Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 230: Tấu trống kêu điểm (length: 8345)

"Thế nhưng là, chúng ta mới luyện tập bao lâu, lỡ phạm sai lầm thì sao?"
Lily không chắc chắn, nhưng Anson lại có ý nghĩ khác.
"Đúng thế, chúng ta mới luyện tập bao lâu, phạm sai lầm chẳng phải là lẽ đương nhiên sao? Hay là nói, các ngươi định quay về luyện tập thêm mười ngày nửa tháng rồi mới quay lại diễn?"
Ha ha.
Anson không hề hạ giọng, không chỉ vậy mà còn cố ý lên giọng, xung quanh lập tức vang lên một tràng cười ồ, Connor cũng không nhịn được cười phá lên.
"Nếu như phạm sai lầm, vậy cứ chấp nhận sai lầm, nở một nụ cười là được, ngược lại thì, đám người qua đường ở đây đâu phải đang chờ xem một màn diễn hoàn mỹ rồi mới dừng chân, đúng không? Biết đâu, chính những sai sót đó lại là ma lực của buổi biểu diễn đường phố, để mấy tinh anh ở Phố Wall có thể phần nào xua tan căng thẳng trong công việc."
A.
Một tràng cười vang lên, bầu không khí hoàn toàn thả lỏng.
Lily sững người, nhìn khắp cả đám người ai nấy đều mang vẻ mặt tươi cười thoải mái, đôi vai căng thẳng cũng bớt đi chút, vừa quay đầu lại thì thấy Miles vội vàng thu lại nụ cười nơi khóe miệng, mặt mày đầy vẻ câu nệ, dù không nói gì, nàng cũng biết Miles đang tự trách, nhưng chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của Miles.
Nàng nên giải thích thế nào đây?
Lily nở một nụ cười với Miles, điều này mới khiến thần sắc của Miles bình tĩnh lại, nhưng lòng nàng lại đầy vị đắng chát, không khỏi có chút thổn thức.
Khi Miles tìm đến Lily lúc trước, Lily đã vô cùng kích động, lập tức tìm các bạn bè của mình, hợp ý nhau, cả đám đều tin rằng Miles đã nghĩ ra một ý tưởng thiên tài, tích cực chủ động xin gia nhập, cùng nhau xây dựng một ban nhạc – sáu người.
Đúng, ban nhạc này ban đầu có sáu người, rồi năm nay lần lượt hai người rời đi, ngay cả người cầm trịch cũng dường như không còn tiếp tục được nữa.
Miles không ép buộc ai, mộng tưởng không thành cũng không nên trách cứ Miles, Miles không cần phải chịu trách nhiệm cho sự thất bại của họ.
Hít một hơi thật sâu, Lily một lần nữa tỉnh táo lại.
Nếu như đây chính là dấu chấm hết, nếu như đây chính là kết thúc, ít nhất họ có thể mỉm cười, tìm lại được sự nhiệt huyết và hứng khởi ban đầu.
Sau đó, mỉm cười nói lời tạm biệt.
Quay đầu lại, Lily thấy bóng lưng người đàn ông kia, rộng lớn và thẳng tắp, hướng về đám đông, dù không nhìn thấy vẻ mặt, cũng có thể cảm nhận được sự phóng khoáng tự nhiên toát ra từ trong ra ngoài, cái khí chất đó dường như có sức thuyết phục và thu hút kỳ lạ, hắn giơ hai tay lên cao, tự nhiên hào phóng cất tiếng nói.
"Ta biết, thời gian của mọi người đặc biệt quý báu, dừng lại ở đây mỗi một giây đều là hàng trăm ngàn hàng triệu đô la trở lên..."
Mọi người cùng cười ồ.
Blair cũng không kìm chế được nữa, "Anson, a a a!"
Anson theo tiếng nhìn lại, vô cùng bất ngờ khi có người nhận ra mình, khóe miệng cong lên, "Hít thở đi, nhớ hít sâu vào."
Ha ha.
Lại một tràng cười vang.
Blair cảm thấy mình sắp ngất đến nơi.
Không ngờ, đứng bên cạnh Karen cũng trở nên phấn khích, quỷ thần xui khiến móc ra chiếc máy quay phim cầm tay gia đình, mở ống kính, nhắm thẳng vào nhóm người trẻ tuổi trước mặt.
Tiếng xôn xao nho nhỏ, có tiếng cười, có tiếng hét, cuối cùng lại thu hút được sự chú ý của người đi đường, bắt đầu có thêm một số người do dự dừng bước lại – lẽ nào, có siêu sao?
Quả thực, New York là một thành phố bận rộn vô cùng, ngay cả thời gian ăn trưa cũng là nhanh chân lướt qua, căn bản không có thời gian mà dừng lại hóng hớt; nhưng đồng thời, New York cũng là một thành phố vô cùng rực rỡ, vô số siêu sao chọn nơi đây để biểu diễn, chẳng bao giờ thiếu điều bất ngờ.
Bận rộn, vẫn là bận rộn; nhưng tò mò, cũng vẫn là tò mò, một khi thế giới tập trung của bản thân bị xâm chiếm, bước chân cũng sẽ dừng lại.
Đầu phố, ngày càng náo nhiệt hơn.
Anson cũng không để suy nghĩ bị ngắt quãng, mà nhanh chóng quay trở lại.
"Vậy nên, để mọi người không lãng phí thời gian vàng bạc này, buổi biểu diễn bây giờ sẽ bắt đầu, hi vọng mọi người trong một ngày bận rộn có thể trộm được nửa khắc nhàn, sau đó sải bước nhẹ nhàng tiếp tục đi giải quyết mấy chục triệu đô la tiền án."
Lại thêm một tràng cười ồ.
Lần này thậm chí còn có thêm cả tiếng huýt sáo.
Anson quay người nhìn về phía ba người trẻ tuổi, một vài người khẩn trương một số khác lại phấn khởi, những tâm trạng khác nhau đan xen, sau đó hắn nhìn lướt qua cả ba người.
Chỉ một cái nhìn giao nhau đơn giản, khiến cho nỗi lòng hỗn loạn lắng đọng lại, tìm lại được sự tập trung, dồn vào biểu diễn.
Nụ cười, nở trên khóe miệng.
"Chuẩn bị cùng nhau cuồng hoan chứ?"
Vô thức, Lily và Connor trao đổi ánh mắt, sau đó cùng nhìn về phía Miles, trên mặt cả ba đều tìm lại được nụ cười vui vẻ thoải mái.
Miles gật gật đầu, hắn đã sẵn sàng.
Ngẩng đầu lên, Miles nhìn Anson - Bốn phía, ồn ào khắp nơi, tiếng động cơ, tiếng ồn ào, tiếng tàu điện ngầm đan xen lẫn nhau, tiếng còi inh ỏi vang liên tục, nhưng họ có thật sự chắc chắn chứ?
Anson trao cho Miles một ánh mắt khẳng định.
Miles hít một hơi thật sâu, sống lưng thẳng tắp, mở rộng hai vai, đặt tư thế, gác cần kéo lên dây đàn, kéo những âm thanh du dương và thanh lãnh.
Giai điệu uyển chuyển rung động lòng người như ánh trăng róc rách chảy, lại không phải bất kỳ loại nhạc cổ điển nào, mà chính là những hợp âm trôi chảy đơn giản, chẳng khác gì các bản nhạc thịnh hành quen thuộc, sự tương phản này khiến đám đông vây xem sững sờ, có chút bất ngờ có chút thích thú, nhưng nhiều hơn vẫn là sự hoài nghi.
... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đàn Cello vẫn là đàn Cello, nhưng đàn Cello lại không còn là đàn Cello, chiếc đàn trước mắt càng giống Guitar, cất lên những giai điệu trầm hùng mạnh mẽ, lắng đọng, buông xuống, trôi trong sâu thẳm tâm hồn, từ đáy lòng có thể cảm nhận được dây đàn đang rung nhẹ, da gà không nhịn được nổi lên.
Từ ban đầu, chỉ là hiếu kỳ mà thôi.
Rồi sau đó.
Một bóng người xuất hiện, rõ ràng là Lily.
Lily không đứng phía sau bàn phím, mà là vòng qua bàn phím đi về phía Miles.
Blair: ???
Cái gì?
Không ai có thể hiểu, ban nhạc biểu diễn kiểu này lần đầu tiên xuất hiện.
Trong ánh mắt chú mục của tất cả mọi người, Lily đến bên cạnh Miles, đứng ở bên tay phải của chiếc đàn Cello, duỗi hai tay ra, bắt đầu gảy sợi dây đàn ngoài cùng bên phải của chiếc đàn – Chính là!
Bùm.
Âm trầm vang lên, không trong mà đục ngầu nặng nề, âm thanh đó va vào âm do Miles kéo ra, lại sinh ra một tầng cảm xúc vi diệu, giai điệu hợp âm đơn giản chậm rãi trở nên đầy đặn, đây cũng là lần đầu tiên mọi người nghe thấy âm trầm của đàn Cello.
Oa.
Ngay khi mọi người còn đang trầm trồ thì Connor cũng xuất hiện, đi đến bên trái cây đàn Cello, đặt hai tay lên sợi dây ngoài cùng bên trái, cũng cùng lúc tấu lên, những âm thanh trong trẻo hòa quyện, cả giai điệu trở nên sống động hơn, một nhạc cụ lại diễn biến thành ba, hòa làm một thể.
Hài hòa tuyệt đối.
Ngỡ ngàng, kinh ngạc, bàng hoàng, những người vây xem thực sự không tin vào mắt mình – Đây, là đàn Cello?
Nhưng, điều này vẫn chưa phải là tất cả.
Anson, lên sân khấu.
Cái gì?
Cái gì!
Thật sự là Anson cũng đến sao?
Vậy, Anson định đứng ở đâu? Đàn Cello đã đủ người rồi mà?
Giữa một mớ hỗn độn và kinh hô, Anson bước đến trước mặt cây đàn Cello, sau đó ngồi xuống, đôi tay thon dài mở ra, đặt lên thân đàn ở dưới và mặt đàn ở trên.
Blair trừng to mắt, trong đầu nảy ra một ý nghĩ kinh hoàng: Không thể nào? Không thể nào!
Chưa kịp suy nghĩ xong, Blair đã thấy Anson đặt tay lên trên mặt và dưới đáy chếch của cây đàn, lấy mặt gỗ làm mặt trống, cứ như vậy mà gõ nhịp.
Nhịp trống, vang lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận