Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 123: Gánh vác sứ mệnh (length: 8453)

Áo sơ mi màu xám nhạt, tây trang đen, thần thái thong dong mà thoải mái ngồi trên ghế salon, tự nhiên hai chân bắt chéo, trong lúc phất tay toát ra một vệt trầm tĩnh cứng rắn, khí chất không giận tự uy luôn luôn hấp dẫn tầm mắt nhẹ nhàng di chuyển qua, lại không dám dừng lại, lập tức lại vội vàng dời đi chỗ khác, e sợ vừa không cẩn thận thì đụng vào cặp mắt đen như mực thâm thúy kia.
Tóc ngắn, trán rộng, mày kiếm mắt sáng, vốn là bộ mặt đường nét cứng rắn lại bởi vì dáng vẻ ăn nói có ý tứ không chút biểu tình, từ trong ra ngoài lộ ra một cỗ uy nghiêm, một ánh mắt liền có thể trực tiếp kéo thấp nhiệt độ trong phòng.
Thật giống như lúc này.
Trong không gian khu nghỉ ngơi rộng rãi, rõ ràng khắp nơi đều có vị trí trống, nhưng giờ phút này người chờ đãi khách ở đây lại lặng yên không một tiếng động giãn khoảng cách, tốp năm tốp ba chen chúc ở nơi hẻo lánh, đến mức nơi này trống rỗng ra một mảnh khu không người, thậm chí ngay cả con ruồi đều ào ào bay vòng.
Thế mà, ánh mắt liếc xéo vẫn như cũ lặng lẽ thổi qua, kìm nén không được hiếu kỳ, vụng trộm dò xét, âm thầm suy đoán, ngược lại trở thành một loại ăn ý giữa những khách nhân kia, ánh mắt trao đổi não bổ 800 chữ máu chó bát quái văn.
Mãi cho đến khi có người xuất hiện —— "Hắc!"
Một thanh âm có vẻ hơi căng thẳng nhắc nhở một tiếng, khiến Anson dừng bước.
Cái thanh âm kia vụng trộm liếc mắt một chút tên đen than củi kia, lập tức liền khẩn trương lên, nuốt nước miếng một cái, lo lắng cho việc mình nhắc nhở có thể gây ra hiểu lầm, dường như gã kia một giây sau liền sẽ móc ra súng lục giảm thanh đại khai sát giới, lần nữa nhìn Anson, vẫn là cẩn thận nhắc nhở một câu.
"Nơi này cũng có chỗ ngồi."
Đó là một nữ nhân, xem ra chưa đầy 30 tuổi, dù có chút câu nệ, nhưng vẫn là nở nụ cười với Anson, ra hiệu vị trí bên cạnh mình, mịt mờ nhắc nhở một câu.
Anson ngầm hiểu, đáp lại một nụ cười, ra hiệu tên đen than củi kia, "Hắn là ta bảo tiêu, trời sinh mặt đen."
Mọi người: Ừ.
Một mảnh bừng tỉnh đại ngộ, tựa hồ tìm được giải thích chính xác, từng người từng người khẩn trương thoáng dịu đi, có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ không khí hơi ấm lên.
Anson lần nữa mỉm cười ngỏ ý cảm ơn, sau đó ngồi xuống bên cạnh tên đen than củi kia, đem cái bánh hamburger phô mai đặt ở trước mặt hắn trên bàn.
Tên đen than củi đã sớm chú ý đến động tĩnh xung quanh, nhưng ánh mắt thủy chung chưa từng rời khỏi tờ báo trong tay, thanh âm băng lãnh mà cứng đờ đậu đen rau muống một câu, "Ai lại dùng whiskey phối hamburger?"
Bên cạnh bánh hamburger phô mai, rõ ràng là một ly whiskey không thêm đá.
Cái thanh âm không có nhiệt độ cũng không có chập trùng lại lần nữa khiến những ánh mắt xung quanh nhìn sang.
Anson ngược lại tỏ ra thản nhiên khác thường, "Buổi chiều chưa đến 6 giờ đã bắt đầu uống rượu, xem ra có người gần đây áp lực lớn lắm, không biết đã bắt đầu say rượu chưa?"
Trong mắt dài tỉ mỉ của tên đen than củi lóe lên một tia bất đắc dĩ, nhìn Anson nói đùa không đứng đắn, nhưng cũng không phản bác, chỉ là căn dặn một câu, "Đừng nói với mụ mụ."
Nói, tên đen than củi liền đưa gói khoai tây chiên nguyên vị bên cạnh ly whiskey cho Anson.
Trong tay Anson đã cầm một đống đồ ăn, nhưng vẫn dùng ánh mắt ra hiệu một chút, tên đen than củi không thể không buông "Nhật Báo Phố Wall" trong tay xuống, giúp mở gói khoai tây chiên, sau đó đưa khoai tây chiên vào tay Anson.
Anson không nóng nảy, lấy ra một ít khoai tây chiên, đặt lên khăn giấy, thuận tay nhét hai miếng khoai tây chiên vào miệng, thuần thục vò nát khăn giấy thành một cục, sau đó rắc khoai tây chiên vụn lên hot dog, lúc này mới hài lòng nhét hot dog vào miệng, trên trán lộ ra vẻ hạnh phúc.
"A, quả nhiên trà chiều chính là phải hot dog ăn cùng khoai tây chiên."
Đây là món nguyên chủ thích nhất, Anson cũng không thể tưởng tượng nổi cách phối đồ ăn này, nhưng sau khi nếm thử, lại vui mừng thích thú với sự kết hợp quái dị này.
Khóe miệng của tên đen than củi hơi nhếch lên đến mức không thể nhìn thấy, "Cũng chỉ có ngươi mới thích cách phối hợp khẩu vị kỳ quái này, ngươi cũng đừng để lộ ra trước mặt mụ mụ, nếu như nàng biết ta giúp ngươi gọi những thứ này, lại còn có bánh thịt bò nữa, chắc sẽ lại lải nhải."
—— Lucas - Wood, anh trai của Anson, lớn hơn Anson sáu tuổi, vì chênh lệch tuổi tác tương đối lớn, năm đó khi Anson sinh ra, Lucas đã tràn đầy mong đợi nhảy cẫng không thôi, một lòng một dạ mong có một đứa em trai/gái để bầu bạn cùng mình, cuối cùng đợi được, cậu nhóc kia vui vẻ không tả xiết.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, có một tấm ảnh, Lucas thân hình gầy yếu ôm lấy Anson trong tã lót, đối diện ống kính nở nụ cười rạng rỡ, đồng thời thề thốt bảo đảm, "Ta sẽ chăm sóc em thật tốt."
Đương nhiên, Lucas không nuốt lời.
Anson không động thanh sắc liếc Lucas một cái, "Ngươi biết điều này đồng nghĩa với việc thành quả tập thể dục thứ sáu của ta đều đổ sông đổ biển vì cái tổ hợp này, đúng không?"
Lucas mặt mày bình thản, "Sao ta lại không biết ngươi khỏe mạnh chứ?"
Anson: . . ."Hô hấp. Chẳng lẽ ngươi không biết, hô hấp cũng là vận động tiêu hao nhiều nhiệt lượng nhất sao?"
Lucas nháy mắt mấy cái, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng gật đầu, một bộ "Thôi được rồi" biểu lộ.
Khóe miệng Anson hơi cong lên, rất hài lòng với phản ứng này, mặc kệ biểu hiện của Lucas, "Đồ ăn ngoài xe, ai chủ ý?"
Mặc dù xe thức ăn không để lại chữ ký, nhưng Anson vừa nhìn liền biết là thủ bút của Lucas.
Rốt cuộc, từ chọn lựa danh sách đến liên hệ làng du lịch cùng tòa thị chính để xin phép lại đến liên hệ "GQ" yêu cầu ảnh in bài, cả một loạt động tác vừa rườm rà vừa phức tạp, trong khi hỗ trợ Anson lại bày trò nghịch ngợm một chút, chỉ có Lucas.
Lucas không trả lời, "Thích không?"
"Ha ha." Anson bật cười, "Rất hợp mốt."
Lucas trên trán hiện lên vài phần bất đắc dĩ, "Ta mới 24, không phải 34."
Vào năm anh đủ hai mươi tuổi, Anson cứ luôn miệng nói anh là ông già, trêu chọc như thế thậm chí lan ra cả nhà, đến mức một vài người thân cũng theo Anson gọi anh bằng biệt danh —— "Lão Lô cắt".
Lucas có chút đau đầu, nhưng không biểu lộ ra, nhìn Anson từng ngụm nhai nuốt, sau đó cũng bắt đầu tự giễu theo lời Anson, "Đúng vậy, ta hỏi thăm một vài đứa trẻ sinh sau năm 1990 trong công ty, thu được một vài linh cảm."
90 sau?
Vậy chẳng phải là mấy đứa nhóc chưa đến mười tuổi.
Miệng thì nói đùa, nhưng mặt không chút biểu cảm, cho dù lời nói buồn cười cũng biến thành nghiên cứu học thuật, có lẽ mấy bé sữa 10 tuổi nghe xong sẽ trực tiếp sợ khóc.
Liếc mắt nhìn xung quanh liền biết: Run rẩy, không dám cười.
Anson tươi cười, "Ngươi chắc chứ? Ta cảm thấy bọn trẻ vừa nhìn thấy ngươi có khi tè ra quần luôn rồi."
Lucas chú ý tới ánh mắt dò xét xung quanh của Anson, anh mắt lạnh lùng quét qua, trầm giọng nói, "Ta vừa mới đùa, mọi người không hiểu sao?"
Không khí, hoàn toàn tĩnh lặng, giống như có quạ đen từ trên trời chậm rãi bay qua.
"Ta đùa đấy." Lucas lặp lại lần nữa.
A.
Cười gượng.
Ha ha.
Xấu hổ.
Quần chúng vô tội xung quanh phát ra tiếng cười khan, nhưng ánh mắt tràn đầy kinh hãi lại không giấu được, đợi đến khi Lucas thu tầm mắt về, có thể nhìn thấy những bóng lưng lần lượt lặng lẽ rời đi.
Lucas lại không để ý, quay đầu nhìn Anson, mặt lạnh tanh.
Bịch!
Một vị khách vì quá vội quá hoảng loạn, chân đạp hụt chút nữa đã ngã, vội vàng dùng cả tay chân cố giữ thăng bằng không bị té nhào, nhưng không biết vì hoảng sợ hay vì mất mặt, cũng không quay đầu lại mà vội vàng chạy trốn.
Phụt.
Anson không nể nang chút nào, trực tiếp bật cười thành tiếng, "Chuyện cười này không tệ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận