Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 223: Dựng nên cọc tiêu (length: 8406)

Anson thừa nhận, hắn bị giết một trở tay không kịp—— Kinh nghiệm không đủ.
Mặc kệ là diễn xuất hay là thử vai, kinh nghiệm của hắn cũng chỉ có bấy nhiêu, tình huống bất ngờ vẫn là quá ít, tình huống cực phẩm như Kate thì càng hiếm thấy.
Ngoái nhìn cười một tiếng?
Ngoái nhìn cười một tiếng!
Mary-Jane lúc này nơi nào còn có tâm tư ngoái nhìn một nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp đâu?? Cả tràng phim tâm tình cùng mạch lạc toàn bộ đều là sai lầm, mà lại sai vô cùng.
Mắt thấy liền muốn kết thúc, Anson cũng đã vào vai, điểm cuối gần trong gang tấc, thoáng thả lỏng một hơi, lại không nghĩ tới Kate còn có Hồi Mã Thương.
—— chủ quan.
Anson nội tâm hoảng đến không được.
Nhưng bên ngoài, Anson vẫn là đứng vững gót chân, không có hoàn toàn mất kiểm soát.
Đã tiết tấu đã loạn, Anson thẳng thắn thuận nước đẩy thuyền giữ yên lặng, không gấp mở miệng, chỉ là đứng bình tĩnh tại chỗ nhìn chăm chú bóng lưng Kate, để xấu hổ cùng trầm mặc bù đắp không gian, tâm tình thả chậm nhịp điệu.
Trầm mặc, an tĩnh, xấu hổ.
Không ngừng James-Franco, Sam, vất vả kéo bọn họ cũng không nghĩ tới nơi này còn có một cú ngoặt, vốn cho rằng thử vai đã kết thúc, hiện tại thế mà còn có đảo ngược, cái này rất giống phim kinh dị thiêu não vậy.
Thật, Peter còn một câu thoại, cảnh phim này còn chưa có giải quyết, chẳng lẽ Anson bị Kate ảnh hưởng cũng quên lời thoại? Phía trước là Kate hiện tại thì là Anson, trước mắt màn thử vai này còn muốn tới một màn đổi thoại nhau sao?
Không khí, dần dần ngưng trệ.
Sau đó.
Sam chú ý tới biểu hiện của Anson —— Muốn nói lại thôi, lo được lo mất.
Tại thời khắc này, Peter không còn là Người Nhện, giống như Mary-Jane cũng một lần nữa trở lại thời trung học, khi thấy nụ cười của Mary-Jane trong một sát na, thì một lần nữa rơi vào lưới tình, đứng trước mặt Mary-Jane trở nên nói năng lộn xộn không biết làm sao, những căng thẳng và ngập ngừng đều là những gì hắn nghĩ.
Tuyệt vời!
Thì ra, trầm mặc không chỉ là trầm mặc, đằng sau còn có hàm ý như vậy.
Anson lần nữa cứu vãn cảnh phim, đồng thời trong lúc rối bời kéo cảm xúc theo tiếp, cái này khiến Sam mở to mắt nhìn, khóa chặt Anson.
Sam có chút hiếu kỳ, Anson có thể xử lý tốt biến hóa này không.
Thật ra, lần thử vai trước, cái phân đoạn Peter-Parker vụng trộm bày tỏ tình cảm với Mary-Jane, Anson xử lý vô cùng đẹp đẽ; nhưng trước mắt lại có chút khác biệt, Peter-Parker không bày tỏ, lại hơn cả bày tỏ, sau khi tỉ mỉ bộc lộ sự ủng hộ vô điều kiện của mình đối với Mary-Jane, thì làm sao Peter thu lại tâm tình thầm mến đây?
"Ờ… Mã…"
Peter-Parker mở miệng, cố gắng gọi Mary-Jane, lại phát hiện cổ họng hơi khô khốc, hắn liên tục chớp mắt, thấy rõ vẻ khẩn trương.
Vội vàng chuyển lời.
"Tìm tối tới ăn bữa trưa đi."
Kate dừng bước lại, nàng có chút buồn bực, luôn đợi lời thoại của Anson, nếu Anson không mở miệng, nàng suýt chút nữa đã ra khỏi khung hình.
Quay người lại, Kate nhìn thấy Anson cắn nhẹ đầu lưỡi, chưa kịp suy nghĩ, theo phản xạ tự nhiên liền bật cười thành tiếng.
Lúc này, Kate mới nhớ tới—— Tối ăn bữa trưa? Đây là nghiêm túc sao?
Peter vô cùng bối rối, vội vàng gượng gạo nở một nụ cười che giấu sự vụng về của mình.
"Ờ, ta, ta hôm nào đến quán 'Ánh trăng khiêu vũ' cùng nàng uống ly cà phê."
Lấy trò đùa che giấu sự xấu hổ, nhưng hiển nhiên, trò đùa này không buồn cười.
Peter biểu hiện rụt rè, cố gắng gãi đầu, lại phát hiện trong tay đang cầm giấy báo, còn chưa chạm vào tóc đã buông xuống, sau đó hai tay chụm lại làm động tác cái nôi, bắt chước cầu thủ bóng đá Bebeto của Brazil ăn mừng bàn thắng trong trận tứ kết World Cup năm 1994 khi loại Hà Lan.
Có chút vụng về, còn có chút chất phác.
Kate ngẩn người, nàng hoàn toàn không hiểu động tác này là ý gì, nhưng chính vì không hiểu, lúc này mới va chạm ra hiệu ứng hài hước, nụ cười nở rộ, lời nói căn bản không qua não, "Cho nên, đó chính là 'Ánh trăng khiêu vũ' sao?"
Tươi tắn, tự nhiên.
Tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Laura cho rằng, câu thoại này là phần tự nhiên nhất và thoải mái nhất trong màn thử vai hôm nay của Kate; mà phần này lại hoàn toàn thoát ly kịch bản, dưới sự dẫn dắt của Anson với diễn xuất linh động tự nhiên, bùng nổ ra linh cảm, công lao này đều cần phải tính cho Anson.
Peter ngượng ngùng cười, "Ta sẽ không nói với Harry."
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, lại tạo ra bí mật nhỏ giữa hai người, trêu đùa một câu nho nhỏ.
Nụ cười của Kate cũng nở rộ, "Đừng nói cho Harry."
Peter cất giọng đối với bóng dáng ngày càng xa gọi lớn lần nữa, "Ta sẽ không."
Nhưng lần này, bóng hình đó không hề quay lại, cũng không quay đầu, cứ vậy biến mất trong đám người.
Peter đứng tại chỗ, yên lặng nhìn về hướng Mary-Jane rời đi, khóe miệng dần dần hạ xuống, không còn dấu vết của nụ cười, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng và tiếc nuối, ngượng ngùng đứng tại chỗ.
Tự nhủ, "Ta sẽ không nói cho Harry."
Nỗi buồn vô cớ mà chua xót, một lần nữa bày ra tình cảm thầm mến, thậm chí bóng hình đang đứng tại chỗ kia cũng trở nên nặng trĩu.
Cả căn phòng, im lặng như tờ.
Các diễn viên dự bị không nói ra được lý do, một mặt vì họ đắm chìm trong tâm trạng lo lắng trước khi lên sân khấu; một mặt lại do diễn xuất liên tiếp xảy ra lỗi và hai lần ngắt quãng giữa chừng của Kate khiến họ rơi vào hoang mang, trong nhất thời rất khó phân biệt buổi thử vai vừa rồi là tốt hay xấu.
Nhưng điều thú vị nằm ở chỗ, khi hoàn hồn lại, mọi người mới ý thức được, sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào Anson.
Không ai là ngoại lệ.
Nói cách khác, ngay cả một buổi diễn có trục trặc như vậy, Anson vẫn nắm chặt lấy sự chú ý của cả trường; đồng thời, không có cảnh quay hỏng, không gián đoạn buổi thử vai, thậm chí diễn xuất thất thường của Kate cũng được hoàn thành, vậy điều này có nghĩa gì?
Bởi vì Anson và Kate là tổ đầu tiên, không có người tham khảo, Ian cùng nhóm phỏng vấn rốt cuộc có thái độ gì, phản ứng ra sao cũng không phán đoán được.
Sau đó, hoàn toàn im lặng.
"Cắt!"
Mãi cho đến khi giọng nói vang lên, phá vỡ sự im lặng, tất cả mọi người không khỏi giật mình tỉnh lại, ào ào thu ánh mắt, sau đó liếc nhìn trộm dò xét.
Người kết thúc buổi thử vai là đạo diễn Sam-Raimi.
Vị đạo diễn có khuôn mặt bao quái thai luôn thể hiện biểu cảm uể oải này, lúc này khó gặp mà mở to mắt, khó thấy nụ cười trên mặt, tràn ngập sự khen ngợi và đánh giá cao.
"Tuyệt vời."
Sam nói.
Trong phòng, một mảnh xôn xao.
Không nói đến các diễn viên dự bị, mà cả Ian và Laura cũng hoảng hốt nhìn về phía Sam, hiếm khi thấy Sam phát biểu ý kiến.
Hơn nữa, còn là nhắm vào Anson?
Hiển nhiên, không ai cho rằng Sam đang khen ngợi Kate.
Trong mắt Ian ánh lên một tia vui mừng.
Thấy, sự việc đang đi theo hướng Ian mong đợi, hắn quay đầu liếc nhìn Laura, nhưng vẫn không cách nào thăm dò tâm tình gì trên mặt Laura.
Nhưng Ian không nói gì thêm, đi đầu vỗ tay, không tỏ ra quá hăng hái hay khoa trương, nhưng tiếng vỗ tay lại vô cùng thật.
Tách, tách tách tách.
Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên trong phòng, mọi người nhìn nhau, xác nhận tâm tình trong mắt đối phương.
Ian nhìn về Anson, rồi lặp lại lần nữa, "Tuyệt vời."
Tuy rằng kiềm chế điệu thấp, tuy hời hợt, và không có ai điên cuồng khen không ngớt lời, nhưng thái độ của Sam và Ian đã rất rõ ràng:
Anson, cũng là một mục tiêu…
Bạn cần đăng nhập để bình luận