Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 131: Một lần đăng tràng (length: 8704)

Thật ra, đang luyện tập trong phòng, bọn họ biểu hiện không tệ.
Rốt cuộc năm ngày chỉ luyện tập một ca khúc, hơn nữa còn là hợp âm không phức tạp của dòng nhạc Punk phổ biến, quen tay hay việc, lặp đi lặp lại cuối cùng có thể bồi dưỡng được hết thảy sự ăn ý.
Nếu như bây giờ để bọn hắn biểu diễn bất kỳ bài hát nào khác, thì khẳng định là tai nạn Sử Thi cấp; nhưng nếu như là biểu diễn bài gốc của Anson, không nói một trăm điểm, 80 điểm tuyệt đối không có vấn đề.
Mà lại, Anson nói đúng —— Phạm sai lầm, cũng không ai biết, đúng không?
Cũng đang khẩn trương mà đem kẹo cầu vồng Anson chuẩn bị cho quay phim ném vào miệng liên tục để cố gắng dùng đồ ăn an ủi tâm trạng khẩn trương, Beth thấy tay Daniel - Erickson quay đầu nhìn về phía mấy người bạn, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, cười gượng hai tiếng.
"Bọn nhóc, áp lực đều ở chỗ Anson, không ai quan tâm chúng ta biểu diễn như thế nào, ta dám cược một nửa đoàn phim căn bản không biết tên chúng ta, vậy nên chúng ta đang căng thẳng cái gì?"
Edwin nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Vậy thì, dù cho mất mặt cũng là Anson, đúng không?"
Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Anson.
Anson nhẹ nhàng nhún vai, "Ừm (yeah...)"
Cái âm cuối kéo dài tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng cũng thản nhiên tiếp nhận như vậy.
"Ha ha." Không cần nói Daniel, Toms người khẩn trương nhất cũng cười rộ lên, nhìn xung quanh các bạn, sau đó cười càng rực rỡ cũng càng bắt đầu vui vẻ.
Khi buổi luyện tập lần nữa bắt đầu, tình hình rõ ràng có khởi sắc, dù cho có lần nữa phạm sai lầm, không khí cũng không còn căng thẳng như vậy, thậm chí còn có tiếng cười.
Anne - Hathaway đi vào nhà để xe, vừa tới liền nghe thấy sự trình diễn sai, giai điệu vô cùng chói tai, không ít nhân viên công tác ở đó đều che tai, Annie cũng giật mình, vẻ mặt lộ ra một chút lo lắng.
Chần chờ một chút, Annie vẫn đi lên phía trước, tới chỗ Anson đang đứng —— Anson phụ trách bàn phím.
Vốn, theo kế hoạch, Anson chuẩn bị trở về với Guitar, nhưng sau khi suy nghĩ nghiêm túc, trong phim Michael biểu diễn cũng là bàn phím, chi bằng làm tới nơi tới chốn.
"Buổi sáng tốt lành, Annie."
"Chào, Anson."
Sau khi chào hỏi đơn giản, Annie hơi câu nệ, cũng không biết nên mở lời như thế nào, sau đó thấy Anson mang theo nghi hoặc nhìn sang, Annie cũng không chần chừ nữa, nắm chặt tay phải, cổ vũ Anson.
"Ngươi có thể làm được. Không cần thiết để ý đến những âm thanh kia, ngươi hẳn phải biết, bọn họ chỉ là ghen ghét mà thôi, ghen ghét thì chứng tỏ bọn họ thừa nhận mình vô dụng."
Nửa câu đầu, Anson còn hơi hoang mang, nhưng ngay sau đó thì hiểu được, biết được những lời xì xào bàn tán trong đoàn phim cũng lọt vào tai Annie.
Anson không ngại, nhưng những người bạn thật sự vẫn lo lắng cho Anson, điều này khiến nụ cười nhạt trên khóe miệng hắn càng thêm rạng rỡ, xuất phát từ vui vẻ thật sự.
"Annie, ta không sao cả. Mọi người vẫn luôn nói, lúc có người đố kỵ ngươi, cũng có nghĩa ngươi đang thành công; ta ngược lại không ngờ thành công nhanh đến vậy, cho nên, ta không sao cả, sao phải bận tâm?"
Nói xong, Anson còn mở hai tay ra, vẻ mặt "Ta là giỏi nhất các ngươi chỉ biết ghen tị mà chẳng làm gì được ta", cực kỳ đáng đánh.
"Phì", Annie mỉm cười nở rộ, lông mày cũng hoàn toàn giãn ra, ngọt ngào và xinh đẹp, dù là đang đội một mái tóc xoăn xù vẫn có thể thu hút ánh nhìn, "Vậy, ta xin rửa mắt mà chờ."
Annie chỉ vào đầu mình, "Ta còn một bước cuối cần hoàn thành, lát gặp."
Kiểu tóc của Annie, đây là một vấn đề khó.
Như đã nói trước đây, các cháu gái của Garry - Marshall bởi vì mái tóc của Annie mà chọn nàng đóng vai Mia, tóc Annie bóng mượt và mềm mại, điều này khác với hình tượng Mia trong phim.
Lúc đầu, đoàn làm phim đã cân nhắc đến tóc giả, để Annie đội tóc xù lên; nhưng hiệu quả trông rất bình thường, quá giống Manga trông hơi buồn cười.
Annie chủ động đề nghị, nàng có thể uốn tóc, thông qua các lọn xoăn để làm phồng tóc, không phải uốn vĩnh viễn mà là mỗi ngày đều phải uốn lại một lần, nhưng rõ ràng, đây là một quá trình rườm rà và phức tạp.
Mỗi khi trời tối, Annie nhất định phải mất ba tiếng để dùng máy tạo kiểu làm nóng tóc; đợi đến ngày hôm sau lại đến đoàn phim, từ nhà tạo mẫu tóc tiến hành bước quản lý lần thứ hai.
Bởi vì quá rườm rà, Annie gặp không ít phiền phức khi tắm và ngủ, nhưng sau hai tuần, nàng giờ cũng đã dần thích ứng.
Trong nháy mắt, đoàn làm phim đã sẵn sàng, Garry cũng đã vào vị trí.
"Anson?"
Garry cất tiếng hỏi thăm, trong giọng nói tràn đầy sự vui vẻ và thích thú, giống như vào cuối tuần được nhìn các cháu gái đùa nghịch cùng nhau vậy.
Gọn gàng dứt khoát. Anson đứng lên, "Đạo diễn, về phần sắp xếp bài hát và cảnh cắt, ta có một vài ý tưởng, không biết ngài có thời gian không?"
Garry hai tay chắp sau lưng, khẽ cười một tiếng, quay người nhìn một vòng xung quanh, "Hừm, cậu nhóc này, vậy mà lại còn muốn thử trải nghiệm cảm giác của ghế đạo diễn?"
Rõ ràng, đây không phải trào phúng, mà chỉ là trêu đùa — Từ lông mày và nụ cười đầy ắp của Garry có thể nhận thấy manh mối.
Xung quanh một trận cười, Garry thu tầm mắt lại, nhìn về phía Anson hơi hất cằm, "Cứ nói đi."
Đạo diễn?
Anson không hề cho là mình chuyên nghiệp như vậy.
Bất quá, kiếp trước tại đoàn phim, Anson từng là nhân viên làm công tác trong nhiều bộ phận khác nhau, đứng trên nhiều góc độ khác nhau xem xét, có thể hiểu rõ nguyên tắc vận hành của cả đoàn phim.
Chính vì như vậy, trong đoàn làm phim "Nhật Ký Công Chúa", dù không có cảnh quay của mình, Anson vẫn thích quan sát công việc chuyên nghiệp trong đoàn, không phải vì làm đạo diễn mà chỉ là để hiểu rõ hơn về vị trí của diễn viên.
Hiện tại, ý kiến của Anson, thuần túy chỉ là từ góc độ cấu thành của ca khúc và quan hệ giữa các nhân vật, để cung cấp cơ sở cho việc biểu diễn của các diễn viên.
Garry nói được là làm được, nghiêm túc lắng nghe Anson phân tích về cấu trúc ca khúc, lộ ra vẻ ngạc nhiên, "Ừ, ngươi viết bài hát này chuyên để quay cảnh này sao?"
Anson gật đầu.
Garry cười, "Vậy thì cứ làm theo lời ngươi xem sao, ta đang rửa mắt chờ đợi đấy."
Quay phim, bắt đầu —— Dựa theo ý tưởng của Anson, ban nhạc sẽ diễn đoạn mở đầu bài hát trước, khi Mia xuất hiện thì sẽ cắt vào điệp khúc, nhưng Mia không để ý đến ban nhạc, mà là những cô gái khác đang mê mẩn vì ban nhạc.
Khi đoạn hát thứ hai bắt đầu, Mia chú ý thấy các cô gái khác đang náo động, đồng thời lần đầu để ý rằng Michael không chỉ là em trai của Mia, đoạn điệp khúc thứ hai mới là điểm nhấn của cả bài.
Tất cả đều ăn khớp hoàn hảo.
Garry quyết định thử làm theo ý Anson, ít nhất cũng là để xem thử hiệu quả.
Sau đó.
Khi lệnh "Máy chạy" được hô lên, đoàn phim không lập tức vận hành mà là im lặng chờ ban nhạc biểu diễn, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía ban nhạc.
Anson liếc mắt ra hiệu với các bạn của mình:
Daniel. Edwin. Toms.
Từng người, rồi đến người khác, đảm bảo ánh mắt bọn họ đã giao lưu qua.
Sau đó, nụ cười nở trên khóe miệng — "Hế!"
Một tiếng hô như sấm nổ giữa trời quang, nụ cười trên khóe miệng các thành viên trong ban nhạc cũng đồng loạt nở rộ cùng Anson, sự hồi hộp và lo lắng không còn quan trọng nữa, mà thay vào đó là sự đắm mình.
Đi cảm nhận đi, đi nắm lấy và tận hưởng khoảnh khắc này.
Đó là một loại hạnh phúc thuần khiết và nồng đậm, níu lấy sự chú ý và ánh đèn đang hướng về mình trong khoảnh khắc, mỗi tế bào đều cảm nhận được nhiệt huyết đang bùng cháy trong không khí.
Ghen ghét hay nghi ngờ cũng được.
Mong chờ hay bàng quan cũng thế.
Trong thời khắc này, tất cả bọn họ đều là khán giả, bọn họ phải im lặng thưởng thức buổi biểu diễn; và những người trên sân khấu mới là tâm điểm thực sự.
Tùng tùng, tùng tùng —— Tiếng bàn phím vang lên!
Từ âm thanh đầu tiên vang lên đã tràn đầy sức sống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận