Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 198: Bào chế độc nhất vô nhị (length: 8601)

Eve không thích những điều ngoài ý muốn——Nói đúng ra, nàng ưa thích những điều ngoài ý muốn, bởi vì xử lý ngoài ý muốn là công việc của nàng cũng là thế mạnh của nàng, nhưng nàng không thích việc kế hoạch của chính mình bị xáo trộn dẫn đến những ý định ngoài lề, điều này đồng nghĩa với càng nhiều phiền phức.
Sau khi Anson bước lên thảm đỏ, Eve và Edgar cũng không phải ngồi ung dung uống cà phê, bọn họ đi vào bãi đỗ xe, theo lối đi của nhân viên công tác vào lễ đường Thánh Điện, tối nay chỗ ngồi của họ cũng sẽ xuất hiện tại lễ trao giải, Anson nhờ thân phận người được đề cử có thể mang theo hai người đi cùng.
Việc mang theo người đại diện hoặc người quan hệ xã hội đến lễ trao giải là rất thường thấy, một mặt những người này cũng là nhân vật trong giới, thậm chí là người có quyền cao chức trọng; mặt khác họ còn tiếp tục hoàn thành công việc, nhắc nhở khách hàng mà họ phụ trách về hành vi trước công chúng.
Trao giải?
Bọn họ không hứng thú, bản thân buổi lễ đối với bọn họ cũng chỉ là công việc.
Eve luôn để mắt đến hình ảnh trực tiếp từ thảm đỏ trong hội trường, nàng chú ý đến hành động đi lệch quỹ đạo của Anson trước tiên, không khỏi lườm một cái.
“Rất tốt. Hình tượng lạnh lùng đổ sụp, một giây biến thành fan cuồng.” “Nếu đối tượng là Jake - Lemmon, ta không có vấn đề, nhưng Jane - Kaczmarek?” Jake - Lemmon, diễn viên đầu tiên trong lịch sử điện ảnh đạt được số điểm tuyệt đối tại cả ba liên hoan phim lớn ở châu Âu, giải Oscar, Quả Cầu Vàng, giải Nghiệp đoàn diễn viên..., tối nay hắn cũng được đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất ở hạng mục phim điện ảnh và truyền hình.
Theo kế hoạch, Anson cần phải thẳng thắn rời đi, giữ một hình tượng thần bí, sử dụng phương pháp tiếp thị “để bụng đói”, dừng đúng lúc để tạo ảnh hưởng về sau, Eve chỉ cần thông qua truyền thông đẩy thêm một cái là có thể lập tức khuếch tán ra.
Kết quả, Anson lại dừng bước.
Thời gian hắn đứng lại ở thảm đỏ thêm một phút đồng hồ, vầng hào quang thần bí liền giảm bớt đi ít nhiều.
Nếu Anson sùng bái Jake - Lemmon thì Eve còn có thể xây dựng hình tượng "yêu quý diễn xuất" để bù đắp vào chỗ trống do vầng hào quang thần bí bị suy yếu, còn bây giờ?
Không.
Khoan đã!
Eve lóe lên một ý nghĩ, nắm bắt được một điều quan trọng.
Nếu là Jake - Lemmon thì rất tốt, cực kỳ tốt, nàng sẽ có không gian để thao tác; còn Jane - Kaczmarek thì càng tốt hơn, quả thực hoàn mỹ.
Tại lễ trao giải, mọi người đều chú ý đến các siêu sao, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào những bóng hình chói lọi kia, khiến những người thực lực đáng được chú ý bị che khuất trong bóng tối, không ai nhận thấy bóng dáng của họ.
Tỉ như Jane - Kaczmarek.
Có thực lực có năng lực, có nhiệt huyết có mơ ước, lần đầu tiên trong sự nghiệp giành được đề cử Emmy, vừa cho rằng sự nghiệp cuối cùng cũng đón được bước đột phá thì lại bị ngó lơ tại thảm đỏ, dù là giải Emmy cũng không giúp được cô giành lấy bước ngoặt, vậy nên cô còn nên làm gì?
Mũi nhọn, ám chỉ Brad và Jennifer.
Nhưng không cần phải nói rõ, trọng tâm thực sự nằm ở những diễn viên có thực lực nhưng đang chờ được khai phá, thậm chí là châm biếm ngầm việc các cặp đôi “mật ngọt” của nước Mỹ phá hoại hệ sinh thái thảm đỏ, dù không cần mượn danh nghĩa Anson để đưa ra phản kháng, tin rằng giới truyền thông và khán giả cũng sẽ tự hiểu.
Cho nên, việc Anson thân thiết với Jane, hoàn toàn là một cuộc gặp gỡ phát sinh bên ngoài ánh đèn, đồng thời cũng là một cuộc gặp gỡ chung chí hướng của những diễn viên phái thực lực, quan trọng hơn là để giải Emmy một lần nữa trở lại với TV——So với đề tài và chiêu trò, họ cần phải chú ý đến những nỗ lực và mồ hôi của những người làm trong ngành phim truyền hình và cả ngành truyền hình.
Một câu chuyện, thế là hình thành.
Điều này, thật độc nhất vô nhị!
Đương nhiên, Eve biết, câu chuyện như thế chắc chắn không thể nào cướp đi được ánh hào quang của Brad và Jennifer, nhưng đây là một câu chuyện hay, không chỉ quần chúng đại chúng sẽ hiểu được ý, mà những người làm trong ngành truyền hình, hàng nghìn hàng vạn người và cả những vị ban giám khảo lão luyện sẽ hiểu được ý, cả giới truyền thông cũng sẽ hiểu ý.
Trước thì có sự xuất hiện huy hoàng dưới ánh đèn của Anson, sau lại có câu chuyện hậu trường về việc Anson đồng tâm hiệp lực với các diễn viên phái thực lực, tất cả đều hoàn hảo.
Eve không khỏi vỗ tay khen hay.
Đầu tiên, Eve lấy điện thoại di động ra, vừa tìm kiếm phóng viên đang có mặt trong chương trình trực tiếp, vừa lục tìm sổ liên lạc, tìm những đối tượng phù hợp.
Sau đó, nàng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, không ngờ, Anson thế mà cũng tìm tới hắn.
Nicolas - Flynn!
“...Này, thế nào, ngươi có cảm thấy hứng thú với một câu chuyện sâu sắc độc nhất vô nhị không?” Trong điện thoại, giọng Eve vang lên, Nicolas thì ngẩng đầu nhìn về phía Anson và Jane, ánh hào quang trong mắt đang lóe lên liên hồi.
Hắn có thể nhìn ra được, Anson thực lòng, không che giấu sự chân thành và thân thiện chút nào.
Sự thật là như vậy.
Mặc dù Anson đã quay hai tác phẩm, lại hợp tác cùng siêu sao huyền thoại Julie - Andrews, nhưng lễ trao giải vẫn là lần đầu của hắn.
Những bóng hình từng thấy trên màn ảnh, phá vỡ bức tường thứ tư xuất hiện ngay trước mắt, ranh giới giữa hiện thực và hư ảo vào khoảnh khắc này hoàn toàn mờ nhạt, có một cảm giác như lạc vào Disneyland, mọi thứ trở nên thật sống động.
Anson yêu mến Jane - Kaczmarek, đây là sự thật.
Ở Hollywood, Jane chưa bao giờ là minh tinh, nhưng cô luôn là mẫu người làm hết sức mình với những vai diễn thực lực, diễn xuất hài kịch không màu mè của cô luôn để lại ấn tượng sâu sắc, ngoài việc nhận được vô số lời khen và vô số đề cử cho "Malcolm in the Middle", bóng dáng của cô còn xuất hiện trong các series "The Big Bang Theory", "The Simpsons", "Frasier", "Law & Order"….
Cô không phải là một nhân vật nhỏ vô danh, cũng không nên như vậy.
Mặc dù Brad và Jennifer là những siêu sao, nhưng Anson luôn tin tưởng, không có những vai phụ nâng đỡ thì sẽ không có ánh hào quang của nhân vật chính, không có những diễn viên chuyên nghiệp thận trọng cẩn thận thì không có nền tảng phồn vinh của cả ngành giải trí.
Khi Anson nhìn thấy Jane do dự, bàng hoàng, hoang mang, muốn rời đi mà không nỡ, một chút xao động khiến hắn lập tức bước chân đến.
"Ừm, xin lỗi, tôi thất lễ." Jane dùng khăn giấy cẩn thận chấm nhẹ nước mắt, vì lo lắng lớp trang điểm bị nhòe, cô không dám lau mà chỉ có thể chấm nhẹ.
Anson nhẹ nhàng gật đầu, "Ta cũng nghĩ vậy."
Jane sững người.
Anson, “Hiện tại tất cả ánh mắt mũi tên đều cắm sau lưng ta rồi. Dù ta không rõ những lời đồn thổi đã lan tới mức nào, nhưng tình hình của ta cũng không mấy sáng sủa.” Ý ngầm là, giờ mọi người hiểu lầm Anson đã làm Jane khóc.
Jane:….“Ha ha.” Cuối cùng cô cũng kịp phản ứng, cũng không thể nhịn được cười, “Ha ha ha, không phải chỉ có một mình ngươi nói thế đâu, ngươi hài hước thật.” Anson mặt không đổi sắc, “Ngợi khen ta đẹp trai nhiều hơn đấy.” “Ha ha.” Nụ cười của Jane hoàn toàn nở rộ, “Lời của họ đều là thật lòng, ta tin thế. Vậy nên, ngươi thực sự thích diễn xuất của ta à?” “Thật.” Anson không hề đùa, dứt khoát thừa nhận.
Jane một lần nữa ngây người, cô cứ tưởng Anson nói một câu khách sáo hay trêu đùa, sự hồi đáp chân thành như vậy bỗng chốc đánh thẳng vào tim cô, "Cảm ơn. Ta cần lời khẳng định như vậy."
Thật tình.
Dừng một lát, “Xin lỗi, ta chưa từng xem tác phẩm của ngươi.” Mặt cô cũng đầy chân thành.
Anson không hề để bụng, “Cho nên, đây chính là một người xem truyền hình bình thường bày tỏ tình cảm với diễn viên mình yêu thích, mọi thứ bỗng trở nên đơn giản hơn nhiều.” Nụ cười của Jane một lần nữa rạng rỡ, "Ngươi đúng là một tên hài hước, ngươi có biết không? Bình thường, soái ca đều không hài hước, mà những người hài hước thường không anh tuấn, ngươi đúng là một ngoại lệ."
Anson nhẹ nhàng gật đầu, “Nói cho ngươi một bí mật, thực ra ta thuộc vế sau đấy.” Vẻ mặt và biểu cảm của Jane hoàn toàn giãn ra, "Ngươi suýt nữa là lừa được ta rồi."
Anson tự nhiên phóng khoáng làm một động tác mời, “Ta chuẩn bị tiếp nhận phỏng vấn ngắn của phóng viên, thế nào, ngươi có thời gian cùng đi không? Nói về cảm xúc tối nay?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận