Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 128: Thao tác như hổ (length: 8487)

Hiển nhiên, lúc này cô gái trẻ tuổi đã triệt để quên Lucas tồn tại, trong mắt và trong đầu cô tất cả đều là người đàn ông trước mắt.
"Ừ, Thượng Đế."
"Ta vừa mới nhìn thấy ngươi lần đầu đã thấy hiếu kỳ rồi, bởi vì ngươi rất giống Paul, nhưng kiểu tóc trông không giống lắm, ta còn tưởng mình nhìn nhầm. À, đừng hiểu lầm, cho dù là như vậy, ngươi vẫn rất anh tuấn, Jesus, ta không thể tin là mình lại nhìn thấy ngươi ở đây."
"Ta, ừm ta muốn đi rồi, nhưng ta không thể, ta cần xác nhận một chút, ta thật thích ngươi, ý ta là, ta thích nhân vật của ngươi."
"Trời ạ, nhìn xem ta đang nói cái gì vậy, ha ha, ta vinh hạnh, thật vui khi có thể gặp được ngươi, không ngờ ngươi ở ngoài đời còn có mị lực hơn."
Nói năng lộn xộn!
Nói lung tung!
Hoàn toàn là đối thoại kiểu ý thức trôi chảy, đại não vô ý thức bắt lấy một số ý nghĩ, không qua suy nghĩ, cứ thế ném ra ngoài, có loại cảm giác hỗn loạn và thích thú, những mâu thuẫn xung đột tình cảm trộn lẫn vào nhau, hoàn toàn là cảm giác như tàu lượn siêu tốc, tất cả các tế bào trên toàn thân đều đang gào thét.
"Dừng lại, Susan, ngươi cần phải dừng lại, đừng có nói lung tung nữa, nhưng mà!"
"A, ngươi thật sự hoàn hảo."
Cô gái trẻ tuổi nắm chặt tay phải của Anson, đứng lên ngồi xuống trước mặt hắn.
Anson hơi không chắc, không biết nàng có cần phải đi vào nhà vệ sinh giải quyết chuyện ba gấp hay không.
Cảnh tượng này đối với Anson mà nói cũng là lần đầu, hoàn toàn không có kinh nghiệm, hắn không biết có nên ngắt lời đối phương hay nói gì không.
Sau đó.
Cô gái trẻ tuổi giật mình, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
"À, xin lỗi, xin lỗi," nàng lấy hết dũng khí, trong một mớ hỗn loạn bắt được một ý nghĩ, "Tôi có thể chụp ảnh chung với anh không? Một tấm thôi, chỉ một tấm."
Anson còn tưởng là yêu cầu gì, trong năm 2023, đây chẳng phải là chuyện bình thường hàng ngày sao, "Đương nhiên."
Lời của Anson vừa dứt.
Thì lời của Lucas đã vang lên từ phía sau.
"Anson, tạo hình."
Lucas lo lắng cho Anson, tạo hình của bộ phim mới, có phải ký kết hiệp nghị bảo mật gì không, dù không cần đội mũ hay đeo khẩu trang ra ngoài, có phải cũng không thể lộ ra ngoài không?
Anson quay đầu nhìn Lucas, "Không sao, chúng ta vẫn luôn quay công khai."
Từ khi khai máy đến nay, "Nhật Ký Công Chúa" không có phong tỏa phim trường một cách nghiêm ngặt, ở hiện trường quay phim thường xuyên có người qua đường và ký giả vây xem, tạo hình của họ cũng sớm đã lộ ra ngoài rồi.
Nhưng mà, chưa được công bố chính thức.
Thứ nhất, toàn bộ đều là tạo hình học sinh trẻ tuổi hiện đại, không có gì đặc biệt để nói.
Thứ hai, tất cả đều là người mới, không có gì đáng chú ý.
Nói cách khác, không có giá trị để công bố.
Phóng viên chờ đợi Julie - Andrews, nhưng có sao nói vậy, cho dù là nàng, tạo hình cũng không có gì bí mật, Garry không ngăn cản phóng viên là vì thực ra cũng muốn phóng viên tiết lộ ra, ngược lại sẽ quảng bá miễn phí cho bộ phim.
Trong thời đại mạng lưới chưa phát triển, tạm thời không có mạng xã hội, mọi thứ nhờ vào phòng trò chuyện trên diễn đàn, truyền thông truyền thống vẫn là chiến trường quảng bá phim ảnh chính.
Vậy nên, nếu có người muốn chụp ảnh chung?
Garry cho rằng, càng nhiều càng tốt.
Anson cười với Lucas, rồi xoay người nhìn cô gái trẻ tuổi kia.
Lucas vẫn không hiểu, vì sao cô ta lại muốn chụp ảnh chung với Anson nhỉ? Sau đó thì sao? Cả chuyện xin chữ ký nữa, để lại một đống chữ như gà bới chẳng hiểu gì, rồi sao nữa?
Cô gái trẻ tuổi lúng túng mò lấy máy ảnh kỹ thuật số của mình, vừa khẩn trương vừa run rẩy, miệng lẩm bẩm liên hồi, mãi mới khởi động được máy, nhìn Anson, kết quả lại đơ người tại chỗ.
Anson sững sờ: Sao thế?
Lúc này Anson mới chú ý đến ánh mắt của cô gái trẻ tuổi, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng bất lực và tuyệt vọng nhìn Lucas, gần như muốn khóc.
Anson: ?
Lucas sao thế?
Lucas vẫn không cảm xúc ngồi nguyên tại chỗ, làm bộ "Tôi không quen các người".
Một nhịp chậm lại, Anson mới nhận ra:
Hiện tại là năm 2000. Sao hắn quên mất, dù máy chụp ảnh có chức năng hẹn giờ, nhưng tự chụp vẫn chưa phổ biến, tự chụp phải đến khi điện thoại có chức năng chụp ảnh mới thịnh hành; còn bây giờ, khi mọi người chuẩn bị chụp ảnh, đều cần phải nhờ người khác giúp.
Anson cũng không để ý việc tự chụp, nhưng nhìn cái máy ảnh kỹ thuật số trong tay cô gái trẻ, vẫn thấy bất tiện, không thích hợp để tự chụp.
Thảo nào.
Nhìn ánh mắt sợ hãi của cô gái trẻ tuổi, Anson chủ động nhận lấy máy ảnh kỹ thuật số, đưa ra, "Lucas."
Lucas mặt đầy vẻ cạn lời liếc Anson.
Dù vậy, Lucas vẫn đứng lên, nhận lấy máy chụp hình, không chờ họ tạo dáng, đã cầm máy ảnh chuẩn bị ấn nút, mọi thứ đều quá nhanh, đến nỗi cô gái trẻ tuổi kia có chút bối rối, tay chân không biết phải để vào đâu, cố gắng nở nụ cười mà trông còn khó coi hơn khóc.
Anson đưa tay ra hiệu, bảo Lucas chờ một chút.
Ngay lúc đó—— Chính là!
Một tiếng hít vào hơi lạnh vang lên ở bên cạnh, một người phụ nữ trung niên thò đầu nhìn sang.
Tiến lên một bước, "Paul?"
Rồi lại tiến thêm bước nữa, cổ rụt như rùa, "Paul?"
"A, thật là Paul!"
Bên cạnh người phụ nữ trung niên còn có một người đồng hành, mặt mày đầy vẻ hoang mang, "Ai vậy?"
Người phụ nữ trung niên rất nhanh nhẹn, "'Bạn bè' vừa rồi có diễn viên khách mời đó, Paul, anh trai người hẹn hò với La Tư?"
Người đồng hành vẫn không hiểu gì.
Người phụ nữ trung niên vỗ vai bạn mình, "Dù sao cũng là một anh chàng đẹp trai."
Chưa đợi bạn mình phản ứng, bà đã bước nhanh xông đến, lại một tràng hàn huyên rồi lại trở nên kích động, liên tục kêu không thể tin nổi không ngờ lại gặp được bọn họ ở đây, chuyến đi này đáng giá vân vân… biết được Anson chuẩn bị chụp ảnh với cô gái trẻ tuổi, bà lại xung phong nhận việc.
Xoay người một cái, người phụ nữ trung niên đã cầm máy chụp ảnh từ tay Lucas, rồi phối hợp để Anson và cô gái trẻ tạo dáng chuẩn bị chụp ảnh chung.
Lucas lập tức bị lãng quên sang một bên.
Tách tách tách.
Sau một hồi thao tác nhanh như chớp, Anson và cô gái trẻ đã chụp xong, người phụ nữ trung niên ngay sau đó kín đáo đưa máy ảnh kỹ thuật số cho cô gái trẻ, đến lượt bà và Anson chụp ảnh chung; thậm chí còn kéo theo người bạn còn đang mơ hồ lờ mờ đi chụp ảnh, luôn miệng nói với bạn là không chụp ảnh sẽ hối hận.
Líu ríu.
Náo loạn.
Cảnh tượng, hỗn loạn một mảnh.
Lucas không hiểu, một dấu hỏi chồng lên một dấu hỏi khác:
Bỏ qua những người nhận ra Anson không nói, sao bà ta lại kéo cả cái người vốn không biết Anson là ai đi chụp ảnh cùng, mà người kia cứ liên tục hỏi Anson "Anh tên là gì anh là diễn viên sao anh đóng phim nào vì sao tôi không biết" lảm nhảm lảm nhảm.
Lucas, mặt càng lúc càng đen.
Đồng thời, lúc người phụ nữ trung niên lại kín đáo đưa máy ảnh kỹ thuật số cho Lucas, yêu cầu anh chụp cho bốn người xa lạ một kiểu ảnh chung làm kỷ niệm cho cái duyên hôm nay — Bùng nổ.
Bề ngoài, vẫn không thấy gì, Lucas bình tĩnh nhìn ba người xa lạ trước mặt.
"Tiên sinh, chụp ảnh nha, như vầy nè, chụp chung một kiểu." Người phụ nữ trung niên nhìn Lucas không nhúc nhích, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí thay đổi.
Khóe miệng Lucas nhẹ nhàng nhếch lên, rõ ràng là đang cười, nhưng lại hoàn toàn không có ý cười, nụ cười gượng gạo thật đáng sợ.
"Các bà, các bà cần phải biết, xét theo sinh học mà nói, Anson vẫn chưa đủ 18 tuổi, hắn vẫn là người chưa thành niên, đúng chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận