Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 179: Xây dựng hình ảnh (length: 8442)

"Này, Mary - Jane."
Hắn nói, nở nụ cười, rạng rỡ như ánh mặt trời địa vẫy tay chào hỏi, thậm chí có chút khác thường sáng sủa, dốc hết toàn lực địa bày ra mị lực của mình.
Thế mà, nụ cười vừa hé bên miệng chợt dừng lại, tay phải ỉu xìu xuống, kéo theo bả vai và khóe miệng chậm rãi hạ xuống, những cái buồn bã vô cớ và thất lạc dần dần tràn đầy, lúc này liền có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng nam hài này vừa mới toát ra chút chần chừ và do dự, mang theo một chút lôi kéo và bồi hồi.
"Này, Mary - Jane."
Hắn nói thêm, thanh âm trong trẻo, thậm chí còn dịu dàng hơn lần đầu, nhưng khí tức tỏa ra toàn thân lại đang từ từ dịu xuống.
Không phải bi thương hay thất lạc, mà là một loại muốn nói lại thôi ôn nhu.
Lúc này, gương mặt và đôi mắt ấy rốt cuộc không chút che đậy hiện ra trước mắt, sau khi tháo cặp kính che chắn xuống có thể thấy rõ một màu xanh thẳm, sâu lắng nhưng trong trẻo, giống như biển thu.
Hai câu thoại mà thôi.
Thế mà, toàn bộ không khí nắm bắt và khống chế có thể xem là hoàn mỹ, tất cả vừa đúng, từng bước một diễn tả chi tiết cảm xúc.
Đồng thời, một cao một thấp, lắp bắp ngừng một chút khi nói, dễ dàng khiến người xem nhận ra:
Peter - Parker không hề trực diện tỏ tình với Mary - Jane.
Có lẽ, Peter chỉ đang lầm bầm; có lẽ, Peter lặng lẽ ngắm nhìn Mary - Jane ở xa, cố gắng tới gần nhưng lại cẩn thận giữ khoảng cách, khát khao gần gũi nhưng phải cố hết sức kiềm chế bước chân, lẩm bẩm để lộ bí mật sâu trong nội tâm —— Nỗi tương tư giằng xé cùng vẻ đẹp, cùng lúc thể hiện.
Đây, mới là trọng điểm.
Lúc này, ý nghĩa ẩn chứa trong những bước chân và động tác kia đều đã được giải thích, lặng lẽ không tiếng động, người xem dần đắm chìm vào cảnh tượng.
Cảm giác hình ảnh, ngày càng rõ ràng.
Khóe miệng nam hài hơi nhếch lên, rõ ràng không dám tiến lên nhưng lại đắm chìm trong ngọt ngào, chính bởi vì giữ khoảng cách, nên mới dám nói ra toàn bộ ý nghĩ thật lòng.
"Ta không chắc ngươi có biết không, từ năm sáu tuổi, ta đã là hàng xóm của ngươi rồi."
"Ta nghĩ..."
Một chút do dự, nhưng khóe miệng lại lặng lẽ không một tiếng động lần nữa nhếch lên, hoàn toàn không thể giấu nổi cảm xúc thật trong lòng.
"Có lẽ có khi chúng ta có thể đi chơi cùng nhau?"
Lời nói dừng lại, như thể thấy được vẻ mặt của Mary - Jane, có chút hoang mang, chút chần chừ, chút khó hiểu, cũng có thể là lý do để hắn chùn bước, lo sợ sau khi tỏ tình, gặp phải cự tuyệt, sẽ không thể cứu vãn.
"Cùng đi ra chơi thôi?"
Không tự giác, giọng trầm xuống, rơi vào thế giới của riêng mình.
Tương tư, cũng như vậy, quanh mặt trời mà xoay, nhưng không dám đến gần, trong thế giới của mình gào thét nghiêng trời lệch đất, lúc thì hạnh phúc lúc thì bi thương, lo được lo mất, thay đổi nhanh chóng.
Rồi mặc cho tưởng tượng tự do trong đầu, rõ ràng không có chuyện gì xảy ra, cũng đã là tang điền biến đổi.
Khóe miệng khẽ cong lên, tựa hồ nghĩ đến cảnh tượng hạnh phúc nào đó, nhưng không hề dũng cảm hơn, ngược lại cẩn thận lùi về sau nửa bước, ánh mắt chuyên chú và đắm đuối nhìn về phía trước, nhưng thân thể đã dừng lại, không còn bước, cả góc độ nửa thân trên nghiêng về phía trước cũng thu lại, thân thể và tâm lý cùng lúc ghìm cương. Thân thể như vậy, thế mà biển động trong não vẫn chưa dừng lại.
"Hoặc là, ta không biết, ta cảm thấy có thêm chút thời gian tìm hiểu nhau ấy."
"Không muốn cũng được."
Câu trước còn chưa dứt, lập tức tự phủ định, trong lời nói toát lên vẻ rụt rè và thổn thức, cùng vẻ quyến luyến trong mắt tạo nên sự tương phản rõ rệt, vừa nói dứt lời, lại nở nụ cười để che giấu sự lúng túng, câu nệ quay đầu tránh ánh mắt, rồi cúi đầu xuống.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, biểu cảm đã khôi phục bình thường, mang theo nụ cười ấm áp, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, phía sau nụ cười tươi sáng ẩn giấu chút thổn thức, cả những gợn sóng đắng chát, rồi cứ như vậy yên lặng nhìn về phía trước.
Một ánh mắt, một nụ cười.
Nhưng lại có rất nhiều điều hỗn độn.
Toàn trường, im phăng phắc.
Không ai lên tiếng, cũng không ai định lên tiếng, những ánh mắt đó hướng về Anson, nhưng hình như lại nhìn vào nơi xa sau lưng Anson, vô tình rơi vào ký ức của chính mình, đánh thức những năm tháng xanh ngắt hồ đồ và ngây ngô, đánh thức những sự cuồng nhiệt và sôi động của tuổi trẻ —— Mỗi người, đều có quá khứ riêng mình.
Ký ức, có chút xa xôi, bọn họ đã rất lâu không khơi dậy những đoạn hồi ức bị vùi trong góc, giờ đột nhiên trở nên rõ ràng, chưa từng mờ nhạt và cũng chưa từng biến mất, thậm chí cả vị đắng và ngọt lẫn lộn của thanh xuân vẫn sinh động như thật.
Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.
Cuối cùng vẫn là Ian tỉnh táo lại trước, hít một hơi sâu, đưa suy nghĩ từ trong ký ức trở về thực tại, ánh mắt tập trung lại vào Anson.
Lúc này Ian nhận ra, Anson vẫn còn đắm chìm vào nhân vật, không hề thoát ra, vẫn đứng yên ở đó, ánh mắt và biểu cảm còn tiếp diễn, sự nhập vai và chuyên tâm này khiến người khác phải ghé mắt, phá vỡ dự đoán của Ian về những chi tiết nhỏ, mang đến một bất ngờ nhỏ.
Ian thừa nhận, hắn để ý đến Anson, cũng là vì ngoại hình.
Sam là đạo diễn, anh cần cân nhắc là phù hợp nhân vật thể hiện nội dung cốt truyện; Ian là nhà sản xuất, anh cần cân nhắc là đón nhận thị trường quảng bá thương mại.
Ở Anson, Ian nhìn thấy tiềm năng, nếu Anson đảm nhận vai siêu anh hùng, tin chắc có thể được thị trường chấp nhận, nên hắn đã mời Anson đến thử vai; nhưng Ian định vị cho Anson cũng rất rõ ràng, một anh chàng đẹp trai, một bình hoa, một biểu tượng, đó là tất cả.
Không ngờ, một lần, hai lần, ba lần... cho đến hiện tại, Anson liên tiếp ba lần phá vỡ mong đợi của Ian, mang đến những bất ngờ không ngừng.
Chỉ ba mươi giây, chính xác hơn, đoạn thoại này thậm chí chưa tới ba mươi giây, nhiều nhất là hai mươi giây, nhưng Anson lại dùng cách của mình khiến cho đoạn độc thoại nhỏ bé trở nên đầy ắp cảm xúc, đồng thời mang đến trải nghiệm đặc biệt trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.
Ian thực sự phải nhìn Anson bằng con mắt khác.
Nhớ lại kỹ một chút, từ lúc Anson quay người rồi rút lui giữ khoảng cách và lui vào bóng tối, hẳn là trong đầu hắn đã tưởng tượng ra toàn bộ nội dung cốt truyện, tất cả hình ảnh, giống như máy chiếu phim, phân cảnh vậy, trong đầu xây dựng lên hình ảnh không gian ba chiều của toàn bộ cảnh quay, đưa chính họ vào trong nội dung câu chuyện.
Còn bọn họ, đám người già này cứ như nghiệp dư chê Anson nghiệp dư, thành kiến chủ quan che mờ mắt, cứ ngỡ rằng Anson thiếu kinh nghiệm diễn xuất, thiếu kinh nghiệm thử vai nên mới mắc phải sai lầm của người mới, nhưng giờ xem ra, ai mới là nghiệp dư đây??
Không khỏi, Ian lại nhớ tới câu nói trêu chọc của Anson trước khi diễn: Hắn đích thực đã để mọi người thấy được hắn.
Ian, rất hài lòng.
Tuy vậy, Ian cũng không vội đưa ra quyết định, dù sao đây cũng là phim siêu anh hùng, vốn đầu tư hơn 100 triệu đô la Mỹ, nếu tùy tiện chọn diễn viên, kết quả phim thất bại doanh thu, người bị thiệt hại thực sự là diễn viên mới đó hay là hắn, nhà sản xuất dày dặn kinh nghiệm này đây??..
Bạn cần đăng nhập để bình luận