Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 3: Biểu diễn thời khắc (length: 8651)

David tránh ra khỏi vị trí cửa, "Ngươi chính là Anson, đúng không?"
"Anson - Wood. Vô cùng vinh hạnh có thể nhận biết ngươi, tiên sinh Kline."
Giọng nói trầm thấp mà từ tính, giống như màu xanh lam Nhung Thiên Nga, David quay người theo âm thanh nhìn qua, tầm mắt không khỏi ngước lên, so với mong đợi còn cao hơn một chút.
Thân cao thẳng tắp, tỉ lệ cân đối, vai rộng eo hẹp vô cùng thích hợp móc áo; ngoài dự kiến, hắn không có lựa chọn sơ mi âu phục cứng nhắc theo kiểu cũ.
Áo thun trắng phối hợp đồ lao động màu xám đá vôi, bên ngoài khoác một chiếc áo len dệt kim hở cổ màu lam khổng tước đơn giản, khuôn mặt anh tuấn cứng rắn lại có một loại khí chất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác mâu thuẫn được trộn lẫn một cách hoàn hảo, trong lúc phất tay toát ra một loại mị lực Pháp đặc biệt.
Mặc dù không kiêu căng, nhưng lại dễ dàng thoát khỏi sự cứng nhắc liên miên trong ấn tượng mà trổ hết tài năng.
Vừa mới quan sát sơ qua, ấn tượng sâu sắc; hiện tại quan sát kỹ, lại không kìm được nhìn thêm hai cái.
Khóe miệng David cong lên, "Tiên sinh? A, xem ra Darren đã miêu tả ta đặc biệt đáng sợ."
"Chú Darren nói, gọi là chuyên nghiệp. Dù sao, các ngươi không phải đến đây kết bạn." Anson cũng không có theo thói quen xã giao.
David khựng lại một chút, không khỏi lại nhìn kỹ người trẻ tuổi trước mặt một lần, có chút thẳng thắn khiến người không vui, có chút nhanh mồm nhanh miệng lại khiến người thoải mái tinh thần, giọng nói, phương thức và biểu lộ cũng là một môn học vấn.
Rõ ràng, Anson thuộc về vế sau.
David nhẹ nhàng nhướng cằm, "Vậy còn ngươi??"
Anson cùng David đi đến trước bàn làm việc, nhưng cả hai đều không ngồi xuống, mà vẫn đứng thẳng, cách bàn, Anson thản nhiên đón nhận ánh mắt của David, "Ta là đến đây để kết bạn, dù sao ta còn chưa đủ chuyên nghiệp."
Đây là... một câu hai ý nghĩa?
"Ha ha." David cười thành tiếng, nhìn đôi mắt trong veo của Anson, tâm tình vui vẻ nhẹ nhõm, sau đó, hắn mới ngồi xuống, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu một chút, Anson cũng theo đó ngồi xuống.
David, "Vậy Darren đã nói gì với ngươi?"
Anson lục lọi trí nhớ, dù sao mọi việc hôm nay xảy ra quá nhanh, nhưng trong đầu không có bất kỳ thông tin gì, "Anh ta nói nhớ phải nói với ngươi, ta cực kỳ cực kỳ thích 'Bạn bè'."
Trực tiếp vậy sao?
David lần nữa bị chọc cười.
Lời của Anson vẫn chưa nói hết, "Nhưng ta muốn nói, ngươi cũng đã nghe câu này vô số lần rồi, dù sao không chỉ mình ta thích 'Bạn bè', nếu không bộ phim cũng không thể trở thành quán quân rating toàn nước Mỹ."
David hai tay giao nhau đặt trên bụng, chậm rãi dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng nhướng cằm, trong mắt toát ra vẻ tự hào.
"Về cá nhân ta mà nói, 'Mộng tưởng' rất thú vị, còn 'Tủ quần áo của Veronica' thì cần cho chú Darren thêm chút cảm hứng." Anson lúc này mới hoàn thành công việc kết thúc.
Hai bộ phim truyền hình này đều là do David sản xuất.
Trong đó, "Tủ quần áo của Veronica" kể về câu chuyện một nữ chủ công ty nội y và các nhân viên cấp dưới của cô ấy, ra mắt sớm hơn "Sex_And_The_City" một chút; nhưng xét về thành công và dư luận, "Sex_And_The_City" vẫn vượt xa bộ phim này.
David từ trong cổ họng cười lớn sảng khoái, "Chắc Darren sẽ không thích quan điểm của ngươi."
Anson lại không đồng tình, "Cảm hứng sáng tác ở khắp mọi nơi, nhưng làm thế nào để biến cảm hứng thành một tác phẩm xuất sắc, không phải ai cũng làm được."
Đuôi lông mày David nhẹ nhàng nhếch lên, không hề báo trước đã trở mặt, vẻ mặt lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng, "Ngươi đây là đang châm biếm ta không thể tạo ra một tác phẩm như 'Sex_And_The_City' sao?"
Đây là, một thử thách sao?
Anson không bối rối cũng không trốn tránh, thẳng thắn đón nhận ánh mắt David, "Ta nói là cuối cùng các ngươi đều tìm được lĩnh vực mình giỏi, đồng thời tạo ra những tác phẩm được vô số người yêu thích."
Không khí có chút tĩnh lặng.
David không lập tức mở lời, mà chỉ yên lặng nhìn Anson.
Anson mang trên mình một loại khí chất thuần túy và dễ chịu, bộ dáng khi nhìn thẳng người khác nói chuyện rất chân thành và thẳng thắn, bầu không khí dần trở nên thả lỏng, ngay cả một lão cáo già lăn lộn trong danh lợi như David cũng không tự chủ được nhìn vào mắt hắn, hoàn toàn không có vẻ non nớt của một cậu bé 18 tuổi. Thật lạ, David bỗng liên tưởng tới Alain - Delon.
Khóe miệng David nhẹ nhàng cong lên, bầu không khí căng thẳng cũng biến mất không dấu vết, lời nói chuyển hướng, "Vậy, ngươi chuẩn bị biểu diễn gì?"
Vốn chỉ định đi qua loa; sau đó, chỉ là nói chuyện đơn giản; nhưng bây giờ, David có chút hiếu kỳ -- không biết tên nhóc này sẽ biểu diễn như thế nào?
Cũng không hẳn là mong chờ một thiên tài diễn xuất, cho dù là một màn trình diễn tệ cũng không sao, Brad - Pitt chẳng phải cũng từng bước được dạy dỗ mà ra sao; hắn chỉ đơn thuần tò mò, Anson sẽ chọn biểu diễn tiết mục gì, và sẽ thể hiện như thế nào.
Anson có chút khẩn trương, "Ừ, bây giờ sao?"
Cuối cùng thì David cũng thấy ở cậu nhóc này một vài biểu hiện cảm xúc phù hợp với tuổi tác, trong mắt lộ ra một chút ý cười, "Sao, chúng ta cần hẹn thêm một buổi khác à?"
Anson buột miệng nói đùa, "Không, ta chỉ định nói, vài ngày nữa ở nhà hát nhỏ ta có một buổi diễn, hay là ngươi đến xem cả buổi luôn, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như ngươi không hứng thú lắm."
"A." David lại bị chọc cười, "Ngươi đoán đúng đấy."
Một câu nói đùa nhỏ, giúp Anson trấn định lại -- thật lòng mà nói, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khoảng thời gian trôi qua cũng chỉ vỏn vẹn có năm phút; vốn nghĩ buổi thử vai này sẽ diễn ra qua loa, ai ngờ David lại đột ngột vào thẳng vấn đề, hoàn toàn phá vỡ cục diện, hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ chợt ùa đến, không tránh khỏi có chút bối rối lo lắng.
Tuy nhiên, cũng chỉ là một chút thôi.
Kiếp trước, để kiếm tiền, cậu từng thử qua không ít công việc, các buổi diễn lớn nhỏ đều đã trải qua, cũng không phải là một cậu nhóc 18 tuổi vừa bước chân vào đời.
Hơn nữa, vừa nãy cậu còn như The Flash xuyên qua thời gian và không gian, giờ chỉ là một buổi thử vai mà thôi, không cần phải tự loạn lên như thế.
Nghĩ kỹ lại, đây chính là khoảnh khắc sân khấu thuộc về mình, phải phấn khích mới đúng chứ.
Vậy thì, buổi thử vai nên biểu diễn cái gì?
Nói chung, các diễn viên mới thường thích diễn các đoạn kinh điển trong các buổi thử vai.
Ví dụ như câu "Mày đang nói chuyện với tao đấy à?" của Robert De Niro trong "Taxi Driver" hoặc đoạn độc thoại "Tồn tại hay không tồn tại" trong "Hamlet", hoặc là câu "Trên đời có biết bao nhiêu thành phố, trong thành phố có biết bao nhiêu quán rượu, mà nàng lại đi vào quán của ta" trong "Casablanca".
Lý do rất đơn giản, kinh điển đại diện cho sự đồng cảm và quen thuộc.
Nếu buổi thử vai mà lại diễn một vai không ai biết, sẽ rất khó gây chú ý với đối phương, cơ hội ngàn năm có một có thể sẽ bị bỏ lỡ.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, kinh điển đồng thời cũng đại diện cho một ấn tượng cố định, bất cứ ai biểu diễn sau này cũng đều bị lôi ra so sánh với bản gốc, nếu giống y hệt thì bị cho là không có gì mới mẻ, hoàn toàn khác biệt thì lại bị xem là dị hợm, dù diễn thế nào cũng khó thoát khỏi sự ràng buộc của bản gốc và lu mờ đi trong mắt mọi người.
Vậy thì, phải làm sao?
Anson có một ý tưởng.
Có lẽ, trong thời gian thử vai có hạn, trọng điểm không nằm ở việc thể hiện tài ăn nói, không nằm ở việc sao chép kinh điển, cũng không phải để phô diễn kiến thức nền.
Mà là để thể hiện cá tính của mình, nắm bắt sự chú ý của người xem.
Anson không chắc ý nghĩ này có đúng hay không, nhưng cậu luôn muốn thử rồi mới biết được, có đúng không?
Vậy lỡ thất bại thì sao?
Nếu thất bại, thì cậu nhờ chú Darren gọi điện thêm một cuộc vậy, nếu có thể dựa vào nhan sắc thì cần gì dựa vào thực lực chứ; nếu có thể đi đường tắt thì cần gì phải đi đường vòng?
Nghĩ tới đây, Anson ngẩng lên nhìn David, cũng chẳng thấy chút khẩn trương nào nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận