Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 9: Anh hùng cứu mỹ (length: 8350)

Nhà hát Hayworth, nằm trên đại lộ Wilshire, một nhà hát nhỏ vô danh lộn xộn, cách nơi ở của Anson chưa đến hai cây số, vở hài kịch mới nhất của James - Franco và Seth - Logen sẽ được trình diễn ở đây.
Trong thời gian tập dượt, James thường xuyên chạy bộ đi tới đi lui, coi như một kiểu rèn luyện ngoài dự kiến.
Nhưng hôm nay, Anson và Chris không định đi bộ —— Đỗ xe sát lề đường, Chris lôi từ ghế sau ra hai thùng giấy nhỏ, bên trong đầy ắp tờ rơi quảng cáo và áo thun in logo.
Đây là chỗ mấu chốt của James, hôm nay khán giả đến đều có thể nhận miễn phí một phần.
Anson đang định tiến lên giúp đỡ, Chris lại đột ngột ngẩng đầu lên, "A, ta quên mua nước rồi, không phải cho khán giả mà là cho diễn viên, mỗi người một chai nước khoáng."
Anson nhìn Chris, "Để ta đi. Ngươi một mình không được thì vào trong gọi James với Seth ra, lúc sáng hắn đi thì phải tự mình mang theo rồi."
Chris cười phá lên, "Có gì đâu mà cần giúp đỡ, cũng đâu phải đồ nặng."
Vừa nói, Chris đã nhấc hai thùng lên thay nhau, dễ dàng ôm cả lên, xoay người một cái là hướng cửa nhà hát đi tới, cái dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực kia cứ như là chẳng hề có sức nặng.
Anson đóng cửa xe, quay người liếc nhìn xung quanh đường phố, đang lo mình như ruồi không đầu chẳng biết phương hướng nào, dù sao hắn vừa mới đến thành phố lạ lẫm này mấy tiếng thôi, thì nhìn thấy một cửa hàng Ralph (Ralphs) quen thuộc dẫn bước chân hắn.
Nhìn xem, đó chắc là một siêu thị.
Từng hàng cây cao lớn bên đường xếp hàng, đồng thời tại quảng trường phía trước lối vào siêu thị vòng ra một bãi đỗ xe, thuận tiện khách hàng ra vào ở đây sắp xếp lại danh sách mua sắm của mình, những chiếc xe đẩy xếp ngay ngắn một bên lùm cây, có lẽ hắn có thể dùng để chở nước khoáng.
Không khỏi, tầm mắt liếc nhìn một cái gốc cây kia, đồng thời không phải đám cây cọ mọc tràn lan khắp hang cùng ngõ hẻm California trong ấn tượng, càng giống là một gốc Ngô Đồng, tán cây xòe ô đầy đặn mà xum xuê vươn ra mạnh mẽ, thả một khoảng bóng râm.
Chờ chút, hình như cũng không phải Ngô Đồng, chẳng lẽ là cây xoài?
Thế nhưng, khí hậu Los Angeles có thể trồng xoài sao?
Bịch!
Ngay khi Anson đi qua trong nháy mắt, một vật từ ngọn cây rơi xuống, đen thui một cục, trong quầng sáng vàng rực nóng bỏng tản ra một mùi kỳ quái.
Anson theo phản xạ kéo ra một chút khoảng cách, nhìn kỹ, hàng loạt dấu chấm hỏi điên cuồng nhảy ra.
Cái đó, là một chiếc giày. Guốc cao đế.
Vậy là, vừa rồi có phải mụ phù thủy Kỳ Kỳ từ trên đó đi qua không?
Anson rụt chân về nửa bước, nhìn lên theo tán cây, giữa các cành cây và lá xanh, có thể thấy ngay một bóng người cuộn tròn thành một cục, như mèo con bị thương vậy, lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn như củ sen thõng xuống, cố co vai lên để che giấu thân hình.
Nhưng rõ ràng là hiệu quả quá nhỏ bé.
Thân ảnh kia dường như cũng nhận thấy được tầm mắt của Anson, cẩn thận từng ly từng tí để lộ nửa bên mặt, mái tóc ngắn màu vàng tản ra, ánh mắt liếc đi.
Ý thức được hành động che giấu của mình thất bại, sau đó thì tự nhiên hào phóng lộ ra một nụ cười tinh nghịch, lè lưỡi làm mặt quỷ.
Một cô gái.
Anson nhìn bóng người trốn trong bóng cây, có chút bất ngờ lại có chút buồn cười, "Vậy, ngươi ở trên đó nhìn thấy phong cảnh đặc biệt gì à?"
Cô gái vì câu trả lời khác người của Anson mà bật cười khanh khách, "Ta thấy cây Ngô Đồng tắm trong ánh nắng vàng trông đẹp lạ thường."
Anson có chút ngoài ý muốn, quay đầu nhìn quanh một vòng, sau đó vẻ mặt hoang mang lần nữa ngẩng đầu nhìn lên, "Ngươi chắc chứ?"
Cô gái cũng nhìn quanh một vòng —— Kiến trúc. Kiến trúc. Ngoài kiến trúc vẫn là kiến trúc.
Nơi này là trung tâm Los Angeles, trong nội thành, dù trèo lên ngọn cây cũng không thấy phong cảnh gì, đây cũng là lý do mà người nổi tiếng Los Angeles ưa thích Beverly Hills, đứng cao nhìn xa, phong cảnh thành phố hiện ra dưới chân không sót thứ gì; nhưng độ cao của một cái cây thì căn bản là không thể đạt được hiệu quả đó.
Cô gái hiểu ra ý của Anson, trong mắt hiện lên một tia ý cười.
Anson lại nói tiếp, "Đương nhiên, ta hiểu. Khi ngươi ở trên đó, không chỉ có thể nhìn thấy đường chân trời xa xăm, dường như thế giới kéo dài vô tận; mà còn có thể ngửi thấy những hơi thở vi diệu mà gió nhẹ đưa tới, ánh nắng, cây cối, cỏ dại, biển cả, không khí trong lành tràn ngập cơ thể."
Lời nói giống như một chiếc đũa thần, khiến nụ cười trên mặt cô gái dần dần nở rộ.
Cô gái vung giọng, "Ngươi nói những lời đó nghe thật già dặn." Anson: . . .
Thật vậy, cũng không sai, bởi vì cái linh hồn trong cái túi da này đã bốn mươi tuổi rồi, dù là sau khi xuyên không, từ bốn mươi tuổi trở lại 18 tuổi vẫn không thể nào hoàn toàn thích ứng với tâm lý người trẻ tuổi, cho nên, đây xem như là để lộ tuổi tác sao?
Anson ngẩng đầu lên, "Vậy thì ngươi nên cẩn thận, đừng để bị mấy ông chú biến thái lừa gạt đấy."
"Khanh khách." Cô gái thoải mái cười ha hả, "Thôi được, ta nói thật, ta không có hứng thú với việc leo cây gì cả, ta chỉ là vì cái con vật nhỏ này."
Vừa dứt lời, cô gái khẽ điều chỉnh lại tư thế, để lộ một chú mèo con trong lồng ngực, trông bé tí tẹo, không biết bằng cách nào leo lên trên đó.
"Ta thấy nó treo lơ lửng trên cành cây kêu cứu, nên cố vươn tay ra giúp. Nhưng bây giờ xem ra, hình như ta cũng bị mắc kẹt luôn rồi, ha ha ha."
Anson đánh giá ngọn cây, đang nghĩ xem cô gái phải làm sao để xuống thì từ hướng bãi đỗ xe truyền đến tiếng gọi —— "Scarlett!"
Như tiếng sấm nổ bên tai.
Anson nhìn theo tiếng gọi, một chàng trai mười tám mười chín tuổi vẻ mặt lo lắng pha lẫn tức giận đang nổi nóng trong bãi đỗ xe, khí tràng tỏa ra vô cùng bức người và có sức công kích, nếu như trong tay mà có thêm vũ khí, thì quả thực là "Tên sát nhân cưa máy Texas" tái diễn.
Thu tầm mắt lại mang theo dấu chấm hỏi, Anson đang định hỏi cô gái xem có cần giúp gì không thì nhìn thấy cô gái mặt đầy lo lắng đưa ngón tay lên môi.
"Suỵt!"
Vậy là, mục tiêu mà chàng trai trẻ đang tìm, chính là nàng?
Anson chớp mắt mấy cái, dùng ánh mắt liếc sang hướng tiếng động từ bãi đỗ xe —— "Scarlett! Jesus!"
Cô gái liên tục gật đầu, ngón tay vẫn dính sát môi, vẻ mặt và ánh mắt đều vô cùng gấp gáp, ngay sau đó lại lắc đầu liên tục, ôm chặt con mèo con, cả người cuộn tròn lại thành một cục.
Sau đó, chàng trai trẻ kia đã hướng về phía Anson đi tới —— Rốt cuộc thì bãi đỗ xe vốn chẳng có gì che chắn, liếc mắt nhìn qua cũng thấy Anson đang đi một mình, cứ như chỉ huy ai đó vậy, dễ dàng lộ ra hành tung.
Không thể trốn được.
"Này, cậu trai."
Chàng trai trẻ đã cất giọng hỏi thăm.
"Cậu có thấy một cô gái nào không? Cao, khoảng ngang ngực ta; tóc vàng, mặc bộ áo thun màu xanh lá cây, trông có vẻ vội vàng."
Anson: . . .
Ánh mắt liếc sang có thể thấy cô gái như tắc kè hoa đang dính sát thân cây, cố dùng màu sắc y phục che giấu hành tung, thế nhưng cái quần màu đỏ anh đào vẫn dễ dàng làm lộ diện —— Nói đi, ai mà mặc áo màu xanh lá cây phối với quần màu đỏ anh đào, đây là ô mai hay anh đào?
Dù vậy, biểu cảm của Anson vẫn không thay đổi, làm ra bộ dáng hồi tưởng, "Ờm, quần đỏ à? Tóc vàng còn tết một đống bím tóc?"
Biểu cảm chàng trai trẻ sáng lên, "Đúng, đúng đúng, chính là nàng."
Ánh mắt của Anson chỉ chú ý đến chiếc guốc cao đế đang nằm trơ trọi trên mặt đất, đáng thương phát ra tiếng thở dài, dường như đang cố gắng thu hút sự chú ý.
A, hỏng bét rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận