Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 137: Khiêm tốn thỉnh giáo (length: 8323)

Cho tới nay, "Công Chúa Nhật Ký" đoàn làm phim quay chụp không khí nhẹ nhõm vui sướng, công tác tiến độ cũng hơi dẫn trước kế hoạch, cho dù là công tác cũng giữ được tâm tình không tệ, mặc dù như thế, nhưng Julie - Andrews đến đoàn làm phim về sau, toàn bộ công tác không khí thế mà càng thêm vui mừng nhanh hơn, tràn đầy hạnh phúc.
Annie biết rõ, đây là cơ hội của mình, không chỉ bởi vì đảm nhiệm vai nữ chính trong một bộ điện ảnh, mà còn bởi vì nàng có thể quan sát truyền kỳ ở khoảng cách gần, đồng thời học tập kinh nghiệm từ trên người truyền kỳ, diễn biến thành chất dinh dưỡng trưởng thành của chính mình, nàng có 100 lý do tập trung chú ý lực toàn lực ứng phó.
Julie đặc biệt ưa thích Annie, hợp tác quay chụp ba bốn lần về sau, Julie có thể cảm nhận được Annie hiếu học, dù khẩn trương dù ngây ngô dù tâm thần bất định nhưng thủy chung luôn học tập, đồng thời mỗi lần có thể căn cứ chỉ điểm hoàn thành điều chỉnh, thực sự dụng tâm lắng nghe sau đó tự mình tiêu hóa hoàn thành trưởng thành.
Điều này, vô cùng khó có được.
Julie cũng không keo kiệt kinh nghiệm của mình, như một kho tri thức, đối Annie tiến hành chỉ điểm chi tiết, để Annie có thể truyền tải nhân vật tâm tình tốt hơn, cùng với hiệu quả hài hước mà Garry mong muốn nhìn thấy—— Xét cho cùng, "Công Chúa Nhật Ký" là phim hài, nếu không làm cho người xem vui vẻ, thì làm sao coi là phim hài được??
Annie, đang không ngừng học tập.
"Hô."
Annie thở ra một hơi thật dài, liếc nhìn Anson một cái, trừng to mắt làm mặt quỷ, "Chúc ta may mắn, ta chuẩn bị ra sân."
Hôm nay cảnh phim này, không dễ dàng.
Bởi vì là thuần túy phim hài, thậm chí cần phải chọc cười, nói không đủ thì không buồn cười, xốc nổi thì thành thằng hề, bọn họ cần nắm bắt đúng mực.
Điều này, hoàn toàn là phần khó nhất.
Anson vung vẩy nắm đấm với Annie, nở một nụ cười lớn, "Không cần căng thẳng, chỉ cần lấy ra ba phần công lực ở hội thi mặt quỷ là đủ, ta tin rằng ngươi làm được."
"A. A. A." Annie gượng cười ba tiếng, quay người đi về phía chỗ đèn chiếu rọi, từ đường nét vai đang căng thẳng cũng có thể thấy:
Khẩn trương, không thể tránh được.
Theo một ý nghĩa nào đó, Anson thậm chí còn mong chờ hơn An Ny.
Cơ hội quan sát học tập ở bên ngoài, lại đến.
Hôm nay, hắn có thể quan sát Julie diễn hài ở khoảng cách gần, nhìn thấy cách bà ưu nhã mà hài hước nhưng lại tránh lòe loẹt, cách bà khéo léo hòa vào hài hước nhưng lại tránh rơi vào cái bẫy xốc nổi đầy mỡ, cơ hội này không phải ngày nào cũng có.
Thông thường mà nói, khi xem biểu diễn, điều bắt lấy sự chú ý mọi nơi chính là lời thoại, vì âm thanh bắt lấy tai, cũng vì lời thoại phản ứng nội dung, khi khán giả phân tích diễn xuất, tài năng lời thoại cũng nhiều lần được nhắc đến.
Đúng vậy, thời đại phim câm đã là ký ức vô cùng xa xưa rồi.
Anson, cũng không ngoại lệ; nhưng kỳ lạ là, khi hắn quan sát Julie biểu diễn, điều nắm giữ sự chú ý —— bao gồm ánh mắt và lỗ tai, lại không phải là lời thoại.
Mấy lần trước, Anson nghĩ rằng đó là vì lời thoại trong "Công Chúa Nhật Ký" lấy hơi thở cuộc sống làm chủ, không có những hiệu ứng phim hài khoa trương máu chó, khi diễn viên diễn xuất cũng cần tự nhiên và nhẹ nhàng hơn.
—— Làm sao để thể hiện hơi thở cuộc sống của lời thoại, đây cũng là một vấn đề nan giải.
Cho nên, Anson luôn quan sát cách Julie xử lý những lời thoại đó; nhưng hôm nay, Anson rốt cuộc ý thức được, trọng điểm không nằm ở lời thoại, mà là ở tư thái, thế đứng, tư thế ngồi, hình thể và những ngôn ngữ chân tay khác.
Thế nhưng, vì sao lại như vậy?
Dùng ánh mắt quan sát, dụng tâm cảm thụ, quả thực có thể nếm trải được hương vị biểu diễn; nhưng dùng ngôn ngữ để miêu tả, Anson lại không tìm được từ ngữ chính xác.
Một loại cảm giác không nói rõ được cũng không diễn tả được, nhưng lại chân thực tồn tại.
Vô cùng đặc biệt.
Trong phim có một cảnh, nhân vật chính Mia cùng với Stylist phụ trách đại cải tạo hình tượng cho Mia, họ đứng trước ba tấm gương lớn sát đất để kiểm tra, quan sát xem cần cải tạo từ đâu.
Rõ ràng, Stylist đã làm quá lên, tạo ra sự kinh hãi và hoảng sợ, bằng cách này làm nổi bật độ khó cải tạo, tạo hiệu ứng hài hước sau đó, để người xem tràn đầy chờ đợi với kết quả cải tạo. Mà Julie đóng vai Nữ Vương thì sao??
Trong cảnh này, bà là vai phụ, bà và trợ thủ đứng cạnh gương lớn, lắng nghe kiến nghị của Stylist, sau đó Nữ Vương nhận một bản hiệp nghị bảo mật từ chỗ trợ thủ, mong Stylist ký tên và tuân thủ.
Chính là chỗ này —— Trước khi Nữ Vương mở miệng, bà đứng bên cạnh Mia, lặng lẽ đánh giá Mia, mặc dù trong ống kính bao gồm cả Stylist, trợ thủ cùng với tất cả năm người, tiêu điểm cũng rơi trên người Mia, nhưng ánh mắt của Anson lại không thể rời khỏi Nữ Vương.
Không có lời thoại, không có hành động, không phải là tiêu điểm.
Julie chỉ ưu nhã đứng đó, hai tay đặt giao nhau ở bụng dưới, lặng lẽ đánh giá Mia, ánh mắt kia toát ra chút lo lắng, rồi lại cẩn thận từng li từng tí phanh lại, có kiểu muốn đến gần nhưng lại không biết làm cách nào đến gần, đồng thời cũng có kiểu thăm dò, tìm kiếm hy vọng.
Cảm giác kia tựa như... tựa như đang tìm kiếm dấu vết con trai mình trên người Mia.
Thực ra, miêu tả thì có vẻ rất phức tạp, nhưng thực tế thì chỉ là ngắn ngủi không đến nửa giây thôi. Hoàn toàn là nửa giây này, lại nắm giữ ánh mắt.
Ban đầu Anson cho là do ánh mắt, nhưng ngay sau đó lại phát hiện không chỉ như vậy, cái tư thái kia, cái thần sắc kia, tình cảm tỏa ra trên toàn thân cũng là khác biệt, chỉ thể hiện một trạng thái, sau đó để người xem giải thích.
Anson thấy thú vị, không nhịn được muốn chiếu lại —— Rõ ràng, hắn không được.
Đây là phim trường đang quay phim chứ không phải là video ngắn.
Nhưng Anson vẫn không nhịn được tỉ mỉ hồi tưởng, trong ống kính có năm người, lời thoại do Stylist đảm nhận, tiêu điểm rơi trên người Annie, nhưng Julie không nói một lời vẫn nắm giữ được sự chú ý của ống kính.
Đây là nguyên nhân gì?
Một loại cảm thụ vô cùng vi diệu, cũng vô cùng đặc biệt, trước đây Anson chưa từng để ý tới, hiện tại sau khi tự mình trở thành diễn viên mới thưởng thức những hình ảnh này, toàn bộ điểm mấu chốt xảy ra một chút biến đổi, một thế giới hoàn toàn mới bày ra trước mắt.
Cho nên, cụ thể thì chuyện gì đã xảy ra?
Không hiểu thì hỏi, Anson cũng không vòng vo, buổi trưa khi việc quay phim tạm thời dừng lại một đoạn, nhìn thấy Julie và Annie đang nói chuyện với nhau, liền chủ động tiến đến, đồng thời kiên nhẫn tìm cơ hội tham gia vào câu chuyện.
"Hắc, Anson."
Julie chú ý đến Anson, xoay đầu lại, mỉm cười chào hỏi.
Anson lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề, "Thưa bà Andrews."
Julie bị cách xưng hô như vậy chọc cười, dù vì cổ họng từng phẫu thuật, hiện tại Julie đã rất ít hát, nhưng ngày thường nói đã không vấn đề, chỉ là cần phải chú ý bảo vệ thôi, biểu hiện của bà hoàn toàn thoải mái, "Xưng hô là bà, có nghĩa là có việc muốn hỏi sao?"
Anson mặt mày tràn đầy chân thành, "Cho dù không có chuyện gì muốn hỏi cũng vẫn như vậy, rốt cuộc, chúng ta từ nhỏ đã được giáo dục phải dùng cách xưng hô chính xác."
Đây là... trò đùa.
Trong "Mary Poppins" và "The Sound of Music", các nhân vật Julie đóng đều có trách nhiệm giáo dục trẻ em, cho nên trong suy nghĩ của người xem, hình tượng của bà luôn là hình ảnh "gia sư", trong lời nói tràn ngập sự tôn kính.
Julie nghe ra ý tứ trong lời nói của Anson, cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn Annie, "Khó trách Annie nói ngươi là người tạo không khí của đoàn làm phim."
Anson dang hai tay, mặt mày thản nhiên, "Xem ra ta thử nghiệm đã có hiệu quả."
Trên mặt Julie toàn là nụ cười, "Nói đi, ngươi có vấn đề gì? Ta đã chuẩn bị xong."
Được cho phép, Anson không có ngượng ngùng, lập tức nói ra ý nghĩ của mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận