Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 33: Bản sắc diễn xuất (length: 8638)

Theo biểu hiện cho thấy, cưng chiều, hiền lành, thân mật, Paul thoạt nhìn như là một cái "Sủng muội cuồng ma", trước mặt muội muội không có nguyên tắc cũng không có điểm mấu chốt, không chỉ có vẻ mặt tươi cười, còn dí dỏm làm một cái biểu tình bao động tác, hoàn toàn không có soái ca gánh nặng.
Thế mà, trong lời nói lại không để lại chỗ trống.
"Được thôi, hai phút đồng hồ."
"Bắt đầu!"
Nhìn lấy Paul xem như chuyện đương nhiên biểu hiện, thì ngay cả người xem tại hiện trường quay phim cũng có một loại ảo giác, giống như Paul đã cho nhượng bộ lớn lắm.
Tiếng cười, hoàn toàn bùng nổ.
David - Kline ánh mắt hơi hơi sáng lên, không hề che giấu chính mình bất ngờ, hắn không nghĩ tới Anson thoải mái như vậy, hoàn mỹ tiêu hóa phong cách hài kịch, toàn bộ biểu diễn tại khoa trương cùng nghiêm túc giữa tự nhiên thay đổi, không chỉ phù hợp nhân vật, mà lại trao cho nhân vật cùng tình tiết một loại mị lực đặc biệt.
Quan trọng nhất là, buồn cười.
Nếu hài kịch không buồn cười thì dù biểu diễn xuất sắc, ca ngợi cuồng nhiệt cũng chỉ là lâu đài trên cát, xét đến cùng vẫn phải là buồn cười.
Mà Anson đã làm được, giữa hắn cùng David - Schwimmer phản ứng hóa học vô cùng xuất sắc.
Đương nhiên, nghiêm túc nghĩ lại, cũng không có gì bất ngờ – hôm thử vai, hắn cũng đã nhìn trúng khí chất cùng mị lực của Anson, lúc này mới liều lĩnh quyết định mạo hiểm, mà hiện tại xem ra, Anson hoàn toàn không có gánh nặng của soái ca trong diễn xuất hài kịch, lại trở thành một bất ngờ vui mừng.
Nhìn David - Schwimmer là biết.
Tất cả diễn xuất, một cách tự nhiên, nước chảy thành sông, thậm chí không cần trau chuốt, ngươi qua ta lại biểu diễn va chạm ra tia lửa, hiệu quả cười cũng tự nhiên mà có.
Roth trực tiếp ngây người, "A, ha ha ha, ách, a..."
Hắn còn tưởng rằng Paul đang đùa, mình trước dùng tiếng cười phá vỡ sự ngượng ngùng, nhưng nhìn biểu hiện nước chảy mây trôi của Paul, nụ cười dần dần cứng ngắc lại.
Sau đó, Paul nâng tay phải lên, nhìn đồng hồ Rolex trên tay.
"1 phút 50 giây."
"1 phút 49 giây."
Roth cũng vô ý thức nhìn đồng hồ của Paul, nụ cười dần dần sụp đổ mất.
Trong tiếng cười như sấm của toàn trường, Roth quay đầu nhìn Elizabeth cầu cứu, nhưng Elizabeth cũng vẻ mặt lo lắng, không giúp được gì, điều này khiến Roth không thể không trấn định lại.
"Được... được... ách... ta có thể..."
Nói không đúng lòng.
Từ đồng tử rung động nhanh chóng có thể thấy Roth mê mang cùng hoang mang, bản thân cũng không nhận thức được, chắp tay trước ngực, nắm chặt tay bắt đầu cầu nguyện.
"Được, ta muốn cho ngươi biết, trước kia ta chưa từng làm chuyện này."
"Ý ta là, ta có kết giao với người khác, nhưng chưa từng kết giao với học sinh, ừ, ý ta là, không..."
Paul, mặt mỉm cười – nụ cười rõ ràng cứng ngắc, hơi nghiêng đầu, giống như người máy chuyển động các khớp nối cổ cứng nhắc vậy, trong ánh mắt nguy hiểm khiến người liên tưởng đến T 1000 trong "Kẻ hủy diệt 2".
Elizabeth cũng cảm nhận được, chớp mắt, liều mạng chớp mắt.
Roth thì như bị cuốn vào vòi rồng, "Không phải cái chuyện đó, chúng ta vẫn chưa làm chuyện đó..."
Roth nỗ lực cầu xin Elizabeth giúp đỡ.
Elizabeth lắc đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý, miễn cưỡng nở nụ cười cố tỏ ra trong sạch.
Roth miễn cưỡng cười, "Đương nhiên chúng ta cũng làm vài chuyện..."
Elizabeth sống không bằng chết.
Khi ánh mắt toàn trường lần nữa nhìn về phía Paul, lúc này có thể thấy gương mặt Paul không có bất kỳ biểu hiện gì, như người máy, thậm chí cả đường cong nụ cười vẫn treo trên khóe miệng cũng đã biến mất không còn dấu vết.
Ha ha, ha ha ha!
Gloria hoàn toàn không kiểm soát được, cười phá lên, trận này tiếp trận khác, co lại tiếp co lại, cười đến nước mắt cũng trào ra. Bầu không khí quay chụp, thật không thể tả.
Roth sinh không còn gì luyến tiếc, chỉ có thể nhìn lên trời, "Được, kể chuyện cười xả hơi chút."
"Hai người đàn ông vào quán rượu, một người là người Pháp..."
Paul mặt không biểu tình, thoáng hạ giọng, bằng giọng nhàm chán như huýt sáo đánh gãy, "Ta chính là người Pháp."
Roth giật mình, "Kết quả người Pháp thắng, a a."
Ha ha ha!
Tiếng cười lớn thêm tiếng vỗ tay, cả phim trường sắp điên rồi.
Đặc biệt là khi họ nhìn thấy Paul hơi nheo mắt dò xét Roth, rõ ràng không biểu lộ gì nhưng giống như tia hồng ngoại quét hình, trong chốc lát đã tạo ra hiệu ứng như Roth đang ngồi trên đống lửa.
Cả không khí, thật sự quá buồn cười.
David - Kline hơi nghiêng người qua, ghé vào tai Marta, nhỏ giọng nói, "Oa nga, oa nga, đặc sắc (Bravo)."
Marta cũng đã hoàn toàn đắm chìm vào bầu không khí – Kịch bản, là do chính bọn họ hoàn thành, cái nào có kịch tính, chỗ nào gây cười hiệu quả gì, họ tự nhiên lại càng hiểu rõ hơn, có thể nói là đã thuộc lòng.
Mà diễn xuất của Anson cùng David - Schwimmer, vượt quá mong đợi mà hoàn mỹ trình diễn, mỗi một phân đoạn kịch tính, mỗi một điểm gây cười, tiết tấu được kiểm soát vừa đủ.
Quá đỉnh!
Vốn, Marta không có bất cứ mong đợi gì, chỉ hy vọng cái bình hoa này đừng gây ra lỗi, cứ quy củ hoàn thành việc quay phim, nghiêm chỉnh đóng vai bình hoa, phối hợp để mọi người dễ nhìn, thế là đã cám ơn trời đất rồi.
Vậy mà...
Không khỏi, Marta cũng thấy buồn bực, David - Kline đã đào ra tên này từ đâu vậy?
Đứng trước ống kính tự nhiên, sẽ không quá câu nệ cũng không quá hời hợt, sẽ không quá căng thẳng cũng sẽ không quá tùy tiện, mọi thứ đều vừa đúng.
Gã này thật không có kinh nghiệm diễn xuất sao? Đây thật sự là lần đầu gã diễn?
Không cần nói thoại cùng biểu cảm, chỉ là việc phối hợp tiết tấu diễn xuất cùng diễn viên đóng chung cũng mượt mà như tơ lụa, màn trình diễn trôi chảy.
Đương nhiên, nếu như muốn tán thưởng hoa mỹ, nào là thiên tài diễn xuất, nào là bảo tàng làm người ta sáng mắt... bla bla, cũng không khoa trương đến vậy.
Đây là phim hài tình huống, hơn nữa Marta cùng đám người đã cố tình viết nhân vật khách mời này tương đối đơn giản, việc kiểm nghiệm kỹ năng diễn xuất không có gì nặng nề, không tính là một nhân vật khó.
Nhưng mà!
Đóng vai bình hoa, không chỉ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, còn có thể bộc lộ mị lực cá nhân vượt mức mong đợi, trao cho nhân vật càng nhiều khả năng, cái này mới đáng quý.
Khó có thể tưởng tượng, việc quay phim luôn trôi chảy, chưa từng có cảnh quay NG(hỏng không đạt chất lượng) nào.
Trái tim Marta cũng không thể kiểm soát được mà chậm rãi dâng lên, nén không được phấn khích, hoàn toàn đắm chìm trong không khí hiện trường, thật sự là một loại hưởng thụ.
Nhưng lúc này nghe giọng điệu hả hê cười trên nỗi đau của người khác của bạn thân, trong lòng nổi lên cơn giận, tức tối lườm một cái.
"Mấy chuyện cơ bản thôi."
Chẳng qua là diễn theo bản năng, trước mắt biểu diễn quy củ, hoàn toàn dựa vào mị lực cá nhân của diễn viên chống đỡ, không cần phải ngạc nhiên.
Tiếp đó, mới là trọng điểm, cũng là chỗ khó – sau Roth, đám bạn nhỏ của hắn cũng sắp xuất hiện, tiếp theo chính là các cảnh nhiều người diễn đối, đây đòi hỏi việc phối hợp nhịp điệu, duy trì sự tập trung, kiểm soát các phân đoạn diễn cao hơn, độ khó khăn trong quay phim và biểu diễn đều tăng thêm một tầng.
Giống như đánh đơn và đánh đôi, căn bản là hai việc khác nhau; đánh đơn và hoạt động tập thể, lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nguyên lý đều giống nhau.
Marta mạnh miệng, còn phải chờ xem sao mới được.
David - Kline hoàn toàn không bận tâm, thậm chí còn khúc khích cười lên, trong biểu hiện và tư thái lộ ra vẻ tự tin, nhìn Marta đầy thâm ý, không chút lo lắng, rồi lần nữa nhìn về phía trước mặt.
Tiếng huýt sáo, tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay, toàn trường như nổ tung.
Bởi vì hậu viện đoàn của Roth đăng tràng, đẩy cửa quán cà phê đi vào chính là Phoebe, Monica và Chandler, người xem ở phim trường đều vô cùng cuồng nhiệt, liên tục la hét thảm thiết, để bầu không khí quay phim tăng lên thêm một bậc.
Roth, cũng như vậy, khi thấy bạn tốt giống như thấy cứu tinh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận