Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 235: Không chào mà đi (length: 8484)

Anson cảm thấy mũi hơi cay cay —— Hắn hiểu, hắn hoàn toàn hiểu, nỗ lực theo đuổi mộng tưởng nhưng vì áp lực cuộc sống mà phải từ bỏ, nửa đêm tỉnh giấc trằn trọc luôn mang theo sự không cam lòng và tiếc nuối, nhìn ra ngoài cửa sổ đêm khuya tìm kiếm dấu vết thanh xuân còn lưu lại, cũng chỉ có bóng đêm vô tận, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nhắm mắt lại.
Cho đến bây giờ, hắn rốt cuộc có được cơ hội làm lại cuộc đời lần thứ hai.
Nếu như đây là một giấc mơ, xin hãy để hắn tỉnh lại vào thời điểm đến cuối cùng, hắn nguyện ý lại phóng túng một phen, lại ngốc nghếch một phen, lại cố chấp một phen.
Mà lần này hành trình, hắn sẽ dùng nụ cười thản nhiên đối mặt.
Trước mắt, mảnh rực rỡ và mãnh liệt này giống như ngọn lửa hừng hực, đang khuấy động trong tim Anson, thay thế cho nước mắt, nụ cười tùy ý nở rộ.
Sau đó, Anson cũng xoay người, như một khán giả, vỗ tay ủng hộ Lily, Connor và Miles, lớn tiếng khen ngợi sự dũng cảm và niềm tin của bọn họ.
Ba ba, ba ba ba.
Tiếng vỗ tay, liên tục tăng lên, tiếng trầm thấp vang vọng khuấy động trong không gian rộng lớn của Steel Forest, nhiệt huyết khuấy động, cuối cùng không thể khống chế được, phát ra âm thanh chân thật và đơn giản nhất từ sâu trong nội tâm.
"Hay quá!"
Một tiếng.
"Hay quá!"
Lại một tiếng.
Lúc đầu, khi người đầu tiên lên tiếng, những người khác còn có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại, đó chính là suy nghĩ trong đầu vào giờ phút này.
Sau đó, âm thanh dần tụ lại, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ nơi đây.
Hay quá, lại là hay quá?
Anson cũng ngẩn người.
Với hắn mà nói, đây cũng là hoàn toàn mới, kiếp trước chưa từng lên sân khấu biểu diễn, hắn thậm chí không xác định liệu sở thích âm nhạc ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới của mình có khả năng phát triển hay không, hôm nay cũng chỉ là dùng ý thức phổ biến vượt quá tiêu chuẩn lấy đàn Cello làm trung tâm tiến hành một số thử nghiệm táo bạo.
Nếu như không phải là buổi biểu diễn tùy hứng ngoài đường, e rằng Anson cũng sẽ không ra mặt phô diễn.
Thế mà?
Bất giác, Anson quay đầu nhìn về phía đám đông, những khuôn mặt lạnh lùng xa cách kia giờ tràn ngập hạnh phúc và tự do, cuối cùng đã thoát khỏi trói buộc, giải trừ ma pháp, những cái xác không hồn dường như được trao lại sinh mệnh, đang tùy ý thoải mái... tận hưởng một lát sức sống ngắn ngủi.
"Hay quá!"
Toàn bộ hội trường, hô hoán.
Tâm trạng Anson cũng theo đó bay bổng, hạnh phúc tràn đầy trong lồng ngực, sau đó hắn cũng hòa vào dòng người, cùng nhau vẫy tay và hò reo.
"Hay quá."
Câu nói kia giống như có ma lực, nụ cười nở trên khóe miệng, thế giới như sáng bừng lên, tạm thời gạt cuộc sống thường nhật sang một bên, tạm thời gạt buổi thử vai "Spider Man" sang một bên, giờ phút này chỉ có âm nhạc, chỉ là đơn thuần tận hưởng sự quyến rũ của âm nhạc, cởi bỏ xiềng xích của tâm hồn —— Ôm ấp tự do.
Tiếng reo hò, từng đợt sóng nối tiếp nhau, phóng ra nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ.
Các con phố New York đồng loạt tụ tập ánh mắt, đám người tiếp tục mở rộng, ngày càng đông đúc, càng ngày càng chen chúc, càng ngày càng điên cuồng, trở thành một cảnh tượng hiếm gặp, thậm chí còn có người đặc biệt chạy tới, chỉ để đuổi theo trào lưu, sợ mình bỏ lỡ điểm nóng lớn nhất ở New York hôm nay.
Blair cũng đã quên hết tất cả, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của mình, hoàn toàn đắm chìm trong buổi biểu diễn, mở ra một cánh cửa thế giới hoàn toàn mới.
Thì ra, đây mới là diện mạo của Anson sao?
Từ việc thoáng nhìn trên màn hình TV đến những khoảnh khắc sống động ngoài đời thực, phá tan xiềng xích của màn ảnh, Blair không chỉ không thất vọng hay chán nản mà ngược lại, càng lún sâu vào sức quyến rũ của Anson, hoàn toàn bị mê hoặc.
Đứng giữa biển người đang dậy sóng dữ dội, qua ánh lệ nhòe nhoẹt, Blair chăm chú nhìn ban nhạc trước mặt, không kìm được cảm xúc dâng trào, sau khi hơi hoàn hồn, cô lại bắt đầu tìm kiếm cái bóng dáng kia.
Chờ một chút, Anson đâu??
Trong lễ trao giải Emmy, cho dù ở giữa đám đông hỗn loạn, Anson vẫn luôn có thể dễ dàng nổi bật, sự hiện diện của hắn dường như có thể thu hút mọi ánh nhìn, nhưng lúc này, Blair lại không tìm thấy.
Chẳng lẽ bị đám đông nuốt chửng?
Blair giật mình.
Chưa kịp tìm kiếm, Karen bên cạnh đã nắm lấy cánh tay Blair và kéo mạnh, phát ra một tiếng kinh hãi, Blair theo phản xạ nắm lấy Karen, tránh cho Karen mất thăng bằng ngã xuống, miễn cưỡng đứng vững gót chân giữa biển người.
"Blair, chúng ta đi thôi!" Karen thất kinh kêu lên.
Blair có chút không nỡ, "Nhưng Anson..."
Karen túm lấy cánh tay Blair cố gắng đứng vững, "Anson đã rời đi rồi."
Blair sững sờ, "Cái gì?"
Karen giữa biển người hỗn loạn căn bản không đứng vững được, vội vàng giải thích, "Anson vừa mới đi." Nhưng bây giờ đã không kịp giải thích, cô kéo tay phải của Blair, hai người đi ngược dòng người rời khỏi đám đông.
Phù!
Cuối cùng, hai người cũng thoát ra khỏi đám đông, nhìn nhau một cái, còn chưa kịp nói chuyện, lúc này mới chú ý đến bộ dạng chật vật của đối phương —— Hai người đều mắt sưng đỏ, trông như vừa bị đánh, trên mặt nước mắt lem nhem, nếu nói là hóa trang cũng không ai nói gì.
Phì.
Blair và Karen đồng loạt bật cười, chế nhạo vẻ chật vật của đối phương, chậm mất một nhịp mới nhận ra đối phương đang cười nhạo mình, lúc này mới ý thức được cần phải xem xét lại tình cảnh của bản thân, nhìn thấy hình ảnh mình trong gương đồng loạt kêu la, nhưng bây giờ cũng chẳng đoái hoài đến việc trang điểm lại.
Lần nữa ngẩng đầu nhìn bạn thân, Blair cảm thấy dáng vẻ này cũng rất hay, coi như một kỷ niệm, "Tớ còn tưởng chỉ có mình tớ, không ngờ cậu cũng..."
Karen dang hai tay, "Khả năng lây nhiễm ở hiện trường quá mạnh, thật lợi hại quá, không ai có thể thoát được. Cậu nói xem khi nào Anson tổ chức concert, tớ sẽ là người đầu tiên mua vé, tớ thấy quảng trường Madison cũng không tệ..."
Blair kịp thời ngăn Karen lại, "Anson là diễn viên mà."
Karen: ? ? ?"Hả?"
Blair giải thích lại một lần nữa, "Anson là diễn viên, cậu ấy vừa nhận giải Emmy cho nam diễn viên phụ xuất sắc nhất."
Karen nháy nháy mắt, sau đó, hét lên —— "Á!"
Nếu là bình thường, tiếng hét này sẽ khiến hoa cỏ giật mình, nhưng phía sau lưng cũng là một biển người đang sôi sục, tự nhiên không ai để ý đến Karen.
Blair nở nụ cười hài lòng, có một loại đắc ý vì bản thân đã phát hiện ra một kho báu và được bạn bè công nhận, nhưng cô không quên chuyện quan trọng, "Cậu nói Anson rời đi rồi? Khi nào?"
Karen cũng lấy lại tinh thần, nhưng con tim cuồng loạn vẫn không thể yên tĩnh, "Khi vòng vây vừa mới mở rộng thêm, hắn đã lặng lẽ rời đi. Tớ đang chuẩn bị đuổi theo, kết quả bị đám đông chen chúc đến mức không thể nhúc nhích."
Anson, rời đi.
Lặng lẽ không một tiếng động, không chào hỏi bất kỳ ai, phẩy tay áo không mang theo một gợn mây, không có tiếng vỗ tay, không có tiếng reo hò, cũng không có sự khẳng định trang trọng, im lìm quay người rời đi, nhường sân khấu lại cho ba thành viên ban nhạc —— Vốn dĩ, đây chính là sân khấu của bọn họ, đồng thời, bọn họ cũng cần khoảnh khắc này.
Từ lúc bắt đầu, Anson đã nói, một ca khúc, hắn chỉ cần thời gian của một ca khúc, cũng không phải vì phô diễn, càng không phải vì thu hút khán giả, chỉ là để nói với Miles, Connor và Lily:
Kiên trì thêm một chút nữa, dũng cảm thêm một chút xíu, có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi.
Chẳng qua, Anson không cho rằng mình có tư cách để thuyết phục, bởi vì hắn không biết điều gì đã xảy ra trong cuộc đời họ, hắn chỉ là một người qua đường mà thôi, cho nên, Anson cũng không nói những lời an ủi sáo rỗng, chỉ đơn thuần nắm bắt chút thời gian cuối cùng, hoàn thành một màn trình diễn cuối cùng.
Sau đó, trao quyền lựa chọn và quyết định lại cho bọn họ.
Anson chỉ đơn giản hy vọng, trên con đường theo đuổi mộng tưởng, sẽ có càng nhiều người có cùng chí hướng nguyện ý kiên trì thêm chút nữa, dù chỉ thêm một người cũng được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận