Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 1452. Thầy nào trò nấy (2)

Chương 1452. Thầy nào trò nấy (2)
Thầy nào trò nấy (2)
Tuy nhiên đem Thượng Quan Tinh Phong quất một trận roi chưa chắc đã có tác dụng.
Thượng Quan Uyển Nhi thấy cách làm của Sa Vị có chút quá phong độ rồi.
Đối với việc này, Sa Vị đáp lại rất đơn giản: "Ta đang học tập hắn, cố gắng làm một người quân tử. Hơn nữa ngươi không hiểu ta, ta làm việc luôn luôn phóng khoáng."
Nếu như Ngụy Quân có mặt tại đây, nhất định sẽ làm nhân chứng cho Sa Vị:
Lời này tuyệt đối là thật.
Hắn làm việc quá phóng khoáng rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi mặc dù không quen biết Sa Vị, nhưng cũng cảm nhận được thành ý của Sa Vị.
Nàng cũng đoán được người Sa Vị muốn đối phó là ai.
Bởi vì vừa rồi Sa Vị nhắc tới một từ —— quân tử.
"Ngươi muốn đối phó Ngụy Quân?"
"Tiểu cô nương ngươi thật sự rất thông minh, thật sự, đáng tiếc vẫn là câu nói kia, thiên phú quá kém." Giọng điệu và ánh mắt của Sa Vị đều đầy vẻ đáng tiếc.
Phàm như thiên phú của Thượng Quan Uyển Nhi cao một chút, hắn sẽ đưa lợi thế hấp dẫn hơn.
Hắn ra giá, trước nay đều xem tiềm lực mà đối đãi.
Thượng Quan Uyển Nhi lại lần nữa không có lời nào phản bác.
"Tiểu cô nương, ta có thể nhìn thấy dã tâm và theo đuổi của người, ta thích ánh mắt không cam chịu thua kém người khác của ngươi, cái này làm ta nhớ tới rất nhiều cố nhân. Giữ vững tâm tính này, giữ vững loại dục vọng này, bắt lấy cơ hội, cố gắng hướng về phía trước. Mặc dù thiên phú của ngươi không cao, nhưng vẫn có cơ hội tạo ra kỳ tích." Sa Vị cổ vũ nói.
Thượng Quan Uyển Nhi quyết định chặn bốn chữ "Thiên phú không ổn" này đi.
Chuyện đùa.
Nàng đường đường là Âm Thần, sao có thể thiên phú không ổn.
Ngoại trừ đối mặt với Ma Quân, Thượng Quan Uyển Nhi trước giờ chưa từng cảm thấy bản thân thiên phú không ổn.
Ngụy Quân và bọn Lục Nguyên Hạo bị Thượng Quan Uyển Nhi phớt lờ rồi.
Nàng chủ yếu xem Ngụy Quân là đối tác, xem Lục Nguyên Hạo như một hậu sinh vãn bối.
Không nghĩ đến sẽ so sánh thiên phú với bọn họ.
Thượng Quan Uyển Nhi chỉ lắc đầu nói: "Các hạ có lẽ nhìn người rất chuẩn, ta cũng không phủ nhận ta muốn hướng về phía trước, nhưng tuyệt đối sẽ không trả giá bằng việc hại người. Ta cùng với Ngụy Quân xưa nay không thù không oán, làm hại hắn để làm bước tiến thân, ta không làm như vậy được."
"Không có bảo ngươi hại hắn, chỉ là bảo ngươi thuyết phục phụ thân ngươi giữ trung lập."
Rất hiển nhiên lời từ chối khéo léo của Thượng Quan Uyển Nhi nằm trong dự đoán của Sa Vị, cho nên hắn cũng không bất ngờ, mà cười nói: "Quan hệ của ngươi và Ngụy Quân cũng không thân thiết đến mức độ phải sống chết cùng nhau chứ? Huống hồ còn kéo cả phụ thân ngươi vào."
"Các hạ, thật ra ngươi đã nhầm một chuyện, quan hệ của cha ta với Ngụy Quân, tốt hơn nhiều so với quan hệ của ta với Ngụy Quân." Thượng Quan Uyển Nhi nhắc nhở nói: "Bao gồm đệ đệ của ta, quan hệ của hắn và Ngụy Quân rất tốt. Ở Thượng Quan gia tộc, ta mới là người xa cách với Ngụy Quân nhất. Cho nên ngươi tìm đến ta, cũng không có tác dụng gì."
"Ta không cho là như vậy, ta cho rằng Thượng Quan Tinh Phong chẳng qua là tên cuồng chịu ngược có chút thiên phú."
Ở một nơi nào đó, Thượng Quan Tinh Phong hắt xì một cái.
Xoa xoa cái mũi, Thượng Quan Tinh Phong than thở nói: "Là Châu Nhi lại nhớ đến cảm giác dùng roi da quất ta rồi sao?"
"Về phần Thượng Quan Thừa tướng phụ thân của ngươi, ở trong lòng hắn, địa vị của đứa con gái là ngươi quan trọng hơn rất nhiều so với đứa con trai Thượng Quan Tinh Phong kia. Lời ngươi nói, ta tin là hắn sẽ nghe."
Thấy Thượng Quan Uyển Nhi vẫn muốn từ chối, Sa Vị lại nhẹ nhàng bâng quơ tung ra một lá bài.
"Thiên Âm tông."
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn về phía Sa Vị, nhíu mày hỏi: "Có ý gì?"
"Tương lai trong nửa năm, một vài trưởng lão quyền lực của Thiên Âm tông đều sẽ xuất hiện một vài vấn đề của thiên nhân ngũ suy*. Có mượn cơ hội này để hoàn toàn nắm Thiên Âm tông trong tay hay không, phải xem tiểu cô nương ngươi lựa chọn như thế nào."
(*) các hiện tượng khác nhau xuất hiện vào cuối cuộc đời, năm sự tàn phá của thiên địa và con người chỉ quần áo bẩn thỉu, hoa héo trên đầu, nách đổ mồ hôi, thân thể hôi hám, đứng ngồi không yên.
Sa Vị cười nói: "Ta nói rồi, ta trước giờ ra tay rất phóng khóng."
Thượng Quan Uyển Nhi sâu sắc cảm nhận được .
"Nếu Ngụy Quân xem người là bạn, ta tin tưởng hắn cũng hy vọng ngươi đồng ý, không phải sao?" Sa Vị hỏi ngược lại.
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ cắn môi.
Một khắc sau.
Ngụy Quân: "Thượng quan cô nương, đồng ý với hắn, nhất định phải đồng ý với hắn."
Thượng Quan Uyển Nhi: "Ta đã đồng ý rồi, tí nữa ta sẽ đi thuyết phục cha ta."
Ngụy Quân: "Tốt quá rồi, Thượng quan cô nương, ngươi đã đưa ra một lựa chọn sáng suốt."
Thượng Quan Uyển Nhi: "Ngụy Quân, ngươi không tức giận sao?"
Ngụy Quân nghiêm túc nói: "Thượng quan cô nương, về sau nếu lại có cơ hội như vậy, xin đừng chần chừ, trực tiếp đồng ý. Chúng ta là bạn bè, bạn bè đương nhiên hy vọng đối phương sống tốt."
Ngươi giúp ta bê cái chỗ dựa là Thượng Quan Thừa tướng này đi, đây thật đúng là niềm vui bất ngờ.
Ngụy Quân đồng thời cho Thượng Quan Uyển Nhi cùng lão sư hời một cái like.
Nghe được Ngụy Quân nói như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng cảm xúc phức tạp.
Sa Vị nói rất đúng, Ngụy Quân thật sự xem nàng là bạn, cũng thật sự hy vọng nàng đồng ý.
So sánh với nhau, bản thân thật sự là tự thấy xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận