Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 182: Chủ động xuất kích (length: 8246)

"Ha ha, vất vả."
Nhìn thấy bóng dáng Anson, Edgar tiện tay liền nhét chiếc điện thoại di động đang ghi lại toàn bộ hành trình vào túi, đứng thẳng lên, nở một nụ cười, thần sắc tự nhiên thả lỏng nghênh đón, không hề tỏ ra vội vàng hay lo lắng, cứ như Anson vừa nãy chỉ là đang nói chuyện phiếm với bạn bè mà thôi.
"Bữa trưa ta đã đặt trước rồi, thế nào, ngươi buổi chiều có kế hoạch gì không, ta nói là, nếu không có thì ta có hai vé xem Nyx."
Vừa nói chuyện phiếm, vừa tự nhiên bước về phía thang máy.
Người khác có lẽ không để ý, nhưng Anson có thể thấy Edgar vẫn âm thầm nháy mắt với hắn, vừa nhìn liền biết là để Anson phối hợp diễn trò.
Rõ ràng, Edgar không hy vọng biểu hiện quá mức sốt sắng hoặc quá mức căng thẳng, cố gắng hết mức bày ra một bộ dáng vẻ tùy ý thả lỏng, vì buổi thử vai kết thúc công việc — Thử vai chính thức đã kết thúc, nhưng sau khi kết thúc, thần thái và biểu hiện của diễn viên, thái độ và động tác của người đại diện đều nằm trong phạm vi giám sát của những khán giả ngồi hóng chuyện, một chút gió thổi cỏ lay liền có thể lọt vào tai những nhà sản xuất kia, tiếp tục ảnh hưởng đến ấn tượng của diễn viên.
Kết quả của buổi thử vai này thì sao?
Bình thường sẽ không.
Nhưng Hollywood là một phạm vi nhỏ hẹp như bàn tay, diễn viên cũng như người đại diện, hình tượng, dư luận, tin đồn...của bọn họ cũng được chắp vá từ những chi tiết nhỏ nhặt này, đặc biệt là những cơ hội thử vai như "Spider Man", tốc độ lan truyền tin tức vượt xa tưởng tượng.
Cho nên, Edgar cũng đang diễn, đời như phim, tất cả nhờ diễn xuất.
Mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại.
Anson nhìn Edgar với ánh mắt đầy ý cười, không nói gì mà dùng ánh mắt để hỏi thăm.
Edgar thả lỏng một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn trở lại dáng vẻ ban đầu, "Hắc, chúng ta vẫn đang ở Sony Colombia đấy."
Nhìn Edgar đề phòng cảnh giác như vậy, Anson lại bật cười, "Sao thế, chẳng lẽ bọn họ còn theo dõi camera trong thang máy?"
Edgar nhẹ nhàng nhún vai, "Luôn có tin đồn rằng Disney sẽ theo dõi camera thang máy, mặc dù không có bằng chứng, nhưng chúng ta có xu hướng tin vào điều đó."
Anson không che giấu sự ngạc nhiên của mình, "Vì sao?"
Công ty điện ảnh thực sự không cần phải chú ý diễn viên, người đại diện hay đạo diễn chứ?
"Quyền lực." Edgar nói một từ, lại có vẻ đầy ý nghĩa.
Anson suy tư kỹ càng một chút rồi cũng hiểu ra, bên trong những công ty điện ảnh lớn này cũng cần phải có phe phái tranh đấu, mỗi một dự án phim thành bại đều có thể liên quan đến lợi ích và quyền lực của đôi bên, đương nhiên, những người làm phim gánh vác vận mệnh của dự án cũng sẽ trở thành quân cờ của họ.
Dự án "Spider Man" này, số phận long đong lận đận, nhưng Sony Colombia vẫn quyết định chi hơn 100 triệu đô la Mỹ để đầu tư, có thể nói là được ăn cả ngã về không.
Mọi chuyện đều có nguyên nhân.
Năm 1997, Sony Colombia dựa vào "Men in Black" giành được ngôi vô địch phòng vé năm của khu vực Bắc Mỹ, đồng thời chiếm ba vị trí trong top 10 bảng xếp hạng phòng vé cuối năm, biểu hiện xuất sắc.
Nhưng năm 1998 và năm 1999 lại rơi vào hố sâu, hai năm liên tiếp chỉ có một bộ phim Bắc Mỹ đạt doanh thu hơn 100 triệu đô la Mỹ, năm nay còn thê thảm hơn, kỳ nghỉ hè đã kết thúc mà Sony Colombia vẫn không có bất kỳ bộ phim nào ở Bắc Mỹ vượt qua ngưỡng 100 triệu đô, bộ phim "Hollow Man" có doanh thu tốt nhất tính đến nay cũng chỉ đạt mức 70 triệu đô.
Sony Colombia cần thức tỉnh, bằng không trong cuộc cạnh tranh giữa những cao thủ, họ sẽ tụt lại phía sau.
"Spider Man" chính là một tác phẩm thể hiện dã tâm này.
Chính vì vậy, cuộc tranh đấu quyền lực sau dự án này cũng vượt quá tưởng tượng.
Edgar cẩn thận, cũng không phải là không có lý.
Mãi cho đến khi bọn họ rời khỏi tòa cao ốc, ngồi taxi hòa vào dòng người nhộn nhịp ở New York, Edgar mới bình tĩnh trở lại, thể hiện rõ sự lo lắng và căng thẳng của mình — Lúc này có thể thấy sự trẻ trung và nhiệt huyết của anh ta, mặc dù thiếu kinh nghiệm nhưng sự chuyên tâm trong công việc và tham vọng lại thể hiện rõ ràng.
"Cho nên, thế nào?" Edgar mong đợi tràn đầy nhìn Anson.
Anson nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Cảm giác không tệ, toàn bộ quá trình thử vai tràn ngập tiếng cười, lệch khỏi quỹ đạo mấy lần, nhưng ta cho rằng phá vỡ khuôn mẫu là chuyện tốt." Edgar, "Nói rõ chi tiết một chút."
Anson không hề giấu diếm, kể lại toàn bộ sự thật về buổi thử vai cho Edgar nghe, sau đó Edgar nhíu chặt mày, lập tức nắm bắt được trọng điểm.
"Laura? Ian gọi nàng là Laura?"
Anson gật đầu, "Sao, ngươi cũng cảm thấy nàng có thể là nhân vật mấu chốt?"
Toàn bộ quá trình thử vai, Sam bất ngờ, Ian nắm quyền kiểm soát đều là trong dự liệu, nhưng vị nữ sĩ hơi mập kia lại khiến người khác chú ý.
Đa số thời gian, nàng đều là một người đứng xem, nhưng mỗi khi lên tiếng đều có thể nắm bắt trọng điểm, không chỉ Ian mà người khác cũng tỏ vẻ lắng nghe mỗi khi nàng mở lời, nếu nàng là người có quyền quyết định bỏ phiếu quan trọng thì có thể giải thích được điều này.
Edgar dựa theo sự miêu tả của Anson để đánh thức ký ức của mình — Đối với người đại diện mà nói, nắm rõ mạng lưới quan hệ phức tạp ở Hollywood, đồng thời ghi nhớ vô số tên tuổi quan trọng, đó là một kỹ năng cơ bản.
"Laura - Ziskin (Laura - Ziskin), nàng là một nhà sản xuất thâm niên, gần đây nhất, tác phẩm 'As Good as It Gets' năm ngoái được bảy đề cử Oscar, bao gồm Jack - Lemmon và Helen - Hunt (Helen - Hunt) cuối cùng lần lượt giành giải Nam và Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất."
"Nàng... rất kín tiếng nhưng cực kỳ chuyên nghiệp, nàng có mối quan hệ thân thiết với những nhà sản xuất, đạo diễn và diễn viên tên tuổi, công ty điện ảnh cũng muốn tham khảo ý kiến của nàng."
"Đúng, 'As Good as It Gets' chịu dùng Helen - Hunt chính là do ý kiến của nàng."
"Phải biết rằng, Helen bước chân vào nghề từ năm 9 tuổi, lăn lộn ở Hollywood hơn 20 năm mà vẫn không lọt vào mắt giới, nàng đã hơn 100 lần được cho biết, 'Muốn đóng vai nữ chính, ngươi chưa đủ xinh đẹp', nhưng Laura chỉ liếc mắt đã nhìn trúng nàng, đồng thời tự mình thuyết phục Jake, lúc này mới chọn Helen."
Nói cách khác, lời của Laura - Ziskin quả thực rất có trọng lượng, đặc biệt là trong việc lựa chọn diễn viên.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Edgar nhìn về phía Anson, "Cuối cùng nàng nói gì không?"
Anson nhẹ nhàng nhún vai, "Chính ở chỗ này mà thú vị này, cuối cùng nàng không nói gì cả."
Edgar hơi nhếch cằm, điều này có nghĩa là, người đó đã có ý tưởng, nhưng cụ thể là ý tưởng gì thì chỉ người trong cuộc mới biết.
Suy nghĩ, trong đầu rối rắm.
Sau đó.
Ánh mắt Edgar sáng lên, "Ngươi có biết, bộ phim đầu tiên chính thức khiến Hollywood nhận thức được nàng là một nhà sản xuất tài năng là tác phẩm nào không?"
" 'Pretty Woman'."
Lông mày Anson hơi nhướn lên, là bộ phim "Pretty Woman" của Garry - Marshall sao?
Edgar không dừng lại, "Ngươi nói, ngươi hợp tác với Garry - Marshall rất vui vẻ? Vậy thì chúng ta cần để Laura liên tưởng đến Garry, chúng ta phải cố tình lôi mình đi hỏi thăm Garry chứ không phải Garry chủ động gọi điện thoại cho Laura hỏi thăm ngươi, như thế quá lộ liễu, quá chủ động."
Ngược lại có thể gây phản tác dụng.
Nhưng làm thế nào để cố tình lôi mình nảy ra một ý niệm trong đầu rồi đi hỏi thăm Garry?
Bọn họ không thể ngồi chờ chết, bị động chờ bị đánh, có thể tưởng tượng rằng người đại diện của những người khác chắc chắn cũng đang hoạt động hết công suất, một bộ phim tầm cỡ như "Spider Man", việc thử vai chắc chắn là một phân đoạn cực kỳ quan trọng, nhưng ngoài ra còn có những cuộc đấu đá ngầm, mọi nơi đều có thể chi phối sự phát triển của sự việc.
Bọn họ cần chủ động xuất kích...
Bạn cần đăng nhập để bình luận