Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 36: Một mạch mà thành (length: 8517)

Roth giải thích không thể ngăn cản Phoebe, không chỉ không thể, mà tình huống còn chuyển biến xấu, Phoebe càng thêm lớn gan càng thêm trực tiếp triển khai dụ hoặc.
Cái lưỡi không an phận kia, quả thực làm cho người buồn cười.
May mắn là, Monica từ phía sau gạt ra, kịp thời ngăn cản Phoebe, nhưng nhìn đến, mục đích của Monica giống như cũng không có đơn thuần như vậy.
Monica một bên loay hoay tóc mình, một bên dùng nụ cười ngượng ngùng vụng trộm dò xét Paul, "Xin hỏi một chút ở đây có một vị Stevens phu nhân sao?"
Không đợi Paul mở miệng, Chandler thì dùng một mặt xấu hổ nhắc nhở một câu, "Khụ khụ, nơi này có một vị khách tiên sinh."
A!
Trong một mảnh cười rộ lên, Monica vội vàng thu tầm mắt lại, lui về bên cạnh Chandler, lúng túng sờ sờ gáy, quay đầu nhìn bạn trai mình:
Chandler - khách.
Rống, hống hống hống!
Phòng quay phim hiện trường ồn ào căn bản không dừng được, rốt cuộc, mối chính của câu chuyện mùa này cũng là tình cảm của Monica và Chandler tiến triển ra sao.
Nhưng là... Gloria phải thừa nhận, nàng không thể trách cứ Phoebe và Monica, bởi vì chính nàng cũng giống như vậy.
Cứ việc nàng đang quan sát biểu diễn, quan sát buổi quay chụp "Bạn bè" của mình trông ngôi sao trông ánh trăng, mà bây giờ lại tựa hồ như không giống nhau lắm lên.
Tầm mắt luôn luôn không tự chủ được quay quanh Paul, dù cho người khác đang nói chuyện cũng không ngoại lệ, không nhịn được muốn bắt bóng hình người nam nhân kia, nụ cười của hắn, ánh mắt của hắn, động tác của hắn, tư thái của hắn, tâm tình không có chút nào nguyên do mà cảm thấy vui sướng, nguyên lai hạnh phúc thì ra đơn giản như thế.
Nhìn xem, lúc này cũng là như thế.
Gloria nhìn thấy Paul khóe miệng nụ cười nhẹ nhàng hơi nhếch lên, khóe miệng nàng cũng theo đó giương lên một đường cong tương tự.
Nụ cười của bảo vệ Law, không ngượng ngùng cũng không câu nệ, mà chính là thản nhiên tiếp nhận lời khen ngợi, lại không lộ vẻ khoa trương ngạo mạn, tự nhiên hào phóng đón nhận tầm mắt.
"Không có."
"Nhưng ta có một đứa con gái. Nàng vừa ra đời không lâu, mẹ của nàng thì qua đời. Ta đang cố gắng học tập trở thành một người cha hợp cách."
Phoebe và Monica, trăm miệng một lời, tay phải che ngực, sâu sắc tưởng niệm, "Ừ."
Không biết từ lúc nào, Monica lần nữa rời khỏi Chandler, đứng cạnh Phoebe, hai người liền như là chị em gái đồng dạng hơi hơi dựa vai nhau đứng thẳng, từ biểu lộ đến động tác lại đến thanh âm hoàn toàn đồng bộ, tản mát ra một loại tình cảm lẫn lộn giữa tiếc nuối và mừng rỡ, đồng tình và che chở.
Các nữ nhân đối với các ông bố đơn thân luôn luôn có một loại thiện cảm đặc biệt, lúc này cũng không ngoại lệ.
Paul buông xuống mí mắt, ánh sáng trong sâu thẳm con ngươi biến mất, nhưng khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, một màn tiêu sái và lãng mạn nở rộ trong đường cong uyển chuyển.
"Ta thường thường gặp loại phản ứng này."
Không hề khiêm tốn.
Mà lại, còn khoe khoang một chút.
Giọng điệu kia, biểu tình kia, mang theo chút phô trương, không kiêu căng, lại tự có một cỗ phóng khoáng, các nữ nhân trong phòng quay phim tập thể cười ồ lên.
Mà các nam nhân: ? ? ?
Bên ngoài sân.
David - Kline liếc Marta một cái, dùng ánh mắt biểu thị: Cho nên, đây chính là hiệu quả mà ngươi mong chờ từ tình tiết này?
Marta phát giác được ánh mắt nóng bỏng, vô ý thức ngẩng đầu liếc một cái, nhất thời hoảng hốt, chẳng lẽ mình vừa nãy mặt hoa si đã bị phát hiện?
Vội vàng, thu lại khóe miệng đang nhếch lên, mặt mày nghiêm túc, thậm chí có chút nghiêm khắc, càng che càng lộ hung hăng trừng mắt lại.
David - Kline nhưng cười không nói, lần nữa nhìn về phía trước.
"Tốt!"
Roth có chút nóng nảy.
Mắt thấy thảo luận tập trung hoàn toàn vào Paul, sự việc đi trệch quỹ đạo, vội vàng đập tay hai cái, một tiếng vỗ tay, kéo sự chú ý lại.
Cứ việc vụng về, cứ việc thô bạo, nhưng lại hiệu quả.
Roth cưỡng ép chuyển sang chuyện khác.
"Hay là chúng ta ngồi xuống trước đi, các ngươi thấy sao?"
Ha ha.
Nụ cười của Roth vô cùng miễn cưỡng, nhưng vẫn là lên tinh thần, ra hiệu mọi người ngồi xuống ghế màu cây nghệ mang tính biểu tượng ở chính giữa quán cafe."Còn ta, ta đi giúp mọi người gọi cà phê."
Monica và mọi người xe nhẹ đường quen tìm tới chỗ ngồi quen thuộc của mình, Roth thì chỉ dẫn Paul và Elizabeth đến bên cạnh bàn tròn nhỏ ngồi xuống.
Quen thói, Roth nỗ lực giúp Elizabeth kéo ghế, lại không ngờ rằng, hai tay kéo một phát, cái ghế không nhúc nhích.
Roth: ?
Cúi đầu xem xét, Paul chỉ dùng một tay ấn xuống cái ghế.
Roth nháy mắt, "Ách" ngẩng đầu nhìn Paul, nở nụ cười nịnh nọt, "Hay là ngươi làm đi. Ngươi làm đi."
Sau đó.
Như là người Eskimo, Roth không ngừng xoa hai tay, cẩn thận từng li từng tí chậm rãi lùi lại, kéo dãn khoảng cách, một khoảng cách rõ ràng.
Paul thu tầm mắt lại, nhìn về phía Elizabeth, khi chạm vào ánh mắt của Elizabeth, lộ ra một nụ cười vô hại, kéo ghế ra.
Chớp mắt thay đổi.
Nhưng Elizabeth không hề ngu ngốc, nàng có thể nhìn ra sự căng thẳng giữa Paul và Roth, nàng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Paul tỏ vẻ trách cứ.
Paul nhẹ nhàng nhún vai, vẻ mặt thản nhiên, tràn đầy vô tội, dường như căn bản không hiểu ý của Elizabeth.
Hình tượng này—— Gloria biết, thực chất tiêu điểm nằm ở Roth, những người khác toàn bộ là bối cảnh, những ánh mắt trao đổi và cử chỉ chân tay trong bối cảnh, có thể nhìn thấy trên ống kính nhưng lại không ai để ý, nhưng nàng vẫn chú ý đến sự tương tác của Paul và Elizabeth, không khỏi mỉm cười.
Paul, với tư cách là anh trai, thật khiến người vừa yêu vừa hận, phải không?
Mà với tư cách là một người đàn ông, thì như là bảo tàng.
Roth đi tới bên cạnh ghế sô pha màu cây nghệ, vung giọng nói với bạn bè mình, "Còn các ngươi, hay là cứ nói chuyện phiếm một chút, nói gì cũng được, nghĩ đến cái gì, thì nói cái đó."
Nói xong, Roth liếc xéo phía sau bằng ánh mắt, lại hướng về phía bạn mình, vụng trộm dùng ngón tay chỉ vào mình, "Ta, bàn về ta nhiều một chút."
Đây, mới là nguyên nhân Roth kêu bằng hữu đến, hắn cần bọn họ làm hậu thuẫn —— hắn cần những lời tán thưởng, chỉ có như vậy, bạn bè mới có thể công khai tâng bốc hắn.
Người trong cuộc ở hiện trường, luôn có chút bất tiện.
Sau đó, xoay người, Roth cuối cùng cũng rời đi, nhưng tại sao động tác đó có chút kỳ lạ vậy?
Bước chân rõ ràng hướng phía trước, nhưng nửa thân trên lại ngửa ra sau, đặc biệt là lỗ tai, đang kéo lỗ tai dài mà nghe lén, bóng lưng thì tỏ vẻ luyến tiếc không muốn rời đi.
Ha ha!
Quả nhiên, kịch vui không chỉ giới hạn trong lời nói và biểu cảm, ngôn ngữ cử chỉ cùng với sự va chạm trong toàn bộ tình cảnh cũng mang đến tiếng cười.
"Cắt!"
Ngay lúc đó, trên không phòng quay phim truyền đến giọng nói của đạo diễn Michael, không phải do ai phạm sai lầm, mà chỉ là cảnh phim này lần đầu quay kết thúc.
Rốt cuộc!
Việc quay phim trôi chảy, cuối cùng cũng kết thúc.
Sau đó, toàn bộ ánh mắt trong trường quay rộn ràng hướng về phía nơi phát ra âm thanh, bao gồm cả David - Kline và Marta cũng không ngoại lệ.
Bên ngoài phim trường, nhà sản xuất lên tiếng.
Trong phim trường, đạo diễn lên tiếng.
Lần quay này, mặc kệ cảm nhận của người xem thế nào, cuối cùng vẫn phải để đạo diễn phán đoán, tốt hay xấu, cần sửa hay cần điều chỉnh.
Người xem hiện trường lại càng như vậy, không có hiệu lệnh của đạo diễn, họ không thể tùy tiện lên tiếng, nếu không sẽ phá hỏng tiến độ quay, vậy thì hỏng bét.
Sau đó, vô vàn ánh mắt nóng rực hướng về Michael, không khí dường như cũng theo đó bốc cháy lên, cảm nhận rõ rệt nhiệt độ tăng lên, nhảy nhót, kích động, phấn khởi không thể không cố sức áp chế, chỉ chờ một tiếng hiệu lệnh của đạo diễn, mới có thể kết thúc tất cả.
Michael, "Hoàn mỹ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận