Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế

Mỹ Ngu Chi Bình Hoa Ảnh Đế - Chương 184: Chế tạo xảo ngộ (length: 8132)

Sam-Raimi cứng nhắc không tự nhiên ngồi tại chỗ, luôn kiên nhẫn chờ nhân viên phục vụ đến hỏi han, cực kỳ hướng nội, căn bản không dám mở miệng - E sợ làm phiền người khác làm việc.
Thế mà.
Hắn ở đây, ngồi xuống đã mười lăm phút, thậm chí đến một ngụm nước cũng không được uống, nhân viên phục vụ lui tới lầm tưởng nơi này đã chọn món, dù có ngẫu nhiên nhìn thấy chỗ này trống không cũng không chủ động đến, vốn đã bắt đầu cao điểm buổi tối bận rộn không ngừng được.
Vội vã rối rít, đáng thương ngồi nguyên chỗ, lại lại không dám nhìn thẳng ai, chỉ cẩn thận từng chút một dùng ánh mắt liếc nhìn phía trước dòng người đi qua lại, vai cuộn tròn rụt lại một chỗ, có một loại cảm giác run rẩy, như chó hoang gặp mưa xối.
"Tối tốt, xin hỏi chỗ này có người ngồi chưa?"
Một giọng nói lễ phép hỏi từ phía trước.
Sam mừng rỡ: Cuối cùng! Nhân viên phục vụ rốt cuộc đến chọn món sao?
Ngẩng đầu, Sam lại thấy hai khuôn mặt ngoài ý muốn: Anson, cùng một người lạ. Mà không phải nhân viên phục vụ.
Sam sững sờ, do thiếu đường huyết mà não bộ nhất thời không kịp phản ứng, phản xạ có điều kiện mà sinh một tia đề phòng - Con lười tia chớp lại online.
Anson không suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại tình huống khác buổi sáng, hắn nở một nụ cười, "Chờ chút, đạo diễn, hay là nói, nơi này thật sự có người?"
Chỉ Sam có thể nhìn thấy, nhưng người hắn không thấy?
Sam ngơ ngác, theo ánh mắt Anson nhìn sang bên cạnh mình, chậm nửa nhịp mới phản ứng ra trò đùa của Anson là chuyện gì.
Phì.
Khóe miệng cong lên, Sam lại lần nữa nhìn Anson, nuốt nước bọt, không chắc có nên mở miệng không, nhưng cuối cùng vẫn chần chờ hỏi, "Sao các ngươi lại ở đây?"
Anson mỉm cười đáp, "Nếu ta nói là trùng hợp, đạo diễn chắc sẽ không tin chứ?"
Sam không nói gì - Chiều nay, Ian-Bryce gọi cho hắn, mời hắn cùng ăn tối, đồng thời gặp mặt một diễn viên tiềm năng đáng để mong đợi.
Sam cự tuyệt.
Đối với những giao thiệp xã hội bên ngoài công việc, Sam không thích, thậm chí là bài xích, hắn cho rằng những thông tin cần thiết đã thu được đầy đủ trong quá trình thử vai, việc gặp mặt không cần thiết.
Mặc dù Ian không nói diễn viên cần gặp là ai, nhưng giờ gặp Anson ở đây, Sam không cho rằng đây là trùng hợp.
Đáp án, chẳng lẽ không rõ ràng sao?
Anson không để ý, "Chúng tôi thấy đạo diễn, nên muốn tới chào hỏi, nếu đạo diễn để ý thì chúng tôi sẽ không quấy rầy đạo diễn dùng bữa. À, phải, đạo diễn, ngài nhất định phải thử món bò hầm ở đây, tôi tin nó có thể mang đến một số kinh ngạc."
Nói xong, Anson vỗ vai Edgar, không có ý định giới thiệu Edgar, cũng không nán lại, quay người rời đi.
Sam không mở miệng, nhìn chằm chằm bóng lưng Anson - Hắn quả thực không nán lại, toàn bộ tư thái lưng đều rất tiêu sái.
Dừng lại không xa, gọi một nhân viên phục vụ, và dặn anh ta là "Vị khách này vẫn chưa chọn món," nhân viên phục vụ kia mặt đầy hoảng hốt và bất ngờ từ chối, nhưng trước ánh mắt kiên định của Anson, nhân viên nuốt những lời muốn nói, tiến đến chỗ Sam.
"Xin lỗi, xin hỏi chúng tôi vẫn chưa chọn món cho ngài sao?"
Cuối cùng!
Sam vô ý thức đáp, "Đúng, vẫn chưa."
Giọng nhỏ như muỗi kêu, người không rõ còn tưởng Sam làm sai chuyện, người phục vụ tội nghiệp mặt đầy vô tội bỗng thành mẹ kế trừng phạt trẻ con.
Thế mà.
Sự chú ý của Sam lúc này không phải ở người phục vụ kia, mà lại nhìn Anson. Theo thói quen của Sam, đáng ra hắn không biết, cũng không nên phản ứng Anson, giờ là giờ ăn tối, đây là thời gian riêng của hắn, công việc nên dẹp sang một bên, nhưng điều quan trọng là, món bò hầm kia, là cái gì?
Sam tự mình cũng không ý thức được, nuốt nước miếng.
Một chút do dự, một chút chần chừ, nghĩ lại buổi thử vai hôm nay, còn lần lướt qua nhau sáng sớm, bao nhiêu suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu, cuối cùng vẫn quyết định.
"An... Son..."
"Này, ở đây."
Thanh âm, lớn hơn muỗi kêu chút, vừa nói còn vừa quan sát ánh mắt của các thực khách xung quanh, sợ làm phiền người khác ăn uống.
"Anson. Nếu không phiền thì ngồi cùng nhé. Tôi thấy nhà hàng hết chỗ rồi, chúng ta cũng không cần lãng phí không gian của nhà hàng."
"Nơi này... không có người."
Sam lần nữa nhìn chỗ trống bên cạnh và đối diện, nhớ đến lời Anson vừa nói, không khỏi mỉm cười.
Quay lưng về phía Sam, Edgar lộ vẻ khó tin, liếc nhìn Anson một cái:
Thế mà được!
Buổi chiều, Ian thông báo tin Sam từ chối bữa tối, vốn dĩ Edgar định gặp mặt Ian luôn nhưng Ian nói không cần thiết.
"Tôi thích Anson. Mặc dù tiếp theo chúng ta cần thảo luận, mỗi người đều có ý tưởng riêng, nhưng tôi có khuynh hướng để Anson diễn vai này."
"Vậy nên, mọi người không cần lo lắng cho tôi, chi bằng nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục người khác."
"Nhắc mọi người một chút, đạo diễn không thích đồ ăn khách sạn, tối nào cũng tự mình ra ngoài kiếm ăn."
"Đồ ăn, đây cũng là một trong những sở thích lớn nhất của đạo diễn. Anh ấy có quan điểm riêng với đồ ăn, và luôn thích thử thực đơn mới khác lạ."
Một ít tin tức nội bộ từ Ian, "Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng chỉ đang tìm đồng minh thôi, ai cũng muốn phim theo hướng mình nghĩ, tôi cũng hy vọng đạo diễn và tôi đứng cùng một chiến tuyến. Tốt thôi, tiếp theo thì tùy các người."
Sau đó.
Bọn họ kiên nhẫn chờ ở cửa khách sạn, đi theo Sam một đoạn đến phố người Hoa, đồng thời giữ kiên nhẫn, canh thời gian, tạo ra màn gặp mặt lúc này.
Quả nhiên, Sam là một kẻ khó chơi, Edgar không có cơ hội mở miệng, lại không ngờ Anson vẫn tạo ra cơ hội.
Edgar liếc nhìn Anson.
Anson ra hiệu bằng mắt với Edgar, họ cảm nhận được sự cảnh giác của Sam, điều đó có nghĩa là chiến lược tối nay có thể cần phải điều chỉnh chút.
Nếu trực tiếp thảo luận về vai diễn hay diễn xuất, rất dễ biến khéo thành vụng, khiến Sam lại đề phòng, thậm chí phá hỏng ấn tượng tốt trước mắt, vậy nên, họ cần để lại ấn tượng, nhưng cần nhiều kỹ năng hơn.
Quay người, Anson và Edgar đến bên chỗ ngồi, ngồi đối diện Sam.
Anson không vội giới thiệu Edgar, mà lại nhìn Sam, "Đạo diễn, ngài có thói quen ăn uống gì không? Hay là muốn thử một vài thứ mới lạ?"
Sam có chút chần chừ.
Hắn thích những thứ mới lạ, thích nếm thử các món khác nhau, nhưng hắn không muốn điều này trở thành điểm yếu của mình, nên, bình thường vẫn luôn che giấu bản thân.
Với những người không quen Sam, họ còn coi Sam là một "người mắc chứng cưỡng chế", thích thói quen cố định, thích những thứ quen thuộc.
Vậy nên, lúc này hắn cần phải tiếp tục giữ hình tượng đó, hay là nên bước ra một bước?
Nhìn Anson, ôn hòa lại rạng rỡ, không có vẻ hung hăng dọa người, mà lại khiến người khác sinh hiếu kỳ, Sam lại nuốt nước miếng.
Sam nghĩ một lát, "Ngươi có gì?"
Anson cười, "Đối với đồ Trung Quốc, ta có chút hiểu biết."
Thật sự chỉ là "một chút"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận