Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 181: Hồi mã nhất thương (length: 8350)

Bầu không khí, một mảnh sung sướng.
Sam có thể cảm giác được bốn phương tám hướng mãnh liệt mà đến ánh mắt nóng rực, mang theo dò xét và tìm tòi nghiên cứu, rất ngạc nhiên và hoảng hốt tâm tình trong tầm mắt cuồn cuộn, rộn rộn ràng ràng rơi vào da mặt, lông tơ toàn bộ dựng đứng.
Nhưng hắn cũng không ngại, nụ cười hoàn toàn nở rộ, đã lâu mới cảm thụ được thoải mái.
Sam lại an ủi, "Dù cho kinh nghiệm phong phú đỉnh phong diễn viên cũng không thể tránh được."
Anson mở hai tay, "Ta vô cùng xác định và khẳng định chuyện này hẳn không phải là lần cuối cùng," rốt cuộc, trên con đường diễn viên, hắn còn rất nhiều chuyện cần phải học tập, "Nhưng lần sau, ta hẳn là sẽ càng thêm thản nhiên một chút."
Ha ha, cười vang như sấm.
Ian cũng tâm tình khoái trá, nhìn Anson, càng xem càng hài lòng, "Nhìn ngươi vừa rồi ra tay, cho nên ngươi đã học qua võ thuật?"
"Một chút cơ sở mà thôi." Anson ăn ngay nói thật, "Nhưng ta có hứng thú tiếp tục học tập. Thực, ta không có cơ bắp, ta mặc nhiều y phục như vậy chính là vì che giấu việc mình không có cơ bắp tàn khốc sự thật."
Một giây, hai giây —— Phình bụng cười to.
Anson nói, đúng là lời nói thật, vừa rồi Sam nói hắn nỗ lực che giấu cơ bắp, Anson đã muốn trả lời, hắn thật không có.
Dù gần đây có chút thời gian chơi ván trượt, chậm rãi tìm lại một số cảm giác, nhưng chuyện cơ bắp không phải là có thể làm một lần là xong, nguyên chủ cũng chỉ có một bộ da bọc xương mà thôi, căn bản không có cơ bắp gì.
Không có cơ bắp, đối với nhân vật Peter Parker mà nói, có lợi có hại.
Chính như Sam đã nói, trước kia Peter Parker chỉ là một kẻ mọt sách, thân hình gầy gò, không có cơ bắp mới là bình thường; nhưng xét thấy phim điện ảnh nói về Người Nhện, Peter Parker phần lớn thời gian đều có cơ bắp, cho nên Anson đoán, tình huống cơ thể trước mắt của mình hại nhiều hơn lợi, lúc này mới mặc quần áo kiểu hành tây, một lớp phủ lấy một lớp.
Nếu Anson giành được vai diễn, vậy cũng giống như Heyden, sẽ từ từ tiếp nhận huấn luyện, rèn luyện ra cơ bắp, đồng thời cũng có thể phát triển đường hướng làm phim của mình sau này.
Nhưng cơ hội vừa rồi không thích hợp, trong khi Sam hỏi han, trả lời gì cũng giống như là cố cãi, ngược lại có thể xáo trộn tiết tấu buổi thử vai, Anson cũng không lên tiếng.
Hiện tại cơ hội tới, Anson đúng lúc nói ra lời nói thật.
Sam lại chú ý lời Anson nói, "Không có tế bào vận động cũng có thể chơi ván trượt sao? Ta vẫn cho rằng ván trượt chỉ vận động viên mới chơi được."
Vừa rồi, Sam chỉ ra chỗ Anson sơ suất chuẩn bị, bây giờ xem ra là chính mình thành kiến vào trước phá bĩnh; nếu Anson cũng có thể chơi ván trượt, vậy Peter Parker có thể bắt đầu với ván trượt được chăng?
Cho nên, Anson không có phạm sai lầm?
Anson gật đầu, "Ván trượt cần là thăng bằng."
"Nếu như muốn chơi ván trượt biểu diễn, các kỹ thuật độ khó cao các loại, thì thực sự cần năng lực vận động; nhưng nếu chỉ là cơ bản, có cảm giác cân bằng là được, rất nhiều người chơi ván trượt đều rất gầy, nhìn như yếu ớt không chịu nổi gió, lại không hề có cơ bắp."
Sam bừng tỉnh đại ngộ.
Nhưng, Sam không ngắt lời mà chìm vào suy tư.
Ian cũng sớm đã quen, tự nhiên tiếp lời, nhìn quanh một chút, "Ta thấy không sai biệt lắm, các ngươi còn có câu hỏi gì nữa không?"
Đặt câu hỏi thì là đặt câu hỏi, nhưng ánh mắt lại dồn về phía vị nữ sĩ hơi mập kia.
"Laura?" Ian gọi một tiếng.
Vị nữ sĩ hơi mập không lập tức mở miệng mà nhìn lên xuống đánh giá Anson, đoạn dừng hơi kéo dài, giống như đang thẩm vấn, rồi đúng lúc bầu không khí sắp thay đổi, mới mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.
"Không có. Mọi chuyện đều tốt."
Anson có chút bất ngờ, hắn còn tưởng vị nữ sĩ này sẽ hỏi thêm mấy câu, không ngờ lại dễ dàng như vậy mà cho qua.
Ian cũng hơi bất ngờ, nhưng không nói gì thêm, nhìn lại Anson, nở nụ cười, nói vài lời xã giao khách sáo, "Vô cùng cảm ơn đã đến thử vai, buổi thử vai hôm nay đến đây là kết thúc, tình hình tiếp theo xin đợi liên lạc, hy vọng chúng ta có thể gặp lại."
Ba la ba la.
Mấy lời này, với diễn viên mới mà nói đã nghe quá quen, lại đâu đâu cũng thấy bóng dáng đồng tiền, vì điện thoại từ chối rất có thể căn bản sẽ không tới, giá trị kỳ vọng không có cách nào giải quyết mà cứ lơ lửng ở đó.
Với Anson, đây là lần đầu tiên—— "Bạn bè" thì Anson biết buổi thử vai chỉ qua loa mà thôi, nhưng sau đó nhận được điện thoại mời đóng vai khách là một niềm vui bất ngờ. Khi "Công Chúa Nhật Ký", thì được chọn luôn tại chỗ.
Hiện tại, Anson rốt cuộc hiểu Chris, Heyden khi nhắc tới mấy lời khách sáo cuối buổi thử vai là bộ dạng gì, quả thật khiến người mong chờ.
Nhưng liệu có thực sự có chuyện tiếp theo hay không, thì không biết được.
Anson khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười chỉ mình biết, rồi khách sáo, "Cảm ơn đã cho ta một cơ hội thử sức."
Sau đó, cầm ba lô, quay người định đi.
"Chờ một chút."
Không ngờ, bên cạnh truyền đến một giọng nói, giữ Anson đang chuẩn bị rời đi.
Quay người lại, Anson lần nữa nhìn thấy đôi mắt dưới mái đầu rối của Sam, tuy vẫn chưa mở lớn, nhưng lại tỏ vẻ cực kỳ chuyên chú.
"Ngươi thích nhất siêu anh hùng nào?"
Hồi mã thương.
Trong toàn bộ quá trình, không ai hỏi câu hỏi này, bởi vì bọn họ đều đã biết đáp án, nên không hỏi, cũng không cho diễn viên tự do phát huy; nhưng đến cuối cùng, Sam lại có chút hiếu kỳ, Anson sẽ trả lời thế nào?
Anson sững sờ, "... Ta, phụ mẫu."
Lời nói, thốt ra.
Cả hiện trường cũng sững sờ, rồi từng người một nhịn không được mà cười phá lên.
Sam cũng không ngoại lệ, tên nhóc này, đủ thông minh đủ giảo hoạt, nhưng nghĩ kỹ một chút thì lại rất thành thật, rốt cuộc hắn nói mình chưa đọc manga mà.
Nhưng, Sam lại bị khơi gợi lên chút ngạo khí, "Ta nói là siêu anh hùng trong Manga, cho dù ngươi chưa từng đọc manga, cũng đã từng nghe nói đến chứ?"
Anson, không mắc mưu.
Anson nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười, "Câu trả lời đó các ngươi đã biết, nếu muốn người không đọc manga cũng biết, thì vị siêu anh hùng đó ắt hẳn là vô cùng, vô cùng nổi tiếng."
"Vô cùng."
Ở năm 2000, các siêu anh hùng vượt ra ngoài vòng lặp chắc là mấy vị, DC tam cự đầu.
Anson dang hai tay, "Ta không cho rằng các người đang chờ đợi nghe thấy mấy cái tên đó trong một buổi thử vai thế này."
Đây là... đang trêu chọc sao?
Phốc.
Ian nhịn không được mà bật cười.
Anson nhìn Sam có chút thất bại, có chút hoảng hốt, mỉm cười rạng rỡ, "Vậy, ta đi trước, để những lời chưa nói tự lên men. Ta thề, ta không nói gì hết."
Quay người, bước chân không dừng lại, tiêu sái rời đi—— Ha ha.
Ha ha ha!
Tiếng cười vang như sấm, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng đập bàn ầm ầm, sau đó cùng tiếng cánh cửa đóng lại, tất cả đều bị ngăn cách ở bên trong.
Anson thở ra một hơi dài, hắn không xác định buổi thử vai kéo dài bao lâu, cảm giác giống ba phút lại như một tuần, không tài nào phán đoán chính xác, mở điện thoại di động xem, mới biết khoảng hai mươi phút.
Không quá dài nhưng cũng không ngắn.
Điều này cũng có nghĩa, thời gian thử vai của bốn người cạnh tranh trước không có giá trị tham khảo, bởi vì mỗi người có thể có tình huống khác nhau, thống nhất có lẽ là đoạn độc thoại đó, hắn thì ứng biến toàn bộ tại chỗ.
Cho nên, dựa vào thời gian dài ngắn để đánh giá biểu hiện ưu khuyết cũng không được phép...
Bạn cần đăng nhập để bình luận