Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 14: Xã giao vui vẻ (length: 8266)

Xã giao vui vẻ, cần gì thật chứ?
Mặc dù như thế tương tự cũng không thỏa đáng, nhưng thật giống như "Hoàng đế bộ đồ mới" đồng dạng, thực tất cả mọi người minh bạch, đây chính là một cảnh phim, bọn họ chỉ là phối hợp diễn ra người xem mà thôi, không cần thiết chọc thủng cái kia hoang ngôn, liền để biểu diễn tiếp tục đi xuống.
Bất quá, cuối cùng có người khác biệt, nhà hát Hayworth cũng xuất hiện một cái dám nói thật ra hài tử.
Ngăn cách một khoảng cách, thô sơ dò xét, cái thân ảnh kia xem ra còn trẻ, cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, có lẽ vẫn còn mới bước chân vào đời, không có cách nào linh hoạt thay đổi biểu lộ của mình, cũng không có cách nào thích ứng những buổi xã giao vui vẻ, trong lúc lơ đãng thì hiển lộ ra cảm giác chân thật.
Anson có chút hiếu kỳ, người kia sẽ giống như đứa trẻ trong "Hoàng đế bộ đồ mới" nói ra sự thật sao?
Hắn, cũng không có.
Cái thân ảnh kia ngạc nhiên ngắm nhìn xung quanh, sau đó dần dần lấy lại tinh thần, thu tầm mắt lại, cúi đầu, khom người, lén lút chuẩn bị rời đi.
Xem ra, hắn không định đâm thủng vở kịch, cũng không định ở lại lâu hơn.
Một màn này, Anson cảm thấy vô cùng thú vị – Nhìn xem, Hollywood năm 2000 vẫn giữ lại một số sức sống và sự khác biệt, không phải tất cả mọi người đều phủ phục dưới chân danh tiếng bán rẻ linh hồn.
Edgar - Cook đang nghĩ, có lẽ, khả năng, đại khái… hắn nên rời đi.
Là một người đại diện cấp thấp, mới từ trợ lý người đại diện lên chức chính thức người đại diện không lâu, hắn hoàn toàn không có nền tảng, không có mối quan hệ cũng không có khách hàng – Mọi thứ đều phải bắt đầu từ con số không.
Sau đó, Edgar cần phải dựa vào đôi chân của mình đi khắp Los Angeles, từ học viện diễn xuất đến nhà hát độc lập, từ phim trường phim truyền hình đến đường phố ngõ hẻm.
Thậm chí, ngay cả khi đi đường ăn cơm, hắn cũng cần duy trì quan sát.
Có lẽ, hắn có thể phát hiện những viên ngọc thô chưa được mài giũa; có lẽ, hắn có thể phát hiện những diễn viên trẻ đang buồn rầu thất bại; có lẽ, hắn có thể phát hiện những diễn viên tên tuổi đang có mối quan hệ đổ vỡ với người đại diện của mình.
Cơ hội, không phải là chờ đợi, mà chính là cần bản thân mình đi phát hiện, khai quật và giành lấy.
“Khả năng” là do chính mình tạo ra.
Buổi chiều hôm nay "Động" Edgar không có lý do gì để bỏ lỡ – Ngoài James và Seth ra, đoàn làm phim còn có một nhóm diễn viên có tiềm năng nhưng chưa có người đại diện, Edgar cũng ôm trong lòng rất nhiều kỳ vọng.
Thế mà, kết quả là như thế này sao?
Không thể nào… Rốt cuộc là do giá trị kỳ vọng quá cao dẫn đến bỏ qua trọng điểm, hay là do năng lực cá nhân của hắn không đủ để đánh giá màn trình diễn trước mắt, Edgar đặt ra một câu hỏi sâu sắc trong lòng:
Rời đi, hay là ở lại, đây là một vấn đề đáng cân nhắc.
Nhưng, căn cứ phán đoán là gì?
Trực giác.
Một người đại diện hàng đầu nhất định phải tin tưởng vào trực giác của mình, về việc đánh giá khách hàng của mình, đánh giá đạo diễn hợp tác và các tác phẩm hợp tác, cũng như lập kế hoạch sự nghiệp… tất cả đều phải tin tưởng vào kết luận trực giác.
Nếu như người đại diện không biết mình đang làm gì, cho dù là sự nghiệp của đạo diễn hàng đầu, diễn viên hàng đầu cũng sẽ bị phá hủy trong tay họ.
Ít nhất, đó là những gì Edgar đã học được trong năm năm làm việc tại công ty quản lý William - Morris, những điều này đã rèn giũa nên con mắt của hắn.
Mặc dù đến hiện tại, vẫn chưa có một khách hàng nào, nhưng Edgar tin rằng khách hàng như sao trên trời, nhiều vô số kể, quan trọng là chất lượng chứ không phải số lượng; hơn nữa, hắn tin vào chính mình.
Rốt cuộc, hắn đã phá vỡ tỷ lệ 20 chọn 1, trở thành một người duy nhất trong tháng Ba chuyển từ trợ lý người đại diện lên thành người đại diện chính thức.
Tại William - Morris, tất cả đều dựa vào năng lực, dù là cùng một công ty thì mọi người cũng là đối thủ cạnh tranh, việc chuyển lên vị trí chính thức không dựa vào vận may.
Được thành lập vào năm 1898, công ty quản lý William - Morris, là một trong năm công ty quản lý hàng đầu của Hollywood, và là công ty duy nhất có bề dày lịch sử cả trăm năm.
Thời gian hoạt động của bốn công ty quản lý còn lại gộp lại cũng không bằng một William - Morris.
Không hề khoa trương khi nói rằng, William - Morris đã chứng kiến lịch sử của Hollywood, và đào tạo vô số nhân tài, đặt nền móng cho ngành người đại diện Hollywood ngày nay.
Mặc dù vào những năm tám mươi, các công ty quản lý nghệ sĩ mới nổi lên như nấm, vượt lên trở thành người dẫn đầu trong ngành, nhưng William - Morris kỳ cựu đã có một cuộc phục hồi mạnh mẽ vào thập niên 90, và đến thời điểm chuyển giao sang thế kỷ mới, hai công ty này song song trở thành những người dẫn đầu trong năm công ty quản lý hàng đầu Hollywood.
Một động thái ảnh hưởng sâu rộng nhất của công ty William - Morris chính là phát minh ra bộ phận tuyển dụng:
Là nơi đào tạo nhân viên mới, năm nhà sáng lập của công ty quản lý nghệ sĩ mới, CEO trước đây của Disney là Michael - Eisner, và người sáng lập Dreamworks là Jeffrey - Katzenberg, sự nghiệp của họ đều bắt đầu tại đây.
Hiện tại, tất cả các công ty quản lý của Hollywood đều đã thiết lập bộ phận tuyển dụng.
Edgar, cũng không phải là ngoại lệ.
Từ khi bắt đầu ở bộ phận tuyển dụng của William - Morris đến khi chuyển lên vị trí người đại diện chính thức, từng bước từng bước đều là do chính mình cố gắng tạo ra.
Dù hiện tại mới chỉ là bắt đầu, nhưng với thương hiệu của William - Morris, hắn cũng có sức mạnh.
Đối với "Động", Edgar thừa nhận, hắn có chút thất vọng.
Đối với kịch hài, đối với biểu diễn... tất cả đều như thế, giống như tác phẩm của bạn học, thô ráp, đơn sơ, tỏ ra thâm trầm, không bệnh mà rên.
James - Franco đúng là một người có tài, nhưng theo những gì thấy trước mắt, thì anh ta vẫn chưa tìm được phương thức chính xác để phát huy tài năng của mình.
Đương nhiên, James không phải là người mà một người đại diện nhỏ bé như hắn có thể lo lắng; chỉ là, Edgar không nghĩ rằng mình cần tiếp tục ở lại, thay vào đó chi bằng đi ăn trà chiều.
Edgar lựa chọn tin vào trực giác của mình.
Đứng dậy, khom lưng, cố gắng tránh làm kinh động người khác, phẩy tay áo nhẹ nhàng như không mang đi áng mây nào lặng lẽ rời đi, sau đó, hắn liền cảm thấy:
Một ánh mắt.
Giống như con mồi bước vào bẫy rập bị thợ săn nhắm tới, lông tơ sau gáy trong nháy mắt dựng đứng.
Chuyện gì xảy ra?
Edgar đứng thẳng người, mượn đám người yểm hộ, nhanh chóng liếc nhìn một vòng – Lúc này, ánh mắt của cả khán phòng đều hướng về sân khấu, hướng tới những diễn viên đang lên sân khấu chào cảm ơn, cùng với những tràng vỗ tay, tiếng hú hét và reo hò.
Một bầu không khí náo nhiệt.
Nếu có thứ gì khác lạ, sẽ rất dễ nhận thấy, như mũi nhọn trong bao vải.
Sau đó, Edgar tìm ra.
Khí chất.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Edgar, giữa đám người, hắn không nhìn rõ được khuôn mặt và ngũ quan, cũng không thể mô tả chính xác ánh mắt, chỉ là một ấn tượng thoáng qua.
Đồng thời không kiêu ngạo, nhưng lại không tự chủ được dời ánh mắt đi, muốn nhìn thêm một chút nữa.
Đôi mắt đó, dù cho phát giác ra ánh mắt của Edgar cũng không hề cố gắng né tránh, mà ngược lại khẽ nâng cằm, gật đầu ra hiệu, trong mắt lóe lên một nụ cười.
Edgar, có chút xấu hổ.
Lúc này mới ý thức được tư thái lén lút chuẩn bị rời đi của mình, âm thầm chuẩn bị rời đi lại bị bắt tại chỗ, điều này có vẻ quá bất lịch sự.
Đương nhiên, rời đi vẫn là có thể rời đi, coi như bị James - Franco bắt gặp cũng không có chuyện gì, chẳng lẽ biểu diễn đã kết thúc rồi mà còn không cho phép người khác rời đi sao?
Nhưng một suy nghĩ lóe lên trong đầu, Edgar dừng bước chân, lại đứng thẳng người, nhìn về phía sân khấu, hắn nghĩ, có lẽ vẫn có thể có những thu hoạch bất ngờ.
Dù sao, buổi diễn đã kết thúc, phần khó khăn và đau khổ nhất đã qua, tiếp tục ở lại cũng sẽ không tồi tệ hơn.
Một giây trước còn chuẩn bị rời đi, một giây sau liền lật ngược quyết định, xoay chuyển nhanh như chong chóng cũng thấy không bằng, nhưng Edgar không có chút gánh nặng nào trong lòng – Xã giao vui vẻ mà thôi, đây không phải là quy luật sinh tồn cơ bản của Hollywood sao?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận