Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 124: Kiên cố hậu thuẫn (length: 8838)

"Ha ha, ha ha ha."
Nhìn cái nụ cười vô tư lự của Anson, Lucas thoáng yên tâm một chút, xem ra mấy tháng sinh hoạt ở Hollywood này cũng không khiến em trai phải chịu khổ, vẫn như cũ là bộ dáng trong ký ức, thậm chí dường như còn rạng rỡ hơn một chút.
Có lẽ, làm diễn viên không phải là một ý kiến tồi.
Trong khi Lucas suy nghĩ miên man, Anson lại nhét hai miếng khoai tây chiên vào miệng, thấy một gói khoai tây chiên sắp hết đáy, đúng lúc tiếc nuối thì Lucas lại lấy ra một gói từ trong cặp làm việc.
Nhìn biểu lộ kinh hỉ đầy mặt của Anson, Lucas chỉ nói một câu, "Gói cuối cùng."
Dùng ánh mắt cảnh cáo, nhưng vẫn là mở gói khoai tây chiên ra, đưa tới.
Nụ cười trong mắt Anson tràn ra, "Vậy, sao đột nhiên ngươi xuất hiện?"
Sắc mặt Lucas tối sầm lại, "Ngươi còn hỏi ta? Ngươi đến San Francisco mà không thèm gọi điện thoại cho ta, nếu không phải là bác Darren vô tình nhắc đến chuyện này, thì ngươi định tiếp tục lặn tăm? Bình thường không gọi điện thì thôi, ngươi đến thành phố mà cũng không gặp một lần, còn không biết mẹ sẽ nói gì."
"Ta mà không xuất hiện, đoán chừng ngươi lại định lén la lén lút quay về Los Angeles đúng không?"
"Hình tượng! Lucas, hình tượng." Thấy Lucas vừa mở miệng là muốn nói không ngừng, Anson vội vàng nhắc nhở, nhưng nói thì nói, động tác lại không hề dừng, lại nhét thêm hai miếng khoai tây chiên, cái bộ dạng hóng hớt xem kịch vui không hề che giấu.
Lucas cạn lời, "Ngươi nghĩ ta là ngươi chắc, lúc nào cũng phải chú ý hình tượng đâu?".
Lời thì nói vậy, nhưng Lucas vẫn hít sâu một hơi để kiềm chế bản thân.
Dừng một chút, Lucas nhìn sang Anson, cuối cùng vẫn không thể khống chế được lo lắng, "Tiền còn đủ dùng không?"
Lucas - Wood, năm nay 24 tuổi, làm việc tại một công ty đầu tư ở Silicon Valley, năng lực xuất chúng, đầu năm vừa thăng chức làm tổng giám đầu tư mạo hiểm, nhưng rõ ràng, Lucas không hề định mãi mãi làm dưới tay người khác, hiện tại chỉ là tích lũy giai đoạn đầu, đợi thời cơ là sẽ tự mình gây dựng cơ đồ.
Đối với chuyện Anson bốc đồng muốn thử thách làm diễn viên này, mặc dù lo lắng, nhưng Lucas không nói thêm gì, thường hay chuyển tiền vào tài khoản cho Anson.
Theo Lucas thấy, khoảng thời gian gần đây Anson không có điện thoại cũng không có tin tức, nguyên nhân rất đơn giản, đơn thuần chỉ là công việc diễn viên không thuận lợi, lòng tự tin bị đả kích, lại ngại nói thật với người nhà.
Sau đó, còn thẳng thắn không liên lạc.
Từ Silicon Valley đến San Francisco, chỉ là nửa tiếng xe mà thôi, khoảng cách gần ngay trước mắt, kết quả Anson đến San Francisco làm việc, tính ra cả tuần cũng không gọi cho Lucas một cuộc, quả thực vượt quá tưởng tượng.
Thế là, Lucas tự mình đến tận nơi.
Về điều này, Anson biểu thị —— Cảm tạ Thượng Đế.
Vốn dĩ, Anson lo lắng mình bị lộ tẩy, dù sao hiện tại cái vỏ bọc da rắn đã thay đổi rồi, Darren cùng với bạn cùng phòng thì không sao, cuối cùng cũng không quen thuộc lắm, nhưng người nhà thì là một chuyện khác.
Anson nghĩ, đợi bản thân hoàn toàn thích ứng sau, đợi ký ức hoàn toàn hòa nhập, đợi bản thân triệt để quen những cái tập tính đó, lại liên lạc với người nhà, tránh khiến họ nghi ngờ, đến lúc đó lại phải nghĩ ra cả đống lý do để che đậy.
Hoặc là, thẳng thắn kéo dài khoảng cách ra, xa lạ một chút cũng không sao, dù sao tận sâu trong linh hồn, hắn cũng không xem họ là người nhà.
Không ngờ, Lucas đã giết đến tận cửa.
Nhưng bây giờ xem ra, trong cuộc gặp ngắn ngủi này, Lucas cũng không nhận thấy gì khác thường, có lẽ trong khoảng thời gian giảm xóc và thích ứng này đã giúp được một việc lớn.
Hơn nữa Anson bản thân cũng vậy, sau khi thật sự gặp mặt Lucas, cái cảm giác thân thiết và quen thuộc tự nhiên cũng như linh hồn hòa quyện lại với nhau.
Hắn có thể cảm nhận được, mối quan hệ giữa nguyên chủ và người nhà rất thân mật.
Những việc lo lắng ban đầu, cũng không xảy ra.
Lúc này, nghe Lucas nói, phản ứng đầu tiên của chính Anson cũng là:
Đúng, không đủ, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Nhưng lời thốt ra tự nhiên từ sâu trong linh hồn lại là một chuyện khác.
"Không phải ngươi nghe bác Darren nói sao? Đây đã là công việc thứ hai của ta rồi."
Anson giật mình, ngạc nhiên với lời mình vừa nói, cũng ngạc nhiên với sự tự nhiên của mình, một số thói quen chung sống giữa hai anh em, không có chút khe hở nào nối tiếp một cách vô thức, điều này làm khóe miệng Anson thoáng xuất hiện một chút bất đắc dĩ. Nhưng kỳ diệu là, cảm giác này... không tệ.
Lucas gật gật đầu, "Ừ, nghe rồi. Bác Darren nói ngươi làm không tệ." Dừng một chút lại tiếp tục nói, "Vậy, đủ dùng không?"
Anson hơi sững sờ, một cảm giác ấm áp nhấp nhô từ từ tràn ngập lồng ngực, giống như kẹo bông gòn vậy.
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, vào một thời khắc mà chính mình cũng không dự liệu được, pháo đài chồng chất tầng tầng lớp lớp thì bị nứt ra một vết nhỏ.
Kiếp trước, hắn đã quen tự mình đơn độc.
Một mình làm việc, một mình ăn cơm, một mình sinh hoạt, một mình gồng gánh tiến lên, một mình gánh chịu tất cả, hắn đã sớm quen với tất cả rồi.
Năm 25 tuổi, cuộc đời hắn hoàn toàn sụp đổ.
Sự nghiệp đang trên đà phát triển của cha đột nhiên Bạo Lôi, bị công khai thực là "Âm mưu Bàng thị", tập thể các nạn nhân cùng nhau đâm đơn kiện cha ra tòa; lại không ngờ rằng, trong quá trình thẩm vấn và tuyên án, cha lại trốn mất, ẩn danh biệt tích.
Mãi đến lúc đó, mẹ mới nói cho hắn biết, dù bọn họ đã ly hôn mấy năm trước, nhưng toàn bộ tài sản cố định trong nhà đều bị cha mang đi thế chấp ngân hàng, mẹ cũng chỉ cho rằng cha cần để làm ăn, nên không hỏi nhiều.
Gia đình từng khiến người người vô cùng ngưỡng mộ trong một đêm tan nát, không còn sót lại gì, những tờ giấy niêm phong của ngân hàng mà thường thấy trên TV, lần đầu tiên hắn được nhìn thấy.
Trước đó, hắn cũng là một chàng trai phong độ, tự tin ngời ngời là nhân vật nổi bật của trường, ôm ấp mộng tưởng có một tương lai tươi sáng, dưới ánh mặt trời tha hồ cười to phóng mình về phía trước, sau khi tốt nghiệp vào đài truyền hình, bắt đầu sự nghiệp của mình.
Một đêm, đã phá hủy tất cả.
Vì kẻ cầm đầu đã bỏ trốn, những nạn nhân kia nhắm mục tiêu vào hắn, cho dù cha và mẹ đã ly hôn từ bảy năm trước, nhưng trong mắt những người bị hại, ly hôn chỉ là trò bịp, họ lên án hắn là đồng lõa của cha, lên án hắn đã giúp cha trốn thoát sự trừng phạt của pháp luật, lên án hắn là ma quỷ dùng tiền mồ hôi nước mắt của những người bị hại.
Ngàn người chỉ trỏ.
Hắn, không biết.
Thật sự, hắn cái gì cũng không biết, hoàn toàn không biết gì về chuyện của cha.
Thế mà, điều này không quan trọng.
Hắn không thể phản bác, cũng không có cách nào phản bác, chỉ có thể im lặng chấp nhận.
Sau khi gặp phải bạo lực mạng nghiêm trọng, đài truyền hình do chịu áp lực mà đã sa thải hắn.
Hắn rời đi, giống như chó mất chủ.
Trước kia trên phim truyền hình thường thấy những tình tiết ném trứng thối cà chua thối, hắn luôn cảm thấy quá máu chó, quá khoa trương, sinh hoạt thực tế căn bản không thể xảy ra.
Mãi cho đến khi chính mình trải qua, hắn mới nhận thức được rằng nghệ thuật sáng tạo toàn bộ đều bắt nguồn từ cuộc sống, mà hắn không thể phản kháng, không có lập trường cũng không có tư cách phản kháng, nhìn những gương mặt vặn vẹo vì phẫn nộ, những gương mặt sụp đổ vì tuyệt vọng của người bị hại, hắn không có cách nào trách móc họ.
Hắn, phải gánh vác gánh nặng của cuộc sống.
Còn mẹ?
Mẹ cũng không hiểu, bà chưa từng đi làm, không có thạo một nghề nào, nhưng bây giờ cũng phải rời khỏi nhà, đến công trường làm bếp ăn tập thể cho công nhân, bắt đầu từ con số không, tự tay xây dựng lại cuộc sống của họ.
Bất kể hắn có muốn hay không, khi cha bỏ trốn, gánh nặng áy náy vô hình kia, là bóng đen mà hắn nhất định phải gồng gánh tiến lên.
Một đêm trưởng thành.
Từ lúc đó, hắn đã quen với sự cô đơn, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Không chỉ một lần, trong những lúc có chút rảnh rang ngắn ngủi, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong khe hở giữa các tòa cao tầng mà suy nghĩ, liệu tất cả có thể bị lật đổ làm lại hay không, nắm giữ một sự bắt đầu hoàn toàn mới, nhưng không ngờ rằng, tất cả điều này thực sự đã xảy ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận