Bàng Chi Đích Nữ
Bàng Chi Đích Nữ - Chương 93: Chương 93: (length: 16967)
Người thân thích hoặc có đau buồn mất mát, người khác rồi cũng sẽ quên.
Việc Thân Thị qua đời ngoài người nhà họ Thân và con cái nàng ra, những người còn lại trải qua hơn một tháng vẫn như cũ muốn làm gì thì làm cái đó. Ngay cả Từ thị cũng đã đáp ứng Đông An Hầu, muốn thay Phương Duy Xương tìm kế thất.
"Nhanh vậy sao?" Ngay cả Phương Nhã Tình đang mang thai cũng cảm thấy khó tin.
Mật Nương lắc đầu: "Chuyện này cũng bình thường thôi." Vì bản thân Từ thị cũng là làm vợ kế nên Mật Nương không nói hết lời, có người vợ vừa mới mất còn nằm trên giường bệnh, đã có người làm mối đến dạm hỏi.
Nói là để chiếu cố con nhỏ trong nhà, thật ra chẳng qua là tìm người chăm sóc bản thân mà thôi.
Từ thị cũng nói: "Con cứ an tâm dưỡng thai cho tốt, chuyện của đại ca con để ta lo. Cha con sẽ giúp nó mưu một chức quan thiên hộ, lại thêm thân phận con trai Hầu môn, ta định chọn trong số con gái quan lại cấp thấp, tốt nhất là võ tướng thế gia, đây cũng là ý của ca ca con."
Dù Phương Duy Xương khó có thể lật được sóng gió gì, hắn có bất mãn với Thân Thị, nhưng không thể không thừa nhận gia thế của Thân Thị giúp hắn rất nhiều. Hiện tại Thân Thị đã mất, Đông An Hầu lên kế hoạch để Từ thị tìm vợ kế cho Phương Duy Xương. Nếu theo ý của Từ thị, chắc chắn sẽ không tìm một cô nương tốt cho Phương Duy Xương, nhưng Phương Duy Ngạn lại nói rằng phải nối dõi tông đường, người phải ôn nhu hiền lành.
Từ thị nghe hiểu ý tứ trong đó, người trẻ tuổi có thể tự kiềm chế, vì công danh lợi lộc có thể ước thúc bản thân, vì vậy Phương Duy Xương không thích tranh đấu hậu viện, lại nguyện ý cho Thân Thị thể diện, ít khi nạp thiếp. Hiện tại Thân Thị không còn, hai di nương kia cũng chẳng còn tác dụng gì.
Nếu cưới một người vợ hiền lành rộng lượng, chẳng phải là muốn sắc đẹp có sắc đẹp hay sao? Một người vợ không có gia thế lại yếu đuối, chắc chắn không quản được Phương Duy Xương. Nếu ý chí kiên cường thì không sao, nhưng Phương Duy Xương đã bị ước thúc đủ nửa đời trước, nếu cưới một người vợ hoàn toàn không quản được hắn, thì chẳng khác gì thả hổ về rừng.
Huống hồ, cưới người hiền lành, Đông An Hầu cũng cảm thấy nàng làm mẹ kế sẽ dễ dàng hơn.
Gia chủ suy cho cùng vẫn coi trọng gia tộc và mong muốn mọi sự hưng thịnh.
Dù sao không phải chọn con dâu cho mình, Từ thị chỉ hỏi han xem cô nương kia tính tình có tốt không; càng mềm mỏng càng tốt, tướng mạo cũng không thể quá kém. Đương nhiên, nàng ra tay vô cùng hào phóng, ra dáng một Hầu phủ.
Không ngờ lại có một cô nương nhà Đô chỉ huy sứ rất phù hợp: "Cô nương kia sinh đoan trang, tính tình mềm mại, lại lo việc nhà, nữ công mọi thứ đều thành thạo, hiếm có là tuổi còn chưa quá nhỏ."
Đô chỉ huy sứ là quan tứ phẩm, coi như thống lĩnh quan thiên hộ, cũng có thực quyền.
Phương Duy Xương hiện tại phân biệt phải trái, đương nhiên không thể ngồi chờ chết, Từ thị thay hắn nói mối hôn sự này, hắn cũng sai người thân cận đi nghe ngóng, mọi người đều nói: "Là trưởng nữ Du chỉ huy sứ, sinh đẹp không nói, làm người lại hiền lành."
"Chiếu theo lời này thì không tệ." Phương Duy Xương hừ lạnh một tiếng.
Hắn không tin Từ thị tốt bụng như vậy.
Người kia nói: "Chỉ là Du chỉ huy sứ tuổi không còn trẻ, con trai còn nhỏ, e là không dùng được. Nói đi nói lại, tái giá chắc chắn không thể như vợ cả được."
Nếu thân phận Du gia quá cao quý, quá có thực lực, thì mấy đứa con của Thân Thị phải giải quyết thế nào.
Phương Duy Xương cũng cảm thấy có lý.
Mối hôn sự này cũng nhanh chóng được định xuống, người nhà họ Thân cũng đã gặp Du gia cô nương một lần, cho rằng nàng tính nết khiêm tốn mềm mại, cũng không ngừng gật đầu, nếu quá cường hãn xinh đẹp, giống như Mật Nương thì ngược lại khiến họ lo lắng.
Quá đẹp, rất dễ hấp dẫn người khác, tính tình quá cứng rắn, cháu ngoại trai của họ sẽ phải chịu khổ.
Trong phủ lại không có ai làm chủ cho cháu ngoại trai cháu ngoại gái của họ.
Về phần việc đưa cháu về, điều đó không thể xảy ra, Đông An Hầu cũng là tước vị hiển hách, sao có thể để Phương gia hài tử cho Thân gia.
Mà Thân gia là khoa cử nhân gia, tuy ăn sung mặc sướng, nhưng không thể so với Hầu phủ xa hoa lãng phí.
Thân gia đều nói tốt; Phương Duy Xương càng hài lòng.
Duy nhất cảm thấy khổ sở, có lẽ chỉ có tiểu Thân Thị và Vương Nương, tiểu Thân Thị nói với Vương Nương: "Ta hiện tại vô cùng may mắn vì nhà ta đã gả ta đến nhà các ngươi, bằng không cái chỗ Hầu phủ kia quá sâu."
Vương gia là gia đình quan nhỏ, dân cư đơn giản, nàng có thể làm chủ.
Tỷ tỷ Thân Thị gả đến nhà như vậy, tuy rằng bề ngoài ngăn nắp, nhưng thực tế từng bước kinh tâm.
Vương Nương rất thổn thức: "Vì cái tước vị kia, thật sự đáng giá không?"
"Ai bảo không đáng đâu. Từ thị thủ đoạn tàn nhẫn, cùng Nguyễn thị mẹ chồng nàng dâu hai người liên thủ, tỷ tỷ ta làm sao có thể không thua." Tiểu Thân Thị nhớ tới tỷ tỷ lại không nhịn được rơi lệ.
Điều duy nhất đáng mừng là Phương di nương và Lâm di nương, hai người này từ khi Thân Thị đi, không cần uống thuốc tránh thai, đều lặng lẽ dùng riêng tư xem bệnh bổ khí huyết, Lâm di nương hao tổn quá nhiều coi như sống đã là may mắn, Phương di nương còn có thể cứu chữa, lại sắp đến tết thì có tin vui.
Nàng lại không có suy nghĩ đối nghịch với chính thất, chỉ mong người mới mềm mại một chút, nàng có con trai, không, một cái nữ nhi, cũng là cốt nhục của nàng, ít ra không cô đơn.
Mật Nương biết tin vui của nàng, còn đưa không ít thuốc bổ đến, những thuốc bổ này đều là thượng đẳng, đủ để nàng điều trị thân thể, Phương di nương càng thêm cảm kích.
Đối với Mật Nương mà nói, ăn tết đồng nghĩa với việc lại phải bận rộn, huống chi trong nhà còn có Ông lão phu nhân, bà thích náo nhiệt, nếu đám hậu bối không làm chút gì náo nhiệt thì sẽ không hay.
Phương Duy Ngạn lại bận rộn nhiều việc, hắn kiêm nhiệm chức quan, nghe nói việc sắc phong tân sủng của hoàng đế, Trịnh chiêu viện, chính là do hắn soạn thảo thánh chỉ, văn từ tuyệt đẹp, hoàng thượng còn đặc biệt phong thưởng hắn.
"Những thứ này chỉ là ngoài mặt thôi, chủ yếu vẫn là thể diện."
Mật Nương cười nói: "Thật không ngờ Trịnh Đậu Nương nhanh như vậy đã thành chiêu viện, có nàng ta, ta thấy ngày của Phạm Đức Phi không dễ chịu rồi."
Trịnh Đậu Nương này có tâm cơ, có dung mạo, quan trọng nhất là có lòng "trung thành" với hoàng hậu, Thiên Tử loại người này cũng rất kỳ lạ, bản thân không có chân tâm, lại mong muốn người khác đối đãi chân thành với mình.
"Không phải chứ, Trịnh chiêu viện xuất thân cung nữ ——"
"Có hoàng thượng sủng ái, là cung nữ thì sao? Ngươi nhìn nương ngươi coi trọng ta, lúc trước cha ta vẫn chỉ là tiến sĩ thôi, ta vẫn như thường gả đến nhà các ngươi đấy thôi."
Nói đến đây, Mật Nương ngồi lên người hắn, Phương Duy Ngạn cảm thấy khó thở, Mật Nương ép hắn nói: "Ta hỏi ngươi, nếu ngươi gặp ta trước, nhưng cha mẹ ngươi đều không đồng ý, ngươi có cưới ta không?"
Phương Duy Ngạn đang định nói, Mật Nương véo tai hắn một cái: "Ăn nói thật dễ dàng."
"Sẽ cưới, thế nào cũng sẽ cưới Mật Nương ta về nhà." Phương Duy Ngạn ôm nàng.
【 Mật Nương ta 】 những lời này từ miệng Phương Duy Ngạn nói ra thật sự rất có ý nghĩa.
"Duy Ngạn ngoan."
Ăn tết, Mật Nương ôm Tiện Ca nhi về nhà mẹ đẻ, vốn ở Hầu phủ còn tốt, bởi vì Tiện Ca nhi ở Hầu phủ còn có các ca ca phía trên, Từ thị tuy yêu thương cháu trai, nhưng nàng còn có con nhỏ phải quản, Phương Nhã Tình mang thai, Phương Duy Quân hôn sự cũng đang trù bị, những việc này sẽ phân tán sự quan tâm của nàng.
Nhưng khi Tiện Ca nhi về đến nhà ngoại, đó chính là "chúng tinh phủng nguyệt" đích thực, hai đệ đệ đều đã lớn, ngay cả đệ út cũng đi học vỡ lòng, đều là trẻ lớn.
Định nhị nãi nãi ngoài miệng còn nói: "Trời lạnh thế này, có bị cóng mất đứa trẻ không?"
Phương Duy Ngạn cười nói: "Chúng con đều bọc cháu kín lắm rồi, ngài không biết đâu, thân mình cháu xương cốt tốt vô cùng, Mật Nương chăm sóc tốt."
Định nhị nãi nãi như có điều suy nghĩ nhìn con gái một chút, con gái mình như thế nào thì chính mình biết, thơ phú thì gắng gượng, chăm sóc con thì thuần túy là quỷ lười, nghe nói con rể còn bế con khéo hơn con gái mình.
Nhưng con rể thật là nhân nghĩa, trước mặt mọi người khen con gái.
Mật Nương lại không nghĩ nhiều như vậy, trở về nhà mẹ đẻ chính là sân nhà mình, Định nhị nãi nãi và Chu thị đều đến gần nói chuyện, Chu thị thấy Mật Nương liền nói cảm ơn: "Đa tạ cô gia, Thập Nhất ca của con thi đậu rồi, sang năm đầu xuân, chúng con sẽ phải đi nhậm chức."
Bởi vì Phương Duy Ngạn quen thuộc với Quốc Tử Giám Tế tửu và quan viên Lại bộ Khảo Công Ty, hắn đương nhiên có tuyệt chiêu đả thông quan hệ riêng, hơn nữa thủ đoạn rất cao siêu, mấy trăm lượng bạc liền giúp Nguyễn Thập Nhất mưu một chức quan, ngoại phóng đến Tuyền Châu làm thông phán.
Tuyền Châu khí hậu ôn hòa, lại là nơi thông thương, là một nơi tốt.
Mật Nương cười nói: "Thập Nhất tẩu nhất thiết đừng nói vậy, đều là người một nhà, vốn nên làm vậy mà. Cha con cũng nói với con hiện tại Thập Nhất ca làm việc lão luyện, sau này đi Tuyền Châu nhất định bay xa vạn dặm."
Lời này khiến Chu thị rất vui.
Bay xa vạn dặm, đây cũng là tâm nguyện của Nguyễn Thập Nhất, hắn tuy không đỗ đạt, nhưng vẫn có một lòng vì nước vì dân.
Định nhị nãi nãi ôm Tiện Ca nhi không buông tay, Mật Nương vội vàng nói: "Nương, thằng bé này nặng lắm, đều hơn chín tháng rồi, rất vừa tay, lúc trước con bế một đứa con gái tay đã muốn gãy rồi, vẫn là con phát hiện, hiện tại đều là mấy người thay nhau bế, mau đưa cháu cho con đi."
"Sao nuôi tốt thế?"
"Bởi vì chúng con đều đọc nhiều sách, kết hợp với thực tế để nuôi, bây giờ chúng con đã bắt đầu cho ăn dặm, rất nhiều người đều nói phải bú sữa đến hai tuổi, nhưng con thương lượng với Duy Ngạn, đợi cháu một tuổi sẽ cai sữa, từ từ cháu sẽ bắt đầu ăn cơm bình thường." Mật Nương cảm thấy chăm sóc con thật ra không khó, những phương pháp dân gian kia đều không hiệu quả, quan trọng nhất vẫn là cẩn thận.
Định nhị nãi nãi thấy con gái thao thao bất tuyệt, tức giận nói: "Bây giờ đến chúng ta cũng không bằng con biết nuôi con."
Mật Nương lè lưỡi.
Bên ngoài đám đàn ông đã uống rượu, Nguyễn Gia Định rất thích Phương Duy Ngạn, ông cũng không khỏi quan tâm đến chuyện nhà con rể: "Giản gia dạo này không yên ổn, việc hôn sự giữa nhà các con và Giản gia còn muốn tiếp tục không?"
Hoàng thượng muốn đề bạt Thôi Đề, dùng Trương tướng bất quá là muốn dùng thủ đoạn của hắn, nhưng là quá sắc bén được, liền cần một người ôn hòa.
Giản gia là thông gia của Trương tướng, lại là bạn bè, muốn nhổ bỏ căn cơ của Trương tướng, trước hết phải từ Giản gia hạ thủ, huống hồ Giản gia giàu có ai cũng biết.
Ngày thường mọi người nịnh bợ Giản phu nhân hà tiện, những lời khen tặng đó, theo hoàng đế thì năm nay quốc khố trống rỗng, sao Giản gia nhất cử lưỡng tiện.
Phụ nữ hậu trạch và những người không ở trong triều đình đương nhiên không rõ ràng, nhưng Nguyễn Gia Định bậc quan lại, chỉ cần gió lay là đã nhìn thấy sóng, ông vô cùng may mắn vì lúc trước con gái đã ngăn cản hai vợ chồng nhận người thân, bằng không, chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Phương Duy Ngạn gật đầu: "Việc hôn sự đã định từ lâu, nếu bội ước, người khác sẽ nghĩ sao?"
"Nhà các con thật là nhân nghĩa." Nguyễn Gia Định tự hỏi bản thân mình cũng không làm được như vậy.
Nhưng Phương Duy Ngạn nghĩ, lúc trước đính hôn Từ thị và Ông lão phu nhân đều rất hài lòng, nếu từ đầu đã thấy tốt, thì sau này đừng đổi ý, cái gọi là vợ chồng chẳng phải là như vậy sao! Nếu ai cũng bội bạc, thì trên đời này còn có ý nghĩa gì, sống cũng không có ý nghĩa.
Đương nhiên, hắn cũng không lo chuyện bao đồng, nếu Từ thị tự mình muốn lui thì hắn cũng không có cách nào.
Tóm lại tiền đồ và hôn nhân của đệ đệ, hắn có thể quản cũng có hạn.
Hiện tại sau khi Phương Duy Xương thành hôn, sẽ phải vào quân doanh, đây cũng là Đông An Hầu muốn đuổi trưởng tử đi, nhưng vẫn phải xem biểu hiện của Phương Duy Quân ra sao.
Ông tế hai người nâng ly cạn chén, đến cuối cùng, người một nhà đánh mạt chược, Mật Nương và Định nhị nãi nãi còn rủ Phương Duy Ngạn và Nguyễn Gia Định chơi cùng, Mật Nương ở bàn mạt chược này rất có kinh nghiệm.
"Tự Mạc, các con mặc kệ ra bài gì ta cũng sẽ không ù, ta nhất định phải tự mạc." Nguyễn Gia Định cảm giác mình có một bộ bài đẹp, rất vui.
Ở đây ai cũng khôn khéo, Mật Nương lặng lẽ nhìn nương mình, nương nàng hay ra bài xấu, mỗi một quân bài đều không ra gì, chẳng có quân nào nàng cần, Phương Duy Ngạn thì đa mưu túc trí, còn có vẻ biết tính bài, cha nàng thì vận may tốt, nhưng là đánh bừa.
Nàng nhìn nhìn bài, tự nhiên ra ù, một quân gà và một quân điều, Ù Nhị Điều.
Kết quả ra quân gà, nhưng phía dưới không ai ra quân gà cả, nếu ra quân gà, chẳng phải là có gian lận sao, điều cũng không được, lục điều dễ ù nhất.
"Hô, Gà." Mật Nương vẫn đánh ra.
Phương Duy Ngạn khẽ động tay, nhưng ho một tiếng: "Không cần."
Định nhị nãi nãi nhìn con rể một cái, cười cười: "Ta chạm một cái, Cửu Điều."
Cửu điều cũng xấu nốt, Nguyễn Gia Định thất vọng nói: "Thục Quân, bà ra bài thế này thì hỏng hết cả."
Định nhị nãi nãi giảo hoạt cười: "Đánh với các người, ta muốn thắng khó lắm, ta không làm sai là được."
Nguyễn Gia Định nhặt được quân Nhị Điều, hơi do dự, nhưng ông vẫn rất có máu cờ bạc, trực tiếp ném ra: "Nhị Điều."
Mật Nương cười ha ha: "Ù rồi đây, ta ù rồi đây."
Phương Duy Ngạn cũng vui vẻ theo, đưa hai mươi tiền cho nàng: "Mật Nương, cầm lấy đi."
"Cám ơn Duy Ngạn." Mật Nương vui vẻ lấy tiền bỏ vào hòm.
Chỉ có Nguyễn Gia Định lẩm bẩm, con rể sao không ù quân Gà, nếu con ù sớm thì ta đã không bị nã pháo rồi.
Nhưng tiếng lẩm bẩm của ông bị tiếng xáo bài át đi.
Tỉ như nhà Nguyễn vui vẻ, Giản gia lại là mây mù bao phủ, Giản phu nhân làm sao còn quản được sống chết của Giản Ngưng Sơ, nàng dù không tệ, nhưng dù sao không phải là cháu ruột của mình, Giản Nguyệt Hoa lại là bùn loãng trét không lên tường, huống hồ Trương gia tự thân khó bảo toàn.
Nàng đã biết kết cục của mình, nhưng gom góp nhiều tiền như vậy, đem nộp hết lên thì không thể.
Cách tốt nhất đương nhiên là thả vào của hồi môn của Giản Ngưng Sơ, nàng nhanh chóng gả đến Hầu phủ đi, Đông An Hầu năm đó thủ hộ quá hoàng đế, lại là tước vị cao quý, hoàng đế sẽ không dễ dàng động đến ông, huống hồ còn có Phương Duy Ngạn, tuy rằng căn cơ mỏng, nhưng vậy chậm rãi bộc lộ tài năng...
Nói chung Giản phu nhân không cam lòng đem tiền tài cho Giản Ngưng Sơ một người ngoài.
Ngay khi nàng tính toán, Giản Ngưng Sơ xảy ra chuyện, nàng theo mẹ kế đi đoạt đầu hương, mẹ kế mê tín, luôn tin vào điều này, người nhà tuy không nói, nhưng Giản Ngưng Sơ dường như cũng phát hiện ra điều gì đó.
Lúc xuống núi, xe ngựa hỏng, Giản Ngưng Sơ được thị tỳ đỡ xuống, không ngờ bị Hạ Đình Lan thấy được, hắn kinh diễm thoáng nhìn, lại thấy ngoại ô chỉ có vài người lác đác, lập tức thúc ngựa tiến lên.
"Tiểu thư sao lại ở đây?"
Giản Ngưng Sơ lập tức trốn sang một bên, Hạ Đình Lan không ngờ nàng lại giống Nguyễn thị như vậy, đang định lên tiếng, thì thấy một người mặc áo phi ngư phục lại gần.
Hạ Đình Lan vốn kiêu ngạo đều cười nói: "Cố chỉ huy sứ, hiếm khi gặp a."
Cố Vọng Thư lạnh lùng liếc Hạ Đình Lan: "Cẩm Y Vệ chúng ta đang làm công vụ, không biết Nam Bình Bá có gì chỉ giáo?"
Hạ Đình Lan vội nói: "Không có gì chỉ bảo, ta đi đây."
Cố Vọng Thư mày rậm nhập tấn, áo phi ngư phục đỏ mặc trên người hắn, chỉ cảm thấy uy nghiêm lạnh lẽo, lại vô cùng anh tuấn.
Giản Ngưng Sơ vội vàng tiến lên cảm tạ: "Đa tạ đại nhân cứu giúp."
Cố Vọng Thư lại nhíu mày, cũng không thèm nhìn Giản Ngưng Sơ một cái: "Ai rảnh cứu ngươi." Nói xong thúc ngựa đi.
Lưu lại Giản Ngưng Sơ vỗ vỗ ngực, những người này nàng không thể đụng vào một ai.
"Tiểu thư, xe ngựa sửa xong rồi."
"Tốt, chúng ta lên xe ngựa đi."
"Tiểu thư, vị Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ vừa nãy đẹp trai thật, còn đẹp hơn cả vị hôn phu tương lai nữa."
Nha hoàn líu ríu, Giản Ngưng Sơ nói: "Tai bay vạ gió."
Việc Thân Thị qua đời ngoài người nhà họ Thân và con cái nàng ra, những người còn lại trải qua hơn một tháng vẫn như cũ muốn làm gì thì làm cái đó. Ngay cả Từ thị cũng đã đáp ứng Đông An Hầu, muốn thay Phương Duy Xương tìm kế thất.
"Nhanh vậy sao?" Ngay cả Phương Nhã Tình đang mang thai cũng cảm thấy khó tin.
Mật Nương lắc đầu: "Chuyện này cũng bình thường thôi." Vì bản thân Từ thị cũng là làm vợ kế nên Mật Nương không nói hết lời, có người vợ vừa mới mất còn nằm trên giường bệnh, đã có người làm mối đến dạm hỏi.
Nói là để chiếu cố con nhỏ trong nhà, thật ra chẳng qua là tìm người chăm sóc bản thân mà thôi.
Từ thị cũng nói: "Con cứ an tâm dưỡng thai cho tốt, chuyện của đại ca con để ta lo. Cha con sẽ giúp nó mưu một chức quan thiên hộ, lại thêm thân phận con trai Hầu môn, ta định chọn trong số con gái quan lại cấp thấp, tốt nhất là võ tướng thế gia, đây cũng là ý của ca ca con."
Dù Phương Duy Xương khó có thể lật được sóng gió gì, hắn có bất mãn với Thân Thị, nhưng không thể không thừa nhận gia thế của Thân Thị giúp hắn rất nhiều. Hiện tại Thân Thị đã mất, Đông An Hầu lên kế hoạch để Từ thị tìm vợ kế cho Phương Duy Xương. Nếu theo ý của Từ thị, chắc chắn sẽ không tìm một cô nương tốt cho Phương Duy Xương, nhưng Phương Duy Ngạn lại nói rằng phải nối dõi tông đường, người phải ôn nhu hiền lành.
Từ thị nghe hiểu ý tứ trong đó, người trẻ tuổi có thể tự kiềm chế, vì công danh lợi lộc có thể ước thúc bản thân, vì vậy Phương Duy Xương không thích tranh đấu hậu viện, lại nguyện ý cho Thân Thị thể diện, ít khi nạp thiếp. Hiện tại Thân Thị không còn, hai di nương kia cũng chẳng còn tác dụng gì.
Nếu cưới một người vợ hiền lành rộng lượng, chẳng phải là muốn sắc đẹp có sắc đẹp hay sao? Một người vợ không có gia thế lại yếu đuối, chắc chắn không quản được Phương Duy Xương. Nếu ý chí kiên cường thì không sao, nhưng Phương Duy Xương đã bị ước thúc đủ nửa đời trước, nếu cưới một người vợ hoàn toàn không quản được hắn, thì chẳng khác gì thả hổ về rừng.
Huống hồ, cưới người hiền lành, Đông An Hầu cũng cảm thấy nàng làm mẹ kế sẽ dễ dàng hơn.
Gia chủ suy cho cùng vẫn coi trọng gia tộc và mong muốn mọi sự hưng thịnh.
Dù sao không phải chọn con dâu cho mình, Từ thị chỉ hỏi han xem cô nương kia tính tình có tốt không; càng mềm mỏng càng tốt, tướng mạo cũng không thể quá kém. Đương nhiên, nàng ra tay vô cùng hào phóng, ra dáng một Hầu phủ.
Không ngờ lại có một cô nương nhà Đô chỉ huy sứ rất phù hợp: "Cô nương kia sinh đoan trang, tính tình mềm mại, lại lo việc nhà, nữ công mọi thứ đều thành thạo, hiếm có là tuổi còn chưa quá nhỏ."
Đô chỉ huy sứ là quan tứ phẩm, coi như thống lĩnh quan thiên hộ, cũng có thực quyền.
Phương Duy Xương hiện tại phân biệt phải trái, đương nhiên không thể ngồi chờ chết, Từ thị thay hắn nói mối hôn sự này, hắn cũng sai người thân cận đi nghe ngóng, mọi người đều nói: "Là trưởng nữ Du chỉ huy sứ, sinh đẹp không nói, làm người lại hiền lành."
"Chiếu theo lời này thì không tệ." Phương Duy Xương hừ lạnh một tiếng.
Hắn không tin Từ thị tốt bụng như vậy.
Người kia nói: "Chỉ là Du chỉ huy sứ tuổi không còn trẻ, con trai còn nhỏ, e là không dùng được. Nói đi nói lại, tái giá chắc chắn không thể như vợ cả được."
Nếu thân phận Du gia quá cao quý, quá có thực lực, thì mấy đứa con của Thân Thị phải giải quyết thế nào.
Phương Duy Xương cũng cảm thấy có lý.
Mối hôn sự này cũng nhanh chóng được định xuống, người nhà họ Thân cũng đã gặp Du gia cô nương một lần, cho rằng nàng tính nết khiêm tốn mềm mại, cũng không ngừng gật đầu, nếu quá cường hãn xinh đẹp, giống như Mật Nương thì ngược lại khiến họ lo lắng.
Quá đẹp, rất dễ hấp dẫn người khác, tính tình quá cứng rắn, cháu ngoại trai của họ sẽ phải chịu khổ.
Trong phủ lại không có ai làm chủ cho cháu ngoại trai cháu ngoại gái của họ.
Về phần việc đưa cháu về, điều đó không thể xảy ra, Đông An Hầu cũng là tước vị hiển hách, sao có thể để Phương gia hài tử cho Thân gia.
Mà Thân gia là khoa cử nhân gia, tuy ăn sung mặc sướng, nhưng không thể so với Hầu phủ xa hoa lãng phí.
Thân gia đều nói tốt; Phương Duy Xương càng hài lòng.
Duy nhất cảm thấy khổ sở, có lẽ chỉ có tiểu Thân Thị và Vương Nương, tiểu Thân Thị nói với Vương Nương: "Ta hiện tại vô cùng may mắn vì nhà ta đã gả ta đến nhà các ngươi, bằng không cái chỗ Hầu phủ kia quá sâu."
Vương gia là gia đình quan nhỏ, dân cư đơn giản, nàng có thể làm chủ.
Tỷ tỷ Thân Thị gả đến nhà như vậy, tuy rằng bề ngoài ngăn nắp, nhưng thực tế từng bước kinh tâm.
Vương Nương rất thổn thức: "Vì cái tước vị kia, thật sự đáng giá không?"
"Ai bảo không đáng đâu. Từ thị thủ đoạn tàn nhẫn, cùng Nguyễn thị mẹ chồng nàng dâu hai người liên thủ, tỷ tỷ ta làm sao có thể không thua." Tiểu Thân Thị nhớ tới tỷ tỷ lại không nhịn được rơi lệ.
Điều duy nhất đáng mừng là Phương di nương và Lâm di nương, hai người này từ khi Thân Thị đi, không cần uống thuốc tránh thai, đều lặng lẽ dùng riêng tư xem bệnh bổ khí huyết, Lâm di nương hao tổn quá nhiều coi như sống đã là may mắn, Phương di nương còn có thể cứu chữa, lại sắp đến tết thì có tin vui.
Nàng lại không có suy nghĩ đối nghịch với chính thất, chỉ mong người mới mềm mại một chút, nàng có con trai, không, một cái nữ nhi, cũng là cốt nhục của nàng, ít ra không cô đơn.
Mật Nương biết tin vui của nàng, còn đưa không ít thuốc bổ đến, những thuốc bổ này đều là thượng đẳng, đủ để nàng điều trị thân thể, Phương di nương càng thêm cảm kích.
Đối với Mật Nương mà nói, ăn tết đồng nghĩa với việc lại phải bận rộn, huống chi trong nhà còn có Ông lão phu nhân, bà thích náo nhiệt, nếu đám hậu bối không làm chút gì náo nhiệt thì sẽ không hay.
Phương Duy Ngạn lại bận rộn nhiều việc, hắn kiêm nhiệm chức quan, nghe nói việc sắc phong tân sủng của hoàng đế, Trịnh chiêu viện, chính là do hắn soạn thảo thánh chỉ, văn từ tuyệt đẹp, hoàng thượng còn đặc biệt phong thưởng hắn.
"Những thứ này chỉ là ngoài mặt thôi, chủ yếu vẫn là thể diện."
Mật Nương cười nói: "Thật không ngờ Trịnh Đậu Nương nhanh như vậy đã thành chiêu viện, có nàng ta, ta thấy ngày của Phạm Đức Phi không dễ chịu rồi."
Trịnh Đậu Nương này có tâm cơ, có dung mạo, quan trọng nhất là có lòng "trung thành" với hoàng hậu, Thiên Tử loại người này cũng rất kỳ lạ, bản thân không có chân tâm, lại mong muốn người khác đối đãi chân thành với mình.
"Không phải chứ, Trịnh chiêu viện xuất thân cung nữ ——"
"Có hoàng thượng sủng ái, là cung nữ thì sao? Ngươi nhìn nương ngươi coi trọng ta, lúc trước cha ta vẫn chỉ là tiến sĩ thôi, ta vẫn như thường gả đến nhà các ngươi đấy thôi."
Nói đến đây, Mật Nương ngồi lên người hắn, Phương Duy Ngạn cảm thấy khó thở, Mật Nương ép hắn nói: "Ta hỏi ngươi, nếu ngươi gặp ta trước, nhưng cha mẹ ngươi đều không đồng ý, ngươi có cưới ta không?"
Phương Duy Ngạn đang định nói, Mật Nương véo tai hắn một cái: "Ăn nói thật dễ dàng."
"Sẽ cưới, thế nào cũng sẽ cưới Mật Nương ta về nhà." Phương Duy Ngạn ôm nàng.
【 Mật Nương ta 】 những lời này từ miệng Phương Duy Ngạn nói ra thật sự rất có ý nghĩa.
"Duy Ngạn ngoan."
Ăn tết, Mật Nương ôm Tiện Ca nhi về nhà mẹ đẻ, vốn ở Hầu phủ còn tốt, bởi vì Tiện Ca nhi ở Hầu phủ còn có các ca ca phía trên, Từ thị tuy yêu thương cháu trai, nhưng nàng còn có con nhỏ phải quản, Phương Nhã Tình mang thai, Phương Duy Quân hôn sự cũng đang trù bị, những việc này sẽ phân tán sự quan tâm của nàng.
Nhưng khi Tiện Ca nhi về đến nhà ngoại, đó chính là "chúng tinh phủng nguyệt" đích thực, hai đệ đệ đều đã lớn, ngay cả đệ út cũng đi học vỡ lòng, đều là trẻ lớn.
Định nhị nãi nãi ngoài miệng còn nói: "Trời lạnh thế này, có bị cóng mất đứa trẻ không?"
Phương Duy Ngạn cười nói: "Chúng con đều bọc cháu kín lắm rồi, ngài không biết đâu, thân mình cháu xương cốt tốt vô cùng, Mật Nương chăm sóc tốt."
Định nhị nãi nãi như có điều suy nghĩ nhìn con gái một chút, con gái mình như thế nào thì chính mình biết, thơ phú thì gắng gượng, chăm sóc con thì thuần túy là quỷ lười, nghe nói con rể còn bế con khéo hơn con gái mình.
Nhưng con rể thật là nhân nghĩa, trước mặt mọi người khen con gái.
Mật Nương lại không nghĩ nhiều như vậy, trở về nhà mẹ đẻ chính là sân nhà mình, Định nhị nãi nãi và Chu thị đều đến gần nói chuyện, Chu thị thấy Mật Nương liền nói cảm ơn: "Đa tạ cô gia, Thập Nhất ca của con thi đậu rồi, sang năm đầu xuân, chúng con sẽ phải đi nhậm chức."
Bởi vì Phương Duy Ngạn quen thuộc với Quốc Tử Giám Tế tửu và quan viên Lại bộ Khảo Công Ty, hắn đương nhiên có tuyệt chiêu đả thông quan hệ riêng, hơn nữa thủ đoạn rất cao siêu, mấy trăm lượng bạc liền giúp Nguyễn Thập Nhất mưu một chức quan, ngoại phóng đến Tuyền Châu làm thông phán.
Tuyền Châu khí hậu ôn hòa, lại là nơi thông thương, là một nơi tốt.
Mật Nương cười nói: "Thập Nhất tẩu nhất thiết đừng nói vậy, đều là người một nhà, vốn nên làm vậy mà. Cha con cũng nói với con hiện tại Thập Nhất ca làm việc lão luyện, sau này đi Tuyền Châu nhất định bay xa vạn dặm."
Lời này khiến Chu thị rất vui.
Bay xa vạn dặm, đây cũng là tâm nguyện của Nguyễn Thập Nhất, hắn tuy không đỗ đạt, nhưng vẫn có một lòng vì nước vì dân.
Định nhị nãi nãi ôm Tiện Ca nhi không buông tay, Mật Nương vội vàng nói: "Nương, thằng bé này nặng lắm, đều hơn chín tháng rồi, rất vừa tay, lúc trước con bế một đứa con gái tay đã muốn gãy rồi, vẫn là con phát hiện, hiện tại đều là mấy người thay nhau bế, mau đưa cháu cho con đi."
"Sao nuôi tốt thế?"
"Bởi vì chúng con đều đọc nhiều sách, kết hợp với thực tế để nuôi, bây giờ chúng con đã bắt đầu cho ăn dặm, rất nhiều người đều nói phải bú sữa đến hai tuổi, nhưng con thương lượng với Duy Ngạn, đợi cháu một tuổi sẽ cai sữa, từ từ cháu sẽ bắt đầu ăn cơm bình thường." Mật Nương cảm thấy chăm sóc con thật ra không khó, những phương pháp dân gian kia đều không hiệu quả, quan trọng nhất vẫn là cẩn thận.
Định nhị nãi nãi thấy con gái thao thao bất tuyệt, tức giận nói: "Bây giờ đến chúng ta cũng không bằng con biết nuôi con."
Mật Nương lè lưỡi.
Bên ngoài đám đàn ông đã uống rượu, Nguyễn Gia Định rất thích Phương Duy Ngạn, ông cũng không khỏi quan tâm đến chuyện nhà con rể: "Giản gia dạo này không yên ổn, việc hôn sự giữa nhà các con và Giản gia còn muốn tiếp tục không?"
Hoàng thượng muốn đề bạt Thôi Đề, dùng Trương tướng bất quá là muốn dùng thủ đoạn của hắn, nhưng là quá sắc bén được, liền cần một người ôn hòa.
Giản gia là thông gia của Trương tướng, lại là bạn bè, muốn nhổ bỏ căn cơ của Trương tướng, trước hết phải từ Giản gia hạ thủ, huống hồ Giản gia giàu có ai cũng biết.
Ngày thường mọi người nịnh bợ Giản phu nhân hà tiện, những lời khen tặng đó, theo hoàng đế thì năm nay quốc khố trống rỗng, sao Giản gia nhất cử lưỡng tiện.
Phụ nữ hậu trạch và những người không ở trong triều đình đương nhiên không rõ ràng, nhưng Nguyễn Gia Định bậc quan lại, chỉ cần gió lay là đã nhìn thấy sóng, ông vô cùng may mắn vì lúc trước con gái đã ngăn cản hai vợ chồng nhận người thân, bằng không, chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Phương Duy Ngạn gật đầu: "Việc hôn sự đã định từ lâu, nếu bội ước, người khác sẽ nghĩ sao?"
"Nhà các con thật là nhân nghĩa." Nguyễn Gia Định tự hỏi bản thân mình cũng không làm được như vậy.
Nhưng Phương Duy Ngạn nghĩ, lúc trước đính hôn Từ thị và Ông lão phu nhân đều rất hài lòng, nếu từ đầu đã thấy tốt, thì sau này đừng đổi ý, cái gọi là vợ chồng chẳng phải là như vậy sao! Nếu ai cũng bội bạc, thì trên đời này còn có ý nghĩa gì, sống cũng không có ý nghĩa.
Đương nhiên, hắn cũng không lo chuyện bao đồng, nếu Từ thị tự mình muốn lui thì hắn cũng không có cách nào.
Tóm lại tiền đồ và hôn nhân của đệ đệ, hắn có thể quản cũng có hạn.
Hiện tại sau khi Phương Duy Xương thành hôn, sẽ phải vào quân doanh, đây cũng là Đông An Hầu muốn đuổi trưởng tử đi, nhưng vẫn phải xem biểu hiện của Phương Duy Quân ra sao.
Ông tế hai người nâng ly cạn chén, đến cuối cùng, người một nhà đánh mạt chược, Mật Nương và Định nhị nãi nãi còn rủ Phương Duy Ngạn và Nguyễn Gia Định chơi cùng, Mật Nương ở bàn mạt chược này rất có kinh nghiệm.
"Tự Mạc, các con mặc kệ ra bài gì ta cũng sẽ không ù, ta nhất định phải tự mạc." Nguyễn Gia Định cảm giác mình có một bộ bài đẹp, rất vui.
Ở đây ai cũng khôn khéo, Mật Nương lặng lẽ nhìn nương mình, nương nàng hay ra bài xấu, mỗi một quân bài đều không ra gì, chẳng có quân nào nàng cần, Phương Duy Ngạn thì đa mưu túc trí, còn có vẻ biết tính bài, cha nàng thì vận may tốt, nhưng là đánh bừa.
Nàng nhìn nhìn bài, tự nhiên ra ù, một quân gà và một quân điều, Ù Nhị Điều.
Kết quả ra quân gà, nhưng phía dưới không ai ra quân gà cả, nếu ra quân gà, chẳng phải là có gian lận sao, điều cũng không được, lục điều dễ ù nhất.
"Hô, Gà." Mật Nương vẫn đánh ra.
Phương Duy Ngạn khẽ động tay, nhưng ho một tiếng: "Không cần."
Định nhị nãi nãi nhìn con rể một cái, cười cười: "Ta chạm một cái, Cửu Điều."
Cửu điều cũng xấu nốt, Nguyễn Gia Định thất vọng nói: "Thục Quân, bà ra bài thế này thì hỏng hết cả."
Định nhị nãi nãi giảo hoạt cười: "Đánh với các người, ta muốn thắng khó lắm, ta không làm sai là được."
Nguyễn Gia Định nhặt được quân Nhị Điều, hơi do dự, nhưng ông vẫn rất có máu cờ bạc, trực tiếp ném ra: "Nhị Điều."
Mật Nương cười ha ha: "Ù rồi đây, ta ù rồi đây."
Phương Duy Ngạn cũng vui vẻ theo, đưa hai mươi tiền cho nàng: "Mật Nương, cầm lấy đi."
"Cám ơn Duy Ngạn." Mật Nương vui vẻ lấy tiền bỏ vào hòm.
Chỉ có Nguyễn Gia Định lẩm bẩm, con rể sao không ù quân Gà, nếu con ù sớm thì ta đã không bị nã pháo rồi.
Nhưng tiếng lẩm bẩm của ông bị tiếng xáo bài át đi.
Tỉ như nhà Nguyễn vui vẻ, Giản gia lại là mây mù bao phủ, Giản phu nhân làm sao còn quản được sống chết của Giản Ngưng Sơ, nàng dù không tệ, nhưng dù sao không phải là cháu ruột của mình, Giản Nguyệt Hoa lại là bùn loãng trét không lên tường, huống hồ Trương gia tự thân khó bảo toàn.
Nàng đã biết kết cục của mình, nhưng gom góp nhiều tiền như vậy, đem nộp hết lên thì không thể.
Cách tốt nhất đương nhiên là thả vào của hồi môn của Giản Ngưng Sơ, nàng nhanh chóng gả đến Hầu phủ đi, Đông An Hầu năm đó thủ hộ quá hoàng đế, lại là tước vị cao quý, hoàng đế sẽ không dễ dàng động đến ông, huống hồ còn có Phương Duy Ngạn, tuy rằng căn cơ mỏng, nhưng vậy chậm rãi bộc lộ tài năng...
Nói chung Giản phu nhân không cam lòng đem tiền tài cho Giản Ngưng Sơ một người ngoài.
Ngay khi nàng tính toán, Giản Ngưng Sơ xảy ra chuyện, nàng theo mẹ kế đi đoạt đầu hương, mẹ kế mê tín, luôn tin vào điều này, người nhà tuy không nói, nhưng Giản Ngưng Sơ dường như cũng phát hiện ra điều gì đó.
Lúc xuống núi, xe ngựa hỏng, Giản Ngưng Sơ được thị tỳ đỡ xuống, không ngờ bị Hạ Đình Lan thấy được, hắn kinh diễm thoáng nhìn, lại thấy ngoại ô chỉ có vài người lác đác, lập tức thúc ngựa tiến lên.
"Tiểu thư sao lại ở đây?"
Giản Ngưng Sơ lập tức trốn sang một bên, Hạ Đình Lan không ngờ nàng lại giống Nguyễn thị như vậy, đang định lên tiếng, thì thấy một người mặc áo phi ngư phục lại gần.
Hạ Đình Lan vốn kiêu ngạo đều cười nói: "Cố chỉ huy sứ, hiếm khi gặp a."
Cố Vọng Thư lạnh lùng liếc Hạ Đình Lan: "Cẩm Y Vệ chúng ta đang làm công vụ, không biết Nam Bình Bá có gì chỉ giáo?"
Hạ Đình Lan vội nói: "Không có gì chỉ bảo, ta đi đây."
Cố Vọng Thư mày rậm nhập tấn, áo phi ngư phục đỏ mặc trên người hắn, chỉ cảm thấy uy nghiêm lạnh lẽo, lại vô cùng anh tuấn.
Giản Ngưng Sơ vội vàng tiến lên cảm tạ: "Đa tạ đại nhân cứu giúp."
Cố Vọng Thư lại nhíu mày, cũng không thèm nhìn Giản Ngưng Sơ một cái: "Ai rảnh cứu ngươi." Nói xong thúc ngựa đi.
Lưu lại Giản Ngưng Sơ vỗ vỗ ngực, những người này nàng không thể đụng vào một ai.
"Tiểu thư, xe ngựa sửa xong rồi."
"Tốt, chúng ta lên xe ngựa đi."
"Tiểu thư, vị Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ vừa nãy đẹp trai thật, còn đẹp hơn cả vị hôn phu tương lai nữa."
Nha hoàn líu ríu, Giản Ngưng Sơ nói: "Tai bay vạ gió."
Bạn cần đăng nhập để bình luận