Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 133: Tâm hồ gợn sóng (length: 8689)

Ông.
Giai điệu, trong không khí khuấy động, lưu lại tầng tầng gợn sóng, nhấc lên gợn sóng.
Tại thời khắc này, Mia nhìn về phía Michael, Michael cũng nhìn về phía Mia, dường như trong ga-ra cũng chỉ có hai người bọn họ, hắn toàn bộ đều là tĩnh vật. Ban nhạc thành viên vui sướng, nữ hài nhóm mê mẩn, xưởng sửa xe bận rộn, toàn bộ ấn phía dưới nút tạm dừng, không khí cùng thời gian cũng dừng lại bước chân tiến lên.
Annie, quên thở —— Trong ngắn ngủi khoảnh khắc, ranh giới giữa hiện thực và hư ảo hoàn toàn mờ nhạt.
Có chút khẩn trương, có chút hoang mang, có chút rung động, có chút ngượng ngùng.
Đủ loại tâm tình đan xen vào nhau, nàng vô ý thức buông tầm mắt xuống che giấu tình cảm mãnh liệt trong mắt, nhưng giai điệu không ngừng va chạm vào màng nhĩ vẫn như cũ khuấy động tầng tầng gợn sóng trong tâm hồ.
"Ta cho rằng nàng thật đẹp." Anson hát.
Thình thịch.
Nhịp tim đập, cứ thế hẫng một nhịp, không cách nào khống chế mà ngừng thở.
Một giây —— Một giây ngắn ngủi dừng lại hẫng nhịp, toàn bộ nhà để xe không hề rơi vào yên tĩnh, những tiếng thét kia, những lời bàn tán kia, những tiếng xào xạc bận rộn mãnh liệt, căn bản không dừng được, nhưng những âm hưởng này lại hình thành sự tương phản rõ rệt, khiến nỗi lòng cùng não bộ càng thêm rõ ràng, mọi chi tiết đều hiện ra.
Thình thịch.
Thình thịch.
Thình thịch.
Trái tim, không hề nghe lời.
Bang!
Ngón tay thon dài của Michael lại lần nữa ấn xuống, nặng nề va chạm vào phím đàn đen trắng, những nốt nhạc rực rỡ như kẹo cầu vồng nhảy nhót không ngừng, nỗi lòng thiếu niên cũng thoát khỏi sự ràng buộc trong giai điệu.
Một lần táo bạo, một lần mạo hiểm.
"Nàng thật đáng yêu.
Nàng thật đáng yêu."
Michael, không chút che giấu thỏa thích ca hát, dù có chút ngượng ngùng có chút gò bó, nhưng bàn phím là tấm khiên, âm nhạc là áo giáp, hắn vẫn là dũng cảm nhìn thẳng Mia.
Lần này, hắn không né tránh.
Hết lần này đến lần khác.
Hết lần này đến lần khác.
Thản nhiên lại trực tiếp, tâm sự tuổi thanh xuân cứ vậy đặt dưới ánh mặt trời.
Những giai điệu đó, những nhịp trống đó, đơn giản vậy thôi, lại mang một sức mạnh, dễ dàng cuốn lấy trái tim, toàn bộ linh hồn đắm mình trong tiếng ca vui vẻ và hạnh phúc, yên tĩnh lắng nghe hắn tỏ tình.
Trẻ trung mà tràn đầy sức sống, thẳng thắn mà táo bạo tỏ tình.
Annie, sững sờ.
Đầu óc trống rỗng, nhưng tầm mắt vẫn không nhịn được liếc sang Michael.
Sau đó, bên tai truyền đến âm thanh phá hoại phong cảnh của chủ xưởng sửa xe, kéo giọng vào ống nghe điện thoại, "Thượng Đế, ngươi cần nói lớn hơn một chút, ở đây rõ ràng có chuyện gì đó."
Một câu mang hai ý nghĩa.
Annie nghe thấy âm thanh đó, không khỏi giật mình —— Mia, sao lại chú ý tới Michael được chứ??
Michael là em trai Lily, đúng, chỉ có thế thôi; nhưng tại sao những cô gái kia lại nhìn Michael bằng ánh mắt như muốn lột hết áo của hắn?
Ôi, Thượng Đế!
Khuôn mặt Mia hơi ửng hồng, trong nháy mắt nóng bừng, vội vàng buộc mình thu tầm mắt lại, xoay người cắt đứt mọi liên hệ, nhưng sau lưng vẫn nghe thấy tiếng hát của Michael.
"Ngươi không biết.
Ngươi không biết.
Ngươi không biết mình thật đẹp."
A a a!
Các cô gái hét lên.
Mia vụng trộm liếc nhìn ba chú chuột chũi trên ghế sô pha, không nhịn được suy đoán, vậy Michael đang hát cho cô gái nào đây??
"Ta không biết. Ta không biết.
Ta không biết làm sao quên hết."
Ừ.
Đáng thương Michael.
Mia không kìm được khẽ cảm thán một câu, vô thức liếc nhìn Michael một cái, lại không ngờ, thế mà lại chạm ngay vào ánh mắt Michael.
Như bị điện giật, trái tim hung hăng nảy lên trong lồng ngực.
Lại không ngờ, Michael nhận thấy ánh mắt nàng, khóe miệng cong lên nụ cười, nhặt những hạt kẹo cầu vồng trên phím đàn đen trắng bỏ vào miệng, chuẩn xác không sai sót đón được, hoàn toàn là một màn tạp kỹ.
Phụt.
Mia không nhịn được, bật cười một tiếng, khuôn mặt hơi nóng lên, dứt khoát quay hẳn người lại, hoàn toàn ngoảnh lưng về phía nhà để xe và ban nhạc, cố gắng tập trung chú ý nhìn vào chiếc Mustang trước mắt, không ngừng nói với chính mình:
Mustang. Mustang, đây mới là mục tiêu đến xưởng sửa xe hôm nay của mình.
Phía sau, âm nhạc lại kết thúc, trong tiếng rè rè của ống nghe truyền đến giọng nói của Michael.
"Các bạn vừa thưởng thức màn biểu diễn Hawaii Pizza, chúng ta bây giờ chuẩn bị đi hái dứa. Cảm ơn!"
Hawaii Pizza?
Hái dứa?
Ha ha, ha ha ha, Annie cố gắng khống chế, kết quả không nhịn được, tiếng cười tràn ra, liên tục kích động trong lồng ngực.
Annie thực sự không dám tin vào tai mình, xin hỏi Anson rốt cuộc lấy những ý tưởng này từ đâu?
Chủ xưởng sửa xe cũng nhận thấy âm nhạc đã kết thúc, thở dài một hơi, nói vào điện thoại, "Ban nhạc tập luyện kết thúc rồi, bây giờ không cần phải hét nữa."
Giọng nói kia, tựa như một cơn ác mộng cuối cùng cũng qua, vui mừng không thể tả.
Nhưng, ác mộng? Thật sao?
Annie lại không thấy vậy, vô thức xoay người lại, thấy Anson đứng lên sau bàn phím, tim dừng lại, phản xạ có điều kiện quay trở về.
Vừa quay về, Annie đã đầy dấu chấm hỏi: khoan đã, tại sao nàng phải né tránh?
"Cắt!"
Bên tai vang lên giọng nói của Garry, cắt ngang dòng suy nghĩ của Annie, một suy nghĩ mà chính nàng cũng không rõ ràng bùng lên mãnh liệt trong lồng ngực, nhưng chưa kịp sắp xếp lại rõ ràng, đoàn làm phim đã vang lên một tràng vỗ tay, kéo Annie trở về hiện thực từ trong phim, cuối cùng cảm nhận được lực hấp dẫn của trái đất.
"Tít!"
Đó là tiếng huýt sáo.
Annie xoay người, liền nhìn thấy Garry tươi cười đi đến từ sau máy quay, dẫn đầu vỗ tay và huýt sáo.
Dù Garry không nói gì, nhưng biểu cảm và hành động sẽ không nói dối, thậm chí còn mạnh hơn cả lời nói, không hề che giấu mà truyền tải cảm xúc của mình.
Vô thức, Annie cũng vỗ tay theo.
Chậm hơn nửa nhịp, nàng không khỏi cẩn thận thưởng thức lại màn biểu diễn vừa rồi, giai điệu tươi sáng trôi chảy vẫn còn quanh quẩn trong đầu, một lần là đủ; nhưng quan trọng hơn là, Annie thậm chí còn có thể hồi tưởng lại lời bài hát và những cảm xúc ẩn giấu bên trong.
Những thầm mến đó, những yêu thích đó, những lời tỏ tình táo bạo đó, những sự dũng cảm theo đuổi.
Tất cả tất cả, cứ như vậy mà phơi bày ra, như những bọt nước sủi lên trong ánh nắng mặt trời vàng, bắn ra một loại năng lượng thuần khiết mà mạnh mẽ.
Trái tim, dường như vẫn cảm nhận được nhịp đập, khẽ tăng tốc.
Tiếng vỗ tay, không khỏi thêm phần nhiệt tình.
Mà hơn nữa, không chỉ có bọn họ.
Một người hai người, ba người bốn người, nhân viên công tác trong ngoài đoàn phim ào ào hướng ánh mắt đến, sự vui mừng ngoài ý muốn trong từng đôi mắt không hề dối trá.
Không cần nói những ánh mắt ghen ghét chờ đợi Anson và ban nhạc bị lật trò, dù là những người mong chờ màn trình diễn của Anson và ban nhạc cũng hoàn toàn không ngờ đến, Anson và ban nhạc không chỉ chính thức làm ra một màn biểu diễn, mà còn thể hiện nội dung cốt truyện và nhân vật bằng một phương thức như vậy, tất cả đều hoàn toàn phù hợp.
Bây giờ, bọn họ cuối cùng đã hiểu ý "chỉ đạo" của Anson đối với Garry —— Từ khi Mia xuất hiện đến khi các cô gái hét lên, đến sự thăm dò của Michael và cảm nhận của Mia, từ màn trình diễn của Anson đến sự đáp lại của Annie, các mối quan hệ đan xen nhau, toàn bộ cốt truyện và sự chuyển hướng hoàn toàn ăn khớp với màn trình diễn của ban nhạc, không chỉ có lời bài hát phù hợp tâm lý, giai điệu thể hiện sắc thái, mà hệ thống cũng rất rõ ràng.
Tất cả, không thể bắt bẻ.
Huống chi, màn trình diễn đặc sắc tuyệt luân của ban nhạc còn hoàn thành mảnh ghép quan trọng nhất, cuối cùng, biến một cảnh phim vốn làm quá độ thành một vòng không thể thiếu trong sự phát triển của cốt truyện.
Đặc sắc!
Chú 1: Nàng thật đáng yêu (She's - so - lovely —— scouting - for - girls).
Bạn cần đăng nhập để bình luận