Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 11: Đại náo Ô Long (length: 8581)

"Lăn đi!"
Một bên đưa ra cảnh cáo, một bên nắm chặt nắm đấm, nam nhân trẻ tuổi liền đã quay người đối diện đi hướng Anson, giương cung bạt kiếm bầu không khí trong pha trộn sóng nhiệt trở nên mãnh liệt.
Scarlett cũng nhìn không được nữa, "Dừng lại, Adrian, gặp quỷ, dừng lại!"
Nhưng, tình thế cũng không hề chậm lại.
Nam nhân trẻ tuổi không hề dừng bước, Anson cũng đang nhanh chóng tới gần, trong nháy mắt, hai người như là tàu cao tốc đối diện va chạm vào nhau.
Anson dồn cao sự tập trung, thô sơ đánh giá nam nhân trẻ tuổi, thân cao kém chính mình một đoạn, hình thể cũng nhỏ hơn một vòng, theo vai cùng cánh tay thì thấy, bình thường chắc không có tập thể dục hoặc là vận động, trong điện quang hỏa thạch đã hoàn thành quan sát cùng phán đoán, bước chân tiếp tục tiến lên.
Nam nhân trẻ tuổi thoáng chậm nửa nhịp cũng nhận ra mặt Anson, "Là ngươi!"
Thế mà —— Anson nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi giơ tay phải lên, đồng tử co rụt lại, tiên hạ thủ vi cường, nhanh như chớp nâng hai tay nắm lấy tay phải của nam nhân trẻ tuổi, thuận thế kéo về hướng thân mình.
Nam nhân trẻ tuổi không chút phòng bị liền bị mất trọng tâm, lảo đảo thì hướng về Anson bay tới.
Anson hơi nghiêng người, lấy vai phải nghênh trước, chống vào vai phải của nam nhân trẻ tuổi, ngay trong khoảnh khắc va chạm, lấy vai làm điểm tựa hoàn thành phát lực, nửa thân trên đẩy về trước, đùi phải dịch ra một cái vấp, bắp chân cắt vào đùi phải đang lùi lại của nam nhân trẻ tuổi, làm điểm tựa kẹt lại, trên dưới hai cỗ lực lượng hội tụ vào một chỗ.
Phóng thích, nổ tung.
Ầm!
Nam nhân trẻ tuổi như con búp bê vải trực tiếp bị lật tung, một mông ngồi xổm hung hăng ngã lăn ra đất, bên tai truyền đến một tiếng vang trầm.
Trời đất quay cuồng, nam nhân trẻ tuổi liền đã chổng vó.
Choáng váng, xoay tròn, chim chóc ca hát.
Nam nhân trẻ tuổi rên một tiếng, cơn đau đớn dời núi lấp biển mãnh liệt ập đến, nuốt chửng lý trí, thậm chí quên cả kêu đau, cứ vậy nằm lăng lăng trên mặt đất.
Hết thảy, trong tích tắc.
Giằng co còn chưa kịp xảy ra, thắng bại đã hết thảy đều kết thúc.
Scarlett mặt mày đầy vẻ hoảng hốt che miệng, không dám tin nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi nằm trên mặt đất, sau đó vừa nhìn về phía Anson, tầm mắt di chuyển nhanh chóng hai cái vừa đi vừa về.
Một giây sau.
"A."
Scarlett biết mình không nên cười, giờ khắc này hoàn toàn không hợp, nhưng mà —— "Ha ha. Ha ha ha."
Thật quá buồn cười.
Nam nhân trẻ tuổi mặt mày sinh không thể yêu nằm trên mặt đất, trừng Scarlett một cái.
Scarlett để ý thấy, "Xin lỗi, Adrian, ha ha, xin lỗi, ta biết, ta biết ta biết... Nhưng mà, ha ha, cái này thật quá buồn cười."
"Ta cần phải nói cho Hunt, ha ha, hắn khẳng định sẽ cười lăn quay."
Scarlett cười đến trước ngửa sau lật, chà chà khóe mắt chảy ra nước mắt, sau đó mới chú ý bên cạnh Anson xông lại, lại chưa kịp phản ứng.
Anson một phát bắt lấy tay phải Scarlett, không dừng lại, một chút đã lao đi.
"Chạy!"
Bên tai truyền đến tiếng của Anson, Scarlett không kịp nghĩ nhiều, liền cùng Anson một đường lao ra, buổi chiều California mang theo một chút hơi nước biển cùng nhiệt khí ánh nắng gió nhẹ thổi qua sợi tóc, nụ cười bò lên khóe miệng, tim như chắp cánh, cứ vậy phi nước đại.
Nhanh lên, nhanh hơn chút nữa, tựa hồ liền có thể Thừa Phong bay lượn.
Không khỏi, Scarlett ngẩng đầu, trong ánh mặt trời màu kem thấy đôi mắt xanh biếc đang nhìn, rực rỡ chiếu sáng rạng ngời.
Thời gian, ngắn ngủi dừng lại ở thời khắc này, số lẻ giữa 0 và 1 lấp đầy một giây, như thể bọn họ sẽ cứ vậy chạy mãi xuống.
Cười, chạy, vượt qua đường phố, sau đó dừng lại bên một chiếc xe, Scarlett lúc này mới thấy Anson chuẩn bị cầm chìa khóa mở cửa xe.
"Chờ một chút, chờ một chút, bạch mã vương tử..."
Suy nghĩ nhất thời có chút không theo kịp.
"Anson, chờ một chút, Anson..." Thở hổn hển, Scarlett cuối cùng cũng lên tiếng, ngăn cản Anson.
"Chúng ta, chúng ta không cần phải chạy trốn, đó là ca ca của ta."
Ngắn gọn, một câu đủ.
Scarlett tận lực nói rõ tình huống theo cách đơn giản, thẳng thắn.
Sau đó, Scarlett thấy rõ sự hoảng hốt và bối rối trong mắt Anson.
"A." Scarlett không nhịn được, "Xin lỗi, ta biết ta không nên cười, nhưng ta không nhịn được, ha ha, ha ha ha."
Anson nhìn Scarlett, lại nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng tu tiên bên đường đối diện, nhìn thoáng qua xe đẩy và nước khoáng bị bỏ lại lẻ loi phía sau——Hắn thừa nhận, hình tượng này đúng là có chút buồn cười.
Nếu Anson nhớ không nhầm thì Scarlett có một người chị gái, một người anh trai và một người em trai song sinh, vậy người anh trai đó hình như tên Adrian.
"Nhưng mà..." Khóe miệng Anson cũng nhếch lên, nhưng chuyện vừa rồi rốt cuộc là như thế nào?
Scarlett biết mình nợ Anson một lời giải thích, "Adrian là ca ca của ta, ca ruột, ta, ách... ta thật sự đang cố tránh hắn."
Anson: ? ? ?
Đây là cái tình tiết gì thế này?
Hóa ra tất cả chỉ là hiểu lầm?
"Ta tưởng hắn là sát thủ đòi nợ kiểu xã hội đen." Anson không nhịn được chêm một câu.
Scarlett có chút nhịn không được nhếch mép lên, nghiêm túc nghĩ một chút, "Theo một nghĩa nào đó thì, nói vậy cũng không sai."
Anson nhìn Scarlett, "Ý ngươi là, giống như McCauley-Culkin?"
Ngôi sao nhí một thời nổi tiếng nhờ "Ở nhà một mình", sau này bị biến thành công cụ kiếm tiền của cha mẹ, vì chưa đủ tuổi nên McCauley không có quyền kiểm soát cuộc sống của mình, tất cả đều rơi vào tay cha mẹ, khiến McCauley chìm trong u mê trốn tránh thực tế.
Scarlett ngẩn người, "Ngươi biết ta?"
Anson cũng dừng lại, dù Scarlett là ngôi sao nhí, đã xuất hiện trên màn ảnh rộng năm 1994, nhưng nói thật thì hiện giờ cô vẫn còn chưa mấy nổi tiếng ——Tác phẩm nổi tiếng nhất của cô cho đến hiện tại chắc hẳn là "The Horse Whisperer" nhưng sự chú ý cũng không tập trung vào Scarlett.
Nghĩ một chút, "Cô là diễn viên?"
Anson hỏi ngược lại.
Không đợi Scarlett trả lời, Anson đã hơi nâng cằm lên, "Quả nhiên, hoan nghênh đến Hollywood."
Một câu trêu chọc nhỏ khiến Scarlett lại mỉm cười.
Scarlett cũng không giải thích, không thừa nhận mình là diễn viên cũng không phủ nhận, "Ta không phải McCauley, Adrian cũng không phải kẻ giám hộ vô lương."
Sau đó, Scarlett dừng lại một chút, nhìn về phía Adrian đối diện, nửa đùa nửa thật bổ sung một câu.
"Ít nhất là bây giờ vẫn chưa phải."
Rốt cuộc thì trong cái Hollywood danh lợi trường này, ai dám chắc mình sẽ không đánh mất phương hướng chứ??
Scarlett hơi thu nụ cười, tiếp tục giải thích.
"Ta có hai việc cần phải làm, nhưng Thượng Đế ơi, ta thật không muốn làm."
"Ngươi có từng có suy nghĩ kiểu này không, dùng hết sức lực để phản kháng công việc, cho nên ta mới chạy."
Anson không nhịn được bật cười, "Đúng vậy, ta hiểu. Có khi ngay cả lúc chuẩn bị đi ngủ, ta cũng đã bắt đầu tưởng tượng đến khoảnh khắc tan ca ngày mai."
Ánh mắt Scarlett sáng lên, "Đúng, chính là vậy. Ta biết công việc nhất định phải hoàn thành, nhưng ta..." Lời đến đây, cuối cùng cũng không tiếp tục được, "Thôi, ít nhất thì ta cũng trốn một chút, vụng trộm tận hưởng —— mười lăm phút nghỉ phép, sự việc cũng không tính là quá tệ."
Anson khẽ nhướng mày, "Cũng giống như công chúa Annie?"
Trong "Roman Holiday", Audrey-Hepburn thủ vai công chúa Annie cũng vậy, chán ghét những công việc phức tạp, quy tắc, đã lén chạy ra ngoài thưởng thức cảnh đêm, vô tình gặp gỡ Gregory-Peck vai phóng viên Joe, cả hai trải qua một ngày nghỉ tuy ngắn ngủi mà vui vẻ.
Scarlett hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, tầm mắt liền chạm phải đôi mắt xanh biếc của Anson, trong trẻo mà sáng ngời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận