Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 201: Đoạt kính chuyên gia (length: 8588)

Helen - Hunt tự mình trải qua dạng này thời khắc, mặc kệ lễ trao giải trước có mong chờ hay không, nhưng chính thức tiến vào khoảnh khắc công bố giải thưởng đó, không khí hiện trường vẫn có thể kích thích adrenalin, không cách nào khống chế được khẩn trương lên, thậm chí chính mình cũng không ý thức được đã ngừng thở.
Cho nên, nàng không hề dừng lại, không tạo ra lo lắng, vừa nhìn thấy tấm thẻ liền chuẩn bị nói ra đáp án.
Thế mà, trên thẻ tên, có chút ngoài ý muốn, phản xạ có điều kiện, những lời sắp nói ra miệng bỗng ngập ngừng một chút, Helen lại không khỏi xác nhận thêm một lần.
Không phải ý định, nàng dừng lại nửa giây.
Chính là nửa giây này, Thánh Đường như tiến vào khe hở thời không, hoàn toàn ngưng kết cứng ngắc, tiếng tim đập và tiếng hít thở trong không khí trào lên.
Máu, đang lao nhanh, đang thiêu đốt —— ". . . Anson - Wood, 'Bạn bè' ."
Helen tuyên bố kết quả đoạt giải.
Cả khán phòng như ấn nút tạm dừng, tất cả sửng sốt.
Edgar đột nhiên che miệng, dùng hết sức bình sinh áp chế xúc động muốn thét lên, nhưng vẫn không nhịn được, quay phắt đầu về phía Eve, đôi mắt tròn xoe lộ rõ sự phấn khích mãnh liệt đan xen:
Anson đoạt giải?
Anson! Đoạt giải?
Eve cũng rối bời, vừa mới còn suy tính về mối quan hệ xã hội sau lễ trao giải, chớp mắt toàn bộ kế hoạch đã bị đảo lộn, đến mức đại não không xoay chuyển kịp.
Oa nga.
Không kìm được, Eve cảm thán một câu.
Nhìn vào tầm mắt Edgar, ngàn vạn lời nói nén thành một câu, Eve lại một lần nữa cảm thán, "Oa nga", rồi sau đó đứng thẳng lên.
Kích động thì kích động, Eve vẫn không quên công việc, dùng ánh mắt ra hiệu Edgar một cái, đứng dậy, vỗ tay, huýt sáo, đi đầu điều động không khí.
Edgar lúc này mới cuối cùng cũng phản ứng lại, đột ngột đứng bật dậy, đôi mắt đầy vẻ không dám tin không thể tưởng tượng, dốc sức vỗ hai tay.
Rống!
Hống hống hống!
Anson!
Edgar không kiềm được, người đầu tiên hét lên.
Tiếng vỗ tay, như gợn sóng lan ra, giữa một vùng hoảng hốt và ngoài ý muốn, Thánh Đường rốt cuộc dần hoàn hồn, lúc này mới hiểu chuyện gì xảy ra —— Anson, Anson mới chỉ còn hai tháng nữa là tròn 18 tuổi, bằng tác phẩm đầu tiên trong sự nghiệp diễn viên đã giành được giải Emmy cho Nam diễn viên khách mời xuất sắc nhất, như sao chổi vụt sáng, bước lên sân khấu Hollywood.
Kinh hỉ không?
Ngoài ý muốn không?
Tầm mắt, rầm rập nhìn về cùng một hướng.
Anson, người đâu?
Anson: ? ? ?
Nếu nói người nào ngoài ý muốn nhất toàn trường, ngoài Anson ra không còn ai khác, hắn thật không ngờ tới, hôm nay đến tham dự lễ trao giải Emmy, chủ yếu mục đích là để mở mang kiến thức, thuận tiện gia tăng cơ hội xuất hiện trước công chúng cho việc tuyển diễn viên của "Spider Man", đó là tất cả, kết quả lại nghe Helen hô tên hắn?
Tất cả, như một giấc mộng.
Sau đó.
Ba ba ba.
Ào ào ào.
Tiếng vỗ tay từ bốn phương tám hướng như thủy triều ùa tới, bao vây Anson, cảm giác không chân thật tràn ngập lồng ngực, một tình cảm lẫn lộn giữa hoang đường và hạnh phúc khẽ rung động nơi khóe môi.
Ánh nhìn, như mưa rào giữa hè đổ xuống, đánh vào da thịt âm ỉ đau.
Nhưng những cảm giác đau đớn ấy lại làm ý thức thanh tỉnh lại, lúc này mới có chút cảm giác chân thật.
Đứng thẳng lên, rời khỏi chỗ ngồi, đi vào lối đi nhỏ, lúc này camera trực tiếp hơi chậm một nhịp mới chuyển tới ống kính hình ảnh Anson, bước chân có vẻ lộn xộn nay lại tìm được trật tự, vững vàng khóa chặt Anson.
Anson, một đường tiến lên —— Như ảo mộng.
Bước chân nông sâu, giẫm lên mây trời, không cách nào chạm tới mặt đất, cái trạng thái lơ lửng giữa không trung duy trì liên tục đến tận sân khấu.
Anson hoàn toàn không nhớ mình đã lên sân khấu như thế nào, sau đó nhìn thấy Helen - Hunt mới trở về mặt đất, chiếc cúp Emmy nặng trĩu trên tay làm dạ dày nhói lên, tất cả những xúc động trào dâng mới bình tĩnh lại.
Helen, cho Anson một cái ôm.
Nàng không nói thêm gì, chỉ là ôm, thời gian có hơi dài, so với vạn lời nói, hành động này càng chân thành cũng thẳng thắn hơn —— Chúc mừng.
Nàng nói.
Ôm buông ra, Anson nhìn vào mắt Helen, nụ cười nở trên môi, "Cảm ơn." Cuối cùng.
Bước chân đứng trước micro, Anson nhìn về phía một mảnh đen kịt, ánh đèn chói lọi có chút lóa mắt, đến nỗi không thấy rõ, nhưng tiếng vỗ tay rộn ràng cùng những ánh nhìn nóng rực lại vô cùng chân thực.
Đạp.
Anson dậm chân một cái.
Đạp đạp.
Lại thêm một lần.
Trong một mảng hoảng hốt, Anson đến gần micro, lại phát hiện vị trí micro quá thấp, mới chỉ ngang ngực, hắn không thể không khom người xuống.
"Xin lỗi, ta cần tìm một chút mặt đất, xác nhận tất cả chuyện này không phải là giấc mơ."
Một câu tự giễu, thành công khiến cả trường cười nhẹ, lúc này nhìn biểu hiện của Anson, tất cả được lý giải hợp lý, không khí cũng hòa hoãn hơn.
Nhưng Anson đang chuẩn bị nói tiếp —— Tư, xì xì xì.
Micro từ từ lên cao.
Anson khựng lại, lui ra sau, nghiêng đầu ngó lên xuống theo tốc độ rùa bò của chiếc micro, dang hai tay vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng chỉ một cử động phối hợp này, như kịch câm vậy, như vượt qua đến thời đại Charlie - Chaplin (Charlie - Chaplin) và Buster - Keaton (Buster - Keaton), cảm giác hài hước một cách tự nhiên trào ra.
Ha ha.
Trong tiếng cười vang cả lên, micro cuối cùng cũng tới vị trí cằm Anson, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn đúng tầm, nhưng ít ra không cần phải khom người nữa.
"Xin lỗi, bây giờ ta lại đang hoang mang, vừa nãy là có người cùng ta diễn trò phối hợp sao?"
Anson chỉ dùng một câu khiến tiếng cười còn chưa ngớt lại vang to hơn, đặc biệt vẻ mặt thanh lãnh của Anson, giống hệt Buster - Keaton, vẻ mặt lạnh lùng tương phản khiến cả khán phòng càng thêm vui vẻ.
Một sự việc nhỏ xen ngang, cuối cùng cũng giúp Anson tỉnh táo lại.
"Đây là một kinh hỉ."
"Giống như việc tôi xuất hiện trong 'Bạn bè' vậy, đem lại kinh hãi cho Roth và Rachel, 'Này, kinh hỉ!' nhưng lần này, là mang đến kinh hỉ cho cả đoàn làm phim, David, kinh hỉ."
Diệu, tuyệt không thể tả.
Hoàn toàn phá vỡ bức tường thứ tư, điêu luyện lồng ghép trong phim và ngoài đời, câu cuối hiển nhiên là gọi người chế tác David - Kline —— Đây là giải thưởng của cả đoàn làm phim "Bạn bè", không phải riêng mình hắn.
Tuyệt!
Những người ngồi dưới đều là các bậc lão làng, nghe ra ngay ý nghĩa sâu xa trong lời nói, không khỏi bội phục cách xử lý của Anson, lập tức vỗ tay vang dội.
Anson biết, mời diễn khách vai trao giải, sự thử thách không chỉ là diễn xuất, mà còn là khả năng biên kịch và khả năng tạo ra hiệu ứng, cuối cùng mới đến sức hút cá nhân của diễn viên, loại hình hài càng là vậy, nên hắn không hề quên hết.
"Hợp tác cùng đoàn làm phim là một việc vui, tôi không muốn cảm ơn riêng bất cứ ai ở đây, vì chúng ta đều biết tôi chắc chắn sẽ bỏ sót một ai đó, rồi sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, nhưng quan trọng là ở chỗ, không ai đáng bị lãng quên, đây là một đội, mỗi người đều là nhân vật chính không thể thiếu."
"Cho nên, cảm ơn các bạn đã cho tôi sự hoan nghênh nồng nhiệt, đồng thời để tôi đứng ở đây tận hưởng chút ánh hào quang chói lọi, mong mọi người tận hưởng một đêm tuyệt vời."
"Cảm ơn. Cảm ơn. Cảm ơn."
Cả khán phòng, tiếng vỗ tay như sấm dậy —— Điên rồi, triệt để điên rồi.
David - Kline cầm đầu đoàn làm phim "Bạn bè" đứng lên vỗ tay trước, ngay cả Jennifer - Aniston cũng không ngoại lệ, Brad - Pitt có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn miễn cưỡng đứng thẳng lên.
Bởi vì Anson vừa nãy đã đại diện cho cả đoàn làm phim "Bạn bè" đáp lại một lần nữa —— Mỗi người đều là nhân vật chính...
Bạn cần đăng nhập để bình luận