Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 88: Một loại thời thượng (length: 8456)

"Jenny các nàng đang thương lượng buổi tối ngày mai cùng đi xem phim, các ngươi muốn cùng một chỗ sao?"
"Năm nay mùa hè phim chiếu rạp có chút không thú vị, ta không có gì quá mong chờ, các nàng định đi xem bộ nào?"
" 'Gladiator' nghe nói rất tuyệt, Joaquin - Phoenix ở bên trong vô cùng gợi cảm."
"A a a, ta cũng nghe nói."
"Ta hiện tại thì mong chờ 'Mission Impossible 2' đoạn phim Trailer xem ra có vẻ không tệ."
Ríu rít, sáng sớm trường học như là vô số chim họa mi tụ tập cùng một chỗ ca hát, một đường đi xuyên qua liền có thể bắt gặp đủ loại đối thoại, từng khuôn mặt vẫn còn đầy ắp chất dính của lòng trắng trứng ban đầu, mang theo mong đợi đối với cuộc sống.
Bất quá, cũng không phải tất cả đều như vậy.
Một bộ phận nhỏ những đứa trẻ đang ở thời kỳ phản nghịch thì mang theo tinh thần Rock Gothic Punk dùng trang điểm khói cùng mái tóc rối bời tầng tầng lớp lớp che chắn mình, dùng hết toàn thân khí lực đối kháng thế giới, biểu đạt sự phẫn nộ của mình.
Sau đó, một bóng người giống như cơn lốc một đường xông qua đám đông, xông về phía tủ chứa đồ của mình, còn chưa đứng vững, tốp năm tốp ba nữ sinh bên cạnh đã tụ tập lại, không cần đối thoại, một ánh mắt cũng đã đủ —— "Đi chứ?"
"Đi."
"A a a, a!"
Hét lên, ồn ào ào ào mãnh liệt.
Madeline - Bosque cũng không tiếp tục làm bộ nữa, rút từ trong ba lô ra một quyển tạp chí, thuận tay ném bừa ba lô vào tủ chứa đồ, nhưng đối với quyển tạp chí trong tay lại phá lệ cẩn thận, như trân bảo, ánh mắt xung quanh cũng tập trung hết vào.
"GQ", đây chính là thứ các nàng đang khổ sở chờ đợi.
Bởi vì trong tạp chí số này, có trang đặc biệt ảnh cưới của Brad - Pitt; lại thêm nhân vật trang bìa là Hugh - Jackman, trước khi phát hành đã trở thành tiêu điểm bàn tán xôn xao của nữ sinh lớp mười hai.
Hiện tại, cuối cùng cũng có!
Đối với học sinh trung học, tiền tiêu vặt có hạn, mua tạp chí là một khoản chi tiêu không nhỏ, hơn nữa học sinh lớp mười hai sắp tốt nghiệp lại phải tiết kiệm tiền cho vũ hội tốt nghiệp sắp tới, điều này có nghĩa là càng phải thắt lưng buộc bụng.
Cho nên, những bạn nhỏ có khả năng mua tạp chí trở thành đối tượng được hoan nghênh nhất, một quyển tạp chí được chuyền tay nhau đọc trong toàn bộ các bạn nữ sinh, đây là khung cảnh đặc biệt thời trung học, tính là một kỷ niệm.
Madeline cẩn thận từng chút một đem trang bìa tạp chí triển lãm trước mặt các bạn nhỏ —— "A!"
Một hai người che miệng, cuối cùng không kìm nén được, si mê vẻ soái khí của Người Sói, đồng thời thề son sắt bày tỏ nhất định sẽ đến rạp chiếu phim xem "X-Men", trái tim cơ hồ muốn nổ tung.
Đầu tiên là Hugh - Jackman, sau đó là Brad - Pitt.
Các cô gái hưng phấn không chịu được, la hét cùng nhảy cẫng, hò reo cùng dậm chân, dùng hết sức để thể hiện hạnh phúc của mình, tiếc là không thể duy trì quá lâu, chuông vào học vang lên, các bạn nhỏ chỉ có thể tạm thời đè nén sự phấn khích xuống, đồng thời hẹn nhau tan học sẽ tiếp tục si mê tạp chí kỳ này, lưu luyến không rời xoay người nhẹ nhàng bước chân đến phòng học.
Madeline hôm nay có tiết Toán đầu tiên, tay chân lanh lẹ thu dọn sách giáo khoa cùng tạp chí, một đường chạy chậm tới phòng học, trước khi lão sư xuất hiện, đã nhanh chân ngồi vào chỗ, thở hồng hộc, tim đập như trống.
Không có thời gian để thở, lại rút tạp chí ra, đặt ở dưới sách Toán, lén la lén lút mở xem —— Một chút. Chỉ một chút.
Ai có thể cự tuyệt Hugh - Jackman và Brad - Pitt đây??
Phải khen, bộ sưu tập các trang phục âu phục của tạp chí kỳ này quá tuyệt, thể hiện hoàn mỹ sự lịch lãm và phong độ của người đàn ông, mỗi một tế bào đều đang thét gào.
Madeline biết, những bức ảnh kia, nàng đã lặp đi lặp lại xem năm lần rồi, nhưng vẫn không nhịn được tiếp tục lật xem, tìm tòi chi tiết trong tấm ảnh, sau đó bắt đầu nghiên cứu âu phục, phụ kiện cùng các nhãn hiệu của nó, không kìm được cảm thán.
"Sao có thể đẹp như vậy được chứ?"
Chờ chút...
Vừa bất cẩn, Madeline lật giấy hơi nhiều, đập vào mắt là một bộ âu phục khác cùng một gương mặt khác, nàng vô ý liếc nhìn, lại lật về xem Brad, nhưng đầu ngón tay lại không tự chủ được dừng lại, tâm trí hơi khựng lại.
Hả?
Trong đầu chỉ có một ấn tượng mơ hồ, nhưng đầu ngón tay như ma xui quỷ khiến lại lật về, cảm xúc phấn khởi đột nhiên bình lặng lại.
Một chút xíu hiếu kỳ, một chút xíu tim đập thình thịch.
Giấy in bóng loáng tinh xảo lộ ra từng chi tiết nhỏ rõ ràng, trên giấy, thân ảnh đó đứng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, chân đạp ván trượt, mặc âu phục, nhưng áo khoác ba mảnh thì mở toang, cà vạt cởi ra, lộ vẻ lơ đãng mà tự do, tóc bị mồ hôi làm ướt, rõ ràng mặc âu phục mà lại toát lên vẻ không bị gò bó và phóng khoáng từ đầu đến chân, cái liếc nhìn lại bị khoảnh khắc ngưng đọng. Lúc này, thời gian như ngừng lại.
Đại não Madeline như oanh tạc.
Vừa rồi, cũng chính là một cái liếc mắt này, một cái liếc nhìn này, như thể phá tan sự trói buộc của trang giấy, như thế sống động lại như thế sâu sắc mà nhìn thẳng vào mắt nàng, nàng thậm chí chưa kịp thấy rõ gương mặt đó, trong đầu thì lưu lại cái vệt kim sắc và ánh sáng xanh thẳm đang dao động, không khỏi nín thở.
Âu phục, đúng là âu phục, lại hoàn toàn không mang khí chất của âu phục như trong ấn tượng.
Âu phục phối với giày thể thao cùng ván trượt, táo bạo đến bất thường mà lại thấp thoáng thể hiện sự hài hòa, tia lửa va chạm làm người ta kinh ngạc.
Chính là...
Madeline cứ như vậy ngây ngốc tại chỗ.
Đại não trống rỗng, cái gì Hugh - Jackman, cái gì Brad - Pitt, tất cả đều bị lãng quên, cả thế giới cả não bộ cũng chỉ có bóng hình trước mắt, rõ ràng là ảnh chụp, rõ ràng là trạng thái tĩnh của bức tranh, lại sống động đến vậy, sinh lực phồn vinh mạnh mẽ xuyên thấu qua trang giấy ập tới.
Kinh diễm trong khoảnh khắc.
Thì ra, ánh mặt trời có thể ôn nhu đến vậy, thậm chí có thể trở nên mờ nhạt vì một người.
Thì ra, âu phục có thể phóng khoáng như vậy, sau khi phá vỡ xiềng xích và cấm kỵ lại bày ra một diện mạo hoàn toàn khác biệt.
Tỉ mỉ, tĩnh lặng, Madeline cứ vậy nhìn bức ảnh, như bị ma ám mà thất thần, nàng thậm chí quên cả việc lật xem những ảnh khác của người đó, chỉ dừng lại ở đó, thời gian mất đi ý nghĩa trong khoảnh khắc này.
Một bản năng mách bảo, Madeline tìm tên người mẫu trong góc ảnh, tim bỗng co rút lại, nàng có chút lo lắng, nếu như không có tên thì phải làm sao?
Tạp chí thường như vậy, người mẫu không có tên, bọn họ chỉ là người mẫu quảng cáo.
"Madeline!"
Không nghe thấy, không tìm được, Madeline rất hoảng hốt.
"Madeline - Bosque!"
Giọng nói như tiếng sấm nổ tung.
Madeline giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu thì nhìn thấy nữ giáo viên toán Blumberg mặt mũi đầy nghiêm túc và tức giận.
Hỏng rồi.
Madeline cố gắng giấu tạp chí, nhưng rõ ràng đã bỏ lỡ thời cơ, Wendy - Blumberg đưa tay phải ra.
"Đưa tạp chí cho ta, bây giờ em đến phòng hiệu trưởng báo cáo."
Madeline kêu rên, "Blumberg nữ sĩ..."
Nhưng lão sư không cho cơ hội, "Lập tức. Đừng để ta nói lần thứ hai."
Madeline ủ rũ vai xuống, giao tạp chí, lê bước chân nặng nề đến phòng hiệu trưởng, không ngờ sắp tốt nghiệp rồi mà còn phải đến phòng hiệu trưởng, càng tệ hơn là, "GQ" của nàng!
Không biết Blumberg nữ sĩ sau khi tan học có trả lại tạp chí cho nàng không nữa.
Nàng còn chưa xem hết mà?!
Người đàn ông đó rốt cuộc là ai!
Chỉ mới nghĩ đến đây, Madeline đã không thể kiểm soát được sự buồn bực trong lòng.
Ê a.
Đẩy cửa lớn phòng hiệu trưởng ra, bên trong đã có một cô gái đang ngồi chờ ở cửa, có lẽ trong văn phòng vẫn còn một học sinh khác đang nói chuyện, bọn họ cần phải xếp hàng, nhưng Madeline không để ý đến chuyện này.
Mà là—— "Đó có phải là 'GQ' không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận