Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 87: Yên lặng nhìn biến (length: 8268)

"Ngươi sẽ giống như Natalie. Tên ngươi sẽ cùng Meyer đặt chung một chỗ. Còn có cái gì có thể so với cái này càng tốt hơn đâu??"
Một câu nói kia, đã đầy đủ, vô cùng có tính đại diện.
Lúc mở miệng, Harry mang trên mặt vẻ tự hào tự tin thực sự, hắn cho rằng Anson có thể đạt tới tầm cao như Natalie - Portman hoặc là Meyer - Gibson đã là quá tốt.
Dù cho cùng mong đợi của Edgar hơi khác biệt, nhưng kết luận lại giống nhau.
Harry trong nhận thức biết rằng trần nhà là thứ tồn tại và mắt thường có thể thấy, không hề có sức tưởng tượng cũng không có sức sáng tạo, nhưng chỉ đơn giản như thế cũng không sao —— Ngược lại, Anson không cần người đại diện có sức sáng tạo, bản thân hắn có thể chọn lựa kịch bản, chỉ cần Harry có thể tranh thủ vai diễn cho hắn là đủ.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, cuộc gặp mặt còn phát sinh một khúc nhạc dạo ngắn.
Anson đồng thời không nói ra những chi tiết mà Edgar dự đoán và cũng không nói ra, mà chính là nhắc tới cái nhạc đệm kia trong điện thoại.
"Gặp mặt, cũng không kéo dài quá lâu, trước sau không tới ba phút, sau đó Harry liền bắt đầu bận rộn."
"Đầu tiên là điện thoại của Michael Bay, hạng mục hắn đang trù bị xảy ra tình huống, Harry cần phải xử lý, đồng thời trấn an tâm tình nóng nảy của đạo diễn."
Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là bộ phim "Trân Châu Cảng" dự kiến 130 triệu USD được vinh danh là tác phẩm điện ảnh chiến tranh có vốn đầu tư lớn nhất từ trước tới nay, theo giai đoạn được phê duyệt thì thu hút toàn bộ Hollywood chú ý.
"Sau đó lại là Natalie - Portman, giống như là liên quan đến vấn đề một buổi thử vai không có tin tức quá lâu, Natalie đã chờ đợi đến mất kiên nhẫn, Harry không thể không an ủi Natalie trong điện thoại, đồng thời nói với nàng là đáp án đang đến gần nổi lên mặt nước, chỉ cần kiên nhẫn chờ thêm một thời gian ngắn nữa."
"Ta thấy hắn đặc biệt bận rộn, sau đó tìm một khe hở để cảm tạ hắn thu xếp bớt chút thời gian gặp mặt, rồi liền cáo từ."
Khách quan mà nói, Anson hiện tại không phải khách hàng của Harry, hắn không cần thiết chịu trách nhiệm vì Anson, đương nhiên cần phải ưu tiên chiếu cố khách hàng của mình.
Nhưng đạo lý xã giao lại là một chuyện khác, từ việc Darren giới thiệu dẫn dắt, đồng thời xác định thời gian gặp mặt, Harry ít nhất cần thể hiện một thái độ —— Năm phút đồng hồ, mười phút đồng hồ cho một cuộc gặp, không đến mức không thể kết thúc.
Một mặt cho thấy Harry không có trọng lượng lời nói trước những tên tuổi lớn như Michael Bay, Natalie.
Mặt khác cho thấy Harry không phán đoán chính xác được mức độ quan trọng của sự việc.
Đương nhiên, có lẽ đây chính là phong cách của Harry, mặc kệ là chuyện gì đều tự mình đi làm đồng thời xem trọng hết mức, cái này củng cố ràng buộc khách hàng của hắn; nhưng điều này mang ý nghĩa, nếu như cần lựa chọn giữa Anson và khách hàng của hắn, hiển nhiên Harry sẽ không chọn Anson đầu tiên.
Sau đó, Anson rời đi.
Darren là người thông minh, sau khi Anson miêu tả qua loa vài câu đã hoàn thành phán đoán, nhẹ nhàng nhấc cằm, có chút bất mãn về phản ứng và thái độ của Harry —— Dù sao đi nữa, Anson đáng giá một cuộc gặp mặt mười phút.
Nhưng Darren không nói gì thêm, "Vậy còn Eric thì sao? Innovative Artists luôn rộng mở cửa chào đón tất cả diễn viên mới ở Hollywood, ta tin tưởng bọn họ hẳn là rất chờ mong ngươi đến."
Anson gật gật đầu, "Thực tế, đúng là như vậy, bọn họ rất hoan nghênh nhiệt tình, không chỉ có Eric, mà còn có hai người đại diện khác ra đón tiếp, đối với một tân nhân như ta mà nói, quả thực có chút được sủng ái mà lo sợ."
Darren nhướng mày, dù Anson đang ở cách xa qua điện thoại không nhìn thấy, nhưng ông lộ ra một chút hài lòng, dù có thể hợp tác hay không ít nhất thái độ cũng cho thấy được văn hóa của công ty.
Darren nở một nụ cười, "Bọn họ đối đãi tất cả diễn viên mới đều giống nhau, không cần cảm thấy đặc biệt, bởi vì công ty của họ có một đặc biệt người đại diện phụ trách văn hóa, bình thường mà nói một diễn viên sẽ có từ ba đến năm người đại diện kết nối, trong đó có một người chủ yếu phụ trách, cho nên khi gặp mặt, cả ba người đều sẽ đến."
Trong cổ họng Anson tràn ra tiếng cười, "Darren thúc thúc, ngươi quên sao? Ta vừa mới nói với ngươi, ta cảm thấy bọn họ cũng không phải lựa chọn chính xác."
Darren không để ý, "Cho nên ta nghĩ ngươi nhất định có một lý do tốt hơn để từ chối bọn họ."
Anson, "Bọn họ có rất nhiều âm thanh."
Darren không cắt ngang Anson, kiên nhẫn nghiêng tai lắng nghe.
Anson, "Ta biết 'Bạn bè' chỉ là vừa mới bắt đầu, không đáng nhắc tới lúc khởi đầu, thậm chí không cần nửa năm, hai tháng sau khán giả có thể sẽ quên ta, Hollywood cũng không ai để ý, ta cần một quy hoạch." "Cho nên, ta đã hỏi Eric, bước tiếp theo ta nên chọn tác phẩm nào."
"Bọn họ... có rất nhiều âm thanh. Darren thúc thúc, nhưng ta không cho rằng bọn họ có một ý tưởng."
Darren nhẹ nhàng nâng cằm, "Nhưng ngươi phải biết rằng, đại bộ phận người đại diện mới bắt đầu đều không có ý tưởng, bọn họ vạch ra một sự nghiệp cả đời, nhưng Hollywood lại không nhất định đáp lại theo ý nghĩ của họ. Cho nên, ngay từ đầu cần phải thử, sau khi đã trải qua thử thách thất bại, nắm bắt hết thảy cơ hội, như vậy mới có thể có được bước khởi đầu."
"Vô số siêu sao, khi mới bắt đầu, bọn họ không có quyền lựa chọn."
Anson tỏ vẻ đồng ý, nhưng cũng không hoàn toàn đồng ý, "Nhưng Darren thúc thúc, họ là Innovative Artists, bọn họ có quyền lựa chọn, nếu như bọn họ có một kế hoạch, vậy thì họ có thể tạo ra cơ hội."
"Đương nhiên, có thể nắm bắt được cơ hội hay không, và có thể thực hiện được như mong đợi hay không, cái đó lại là một chuyện khác."
Trọng điểm chính là ở chỗ, bọn họ có rất nhiều ý kiến, nhưng lại không có một kế hoạch nào.
Darren ngay lập tức đã hiểu, ông không hoàn toàn đồng ý, ông cảm thấy Anson vẫn còn có chút tâm cao khí ngạo, tràn ngập ước mơ về tương lai và tự tin về bản thân, nhưng Darren đồng thời cũng không thấy kỳ lạ —— 18 tuổi mà, vẫn cứ tin tưởng thế giới là của mình.
Điều Darren thật sự tò mò là, "Anson, theo lời vừa rồi của ngươi thì có vẻ như ngươi đã có một kế hoạch rồi sao?"
Quả nhiên, lão hồ ly thì vẫn khác biệt.
Anson vui vẻ cười rộ lên, nếu như bản thân mình biết rõ tác phẩm nào có thể thành công lại không nỗ lực tranh thủ, vậy có tính là phung phí của trời không??
"Có một vài ý tưởng."
"Nhưng, Darren thúc thúc, đúng như lời ngươi nói, trước khi có kết quả, chúng ta không ai có thể biết kế hoạch của mình là thiên tài hay là ngu xuẩn."
"Dù thế nào, luôn cần phải thử mới biết được, đúng không?"
Đến đây thì dừng lại.
Darren ngầm hiểu, đám thanh niên mà, chưa đâm vào tường gạch thì không quay đầu, luôn muốn tự mình mò mẫm một phen, như vậy mới có thể trưởng thành.
Suy nghĩ trong đầu chuyển một vòng, Darren lên tiếng, "Vậy đi, Anson, ta sẽ gọi điện cho Eric, liên hệ thêm một chút, chúng ta chờ thêm một thời gian nữa, cũng đừng nên vội vàng đưa ra quyết định như vậy. Chuyện người đại diện này, nói gấp thì quả thực gấp, nhưng nói không vội thì cũng không cần quá gấp gáp như vậy."
"Ngược lại, ngươi cứ nghỉ ngơi một thời gian đi, đừng nóng lòng chọn bộ phim tiếp theo. Biết đâu trong khoảng thời gian này sẽ lại xuất hiện điều mới mẻ nào đó thì sao??"
"Dù sao thì, chúng ta đều ở Hollywood mà."
Lời của Darren thần thần bí bí, Anson có thể nghe ra trong lời nói của ông có ý khác, nhưng trong chốc lát cũng phân biệt không rõ ràng, thông tin nắm giữ còn hạn chế.
Anson cũng không cố chấp —— Quả thực, Innovative Artists là một lựa chọn tốt, Eric cũng phù hợp với hình dung của Anson về người đại diện.
Hai người lại nói thêm vài câu, Darren cúp điện thoại.
Không có vội, mà là đợi thêm vài tiếng, sau khi bận xong tất cả các công việc trong tay, Darren mới bấm số điện thoại của David - Kline.
"David, ta có một ý tưởng, ngươi nghe thử xem thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận