ đã cho hắn ta quyền hạn rất lớn, cũng cho hắn rất nhiều thứ tốt, nhưng Dewey vẫn muốn dùng tiết kiệm một chút.
Đáng tiếc, Ngụy Quân không phối hợp.
Hắn ta cũng chỉ có thể tiếp tục làm Thiện Tài đồng tử.
Nghĩ đến đây, Dewey có chút khó chịu.
Vậy mà lại như ý nguyện của Tứ Hoàng tử.
Nói là Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Tứ Hoàng tử đột nhiên xuất hiện bên cạnh Dewey.
Bắt đầu châm chọc khiêu khích:
"Ha ha, không muốn hợp tác với ta, muốn đến chỗ Ngụy Quân để lôi kéo Ngụy Quân đúng không? Lão Dewey ơi, ngươi nói xem ta nên nói với ngươi như thế nào mới được? Sao ngươi lại không có não như vậy chứ? Ai sẽ hợp tác với ngươi? Cũng chỉ có loại người không biết xấu hổ như bổn cung ta thôi. Ngụy Quân là một người thể diện, căn bản không để ý đến ngươi, chè bế môn** này có phải là ăn rất sảng khoái rồi không?”
(**): từ chối không cho khách vào nhà, gọi là cho khách ăn chè bế môn.
Dewey: "..."
Phục loại người ngay cả bôi nhọ bản thân cũng không bỏ qua như Tứ Hoàng tử.
Chỉ cần bản thân ta tự chế nhạo mình trước, người khác không thể chế nhạo ta.
Không có chút khuyết điểm.
Dewey quả thực bị Tứ Hoàng tử nói trúng rồi.
"Lão Dewey, chấp nhận số phận đi, người như hai chúng ta mới là cá mè một lứa. Đừng cứ muốn chơi với Ngụy Quân nữa, ta mới là chân mệnh thiên tử của ngươi, Ngụy Quân không ưa ngươi đâu, cho dù Ngụy Quân và Nho gia là thù địch, vô ích. Trên thế giới này, người có thể giúp ngươi, hiểu ngươi chỉ có ta, đến hiện tại mà ngươi còn chưa thấy rõ sao?”
Dewey ngửa mặt lên trời thở dài.
Hắn ta thấy rõ rồi.
Chỉ là hắn ta không cam lòng.
Dù sao, ngày nay mọi người ai cũng muốn chơi với người tốt, người xấu lại càng muốn chơi với người tốt.
Dù sao, người xấu có thể bắt nạt người tốt nhưng rất khó bắt nạt người xấu.
Bảo hắn ta đi chơi với loại lưu manh như Tứ Hoàng tử, Dewey chán ghét từ tận đáy lòng.
Đáng tiếc, Dewey đã nhận rõ hiện thực.
Khi hắn ta ghét bỏ Tứ Hoàng tử, Ngụy Quân cũng đang ghét bỏ hắn ta.
Đây chính là cuộc đời.
Mọi người đều ghét bỏ nhau.
Dewey chỉ có thể chấp nhận số phận.
"Được thôi, điện hạ, hiện tại xem ra chúng ta cần đàm phán nghiêm túc rồi.”
Dewey thu lại sự không tôn trọng của mình với Tứ Hoàng tử.
Trong tình huống không có sự lựa chọn, chỉ có thể tiếp nhận hiện thực, sau đó vì mục tiêu mà phấn đấu.
Không thể quá nghiêm khắc cực đoan về đạo đức, bởi vì người quá cực đoan về đạo đức, rất khó làm được chuyện gì lớn, cũng rất khó lên được địa vị cao.
Dewey, thân là đại thần ngoại giao của Tây Đại Lục, đương nhiên là người không nghiêm khắc cực đoan về đạo đức.
Sau khi bị Ngụy Quân từ chối, Dewey nhanh chóng hoàn thành quá trình chuyển biến tâm lý.
Sau đó, lại bắt đầu con đường vận chuyển một lần nữa.
Chỉ là cảnh này khiến Dewey có chút hoảng hốt.
Luôn cảm thấy đã từng thấy qua ở đâu đó rồi.
Thấy qua ở đâu nhỉ?
Chẳng lẽ ta vẫn là người trung niên vận chuyển lợi ích cho Tứ Hoàng tử năm đó, không có chút thay đổi sao?
Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu Dewey, sau đó lại nhanh chóng vụt tắt.
Không thể, tuyệt đối không thể.
Lần này, hắn ta không thể giẫm lên vết xe đổ được.
Không ai lại rơi vào cùng một cái hố hai lần, huống hồ người đó còn là đại thần ngoại giao anh minh của Tây Đại Lục.
...
Cuộc đàm phán giữa Dewey và Tứ Hoàng tử tiến triển thuận lợi.
Ở bên khác.
Cuộc đàm phán giữa Châu Phân Phương và Nho gia cũng tiến triển vô cùng thuận lợi.
Đối với cành ô liu mà Châu Phân Phương ném ra, Vương Thượng thư vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Còn mang theo mấy phần không thể tin nổi.
"Ngươi thành thánh rồi?”
Châu Phân Phương thể hiện một chút sự uy nghiêm của thánh nhân Nho gia của mình.
Sau đó ngạo nghễ nói: “Hàng thật giá thật, nếu giả sẽ cho đổi lại, có phải ngươi muốn đập đầu thể hiện sự tôn trọng với ta không?”
Kể từ sau thánh nhân Nho gia, mặc dù Nho gia cũng không thiếu thiên tài được sản sinh ra, nhưng thánh nhân... vẫn thực sự chưa từng xuất hiện lại.
Thánh nhân ngồi xuống, ba nghìn song hoa hồng côn* đó... à không, là ba nghìn đệ tử, tu vi cao nhất cũng chính là bán thánh.
(*): người đứng đầu trong nhóm thủ hạ giỏi nhất
Trong tình hình không biết rằng Ngụy Quân cũng đã thành thánh, Châu Phân Phương chính là người thứ hai của Nho Gia mà Vương Thượng thư biết.
Hắn ta thực sự kinh ngạc.
Chỉ là hắn ta luôn cảm thấy không đúng.
"Ta nhớ ngươi trở thành bán thánh cách đây không lâu.”
Châu Phân Phương điềm tĩnh nói: “Ngươi không biết gì về thế giới của thiên tài.”
Vương Thượng thư: "... Ông nội ta hiện tại còn chưa thành thánh.”
Châu Phân Phương: "Đừng so sánh thiên tài với người phàm.”
Vương Thượng thư: "Thiên phú của ngươi cũng sàn sàn với ông nội ta, ngươi không thể tiến bộ nhanh như vậy, rốt cuộc ngươi làm thế nào được như vậy?”
Không ai nghi ngờ thiên phú của Châu Phân Phương.
Nhưng Vương Hải cũng là người tu luyện đến bán thánh từ rất sớm.
Hơn nữa, trên con đường bán thánh, Vương Hải có được sự chỉ điểm của thánh nhân Nho gia, đi xa hơn so với Châu Phân Phương.
Vương Thượng thư vẫn luôn có lòng tin với ông nội mình.
Cho dù thiên phú của Vương Hải có kém hơn Châu Phân Phương một chút, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không bị Châu Phân Phương bỏ xa như vậy.
Hơn nữa, Châu Phân Phương tổng cộng cũng mới thành bán thánh chưa được mấy ngày.
Bây giờ đã thành thánh nhân rồi.
Tiến độ rất phi khoa học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận