Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 487: Ta yêu sư phụ ta, ta càng yêu chân lý hơn (4)

“Lão sư đạo đức tốt, học sinh để lão sư lo lắng nát lòng rồi.”
Ngụy Quân chủ động ôm Chu Phân Phương.
Hắn biết ý tứ Chu Phân Phương.
Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Phân Phương lại đỏ lên.
“Ngươi đoán được ý tứ của ta?”
Chu Phân Phương hỏi.
Ngụy Quân gật đầu nói:
“Bài văn đầu tiên học sinh phát biểu ở trên “Phá Hiểu” đồng thời mắng hoàng đế, phái đầu hàng trong triều đình, Liên Minh Tu Chân Giả cùng yêu đình, đắc tội người và thế lực đều quá nhiều, trong đó có rất nhiều người duỗi ngón tay có thể nghiền chết ta. Lão sư nói bài văn đầu tiên là ngài dạy ta, là muốn giúp ta chia sẻ thù hận của những người này, mang nguy hiểm ôm ở trên người mình. Về phần bài văn thứ hai, bốn câu nói đó là nhất định lưu danh sử xanh, lão sư không muốn cướp đoạt vinh quang của học sinh, chỉ là muốn đơn thuần giải quyết phiền toái cho học sinh.”
Sư giả, truyền đạo dạy nghề giải thích nghi hoặc.
Chu Phân Phương đã làm được.
Nàng bây giờ đang làm, là tiến thêm một bước bảo hộ học sinh an toàn, hộ giá hộ tống cho học sinh của mình.
Thế gian này lại có bao nhiêu lão sư có thể phụ trách cho học sinh đến loại tình trạng này đâu?
Gặp được lão sư như vậy, tự nhiên là may mắn của học sinh.
Thấy Ngụy Quân là thật sự tất cả đều hiểu, Chu Phân Phương càng thêm thưởng thức đối với Ngụy Quân:
“Ngụy Quân, ngươi không hổ là học sinh ta dạy ra, so với đám hủ nho kia thông minh hơn nhiều.”
Ngụy Quân trầm mặc.
Câu này rốt cuộc là đang thổi ta hay là đang thổi chính ngươi?
“Ngươi đã hiểu cả, vậy đừng khách khí với ta nữa. Làm lão sư giúp học sinh của mình thiên kinh địa nghĩa, ta bây giờ chấp chưởng thánh kiếm, còn có Chính Khí minh làm hậu thuẫn, ai cũng không dám tới tìm ta gây hấn nữa. Hơn nữa, bài văn đầu tiên ngươi viết quả thật chính là phong cách của ta, mang toàn bộ người và thế lực nhìn không vừa mắt tất cả đều mắng té tát, rất có chân truyền của ta.”
Chu Phân Phương cảm khái lần nữa nói:
“Không hổ là ta, có thể dạy ra học sinh ưu tú như vậy.”
Ngụy Quân trầm mặc.
Không hổ là ngươi, có thể vô sỉ đến loại tình trạng này.
Nhưng Chu Phân Phương đã muốn ra mặt, Ngụy Quân cũng không từ chối.
Sau khi bài văn đầu tiên phát biểu, Càn đế, Liên Minh Tu Chân Giả cùng yêu đình ngược lại đều lựa chọn án binh bất động, điều này làm Ngụy Quân cực kỳ thất vọng.
Cho nên hắn đối với bài văn đầu tiên thuộc về ai cũng không phải quá để ý.
Ngụy Quân bây giờ đã phát hiện, muốn để người khác giết chết mình, vẫn là phải xác định địa điểm đả kích chuẩn xác mới được.
Bài văn đầu tiên chính bởi vì mắng quá nhiều người và thế lực, kết quả cũng không biết ai sẽ đến tìm hắn báo thù.
Ngụy Quân nhắm chừng những kẻ bị hắn mắng có thể cũng đang chờ mong người khác động thủ trước.
Ví dụ như Càn đế hy vọng Liên Minh Tu Chân Giả động thủ giết hắn, Liên Minh Tu Chân Giả hy vọng yêu đình động thủ giết hắn, mà yêu đình hy vọng Càn đế động thủ giết hắn.
Mọi người đều nghĩ như vậy, hắn ngược lại lại an toàn.
Ngược lại là bài văn thứ hai, phạm vi đả kích kịch liệt thu nhỏ lại, nhưng lại thu hoạch hiệu quả ngoài dự liệu.
Nếu không phải Chu Phân Phương quá mức “đức lý không tha người”, các Đại nho này hôm nay nói không chừng thật sự lấy danh nghĩa yêu ngôn hoặc chúng mang hắn giết chết.
Ngụy Quân quyết định tiếp tục kiên trì loại kinh nghiệm thành công này.
Chu Phân Phương cứu hắn một lần còn chưa tính.
Ngụy Quân sẽ không cho Chu Phân Phương cơ hội mai nở hai lần.
“Đúng rồi, có chuyện tương đối phiền toái.”
Chu Phân Phương đột nhiên mở miệng:
“Ngươi muốn hủy bỏ hoàng đế, ý tưởng này quá lớn mật. Một ít Đại nho tuổi tương đối lớn rất khó tiếp nhận loại quan điểm này của ngươi, bọn họ cho rằng ngươi là đang nói hươu nói vượn, loại lời nói hành động này cũng sẽ khiến cho triều dã rung chuyển.”
Ngụy Quân gật gật đầu:
“Bình thường, người tư tưởng xơ cứng thủ cựu rất nhiều, bọn họ thật ra là không hy vọng thay đổi, không phải phản đối cá nhân ta.”
Kiếp trước của hắn, khi người của một thế hệ thức tỉnh, bắt đầu hủy bỏ đế chế, cũng có rất nhiều Đại nho cả đời đèn sách đứng ra phất cờ hò reo cho đế chế phong kiến.
Không phải họ không có tài hoa cùng năng lực, trái lại, nhóm người này có thể thật đúng là tài hoa hơn người.
Bọn họ chính là không tiếp thụ được thay đổi.
Từ xưa đến nay, phàm là cải cách, chung quy sẽ gặp được phái thủ cựu.
Ngụy Quân cũng không thể ngoại lệ, cái này là bình thường, Ngụy Quân không bất ngờ chút nào, cũng không bởi vậy phẫn nộ.
Chu Phân Phương ngược lại là có chút tiếc nuối:
“Ta vốn đang muốn dẫn tiến ngươi gia nhập Chính Khí minh, nhưng mà Đại nho trong Chính Khí minh rất nhiều, so với Đại nho hôm nay xuất hiện ở trên đài luận đạo càng nhiều hơn. Hơn nữa Đại nho trong Chính Khí minh cũng không phải đám Đại nho hai mặt này của hôm nay, bọn họ phần lớn đều xứng đôi với tài hoa cùng năng lực của mình, đều là chân quân tử có theo đuổi cùng phẩm hạnh cao thượng. Ta từng hỏi bọn họ, trong bọn họ có vượt qua một nửa số người không thể tiếp nhận ngôn luận của ngươi, cho nên...”
Tuy nàng là minh chủ Chính Khí minh, Chính Khí minh cũng càng giống nhóm bạn của nàng.
Nhưng nàng không thể bởi vì một mình Ngụy Quân liền mang nhóm bạn của mình đều che chắn hết.
Dù sao nơi này cũng có rất nhiều sư trưởng và người thân bạn bè quan hệ đặc biệt tốt của nàng, thậm chí là ân nhân cứu mạng của nàng.
Nàng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ ý tưởng mời Ngụy Quân gia nhập Chính Khí minh.
Ngụy Quân cười tiêu sái:
“Lão sư, ta bây giờ là hội trưởng nhiệm kỳ thứ hai của Thiết Huyết Cứu Quốc Hội, ngươi dù mời ta gia nhập Chính Khí minh, ta cũng sẽ không gia nhập.”
Chu Phân Phương lườm Ngụy Quân một cái, trào phúng nói:
“Ngươi so với ta còn biết chém gió hơn, thật đúng là trò giỏi hơn thầy.”
Lời của Ngụy Quân, nàng một chữ cũng chưa tin.
Thiết Huyết Cứu Quốc Hội cũng biến mất bao nhiêu năm rồi.
Hơn nữa, cho dù Ngụy Quân thật sự may mắn gia nhập Thiết Huyết Cứu Quốc Hội, cũng khẳng định sẽ không to gan lớn mật nói ra như vậy.
Cho nên Chu Phân Phương đương nhiên không tin lời Ngụy Quân, chỉ cho rằng Ngụy Quân là vì mặt mũi của mình cố ý nói như vậy.
Ngụy Quân có thể nói cái gì?
Hắn chỉ có thể cười mà không nói.
Nhà tiên tri ta đây cũng đã tự chứng minh thân phận rồi, tự ngươi không tin, vậy không trách được ta.
“Ta nghĩ chút, giai đoạn này ta không thể đi lại quá gần gũi với ngươi.”
Chu Phân Phương nói:
“Ngươi đi là một con đường nguy cơ bốn bề, đi ở trên con đường này, nhất định vô cùng gian nan. Nếu ta công khai đứng về phía ngươi, rất nhiều học sinh Quốc Tử Giám khẳng định cũng sẽ tùy tùng ngươi ta, cái này đối với sinh mệnh bọn họ là không có trách nhiệm. Ngay cả ngươi cũng không thể cam đoan an toàn sinh mệnh của mình, huống chi bọn họ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận