Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 168: Phất phất ống tay áo (length: 8358)

Rống, hống hống hống!
Quán Cafe, phá lệ náo nhiệt, rộn rộn ràng ràng sóng nhiệt thậm chí hướng về đường đi lan tràn, tại đông nghịt ồn ào náo động cùng phồn hoa bên trong cũng là một cảnh.
Nhưng Anson không có trả lời những tiếng reo hò và vỗ tay xung quanh, mà chính là trước nhìn tay trái đang đỡ hai người, dùng ánh mắt hỏi thăm, "Không sao chứ?"
Hai người cũng đang tự cứu mình.
Bọn họ chỉ là va chạm vào nhau khiến mất thăng bằng, bị Anson cản lại, ngăn chặn trọng tâm sụp đổ, một giây sau tự bản năng cũng là trong lúc bối rối khống chế lại chính mình, hơi có vẻ chật vật nhưng vẫn đứng vững gót chân, tránh cho ngã nhào lăn lóc một đoàn rối loạn.
Thở ra một hơi thật dài, hai người không hẹn mà cùng nhìn Anson liên tục nói lời cảm ơn, nhưng con tim cuồng loạn vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Áp lực ở tay trái thoáng buông lỏng, trọng tâm di chuyển về phía trước, đùi phải vững vàng chạm đất.
Anson khom lưng, nhấc ly cà phê dính trên giày lên, xem có bị văng ra không, may mắn là, sức hút của trọng lực vẫn duy trì sự cân bằng vi diệu, cà phê rơi vào mặt sau giày của Anson, đùi phải hắn thuận thế hạ xuống tháo gỡ lực sau đó lại nâng lên tạo thành thăng bằng, giữ chặt chiếc cốc giấy.
Thế mà không có bị văng ra!
Hoàn hảo không hề sứt mẻ.
Đến chính Anson cũng có chút ngoài ý muốn, sau đó bước lên phía trước nửa bước, nhìn về vị nữ sĩ mặc vest đen vẫn còn chưa hết hồn.
Khóe miệng, nhẹ nhàng giương lên, hiện ra một nụ cười ấm áp thân thiện, "Hi vọng việc này không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của một ngày."
Lúc này!
Mọi người mới rốt cục nhận ra, điều đặc sắc và kỳ diệu thực sự không phải ở chỗ những quân bài Domino không đổ, mà là ở ly cà phê nóng kia — - Ai biết Anson đã làm thế nào không?
Cà phê thế mà bình an vô sự, hoàn toàn không có văng ra!
Đây là cái gì? Công phu Trung Quốc sao?
Dù là Bruce Lee hay Jackie Chan trước đây cũng chưa từng có chiêu này.
Hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt tràn đầy hoảng hốt.
Nhưng một giây sau, những tiếng tán thưởng không thể tin và sự cuồng nhiệt thì ào ạt ập tới, sau đó, tiếng vỗ tay và huýt sáo vang lên như thủy triều, rốt cuộc không khống chế nổi.
Lớp lớp chồng chất lên nhau.
Liên tục tăng lên.
Ở đó, đám đông vây xem còn có Sam và Scott.
Nháo loạn tưng bừng, Sam vẫn không hề thay đổi sắc mặt, vẫn bất động như núi, ngược lại Scott nôn nóng thì đã mất tập trung, vừa quay đầu đã nhìn sang, lúc này Sam mới chậm rãi liếc mắt.
Thấy một màn này, biểu hiện của Scott khẽ biến đổi.
Ngược lại Sam, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, một bộ dạng chưa tỉnh ngủ, mắt cụp xuống thế nào cũng không mở ra, mặc dù hết sức tập trung theo dõi sự náo nhiệt, nhưng vẻ mặt không chút cảm xúc, không thể đoán ra suy nghĩ.
Anson, chú ý tới — Khi thấy phản ứng tại hiện trường, Anson đã lưu ý đến Sam và Scott, hắn biết mình không thể che giấu, sẽ bị bại lộ.
Vì Edgar có thể lấy được danh sách thử vai, biết Scott trong danh sách dự tuyển; vậy thì Anson cũng cần phải giả thiết người đại diện của Scott cũng có thể làm được điều này, cuối cùng thì Scott cũng tìm tới Sam.
Vậy nên, phải làm sao bây giờ?
Chủ động tấn công? Thản nhiên thuận thế tiến lên bắt chuyện hỏi han, biến âm mưu thành dương mưu?
Trong thoáng chốc, đủ loại ý nghĩ ào ạt trong đầu, sau đó Anson đã đưa ra lựa chọn.
Nụ cười nở trên khóe miệng, Anson thu tầm mắt lại, hoàn toàn không để ý, cũng không quan sát Sam và Scott, coi như bọn họ không tồn tại — Hôm nay hắn không phát hiện ra Sam, hoàn toàn không, căn bản không có nhận ra.
Sau đó, Anson nhìn về nữ sĩ trước mắt, đưa ly cà phê cho đối phương, đồng thời nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay nàng, thân thiện hỏi thăm tình hình.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Anson lịch sự mỉm cười với mọi người xung quanh tỏ ý hỏi han và cảm ơn, có chút ngại ngùng, nhưng thần thái vẫn rất tự nhiên thoải mái.
Thu tầm mắt lại, Anson một lần nữa trở về đội hình, quan sát trước sau, lễ phép hỏi, "Vị trí vừa nãy của ta là ở đây sao?"
Những khách hàng New York trong đội ngũ của hắn cuối cùng cũng không còn vẻ lạnh lùng chuyên nghiệp thường ngày, ai nấy đều tươi cười, ra hiệu Anson có thể trở về chỗ của mình, người đứng trước Anson ban nãy chủ động nhường chỗ, ra hiệu Anson gọi món trước, nhưng Anson từ chối. Chỉ chờ một lát, lượt tiếp theo đến lượt Anson.
Anson gọi một ly Latte và một bánh nướng xốp, nhân viên nhận món lộ ra một nụ cười rạng rỡ, giơ ngón cái lên với Anson.
Sau đó không chờ lâu, một nhân viên khác nhanh nhẹn đóng gói xong bữa ăn của Anson, nhẹ giọng nói với Anson, "Chúc bạn một ngày tốt lành."
Anson cũng tươi cười đáp lại, "Chúc bạn một ngày tốt lành."
Nói xong, chân bước nhẹ rời quán Cafe, thuần thục rút ván trượt sau lưng ra, ném xuống đất, giẫm lên ván trượt rồi phóng đi.
Không quay đầu lại, không nhìn ngó, không dừng chân, không hề có một động tác dư thừa nào, cứ thế tiêu sái rời đi, phất ống tay áo không mang đi một áng mây.
Từ việc vừa rồi Sam và Scott cùng nhau chuyển động mà đoán, Sam không thích những “động tác thừa” như vậy, rõ ràng hắn là người có chủ kiến và quan điểm, sẽ không vì mấy động tác dư thừa này mà thay đổi cái nhìn của mình, hoàn toàn ngược lại, còn có thể vì những hành động nhỏ đó mà mang thành kiến.
Cho nên, Anson không chạm nọc.
Không chỉ không, mà còn phải tiêu sái rời đi.
Rốt cuộc, tai nạn ngoài ý muốn vừa nãy đã gây ra sự hỗn loạn vượt xa dự đoán, những động tĩnh kia đã đủ "ồn ào", không cần thiết phải vẽ rắn thêm chân.
Vậy nên, đã nói đi là đi, không hề lưu luyến, cũng không có thêm động tác.
Nghênh ngang rời đi.
Cùng lúc đó, trong quán cà phê, Scott rốt cuộc tìm lại được lý trí.
Hắn cứ nghĩ Anson sẽ chọn cách đối đầu trực diện, trực tiếp tiến lên tranh giành; nhưng không ngờ, Anson hoàn toàn không hề có bất kỳ lưu luyến nào, từ đầu tới cuối đều giống như không nhìn thấy Sam, chẳng lẽ Anson thực sự không thấy Sam, hắn xuất hiện ở đây chỉ là trùng hợp?
Scott không chắc.
Nhưng dù thế nào đi nữa, đối thủ cạnh tranh đã rời đi, đây là một chuyện tốt, chặt đứt hậu hoạn.
Scott lại nhìn về Sam, tuy hơi ngại ngùng, nhưng hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội, lấy dũng khí, kiên trì, muốn kéo dài cuộc trò chuyện, rốt cuộc đây là cơ hội hiếm có được đối mặt riêng với đạo diễn, hắn sẽ không giống Anson quay người bỏ đi, đó là không đánh mà thua.
Thế nhưng.
Vừa quay đầu lại, Scott đã thấy Sam, một dự cảm không rõ nổi lên trong lòng.
Sam, vẫn là Sam, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, biểu cảm và ánh mắt đều không thay đổi, rất khó có thể diễn tả chính xác, tiêu điểm của hắn ở đâu.
Nhưng, phương hướng thì không sai.
Sam đang yên lặng nhìn về hướng cửa lớn, Scott không chắc Sam có đang chú ý đến bóng lưng của Anson lúc rời đi không, sự không chắc chắn này khiến người bất an.
Trọng điểm là, trong mắt Sam thoáng lộ ra một tia cười.
Scott: ? ? ?
Đây là ảo giác của hắn sao? Nụ cười? Sao có thể chứ?
Sam đang nhìn bóng lưng của Anson, vì sao lại cười?
Không, không, không.
Toàn bộ đều do hắn suy nghĩ lung tung, hắn cần tập trung sự chú ý.
Scott hít sâu một hơi, mỉm cười, thể hiện mặt đẹp trai nhất của mình, mở lời cố gắng thu hút sự chú ý của Sam trở lại.
"Đạo diễn, anh có nghĩ đến việc quay một bộ phim kinh dị nữa không? Không chỉ mình ta mong chờ đâu?"
Sam, cuối cùng cũng thu ánh mắt lại, nhìn Scott, ánh mắt lại có vẻ đầy ý vị sâu xa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận