Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 62: Người đông tấp nập (length: 8602)

Tay áo dài màu chàm áo sơ mi phối hợp quần đùi nghỉ dưỡng sặc sỡ, một đầu tóc ngắn màu nâu vàng hơi xoăn tung bay phóng khoáng trong gió nhẹ, có thể so với người mẫu vai rộng eo thon tràn đầy phong tình đặc trưng của Ý, vừa xuất hiện, ánh mặt trời và gió nhẹ êm dịu cũng biến thành sự cuồng dã mát mẻ.
Xuống xe, đứng vững, tay phải khoác hờ chiếc áo jacket màu xám nhạt trên vai, dáng vẻ tự nhiên tùy tính như vừa trở về từ kỳ nghỉ ở Địa Trung Hải, nhưng trong lúc vung tay lại toát ra vẻ tao nhã tiêu sái, xoay người một cái hòa nhập vào bữa tiệc thượng lưu cũng có thể nhẹ nhàng làm chủ bầu không khí toàn trường một cách điêu luyện.
Vì kính đen, không thấy được ánh mắt, lại càng thêm một chút thần bí.
Nicolas khẽ sững sờ - Vô thức, ngón trỏ ấn xuống nút chụp.
Chỉ một lần là đủ, hắn còn chưa phân biệt được thân phận người kia, cần phải kiềm chế, không được tùy tiện lãng phí cuộn phim, nhưng chẳng hiểu sao, ngón trỏ lại liên tục ấn xuống.
Hai lần. Ba lần.
Trước khi ý thức kịp, ngón trỏ đã liên tục nhanh chóng ấn xuống liên tiếp các nút chụp, nỗ lực dùng ống kính bắt lấy khoảnh khắc ánh mặt trời và gió nhẹ lưu lại trên bờ vai của thân ảnh kia, không kìm được cảm xúc dâng trào.
Đúng vậy, đây là Hollywood, căn cứ của trai xinh gái đẹp, luôn luôn có những người trẻ tuổi càng đẹp hơn xuất hiện, dù là bình hoa hay người thực lực, những đối tượng đẹp mắt dễ chịu lúc nào cũng đầy rẫy.
Chỉ là, sau khi thật sự quen với sự rửa mắt này rồi sẽ biết, có những vẻ đẹp chỉ đơn giản là đẹp, một kiểu đẹp bề mặt, một kiểu đẹp đúng nghĩa đen; mà có những vẻ đẹp lại có sức mạnh, một kiểu đẹp không gian ba chiều, một kiểu đẹp tươi sống sinh động.
Kiểu trước, nhiều vô số kể.
Kiểu sau, vạn người chọn một.
Mà lúc này?
Phù phù. Phù phù phù phù phù phù.
Trái tim đập loạn không ngừng, thái dương giật nảy lên như sấm sét đã lên tiếng, dùng cuộn phim ghi lại khoảnh khắc thời gian, biến một thoáng thành vĩnh hằng.
Sau đó.
Anson - Wood.
Một cái tên xâm nhập đại não.
Đám phóng viên đều đã gặp Anson, ít nhất họ tự cho là như vậy, dù không xem tập phim “Bạn bè” đó, cũng phải từng thấy ảnh trên tờ "Los Angeles Times", không ai dám nói là mình chưa từng thấy.
Nhưng.
"Gặp qua" và "gặp qua" là hai chuyện khác nhau.
Tình cờ thấy một lần trên ti vi hoặc tạp chí, vô tình lướt qua trên đường phố, thật sự giáp mặt... những thứ này hoàn toàn khác nhau.
Bọn họ, trước giờ chưa từng gặp người thật của Anson.
Thêm cặp kính mát đó, khuôn mặt vốn không lớn gần như bị che khuất một nửa, không thấy mắt không thấy lông mày, càng không thể nhận ra.
Dù Anson có đứng trước mặt, cũng không nhận ra.
Nicolas chỉ là trực giác suy đoán, không thể chắc chắn, nhưng trực giác quá mạnh mẽ, có lẽ đây chính là con cừu non họ chờ đợi.
Một ý nghĩ, nảy mầm bén rễ.
Rắc.
Khi bản thân hồi phục tinh thần, Nicolas lại ấn nút chụp.
Bước lên, nghênh trước, lập tức chặn chỗ.
Một giây sau.
Rắc rắc rắc rắc. . .
Trời đất đảo lộn, đèn flash bùng nổ ra một sức mạnh khó tin, nhe nanh múa vuốt xông về phía bóng người trước mắt, họ thậm chí không xác định thân phận đối phương đã vội vàng như sói bà bà nhào về phía con cừu non, há miệng như chậu máu dốc sức xông tới.
Một màu bạc, nuốt trọn ánh mặt trời.
Cuộn phim, vào lúc này không còn là vấn đề, âm thanh liên tiếp chụp ảnh hoàn toàn bùng nổ.
"Anson."
Có người lên tiếng, lúc này cuối cùng cũng ý thức được thân phận người trước mắt.
"Anson! Anson Anson Anson!"
Những tiếng hô hào hỗn loạn đâm vào nhau, màng nhĩ ong ong đau nhức. Cứ thế mà, thân ảnh kia dừng chân ngay bên cửa xe, không cần bước lên phía trước, đám phóng viên đã bao vây hắn chặt kín.
Nicolas dẫn đầu, là người đầu tiên chiếm được vị trí trước mặt Anson.
"Anson?"
Thắng xe gấp lại, Nicolas dùng ống kính máy ảnh nhắm vào Anson, lúc này mới để ý thấy chiều cao của Anson, cao hơn hẳn một đoạn, những ký giả họ tụ tập lại thành từng nhóm như người lùn vậy, không khỏi ngước nhìn lên.
Sau đó, Nicolas nhìn thấy Anson tháo kính râm xuống, dùng ưu thế chiều cao phóng tầm mắt nhìn lại, một cái liếc đã thu hết đám người nhốn nháo như thây ma vào đáy mắt, một tia ngạc nhiên và thích thú hiện lên.
"Nhiều người ghê."
Hắn nói.
Nicolas hơi sững sờ, đây. . . Là phản ứng gì?
Nhưng nhìn Anson khẽ nhếch khóe miệng và ánh mắt lấp lánh nét hân hoan, sự tán thưởng chân thật khiến Nicolas cũng mỉm cười theo.
Nicolas không khỏi quay đầu nhìn về phía sau lưng, theo phản xạ có điều kiện đáp lời: "Có sao?"
Ngay sau đó, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, "À, thấy thế mới muốn mở mang kiến thức cảnh tượng hoành tráng thật sự."
Cái gọi là cảnh tượng hoành tráng, Anson từng gặp, những dịp mồng một tháng năm quốc khánh tết xuân trước kia, hắn không chỉ gặp mà còn trải qua, đó mới thật sự là biển người đông đúc, so về cảnh tượng thì chiến trường này còn kém xa.
Nhưng sự khác biệt là, ở biển người đó, hắn chỉ là một hạt cát, giống như một giọt nước; còn ở biển người trước mắt này, hắn lại là trung tâm của Bão Phong Nhãn.
Chỉ khi thật sự tự mình trải nghiệm mới cảm nhận được làn sóng nhiệt ập đến và sự cuồng loạn đó, kinh ngạc mà thốt lên.
- Nhiều người quá.
Đây chính là ý nghĩ thật.
Nicolas buồn cười, hắn khó diễn tả chính xác cảm giác của mình, nhưng nụ cười cũng bất giác nở ra, mà trước kia chưa từng có phản ứng này, hơn nữa nghĩ lại thấy cũng có lý.
Nhưng Nicolas vẫn lão luyện, không quên công việc của mình, anh cần xác nhận thân phận, sau đó triển khai phỏng vấn theo tin tức, "Anson?"
Anson vẻ mặt nghiêm túc, "Không, ta không phải."
Nicolas: . . .
Những người khác: . . .
Hiện trường thoáng chốc xuất hiện một sự hoảng hốt ngắn ngủi, có thể nghe rõ tiếng đại não đồng loạt dừng hoạt động, dấu chấm hỏi muốn tràn ra ngoài, hung hăng bóp nghẹt cổ họng.
Câu hỏi Nicolas vừa định hỏi cũng bị nghẹn lại, tự động cách âm.
Chờ đã, bọn họ náo Ô Long, người trẻ tuổi trước mắt này căn bản không phải Anson?
Đây...
Vậy mà, một giọng nói bên cạnh đột ngột phá vỡ sự giằng co ngắn ngủi trước mắt, "Thế nhưng mà, ngươi chính là Anson mà, Anson - Wood."
Anson không hề lúng túng khi bị vạch trần, nở một nụ cười lịch sự, "À, suýt chút nữa thì qua mặt được."
Nicolas: ? ? ? Vậy mà cũng được?
Anson không tỏ vẻ quá thất vọng, khẽ thở ra, rồi hiện ra nụ cười hoàn mỹ lịch thiệp của quý ông, "Phải, ta chính là Wood, Anson - Wood."
Tự nhiên hào phóng, quang minh lỗi lạc, từ họ đến tên, tự mang một sức mạnh.
Đám phóng viên trước mặt, bọn họ bị Anson trêu chọc một chút, vốn dĩ cho rằng mình sẽ cảm thấy phẫn nộ và nhục nhã, hoặc hoang đường và bất mãn.
Vậy mà, không hề.
Ánh mắt nụ cười đó, lời nói đó, như gió xuân ấm áp, thay vào đó là sự thoải mái, sự vui vẻ, sự hài hước, một trò đùa tinh quái không làm tổn hại tới cục diện giúp không khí căng thẳng lặng lẽ tan biến.
Nụ cười, nở trên khóe miệng.
Tuy không cười thành tiếng, nhưng rõ ràng, khung cảnh trước mắt khác với những gì trong tưởng tượng.
Lúc này Nicolas vẫn lão luyện, lập tức ý thức được sự thông minh của Anson, một tiểu xảo, âm thầm nắm giữ chủ động.
Nhưng Nicolas không kịp suy nghĩ kỹ về sự khác biệt giữa Anson và mong đợi của mình, hắn chỉ nghĩ phải lập tức giành lại chủ động, "Anson, cho hỏi một chút, có tin đồn Brad Pitt nỗ lực đá ngươi ra khỏi đoàn phim 'Bạn bè' không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận