Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 35: Tự nhiên mà thành (length: 8790)

Sát vai?
Vậy thì sao?
Có lẽ có người hoang mang, không phải chỉ là sát vai một chút, có gì ghê gớm, không thể tiếp tục diễn sao? Cũng đâu phải ai đó bị ngã lộn cổ lên trời.
Quan trọng là ở, sự bất ngờ.
Không liên quan đến sự bất ngờ lớn nhỏ, mà là ở chính bản thân sự bất ngờ.
Thứ nhất, nó sẽ làm xáo trộn tiết tấu, nhịp điệu của cảnh phim này sẽ khác.
Thứ hai, nó sẽ gây ra phản ứng, mỗi diễn viên sẽ có phản ứng khác nhau khi gặp tình huống bất ngờ, mà phản ứng của họ có thể làm lố, có thể làm lệch cốt truyện, có thể gây cười.
Kiểu như thế này... chờ chút.
Phim điện ảnh, truyền hình và kịch sân khấu khác nhau ở chỗ, trong kịch sân khấu, người xem thường không thấy rõ biểu cảm và chi tiết hành động của diễn viên, một vài sai sót nhỏ có thể không bị phát hiện; nhưng trên màn hình lớn, màn hình nhỏ, mọi thứ đều bị phóng đại, không cho phép bất cứ sai sót nào.
Vì vậy, một lần sát vai ngoài kịch bản, có thể dẫn đến một lần NG.
Thế mà.
Ngay trong 0.5 giây sát vai, phản ứng đầu tiên trong đầu Anson không phải căng thẳng, không phải bực mình cũng không phải bối rối, mà chính là phản ứng có điều kiện.
Nắm đấm. Giơ lên. Nhắm mắt. Làm ra vẻ.
Một mạch lưu loát!
Cái tư thế ấy, giống như một con bò tót nổi giận, dáng vẻ tràn đầy, hết sức căng thẳng.
Anson hoàn toàn nhập vai, dường như cho rằng Roth đang khiêu khích, Paul hoàn toàn không sợ, không chỉ không sợ, mà còn gồng mình lên.
Biểu cảm và hành động đó, có thể nói hoàn mỹ.
Đúng là, sai lầm có thể xảy ra bất cứ lúc nào, không cần bực mình hay nổi giận, điều quan trọng hơn sai lầm là, làm sao giải quyết, làm sao đối mặt với sai lầm.
Tự nhiên, trôi chảy, vừa vặn.
Một bên, Paul nắm đấm.
Một bên, Roth ôm đầu.
David - Schwimmer đủ kinh nghiệm và lão luyện, ngay khi sát vai, hắn cũng sững sờ, phản ứng đầu tiên cũng là NG.
David - Schwimmer quay lưng về phía camera, ngẩng lên nhìn Anson, giơ hai tay lên định ôm Anson, với tư cách một diễn viên dày dặn kinh nghiệm để an ủi.
Nào ngờ, đập vào mắt hắn là một gương mặt khí thế bùng nổ trong nháy mắt, không còn vẻ tiêu sái và thong dong trước đó, đường nét khuôn mặt trở nên cứng rắn, khí tràng cương nghị và mạnh mẽ như cơn mưa rào giữa hè đổ xuống, từ trong phim đến ngoài phim lại lần nữa bị kéo vào trong phim, không khỏi tim đập nhanh.
Gần như bản năng, David - Schwimmer vừa giơ hai tay lên đã vội ôm đầu, co người lại, vai khép lại, như rùa đen rụt cổ phòng thủ.
Nếu như David - Schwimmer đối diện camera, đối diện khán giả, hiện trường có thể thấy rõ biểu cảm đặc sắc của hắn thay đổi, từ ngạc nhiên đến cười rồi kinh hãi, có thể so với đổi mặt Tứ Xuyên, chính xác, nhanh chóng, đúng chỗ, trong một giây ngắn ngủi mà đã đi đi lại lại giữa Thiên đường và địa ngục mấy lần, tuyệt đối là bậc thầy.
Đồng thời, tuyệt đối chân thật.
Nhưng chính vì vậy, sự bối rối của David - Schwimmer đã không bị bắt gặp, mà hiện ra trước ống kính lại là một hình ảnh tự nhiên như vốn có.
Một lần sát vai, sự bất ngờ ma sát ra tia lửa, Paul làm bộ xuất kích, Roth chạy trối chết, hai nhân vật có tính cách và màu sắc tương phản rõ rệt —— đạo diễn Michael ngơ ngác, cái hiệu quả này?
Vậy thì, có hô NG hay không?
Cũng chính là khoảnh khắc chớp nhoáng này, 0.5 giây biến cố và dừng lại, sau đó, cả phim trường đã bùng nổ tiếng cười lớn nhất từ trước tới giờ.
Ha ha!
Gloria ôm bụng cười nghiêng ngả.
Trước đó, "Paul" luôn đeo mặt nạ, cố gắng đóng vai một người anh trai có tri thức hiểu biết trước mặt em gái, tao nhã phóng khoáng, hài hước dí dỏm.
Nhưng bây giờ "Paul" lại lập tức tháo mặt nạ, thể hiện ý nghĩ chân thật của mình trong tình huống nguy hiểm, không hề che giấu, ngược lại còn bộc lộ ra.
Quá! Hay! Cười! !
Gloria cười đến nỗi ngửa lên trời.
Hơn nữa, nàng không phải người duy nhất.
Hiện trường, chia thành hai loại phản ứng.
Một loại là đàn ông, một hai người vỗ tay rầm rầm, hò hét.
Một loại là phụ nữ, một hai người hét lên rầm rĩ, mặt mũi hoa si.
Rất là náo nhiệt! Cái này...
"NG" vốn đã ở đầu môi, vừa chần chừ một chút, Michael cũng đành nuốt vào, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
David - Kline ánh mắt hơi sáng lên: Như vậy mà cũng được sao?
Nhưng ngẫm lại kỹ thì, tại sao lại không được!
Thẳng thắn mà nói, sự bất ngờ nhỏ này thực sự đã phá vỡ mạch truyện, tuy nhiên, việc "phá vỡ" này không những không tệ, mà còn làm cho nhân vật và cốt truyện trở nên đầy đặn hơn.
Hơn nữa, trên người Anson, có một loại khí chất tự nhiên, đứng dưới ánh đèn, đứng trước ống kính, yên lặng không tiếng động mà vẫn thu hút mọi ánh nhìn.
Cho dù không có những động tác thừa hoặc biểu lộ đặc biệt nào, chỉ cần im lặng đứng đó, vẫn có thể toát ra một khí chất đặc biệt.
Hôm trước, trong phòng làm việc của mình, David - Kline đã cảm nhận được điều này, hôm nay, hắn đã chứng minh được rằng con mắt của mình không có sai.
Thông qua phản ứng của hiện trường quay phim có thể thấy rõ.
David - Kline liếc mắt xéo qua một chút, sau đó nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Marta, không hề che giấu được sự ngạc nhiên của mình.
Nụ cười, dần hiện lên khóe miệng của David - Kline, ánh mắt lại lần nữa rơi trên người Anson, cậu nhóc này, thế mà còn có bất ngờ?
Dù có diễn xuất bản năng thì sao?
Đẹp mắt là được!
Trong điện quang hỏa thạch, vừa thoáng qua, rồi thì Paul và Roth đã tiếp tục bước tiếp.
Cảnh này, Paul hướng Elizabeth mà đi.
Elizabeth lườm Paul một cái, dùng ánh mắt phản đối; nhưng Paul vô tội giơ hai tay lên, xòe cả hai tay ra, tỏ vẻ mình không có động tay động chân.
Cảnh khác, Roth đi về phía các bạn.
Roth ôm đầu, xoay một vòng, thuận thế nhào lảo đảo về phía trước, ngã vào người Monica và Chandler, nửa ôm nửa treo lơ lửng.
Đồng thời, vừa thẳng thắn lại vừa càng thêm xốc nổi, giọng nói mang chút nghẹn ngào, la lên.
"Ôi, lạy Chúa, cảm ơn các ngươi."
Hiệu ứng, lập tức có, tạo thành một vòng tròn, nhịp điệu và bầu không khí của cảnh phim này, không chút tỳ vết trở về quỹ đạo vốn có.
Cũng là khi nhào về phía trước rồi khóc lóc như vậy, lại thấy rõ kinh nghiệm và bản lĩnh của David - Schwimmer khi diễn, sau sự cố, đã nhanh chóng tìm lại được trạng thái nhân vật.
Hay!
Trong tiếng cười rộ của cả trường quay, Matthew - Perry, Courteney - Cox, Lisa - Kudrow ba diễn viên đều ngầm hiểu —— Chỉ cần đạo diễn không hô cắt, thì diễn xuất sẽ tiếp tục.
Matthew, người đóng vai Chandler, đã phản ứng rất nhanh, mặt đầy vẻ ghét bỏ, vừa phất tay đuổi ruồi, vừa nhổ nước bọt, hất Roth ra, dáng vẻ như thể đang vứt bỏ thứ gì đó dơ bẩn, phản ứng vừa đủ, đã tạo nên một dấu chấm tròn hoàn mỹ cho màn diễn ngẫu hứng vừa rồi.
Lúc này, Roth cũng đã lấy lại được bình tĩnh, như con cua ngang đi đến bên cạnh Paul và Elizabeth, tay trái đặt ở bắp đùi không ngừng vẫy chào, ra hiệu cho ba người bạn nhanh đến.
"Stevens, đây là bạn bè của ta, Phoebe, Monica, Chandler."
Phoebe ban đầu có chút không muốn, nhưng khi bước tới chỗ đúng thì lại không nhịn được mà nhích lên trước nửa bước, táo bạo mà trực tiếp đánh giá Paul từ trên xuống dưới.
"Ồ, thì ra anh là cha của Elizabeth? Chả trách trên người cô ấy có một vẻ... đẹp thô kệch."
Ha ha!
Tiếng cười lại bùng lên, Phoebe chọn dùng từ ngữ hình dung, quả thật có một phong cách riêng.
Roth mặt mày hoảng hốt, vội vã lau trán vốn không có mồ hôi, "Không, Phoebe, đây là anh trai của Elizabeth."
Mắt Phoebe sáng lên, thâm ý đáp lại một câu, "À."
Trong lời nói đầy vui sướng và hứng khởi, sau đó Phoebe còn táo bạo dùng đầu lưỡi liếm nhẹ môi.
Ha ha, ha ha ha!
Tiếng cười, càng thêm điên cuồng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận