Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 102: Tương lai đều có thể (length: 8315)

Hi vọng, chỉ là một chuyện như vậy thôi, hư vô mờ mịt, tồn tại trong truyền thuyết, mãi cho đến khi chính mình tận mắt nhìn thấy tự mình trải qua, mới có thể chính thức tin tưởng.
Thật giống như hiện tại.
Nhìn xem Anson, nhìn xem James, Chris cùng Heyden trao đổi một cái ánh mắt, hy vọng lặng lẽ dâng lên, lúc này lại quay đầu nhìn những ngày tháng chờ đợi dài đằng đẵng, tâm thái lặng yên phát sinh thay đổi, tựa hồ có thể lại tiếp tục kiên trì thêm một chút thời gian.
Sau đó, Chris cùng Heyden cũng học theo, lần lượt cùng James vỗ tay chúc mừng, nụ cười rạng rỡ bò lên khóe miệng, nhiệt huyết sôi trào lên.
Bộ dạng kia, xem ra cần phải thật tốt Party một chút mới được.
Chris không hề báo trước mà nhún nhảy, phát ra tiếng quái kêu kiểu Lý Tiểu Long, người khổng lồ xanh biến thân đồng dạng, cơ bắp hình thoi cao ngất lên, đồng thời vung vẩy hai cánh tay bắt đầu điên cuồng chạy khắp phòng.
Đồng thời, trong miệng còn phát ra âm thanh, "Rống! Hống hống hống!"
Tiếng la đinh tai nhức óc ấy đang rung chuyển toàn bộ căn phòng, như đội thi công đang phá nhà, khiến Anson mặt mày đầy lo lắng nhìn về phía James.
"Brad đâu?"
Bình thường, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Brad hoàn toàn đảo lộn, ban ngày ngủ tối cuồng hoan, dù ở nhà, bọn họ cũng không nhất định có thể thấy bóng dáng hắn.
"Ra ngoài." James ra dấu tay, "Không chắc có phải đi thử vai không." Sau đó lại nói thêm, "Chỉ cần tối nay Party không quên hắn, tất cả đều dễ nói chuyện."
Rượu cồn.
18 tuổi, vì chưa đủ 21 tuổi, ở nước Mỹ không thể tự do ra vào quán rượu cũng không thể uống rượu hợp pháp, lại rất dễ thấy được tinh lực tràn đầy, nóng lòng Party ở tuổi này, càng cấm làm lại càng khao khát thử thách, đúng là sự phản nghịch tuổi thanh xuân.
Ở mức độ nào đó, Party của học sinh cấp ba chơi còn điên cuồng hơn so với Party của sinh viên đại học, rốt cuộc, sinh viên đại học đã có thể quang minh chính đại nếm thử rất nhiều thứ, sự quyến rũ của rượu cồn rất nhanh đã bị những thứ mới mẻ khác cướp mất.
Đầu Anson đầy dấu chấm hỏi, "Party? Đã sắp xếp khi nào vậy?"
"Bây giờ." James nói, sau đó không chút kiêng kỵ cười ha hả.
Bên cạnh, Chris đang nhảy nhót lung tung, đến mức Anson cùng James phải kéo cổ họng lên để nói chuyện, không ngờ đột nhiên lại yên tĩnh trở lại, Chris không hề báo trước nằm xuống, mặt úp xuống đất, hai cánh tay ngay ngắn đặt dọc theo hai bên bắp đùi, hoàn toàn khép kín.
Tiếng ồn ào biến mất hết, khiến người ta không quá quen, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía đó.
Anson có chút lo lắng, còn tưởng Chris không cẩn thận trượt chân, "Chris?"
Chris liền như cá chết mà nhúc nhích một chút, đúng theo nghĩa đen của từ "nhúc nhích", khiến bọn họ hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Sau đó, Chris xoay đầu lại, mặt sát đất, lẩm bẩm một câu, "A, ta thật ghen tị."
Mọi người: . . .
Chris thở dài một hơi, "Ta thật sự rất ghen tị, ghen tị đến đau cả bụng. Phải làm sao bây giờ? Ta không có cách nào nhìn thẳng vào ánh mắt của các ngươi."
Rõ ràng là ghen tị, lại nói một cách đường hoàng, quang minh lỗi lạc như vậy, quả thực khiến người ta buồn cười, khóe miệng Anson cong lên.
"Chris." Anson mắt đầy ý cười, "Khi ngươi nhận ra được điểm này đồng thời dũng cảm thừa nhận thì phút giây ấy, ghen tị không còn là ghen tị, mà chính là ước mơ và hướng tới, đây là động lực thúc đẩy chính mình tiến lên."
Không khí, có chút tĩnh lặng.
Heyden hơi sững sờ.
Thực ra, vừa nãy hắn cũng có chút ghen tị.
Hắn chân thành vui vẻ cho Anson và James, những vui sướng đó đều là thật, nhưng sau khi vui vẻ, nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình, vẫn là khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Khi hắn nhận ra được điểm này, có chút xấu hổ, sau đó tất cả những lời muốn nói đều nuốt xuống, dùng tiếng reo hò và tiếng vỗ tay che giấu tâm tình thoáng qua kia.
Không ngờ, Chris lại thừa nhận như vậy, một cách tự nhiên, hào phóng.
Càng không ngờ, câu trả lời của Anson lại ban cho "ghen tị" một hàm nghĩa khác biệt.
Bất giác, Heyden nhìn về phía Anson. Anson chú ý đến ánh mắt Heyden, nhìn qua, đôi mắt trong veo không hề che giấu, so với những kẻ già đời như hắn lăn lộn trong xã hội nhiều năm, chỉ vì thắng được cơ hội thứ hai của cuộc đời mà quyết định trút bỏ gánh nặng, những người trẻ tuổi này căn bản là không có cách che giấu chính mình.
"A." Anson khẽ cười một tiếng, "Ngươi cũng ghen tị?"
Heyden có chút xấu hổ, nhưng không phủ nhận.
Anson vô cùng hào phóng gật đầu, "Không sao, ghen tị nhiều một chút rất tốt, thiêu đốt nhiệt lượng, có lợi cho giảm cân. Có lẽ qua một thời gian, sẽ đến lượt ta và James ghen tị ngươi, phong thủy luân chuyển, cũng không biết đến lượt ai, đúng không?"
Thế mà. . . Còn có thể như vậy sao?
Phụt.
Heyden không nhịn được bật cười.
Chris cũng xoay mình một cái ngồi dậy, "Đúng vậy, ta chính là ước mơ. Ước mơ!" Sau đó thở dài một hơi thật dài, "Đến khi nào ta mới có thể chờ đến cơ hội của mình, Anson, tiền thuê nhà của ta sắp không trả nổi rồi."
Anson vỗ vỗ vai Chris, "Không sao, nợ mấy tháng cũng không thành vấn đề, đến lúc đó kéo ngươi ra đường là xong."
Chris trợn tròn mắt, "Ngươi..." Nửa câu đầu còn cảm động rưng rưng nước mắt, nửa câu sau sao lại chuyển biến đột ngột thế? "Không ngờ ngươi lại là một người như vậy, Anson!"
"Ha ha," đám bạn nhỏ bên cạnh không chút nể tình mà cười phá lên.
Chris tự mình cũng không nhịn được, nụ cười vẫn bò lên khóe miệng, "Ta cảm thấy, ta cần phải lại tiếp tục đi thử vai, không thể cứ ở trong nhà mãi."
Heyden như có điều suy nghĩ, thậm chí còn chưa kịp nghĩ ngợi, lời đã thốt ra, "Ừm, ta cũng vậy."
Sau khi nói xong mới nhận ra sự chân thành của mình, lập tức trở nên kiên định, "Những tin tức về thử vai đó, vẫn cần phải kiên nhẫn chờ đợi, nhưng nếu chỉ chờ mà không làm gì, cho dù buổi thử vai đó có thuận lợi vượt qua thì cũng không có nghĩa là tất cả, rốt cuộc hiện tại ta vẫn chưa biết rõ đó là dự án gì, cho nên, ta cũng cần phải ra khỏi nhà, đi thử vai chỗ khác."
Từ sau khi trở về từ New York, Heyden vẫn luôn ở nhà, trừ thỉnh thoảng đến siêu thị hoặc ra ngoài ăn cơm, toàn bộ thời gian còn lại của hắn đều ở trong nhà, đúng chuẩn một trạch nam.
Đám bạn nhỏ đều có thể nhận thấy trạng thái Heyden có chút không ổn, nhưng bọn họ cũng không biết phải làm gì, những khúc mắc kia vẫn cần chính Heyden phải tự mình gỡ rối, không ngờ, hôm nay lại có thu hoạch bất ngờ.
Heyden có thể nhận ra ánh mắt của bạn bè, có chút không được tự nhiên, "Không cần nhìn ta, ta cũng không phải lúc nào cũng ở nhà."
James là người đầu tiên bóc mẽ, "Ừ, thật sao?"
Heyden, "Đương nhiên!"
Chris tiếp tục bóc mẽ, "Vậy cũng đúng, hôm qua Heyden mới đi đổ rác đấy?"
Anson bồi thêm một nhát, "Đúng vậy, ra ngoài đi bộ một chút 20 thước rồi đứng yên 17 giây."
Hống hống hống.
Một hai người bắt đầu ồn ào, Heyden làm sao chịu nổi, nghẹn nửa ngày cũng chỉ thốt ra một câu, "Ngày mai, ngày mai ta sẽ đi tìm người đại diện, ngày mai cả ngày ta đều không có nhà, các ngươi cứ chờ đó mà xem."
Anson lặng lẽ nói, "Giống như những người trung niên thất nghiệp thời đại đại suy thoái không dám nói với gia đình nên mang theo báo đi lang thang trong công viên cả ngày giả vờ mình vẫn đang làm việc ấy sao?"
Oanh!
James và Chris cười phá lên.
Heyden đầy vẻ đáng thương nhìn Anson, trong mắt tràn ngập sự vô tội và bất lực, dùng ánh mắt âm thầm lên án.
Nhưng Anson không chút nao núng, nhẹ nhàng vỗ vỗ Heyden, "Ngươi ra ngoài một vòng rồi về thôi, nếu không muốn bị nhìn thấy, thì cứ ngồi xổm trong góc vườn, không cần thiết phải lang thang khắp nơi, nếu bị paparazzi thấy thì không hay."
Heyden, "Anson - Wood! Ta muốn giết ngươi, ta nói thật đấy, ta muốn giết ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận