Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 127: Chân thực phản ứng (length: 8435)

"Tốt."
Lucas nói.
Một từ ngữ, ngắn gọn rõ ràng.
Vậy mà, sau câu nói này, lại trải qua một loạt suy nghĩ phức tạp cùng mâu thuẫn giằng co, mãi đến cuối cùng, quyết định mới thốt ra.
Tiếng nói vừa dứt, Lucas không còn chút do dự nào, vẻ mặt điềm tĩnh lạnh lùng lộ ra sự quyết đoán nhanh gọn cùng quả quyết.
"Nhưng là, chúng ta cần chờ một chút."
Anson vừa mới bình tĩnh lại tâm thần, lại vì câu nói tiếp theo của Lucas mà căng thẳng một lần nữa, nhưng lần này, hắn không hề bối rối.
Quả nhiên.
Lucas tiếp lời, "Hiện tại thị trường chứng khoán chưa chạm đáy, không phải thời cơ tốt nhất để ra tay."
"Trong vài tháng tới, toàn bộ thị trường chứng khoán sẽ tiếp tục xuống đáy, ảnh hưởng tiêu cực từ bong bóng cổ phiếu công nghệ vẫn chưa hoàn toàn được giải tỏa."
"Thời gian công bố hệ điều hành OS-X chắc chắn vào tháng ba năm sau; theo tình hình thị trường hiện tại, ta kiến nghị chờ đến tháng 11 mới bắt đầu mua vào."
Dân chuyên nghiệp, cuối cùng vẫn khác.
Dù Anson chỉ là ném ra một ý tưởng bất chợt, nhưng trong chớp nhoáng, Lucas đã hoàn thành việc phán đoán và đưa ra quyết định, đồng thời cho những lời khuyên chuyên môn.
Anson nhẹ nhàng gật đầu, "Chuyện cụ thể, cứ giao cho ngươi thao tác."
Nhìn Anson một bộ dạng vung tay quản lý, lại khôi phục lại bộ dáng quen thuộc, nghiêm túc chưa được ba giây, Lucas ngược lại thấy quen hơn.
Trong mắt Lucas thoáng hiện một tia cười nhạt, "Ngươi không cần dùng toàn bộ tiền để đầu tư, nếu ta không nhầm về giới giải trí Hollywood, đầu tư vào chính mình cũng là một phần cực kỳ quan trọng ở Hollywood."
"Ta nghe nói ở một vài nơi, không nói đến việc có thuận lợi bước vào được không, mà dù đã vào trong, những kẻ nịnh hót kia vẫn sẽ dùng ánh mắt để phân chia các loại khác biệt, trang phục, đồ trang sức, giày dép, phụ kiện các kiểu. Nếu bị nhìn ra sơ hở, có thể sẽ bị tuyên án tử hình ngay tại chỗ giao thiệp, không được vào cửa."
"Tình huống cụ thể, ta không rõ. Nhưng ta tin rằng chú Darren hẳn có thể cho ngươi đủ lời khuyên."
Không chuyên nghiệp, không có nghĩa là không biết gì.
Rõ ràng, Lucas cũng biết một số quy tắc nơi danh lợi trường.
Nhưng Anson không bận tâm, "Lucas, ngươi đang lo lắng người khác đánh giá ta qua vẻ bề ngoài sao? Chỉ những kẻ thất bại tự ti mới không ngừng đeo đuổi hàng xa xỉ, hy vọng dùng tiền tài tạo thành một lớp giáp kiên cố cho bản thân. Nhưng đâu biết rằng lớp giáp đầy màu sắc đó đã sớm tố cáo con người thật của họ."
"Những bộ y phục kia, trước khi con người thổi vào nó một linh hồn, cũng chỉ là vải vóc mà thôi."
Nói xong, Anson cúi đầu nhìn bản thân, dùng ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới, sự tự tin và ung dung từ bên trong toát ra không hề che giấu.
Lucas hiểu ngay lập tức, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ đến mức không thể nhận ra, "Mẹ có thể yên tâm, ngươi vẫn giống như trước đây."
Lời nói bình thản, âm thầm cà khịa một câu.
Anson lại không để ý, mặt mũi thản nhiên tiếp nhận soi mói — Đã từng, hắn cũng để ý đến ánh mắt của người khác, nhưng chỉ đến khi rơi xuống đáy vực mới hiểu, sự thật sau câu "người dựa vào y phục" còn có chân lý khí chất xuất phát từ sự giáo dưỡng. Lời ăn tiếng nói, cử chỉ hành động phản ánh sắc thái của tâm hồn, cho dù là trang phục lộng lẫy cũng không che giấu được thứ mùi vị phát ra từ tâm hồn.
Có lẽ, sự tự tin và thong dong thể hiện ra bên ngoài là giống nhau, nhưng sự tự tin của nguyên chủ đến từ sự hỗ trợ của gia đình, còn sự tự tin của hắn bắt nguồn từ sự từng trải thăng trầm.
Tương tự, mà khác biệt.
Sau đó.
Một giọng nói rụt rè từ bên cạnh chớp lấy khe hở chen vào, "Xin hỏi..."
Nụ cười mờ nhạt trên khóe môi Lucas biến mất trong nháy mắt, ánh mắt lạnh thấu xương như lưỡi dao liếc qua, không khí lập tức đóng băng.
Liếc mắt có thể thấy rõ bước chân chuẩn bị tiến đến liền lùi lại nửa bước.
Anson cũng nhìn sang — Cái bóng người cứng đờ lúng túng vừa rồi nhắc mình chú ý đến Lucas và đang thả thiện ý rõ ràng là cô gái trẻ tuổi lúc nãy.
Cô ấy vẫn luôn không rời đi.
Luôn tỉ mỉ trông chừng bên cạnh, lặp đi lặp lại do dự giãy dụa, cuối cùng vẫn quyết định tiến lại gần, nhưng không ngờ, lại bị Lucas trừng một cái mà sợ hãi lùi lại. Lập tức, nín thở.
Anson nở một nụ cười ấm áp, xoa dịu lại bầu không khí lạnh lẽo, dùng ánh mắt hiền hòa hỏi thăm, "Có gì cần giúp sao?"
Cô gái trẻ tuổi nhìn ánh mắt Anson, dù cảm nhận được ánh mắt như gai sau lưng của Lucas, nhưng vẫn lấy dũng khí nhích người lên, cũng chỉ là một khoảng cách bằng nửa bàn tay.
Hít sâu.
Lại hít sâu.
"Xin hỏi, anh có phải là diễn viên Paul, người từng đóng vai khách mời trong phim 'Friends' không lâu trước đây?"
Lộn xộn.
Câu nói không trôi chảy.
Thậm chí đến cả ngữ pháp cơ bản cũng sai, các loại tính từ, phó từ hoàn toàn rối loạn, như một hệ thống bị lỗi vậy, thực sự lung tung, nhưng có thể 100% xác định một điều:
Giọng cô gái trẻ tuổi run rẩy nhẹ nhàng.
Nhất thời không thể phân biệt được là hoảng sợ hay kích động.
Vậy mà, Anson vẫn hiểu được, khóe môi cong lên hoàn toàn, "Đúng vậy, tôi là Paul."
"Chính là anh!"
Cô gái trẻ tuổi che miệng, phấn khích thốt lên một tiếng kinh ngạc, trong mắt sự vui mừng đang trào dâng.
Từ đôi chân đang nhún nhảy không ngừng giống như Dorothy trong đôi giày đỏ muốn nhảy vọt lên cũng có thể thấy được, sự kích động đã chiến thắng sự hoảng sợ.
Nhưng vạn ngàn lời nói đều nghẹn ở cổ họng, ngay cả tiếng cảm thán cũng không phát ra được, muốn tới gần nhưng lại bị ánh mắt chăm chú của Lucas ngăn cản, sợ không dám nhích.
Anson hơi muốn bật cười, hắn liếc nhìn Lucas toàn thân tỏa ra hơi thở người sống chớ đến gần, dùng khẩu hình im lặng nói, "Cô ấy nhận ra ta."
Lucas không đồng ý, "Cô ta đến tên ngươi cũng không nói được."
Anson nhịn không được cười — lời thì như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi phim "Friends" được phát sóng, có người nhận ra hắn, dù không gọi được tên hắn cũng không thành vấn đề gì.
Cứ như sau khi phim "Harry Potter" được chiếu, mãi đến nhiều năm sau, mọi người vẫn gọi ba diễn viên chính bằng tên nhân vật trong phim.
Ít nhất, khuôn mặt của họ đã được nhận diện.
Đây cũng mới chỉ là sự khởi đầu.
Anson bỏ ngoài tai Lucas, mà đứng lên, đưa tay phải ra, nở một nụ cười.
Cô gái trẻ tuổi liếc nhìn Lucas một cái, run run rẩy rẩy nắm lấy tay phải Anson, sau đó, từ từ thu những ngón tay lại, dù lòng bàn tay hơi lạnh vì mồ hôi nhưng những đầu ngón tay lại đặc biệt dùng sức, dường như dốc hết khí lực để cảm thụ và trải nghiệm, hoàn toàn đắm chìm trong khoảnh khắc tươi đẹp này.
"Wood. Anson Wood."
Cô gái trẻ tuổi vội vàng gật đầu mạnh, đôi mắt chăm chú khóa chặt vào gương mặt Anson, không rời mắt, thậm chí Lucas cũng tạm thời bị quên lãng.
"A."
Không cẩn thận, một tiếng kinh hô tràn ra khóe môi, cô gái trẻ tuổi vội vàng dùng tay trái che miệng, nhưng lại cự tuyệt buông tay phải ra, cuối cùng vẫn là không khống chế được.
"A, a a a. Ôi chao, tôi, tôi rất thích anh. Lạy Chúa, anh đẹp trai quá, anh còn đẹp trai hơn gấp trăm lần trên TV."
Lucas: Khinh bỉ.
Hắn không tài nào hiểu được, một chút cũng không hiểu được, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra?
Anson cũng chỉ là Anson, em trai của hắn, một người bình thường, cũng giống như bao người khác có hai mắt, một mũi, một miệng, tại sao lại có người gào thét trước mặt Anson? Tại sao có người lại toàn thân run rẩy chỉ vì được nắm tay Anson?
Xin hỏi, ở đây có chuyên gia nào giải thích giúp hắn một chút, nguyên lý của chuyện này rốt cuộc là gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận