Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 217: Bốn vị dự khuyết (length: 8401)

"Anson - Wood."
Đứng trước bục, Edgar đọc lên tên hẹn trước, vẫn là tòa nhà cao tầng đó, vẫn là tầng lầu đó, vẫn là vị trí đó, tựa hồ tình huống chẳng hề thay đổi.
Ngồi trước mặt, cô thư ký này cũng vẫn là bộ dáng trong ấn tượng, tóc đuôi ngựa buộc cao dễ nhận ra vô cùng, liếc một cái là có thể nhận ra ngay.
Cô thư ký đuôi ngựa cao xem xét danh sách hẹn trước trên màn hình máy tính, vô cùng chuyên nghiệp và theo khuôn mẫu, phản xạ có điều kiện đáp lời.
"Hẹn mười giờ, thử vai."
"Người đại diện chờ ở đây, hội diễn viên..."
Lời vừa nói được một nửa, cô thư ký đuôi ngựa cao đột nhiên ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt kia, không khỏi ngẩn người – Phải thừa nhận, Anson không phải là người dễ quên.
Dù lần gặp gỡ không có gì đặc biệt, chỉ như thêm một bình hoa ở Hollywood, nhưng lần chạm mặt này lại dễ dàng khơi dậy trí nhớ, lúc này mới ý thức được ấn tượng đã hằn sâu vào trong đầu.
Cô thư ký đuôi ngựa cao hiển nhiên không ngờ sẽ gặp lại Anson, lần trước thử vai, nàng còn nghĩ Anson là pháo hôi, tự cho là đúng lại tìm đường chết.
Nhưng không ngờ...
Chỉ một thoáng, cô thư ký đuôi ngựa cao liền kìm nén sự kinh ngạc và bất ngờ của mình, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục công việc.
Một bên dẫn đường, một bên nàng không khỏi nhìn thêm Anson vài lần.
Lần trước, Anson lộ vẻ vô cùng kín đáo, đeo một ba lô to tướng cùng ván trượt, trông như Nhai Đầu Tiểu Tử, cố gắng thu liễm ánh hào quang, khiến toàn thân có chút gầy yếu và cồng kềnh.
Dù vậy, cô thư ký đuôi ngựa cao vẫn lưu lại ấn tượng sâu sắc.
Hôm nay, Anson vẫn không tính khoa trương, nhưng cảm giác tổng thể lại khác biệt đôi chút, từ trong ra ngoài tự nhiên tỏa ra khí chất, vô tình nắm bắt ánh nhìn, ánh mắt nàng luôn không nhịn được lén liếc qua.
Sau đó—— "Nếu muốn nhìn, có thể quang minh chính đại nhìn."
Cô thư ký đuôi ngựa cao giật mình, một giây sau thì thấy cặp mắt sáng của Anson, mang theo nụ cười nhàn nhạt, tự nhiên phóng khoáng nhìn sang, hiển nhiên hành động vừa rồi tưởng bí mật của nàng hoàn toàn lọt vào mắt đối phương.
Đáng chết.
Cô thư ký đuôi ngựa cao lấy lại bình tĩnh, lưng thẳng tắp, giọng không chút dao động nói, "Đều nói diễn viên tự luyến, nhưng cũng không cần cảm thấy ai ai cũng nhìn ngươi."
"A." Anson khẽ cười một tiếng, "Dù không phải diễn viên, giao tiếp bằng mắt, nhìn trực diện là lễ nghi xã giao cơ bản, dù diễn viên có tự luyến đi chăng nữa, cũng không cần chuyện gì cũng đổ cho nghề diễn."
Phốc.
Edgar thề, hắn không cố ý, nhưng tiếng cười vẫn không nén được.
Cô thư ký đuôi ngựa cao lập tức tối mặt, bước chân tiến lên hơi nhanh, hộ tống bọn họ đến nơi, không dừng lại mà vội vã rời đi.
Edgar nhìn Anson, lén giơ ngón cái lên.
Sau đó, họ đẩy cửa bước vào—— Khác lần trước một chút, lần này họ vào phòng chờ chuyên dụng, đồng thời là phòng hóa trang, họ cần chuẩn bị cho buổi thử vai ở đây.
Đây cũng là lý do Anson không chọn phục trang phối hợp riêng, đến hiện trường sẽ có nhân viên chuyên nghiệp lo việc trang điểm và tạo hình.
Vừa đẩy cửa, còn chưa kịp nhìn ngó xung quanh, một bóng người đã nhào tới trước, như én về tổ mà lao vào ôm Anson, thậm chí chưa kịp thấy rõ mặt, giọng nói đã vang bên tai.
"Chúc mừng!"
"Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng!"
Nghe là biết ngay, James - Franco.
Giống như Anson, James cũng tiến vào phần thử vai màn hình hôm nay; điều bất ngờ nhưng hợp lý là, hắn là một trong những diễn viên đầu tiên được vào thử vai màn hình, coi như vượt qua vòng vây.
Trong thời gian này, James, cũng giống như Heyden thử vai "Star Wars tiền truyện" lúc trước, ở lại New York, dưới sự chỉ huy của người đại diện mà liên tục tham gia tiệc tùng, mở rộng mối quan hệ, quyết tâm phải được vai.
Thực ra, vào đêm Anson đoạt giải Emmy, James đã gọi điện chúc mừng, nhưng hôm nay gặp mặt, vẫn có một phen hoan hỉ cuồng nhiệt, khiến cả phòng chờ rung chuyển kinh hãi – Thế này có được không?
Peter-Parker hoạt bát tươi sáng thế này?
Tên dở hơi James này căn bản không quan tâm, ôm chặt Anson.
Cái ôm này quá chắc, khiến Anson có lý do nghi ngờ, James đang cố làm hắn ngạt thở để trừ khử đối thủ cạnh tranh một cách lặng lẽ.
Khó khăn lắm mới thoát được, Anson mắt trợn trắng bộ dạng miệng sùi bọt mép, trêu những người xung quanh không nhịn được mà cười ồ.
Một hồi đậu đen rau muống, Anson mới hỏi, "Chúc mừng cái gì? Chúc mừng Amy, hay là chúc mừng thử vai?"
James ngửa mặt lên trời cười lớn, "Đều có, đều có cả, nói chung là chuyện tốt không ngừng. Sao, đã sẵn sàng quyết đấu một trận long trời lở đất chưa?"
Xoạt xoạt xoạt.
Toàn bộ ánh mắt trong phòng chờ đều đổ dồn tới—Những diễn viên nam dự bị được thử vai màn hình hôm nay, tất cả có bốn người, ngoài Anson và James, còn có Scott - Speean và Jay - Rodan.
Anson rất bất ngờ khi Scott - Speean vào được vòng này, xem ra người đại diện của hắn tốn công phu rất nhiều, tuyệt đối không thể xem thường.
Nhưng Anson càng bất ngờ hơn khi Heath - Ledger bị loại, ngẫm lại kỹ, có lẽ khí chất phản nghịch trên người Heath không hợp với vai siêu anh hùng.
Tuy nhiên, từ bốn diễn viên với bốn khí chất và đặc sắc khác nhau, có thể thấy đoàn làm phim vẫn hy vọng có sự thử nghiệm khác biệt, họ vẫn chưa đạt được sự thống nhất về hình tượng Peter - Parker.
Với Anson, đây là chuyện tốt.
Hiển nhiên, bốn đối thủ cạnh tranh, cơ hội ngang nhau, nhưng lời nói của James như thể chỉ có hai người bọn họ, hoàn toàn phớt lờ Scott và Jay.
James cũng nhận ra những ánh mắt xung quanh, vội quay lại giải thích, "Đừng hiểu lầm, không có ý coi thường các ngươi, ta chỉ coi Anson là đối thủ thôi."
Giải thích này... Có thật là hay hơn không?
Jay - Rodan, không biểu lộ gì.
Scott thì có chút tối mặt.
James cũng chẳng bận tâm, nhìn sang Anson, "Sao rồi, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Chris bảo ngươi đang say khướt thì bị lôi dậy bay tới, không biết bây giờ còn chưa tỉnh ngủ không, haha, vậy thì ngươi tiêu rồi."
Anson không nhịn được cười, "Nếu ta trong lúc mơ màng mà giành được vai thì biểu cảm của các ngươi chắc buồn cười lắm."
Lời của Anson khiến mọi người im lặng, sau đó Anson mặt đầy nghiêm túc, ngăn James lại, "Khoan đã, đừng làm phiền ta, để ta não bổ một chút."
Một giây. Hai giây.
"Haha, thật sự rất buồn cười." Anson cười phá lên.
Mặt James xị xuống.
Jay - Rodan vẫn luôn không có biểu hiện gì cũng không nhịn được cười, không khí vừa căng thẳng như giương cung bạt kiếm bỗng chốc hòa hoãn lại.
Lúc này Anson mới có thời gian nhìn khắp phòng, liếc một cái là thấy——Không có đồ bó sát.
Xem ra, Edgar phán đoán đúng, dù họ đang chọn người đóng Spider Man, nhưng Sam - Raimi không cần chọn diễn viên qua tư thế mặc chiến phục.
Trang phục chính thức.
Không phải kiểu lễ phục dạ hội, cũng không phải bộ suit ba món, mà là kiểu trang phục dạo phố mà học sinh cấp ba hoặc sinh viên đại học mới ra trường sẽ chọn.
Kết hợp với kịch bản nhận được trước đó, Anson đại khái đã biết, buổi thử vai màn hình hôm nay muốn thấy điều gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận