Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 80: Bắt sức sống (length: 8572)

Mỗi nhiếp ảnh gia đều có phong cách và đặc điểm riêng, mà Bruce am hiểu nhất chính là nắm bắt cảm xúc/tâm tình.
Hắn nỗ lực bắt chụp những bức ảnh chủ đề nội tâm, thành thật biểu đạt cá tính, thông qua ống kính, hắn luôn có thể bắt được những khoảnh khắc thoáng qua đầy vi diệu, tinh tế những rung động cảm xúc, đây là điều mà hắn cho rằng phẩm chất quý giá nhất trên người nhân vật, đồng thời cũng là cách để chụp ảnh trao gửi một ý nghĩa khác.
Đây cũng chính là lý do "GQ" tìm đến Bruce để giúp họ lấp đầy chỗ trống, mặc dù họ biết Bruce đã liên tiếp hoàn thành hai chủ đề về âu phục.
Nếu có người có thể nắm bắt được những phẩm chất, sắc thái khác biệt dưới cùng một chủ đề âu phục, thì Bruce không hề nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Bruce trước tiên bắt được sự khẩn trương của Anson.
Nhưng Anson đưa ra một câu trả lời ngoài ý muốn.
"Không, ta không khẩn trương. Ta chỉ là... Cứng đờ."
Nghiêm túc suy nghĩ một chút, câu nói này không sai.
Khóe miệng Bruce khẽ nhếch lên, nhưng nụ cười không thể hiện ra, lắc đầu biểu thị phủ định, "Ngươi quá để ý đến ống kính."
Anson không hiểu, "Ta tưởng chụp ảnh thì cần phải nhìn vào ống kính."
Ở đây, liên quan đến một khái niệm tâm lý học, bức tường thứ tư.
Khi quan sát kịch trên sân khấu, hướng trái phải sân khấu và phông nền tạo thành ba mặt tường bao quanh toàn bộ không gian, hướng còn lại chính là khán đài.
Cho nên, bức tường thứ tư là bức tường vô hình giả định giữa sân khấu và khán đài, bức tường trong suốt này ngăn cách khán giả và diễn viên.
Nếu diễn viên ý thức được sự tồn tại của bức tường thứ tư, họ có thể tập trung biểu diễn mà xem nhẹ sự tồn tại của khán giả.
Nếu khán giả xem nhẹ sự tồn tại của bức tường thứ tư, họ có thể toàn tâm đắm chìm trong buổi biểu diễn mà không chú ý đến những yếu tố ảnh hưởng khác.
Chính vì vậy, trong quay phim truyền hình và điện ảnh, ánh mắt diễn viên cần tránh ống kính, tránh phá vỡ bức tường thứ tư và làm hỏng cảm giác nhập vai, trừ khi đạo diễn cố tình sử dụng bức tường thứ tư để tạo ra hiệu ứng, tạo nên những trải nghiệm nhập vai khác biệt.
Nhưng chụp ảnh trên mặt phẳng lại khác.
Người mẫu cần nhìn thẳng vào ống kính, dùng ánh mắt phá vỡ bức tường thứ tư, giao tiếp với người xem và truyền tải cảm xúc, đây là một động tác vô cùng quan trọng.
Mặc dù làm diễn viên hay người mẫu đều là lần đầu với Anson, nhưng những lý thuyết cơ bản hắn vẫn hiểu, không mắc những lỗi cơ bản đơn giản.
Vậy, vấn đề nằm ở đâu?
Cách tiếp cận, đã sai ở đâu sao?
Bruce không mở miệng đáp lại.
Hắn biết Anson nói đúng, chụp ảnh trên mặt phẳng thực sự cần giao tiếp với ống kính, mặc dù ngôn ngữ hình thể chiếm tỉ lệ quan trọng, nhưng sức mạnh của ánh mắt không thể coi nhẹ, giống như vẽ rồng điểm mắt, cuối cùng luôn cần có ánh mắt.
Thế mà, quá chú ý đến ống kính lại khiến cơ thể và biểu cảm cứng đờ, không chỉ phá vỡ sự cân đối tổng thể mà còn hoàn toàn không nắm bắt được thần thái và khí chất của Anson, thậm chí cả nụ cười trên khóe môi cũng không chạm đến đáy mắt.
Những tác phẩm chụp ra như vậy không có sinh mệnh.
Vậy, làm thế nào để nắm bắt được chừng mực?
Đây là câu hỏi dành cho người mẫu, đồng thời cũng cần sự dẫn dắt của nhiếp ảnh gia, lời nói vốn đã đến bên miệng, Bruce lại chú ý đến một chi tiết—— Thời khắc này.
Chính là ngay lúc này đây.
Khi quá trình chụp ảnh dừng lại, không có đèn flash không có màn trập, lúc thoát khỏi trạng thái chụp ảnh, ngay khoảnh khắc Anson mở miệng đáp lời, thần thái của hắn trở lại, giống như từ đen trắng biến thành màu sắc rực rỡ, Anson tươi tắn, rạng rỡ, thoát khỏi sự trói buộc của trang giấy mà sống động.
Kỳ diệu như vậy.
Bruce cứ thế mà nuốt lời muốn nói xuống, không trả lời cũng không để ý đến, ngón trỏ tay phải lại ấn xuống nút chụp, bắt lấy khoảnh khắc này.
Tách!
Không khí hoàn toàn tĩnh lặng.
Anson: ? ? ?
Tiếng màn trập và đèn flash làm gián đoạn câu hỏi của Anson, hắn hoàn toàn trở tay không kịp, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Bruce, "Đây là đang làm cái gì?"
Bruce nảy ra một ý tưởng.
"Không cần để ý ta, cũng không cần để ý ống kính, hãy xem không gian này như khu vui chơi, di chuyển đi, đừng xác định vị trí cũng đừng giữ tư thế, cứ di chuyển theo ý của ngươi, thoải mái thể hiện, những việc còn lại giao cho ta."
Lúc này Anson ý thức được, bản thân vẫn thiếu kinh nghiệm, Bruce đang muốn để hắn phát điên trong studio sao? Bruce lại không cho Anson thời gian suy nghĩ, vung tay ra hiệu, "Động lên đi, đừng câu nệ, cần âm nhạc sao? Ngươi có thể tự mình khiêu vũ."
Anson cúi đầu nhìn trang phục của mình—— Âu phục.
Đây là một bộ âu phục chứ không phải quần áo thể thao, hắn phải làm thế nào để di chuyển?
Hơn nữa, khác với những bộ âu phục thường ngày, bộ này rất vừa vặn, từ vai xuống khuỷu tay rồi đến eo, đâu đâu cũng có thể cảm thấy gò bó.
Chỉ cần cử động mạnh một chút đã có cảm giác quần áo sắp rách, vậy thì phải di chuyển như thế nào?
Tổng hợp những thắc mắc từ trước đến giờ cũng không bằng một nửa khoảnh khắc này.
Vô thức, Anson nhìn về phía Gretel, ra hiệu trang phục của mình, dùng ánh mắt hỏi thăm, "Ngươi chắc chứ?"
Bruce để ý trước, căn bản không cho Gretel cơ hội đáp lại, "Động lên đi, đừng lo lắng những thứ khác, cứ thoải mái mà động lên."
Cảm giác, có một chút kỳ lạ.
Anson có ảo giác như thể mình vô tình xông vào một phòng tập thể dục, còn chưa kịp xác định nơi này là đạp xe sống động hay bài tập thể dục, thì huấn luyện viên đã hăng máu như bị tiêm thuốc mà lôi hắn đi tập.
Không tự chủ được, Anson bắt đầu di chuyển—— Nhưng mà, phải di chuyển thế nào đây?
Hip-hop sao?
Hắn không biết.
Càng nghĩ càng hoang đường, càng nghĩ càng buồn cười, toàn bộ tình huống đều tràn ngập sự hài hước, nhưng cuối cùng Anson vẫn bắt đầu di chuyển, buông tay buông chân bắt đầu lắc lư.
Đúng, lắc lư.
Như đứa trẻ sáu tuổi mặc bộ đồ tây của bố, giả vờ như mình đang trong phòng họp quyết định các công việc trọng đại, lắc lư không mục đích, không phương hướng.
Kiếp trước, khi đó Anson ốm yếu nhiều bệnh, thoáng dính mưa thì sốt, thoáng trúng gió thì cảm, ăn sai chút gì đó là nôn mửa, cha mẹ lo lắng cho sức khỏe của hắn, từng cho hắn học võ thuật để rèn luyện thân thể, không phải kiểu công phu Thiếu Lâm Tự, cũng chỉ là môn Quân Thể Quyền cận chiến.
Công phu đến đâu, Anson chưa từng kiểm chứng, nhưng thân thể đúng là đã dần khỏe mạnh hơn, hơn nữa, đã thực sự học được cách vận dụng cơ thể.
Anson lại không ngờ tới, những thứ đó hiện tại lại dùng được, mặc dù bộ âu phục vẫn không tự nhiên, nhưng động tác thực sự đã thả lỏng.
Cho nên, đây xem như là phạm trù "chơi rồi thì hoàn thành công việc đồng thời tiện tay kiếm tiền" sao?
Tách. Tách. Tách.
Bruce đang ghi lại.
Trong tay, đương nhiên là máy ảnh cuộn phim, những nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp hiện tại không biết hoặc không thể sử dụng máy ảnh kỹ thuật số còn chưa hoàn toàn phát triển thành thục.
Cho nên, Bruce không thể ngay lập tức xem lại tác phẩm của mình qua máy tính, nhưng hắn có mắt—— Dùng mắt để quan sát, dùng trực giác để cảm nhận.
Với thân phận nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp lăn lộn những năm này, ít nhiều cũng đã năm sáu năm, Bruce am hiểu nhất và giỏi nhất là nắm bắt được những điều nhỏ nhặt đó.
Dùng lời của Bruce thì đó là sinh mệnh lực.
Vì thế hắn thích chụp ảnh về sinh mệnh.
Ví dụ như động vật. Ví dụ như loài người.
Dùng cuộn phim ghi lại khoảnh khắc sinh mệnh nở rộ, bi thương hay hạnh phúc, thất vọng hay vui vẻ, dù là hư vô, cũng đều có thể dừng lại.
Lúc này, Bruce đang quan sát.
Tình hình đã tốt hơn nhiều, so với những tư thế gượng gạo lúc nãy đã tốt hơn rất nhiều.
Anson, cần phải động, chứ không phải là bức tượng bị giam cầm một chỗ.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Còn thiếu rất nhiều...
Bạn cần đăng nhập để bình luận