Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 664: Trong nháy mắt lông tóc dựng cả lên (2)

"Lục Tổng quản, ngài có muốn đến bên cạnh nghỉ ngơi một chút hay không? Người của Giám sát ti chết trận... Có phần nhiều, ta lo lắng cảm xúc ngài sẽ hoàn toàn sụp đổ."
Ngụy Quân nhắc nhở nói.
Giám sát ti chết trận, cũng không chỉ có vài người nghĩa tử của Lục Tổng quản.
Vệ quốc mười năm, tỉ lệ tử vong của Giám sát ti chỉ có cao chứ không thấp.
Ở trong Giám sát ti, cũng có rất nhiều người đã hy sinh trong trận chiến có địa vị không thấp hơn so với chín nghĩa tử của Lục Tổng quản.
Đây đều là thủ hạ trước kia của Lục Tổng quản, chiến hữu, huynh đệ.
Ngụy Quân không sống cùng thời với bọn họ, cảm xúc còn chịu được.
Nhưng mà để cho Lục Tổng quản ôn lại một lần nữa về ký ức lưu lại của những người này, liền thật sự có chút hằn lên vết sẹo của hắn.
Người bình thường rất khó chống đỡ.
Nhưng Lục Tổng quản cự tuyệt đề nghị của Ngụy Quân.
"Ta không sao, Ngụy đại nhân, ngươi tiếp tục đi."
Lục Tổng quản nói.
Ảnh Tử đứng ở bên cạnh Ngụy Quân.
Hắn biết Lục Tổng quản đến cùng đầu nhập vào bao nhiêu tình cảm ở Giám sát ti thượng.
Cùng Ngụy Quân giống nhau, Ảnh Tử thực lo lắng Lục Tổng quản sẽ tức cảnh sinh tình, cảm xúc sụp đổ.
Cho nên Ảnh Tử cũng khuyên:
"Đốc chủ, ngài vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, ngươi hiện tại tinh khí thần đều không hề tốt."
"Không cần lo lắng cho ta, huynh đệ này năm đó, ta đã rất nhiều năm không có gặp bọn họ."
Lục Tổng quản nói tới đây, thanh âm có chút phiền muộn:
"Nói thật, ta rất nhớ bọn họ."
Trong lòng Ảnh Tử run lên, hoàn toàn buông xuôi khuyên bảo Lục Tổng quản ý nghĩ lảng tránh.
Ngụy Quân cũng thở dài một tiếng, không kiên trì nữa.
Hắn đi tới hướng bài vị kế tiếp.
Người Giám sát ti chết trận xác thực không phải số ít, Ảnh Tử thực hiển nhiên đều sắp xếp tất cả những người này ở cùng nhau.
Bài vị kế tiếp, đều không phải là nghĩa tử nghĩa nữ của Lục Tổng quản, mà là Giám sát ti một trưởng quan đương nhiệm năm đó đến cả Ngụy Quân cũng không biết.
Hắn gọi là Ôn Thiên Thành.
Cúi đầu đối với bài vị Ôn Thiên Thành.
Ngay sau đó, Ngụy Quân thấy được cảnh tượng kinh thành ngày xưa.
Ôn Thiên Thành đang phát bổng lộc cho một đám thủ hạ của Giám sát ti.
Vừa phát vừa nói:
"Mọi người đến lấy tiền, rồi đi ăn một bữa ăn ngon, mua thịt mua cá. Ai mà chưa bao giờ ăn thịt, nên tự đi Hồng Tụ Chiêu Diệu Âm phường mà ăn món thịt, nhưng không nên đi Tượng Cô quán."
Mọi người cười ha hả.
Có thủ hạ hỏi:
"Lão đại, ta còn muốn để giành tiền cưới vợ đấy, cái bổng lộc này cũng không thể xài loạn."
Ôn Thiên Thành nói:
"Vẫn nên tìm đi, đến tiền tuyến là phải liều mạng, không bằng trước tiên cứ ăn ngon mặc đẹp cái đã..."
Toàn bộ tiếng cười đột ngột im bặt.
Lục Tổng quản đã có chút nhịn không được.
"Lão Ôn..."
Đây là lão huynh đệ của hắn.
Cũng là huynh đệ ủng hộ hắn sớm nhất.
Ôn Thiên Thành đi lên tiền tuyến, cũng đã có dự cảm không ổn.
Nhưng quốc nạn lầm đầu, đại địch tiếp cận.
Thân là quân nhân, biết rõ hẳn phải chết, lại cũng không hề lựa chọn lui ra phía sau.
Nếu không, làm sao có thể xứng đáng với bổng lộc mà mình đã nhận?
Làm sao có thể xứng đáng với một thân nam nhi bảy thước?
Ngụy Quân đem chứng kiến vừa rồi của mình, ghi tạc thật sâu trong lòng.
Trước kia Lục Nguyên Hạo từng nói với hắn, Giám sát ti cũng là cả nhà trung liệt.
Lúc ấy Ngụy Quân cũng không có cảm giác gì.
Nhưng mà hiện tại, hắn hiểu rõ ý tứ thành ngữ "Cả nhà trung liệt" này.
Phía sau thành ngữ này, đó là công tích được chứng kiến bởi vô số máu tươi và chết chóc.
Là huân chương của bọn họ phấn đấu và hy sinh vì quốc gia này.
Ngụy Quân tiếp tục đi tới bài vị kế tiếp.
Lần này, hắn thấy được một người trẻ tuổi.
Không phải là nghĩa tử nghĩa nữ của Lục Tổng quản như trước.
Ảnh Tử giới thiệu nói:
"Tiểu Vương là mầm mống nhân tài đứng đầu của Giám sát ti trọng điểm bồi dưỡng năm đó, cũng là nửa đồ đệ của ta. Trong nhà hắn có một lão phụ thân tuổi tác đã cao, hắn lại là con trai độc nhất trong nhà. Năm đó chiến tranh bùng nổ, đốc chủ đặc phê hắn lưu thủ kinh thành."
Ngụy Quân không hỏi đã xảy ra sự tình gì về sau.
Bởi vì hắn đã thấy được.
Tiểu Vương trong miệng Ảnh Tử, quỳ gối trước mặt phụ thân lão vương.
Lão Vương đưa cho tiểu Vương một lá cờ, trên mặt viết một chữ to tràn đầy sức lực và cứng cáp.
- chết!
Chữ "Chết" trên lá cờ.
Bên cạnh chữ "Chết", có hai hàng chữ nhỏ ở hai bên trái phải.
Bên trái viết là:
Quốc nạn lâm đầu, quân địch dữ tợn. Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Vốn muốn phụng sự, nhưng đã quá tuổi. May mà có con, tự giác xin đi giết giặc. Ban thưởng một lá cờ, mang theo bên mình. Lau máu khi bị thương, quấn thân sau khi chết. Dũng cảm tiến tới, chớ quên bổn phận.
Bên phải viết là:
Ta không muốn ngươi tận hiếu ở bên cạnh ta; Chỉ nguyện ngươi tận trung với dân tộc.
Lục Tổng quản buồn bã nói:
"Rốt cuộc tiểu Vương vẫn chết trước lão Vương."
Trong lòng Ngụy Quân run lên.
Đây là chiến tranh.
Cũng là huyết hải thâm thù.
Không có bất luận kẻ nào có tư cách đại biểu tha thứ thay cho những người đã hy sinh này.
Nếu thật sự phải khẩn cầu bọn họ tha thứ, vậy chỉ có thể đi âm tào địa phủ mà tìm bọn họ.
Người còn sống, thì không có tư cách đưa ra quyết định.
Một lát sau.
Lục Tổng quản nhìn bài vị trước mặt mình, tâm tình so với nhìn thấy bài vị nghĩa tử mình lại càng thêm phức tạp.
"Đây là sư phụ của ta."
Lục Tổng quản nói.
Ngụy Quân khiếp sợ nhìn về phía Lục Tổng quản.
Lục Tổng quản trầm giọng nói:
"Xác thực là sư phụ của ta, một nửa bản lãnh của ta, đều là ngài ấy dạy. Rất nhiều người của Giám sát ti chúng ta, đều là nghe ngài ấy chỉ dạy mà dần dần trở nên mạnh mẽ."
Về phần sau đó.
Ngụy Quân thấy được nhật kí của sư phụ Lục Tổng quản lưu lại.
Trên một trang giấy, chỉ viết hai câu nói.
Lại làm cho người ta cảm động không thôi.
"Đệ tử của ta đều đã sớm chết sạch hết rồi, hôm nay nên tới phiên lão sư ta đây."
Đối mặt với chiến tranh, có người trốn tránh, có người lạnh lùng, có người đầu hàng, có người mượn cơ hội phát tài trên quốc nạn.
Nhưng cũng có người luôn đẫm máu hăng hái chiến đấu, có lão phụ chủ động đưa nhi tử tòng quân, có lão hủ đã tới tuổi chừng hoa giáp, một lần nữa mặc giáp giết địch.
"Trong số các nghĩa tử nghĩa nữ của ta, để cho ta đau lòng, là tiểu Lục."
"Nàng chết không hề có giá trị, là ta hại chết nàng."
"Nếu ta không phái nó đi Tây đại lục, để cho nó ở lại Đại Càn. Trong cuộc chiến tranh vệ quốc, nó nhất định có thể tỏa sáng góp công sức lớn."
"Tiểu Lục, trong số toàn bộ nghĩa tử nghĩa nữ của ta, là một đứa có năng lực học tập mạnh nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận