Bàng Chi Đích Nữ
Bàng Chi Đích Nữ - Chương 46: Chương 46: (length: 25948)
Mật Nương vừa về đến, Phạm Ngọc Chân vẫn chưa trở lại. Tử Tô vội vàng nói với Mật Nương: "Phạm cô nương cùng Hoàng hậu nương nương đi ngự hoa viên giải sầu rồi. Nương nương vốn định sai người đến hỏi ý kiến ngài, nhưng chúng ta nói ngài đang thêu thùa may vá, không tiện ra ngoài, nên nương nương chỉ dẫn Phạm cô nương đi."
Tử Tô vừa nói vừa có chút ấm ức. Tiểu thư đối với Hoàng hậu thật sự có phần không để bụng. Cứ nhìn Phạm cô nương kia kìa, mới thật sự hiểu chuyện, tiểu thư quá không màng danh lợi rồi.
Mật Nương biết bọn nha đầu bất bình. Nàng và Phạm Ngọc Chân đều cùng nhau vào cung, nhưng Phạm Ngọc Chân đã có thể cùng Hoàng hậu đi ngự hoa viên, lại còn thân mật hơn, còn nàng thì quan hệ xa cách, gần như không có cảm giác tồn tại.
Phải biết rằng Phạm cô nương là biểu cô nương ruột thịt của Nguyễn gia, nhưng cô nương nhà người ta dù sao cũng mang họ Nguyễn, đây mới là người nhà!
Một lúc lâu sau, Phạm Ngọc Chân mới từ bên ngoài trở về. Nàng vốn là một cô nương thanh lãnh, ngày thường mang một vẻ cao ngạo, không dễ tiếp cận.
Hiện tại lại đầy mặt rạng rỡ, giấu không nổi niềm vui sướng, vừa nhìn đã biết có chuyện tốt.
Nhưng Phạm Ngọc Chân cũng biết giữ ý tứ, chỉ nhạt nhẽo hỏi Mật Nương vài câu, hỏi nàng đang làm gì, Mật Nương cũng không có ý định tìm hiểu.
Đúng lúc Thanh Phân nghe nói Hoàng hậu đã về, lại muốn hầu hạ cận kề. Nàng vốn đang tìm lý do để Mật Nương trở về, chính không biết mở lời thế nào, không ngờ cơ hội lại đến.
Vừa hay Lưu Tô và Trịnh Đậu Nương đang oán giận: "Nương nương hảo tâm mang Phạm cô nương ra ngoài, nàng thì hay rồi, ngày thường thì cứ rụt rè, không ngờ hoàng thượng nói với nàng vài câu, nàng đã choáng váng đầu óc."
Trịnh Đậu Nương cười nói: "Thôi đi, ngươi đừng nói nữa, nương nương không cho chúng ta nói vậy. Huống hồ, Phạm cô nương với nương nương nhà ta vẫn là thân thích."
"Nếu thật sự coi nương nương nhà ta là tỷ tỷ, thì nên giống Ngũ cô nương, đừng mưu toan nhúng chàm tỷ phu."
Thanh Phân ở bên vội vàng nói: "Lưu Tô, ngươi xem, người với người sao lại khác nhau thế? Mấy người bên cạnh Nguyễn cô nương đều nói nàng nhớ nhà, còn nói sợ nhà chồng trách tội không đi thỉnh an này nọ. Bản thân nàng cũng muốn về, còn Phạm cô nương thì ngược lại, vui vẻ chịu đựng."
"Ồ, vậy à? Nguyễn cô nương muốn về nhà hả?"
Chuyện này thật không ngờ, bởi vì Nguyễn Mật Nương dù không bó chân, nhưng dung mạo lại tuyệt thế phong hoa, ngay cả Thôi quý phi sủng quan lục cung cũng không sánh bằng. Phạm Ngọc Chân ở trước mặt nàng có vẻ không được phóng khoáng, chỉ có Hoàng hậu nương nương tuy rằng khí độ hơn người, nhưng xét về vẻ kiều diễm ướt át, tao nhã vô song thì vẫn kém Nguyễn cô nương này.
Huống hồ, cha nàng là lưỡng bảng tiến sĩ, nghe nói quan hệ rất tốt với Lại bộ thị lang. Đường quan lộ của ông đang thuận lợi, bên dưới còn có hai người em trai, có thể nói nếu nàng tiến cung, chỉ cần được sủng ái, thì ngoài cung đã có người nâng đỡ.
Mà dáng vẻ của nàng, xem ra cũng dễ nuôi. Nếu nàng có thai, với thân phận của nàng e rằng sẽ được phong chủ vị.
Nếu nàng là con gái võ quan thì còn dễ nói, đằng này nàng là con gái quan văn, hoàng thượng có lẽ sẽ không phong cái tu viện gì, e rằng phong phi cũng sắp đến nơi.
Như vậy, cho dù nàng tiến cung, uy hiếp lớn nhất lại chính là Hoàng hậu nương nương.
Nguyễn gia đến lúc đó sẽ ủng hộ hoàng hậu không có con, hay là ủng hộ phi tần có sủng ái và có hoàng tử? Chuyện này rất khó nói.
Thanh Phân thấy biểu hiện của Lưu Tô đã dịu đi, bèn nói thêm: "Đúng đấy, còn hỏi ta bao giờ có thể về, nàng muốn về ăn tết. Ta bảo hiện giờ nương nương dù có biết, cũng phải đến chỗ Thôi quý phi xin phép mới được cấp bài tử ra về, không dễ dàng gì mới trấn an được nàng."
Lưu Tô không khỏi nói: "Cũng không nhất thiết phải đến chỗ Thôi quý phi nói, nương nương nhà ta dù sao cũng là hoàng hậu, đưa muội tử ra cung, ai dám nói gì."
"Như vậy không ổn lắm..." Thanh Phân kéo tay áo Lưu Tô: "Nhỡ Thôi quý phi biết thì không hay."
Vừa nghe đến Thôi quý phi, Lưu Tô liền nói: "Sợ gì nàng ta, hoàng thượng hôm nay đối đãi nương nương chúng ta kính trọng lắm, ta không tin nàng ta dám mạo phạm trong cung."
Thanh Phân gật đầu: "Vậy chúng ta cùng nhau nói với nương nương, sáng mai sẽ đưa nàng về nhà, chậm trễ nữa là đến tết mất. Nếu như đến tết, hoàng thượng muốn tới, thì không hay lắm."
Nếu Nguyễn Mật Nương ở lại, chuyện càng thêm lớn. Phạm Ngọc Chân thi văn đều tốt, thanh tao nhẹ nhàng như u lan, đã từng đối đáp với hoàng thượng. Nay lại thêm Nguyễn Mật Nương, Hoàng hậu thật sự không còn chỗ đứng nào, chẳng khác nào thành người mai mối.
Trong cung thường ăn tối rất sớm, đồ ăn ở chỗ Hoàng hậu cũng không tệ, chỉ là Mật Nương nhớ món ăn mẹ nàng nấu, còn cả chỗ Phương Duy Ngạn, không biết hắn nghĩ cách gì để nàng ra ngoài.
Phạm Ngọc Chân lại có chút không nuốt nổi. Quốc công phủ ăn uống mười phần tinh xảo, cháo tổ yến uống như nước, còn trong cung đến trứng gà cũng là đồ hiếm.
Bọn họ ăn đồ ăn không tệ là nhờ ở chỗ Hoàng hậu, dù là vậy, Phạm Ngọc Chân vẫn thấy không ngon bằng ở Công phủ.
Nhưng Công phủ có được như vậy là nhờ tích lũy của nhiều đời, hơn nữa còn là một môn nhị công. Phạm Ngọc Chân cũng biết quý phủ của họ nhìn bề ngoài thì ngăn nắp, nhưng chỉ vài năm nữa thôi, e rằng thu không đủ chi.
Nguyễn lão phu nhân thương nàng vô cùng, chi phí của nàng đều xấp xỉ với Nguyễn lão phu nhân. Ở trong cung thế này nàng có chút không quen.
Ăn xong bữa tối, Mật Nương u ám thở dài: "Cha mẹ ta chắc đang sắm sửa đồ tết ở nhà."
Phạm Ngọc Chân không có cảm xúc gì với chuyện này. Nàng được đối đãi tốt ở Nguyễn gia, nhưng vẫn là người mang họ khác, người họ khác không thể cúng tổ tiên.
Cho nên mỗi lần đến tết là nàng lại đau lòng, náo nhiệt là của người ta, có liên quan gì đến nàng đâu!
Trong cung ngược lại mọi người đều như nhau, đều là những người đáng thương.
Cho nên nàng an ủi Mật Nương: "Ngươi cũng đừng quá nhớ nhà. Trong cung tuy nhiều quy củ, nhưng chúng ta lớn lên rồi, sau này cũng không thể ở nhà cả đời được."
Mật Nương nghe giọng nàng, cảm giác nàng hiện giờ không còn coi cung là hồng thủy mãnh thú nữa.
Hôm qua nàng nói chuyện với Phạm Ngọc Chân, nàng vẫn còn do dự. Vừa sợ bị tuẫn táng, lại vừa thấy Hoàng hậu rất tốt. Tuổi tác nàng cũng lớn, trở về ngoại tổ mẫu chưa chắc đã cho nàng một mối hôn nhân tốt, nên nàng do dự.
Hôm nay thái độ có chút kỳ lạ.
Mật Nương cười nói: "Ừ, ngươi nói đúng. À phải rồi, nghe nói các ngươi đi ngự hoa viên, thế nào, ra khỏi cung có phải đều tiền hô hậu ủng không?"
Phạm Ngọc Chân thấy buồn cười: "Nương nương luôn giản dị kiềm chế, chủ động giảm bớt lệ nghi của mình, nhưng ngươi nói đúng, quả thật phô trương rất lớn."
Về chuyện gặp Hoàng thượng, nàng không nói. Dù sao nếu Mật Nương cùng nàng ở lại, nàng sẽ có một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.
Nếu không ở lại, rời khỏi cung, nàng sẽ giữ chuyện hôm nay trong lòng, sẽ không cho ai biết.
Hoàng thượng thật tuấn tú, bác học đa tài, ngay cả điển cố lạ mà nàng tùy ý nói ra cũng biết, lại cần chính yêu dân, còn đặc biệt giống một đứa trẻ.
Muốn đi xử lý chính sự, còn nũng nịu với Hoàng hậu không muốn đi.
Phạm Ngọc Chân cả đời chưa gặp được người như vậy, chỉ cảm thấy nói thêm với hắn một câu, tim nàng đập thình thịch như muốn bay ra ngoài.
Nàng muốn giữ bí mật này mãi mãi.
Thậm chí nàng còn may mắn nghĩ, với phẩm chất của Hoàng thượng, tuyệt đối sẽ không bắt phi tần tuẫn táng.
Mật Nương thấy nàng trầm ngâm, biết nàng hôm nay đã gặp hoàng đế. Phạm Ngọc Chân tuy không nói, nhưng mấy nha đầu bên cạnh nàng không phải câm như hến.
Nhất là chuyện tùy giá trong cung không phải là chuyện nhỏ, ai nói nhiều với hoàng thượng vài câu, được ban thưởng gì, đều có người tung hô.
Xem bộ dạng này của Phạm Ngọc Chân, e rằng đã bị hoàng đế hấp dẫn.
Người ta thường cảm thấy mình đặc biệt, chẳng ai nhìn tấm gương Lệ Thục viện ở ngay trước mặt.
Nàng ta cũng từ nhạc kỹ nữ lên làm hậu phi, còn được ban thụy hiệu Lệ, chắc hẳn từng được sủng ái, nhưng cái chết của nàng chưa từng gây sóng gió gì.
Thôi quý phi vẫn sủng, chỉ là làm mọi người ý thức được Thôi quý phi càng được sủng ái hơn thôi.
Đừng nói gì đến chuyện chỉ mong hoàng thượng yêu một mình ngươi. Có hoàng đế như vậy không? Có chứ, trăm người không có một. Trước có hoàng đế sủng độc nhất Thái hậu, có thể nói là có một không hai trong lịch sử, nhất sinh nhất thế nhất song nhân.
Chỉ là đằng sau thứ tình nghĩa ấy là vô hạn nguy cơ. Em trai Thái hậu khắp nơi chiếm đoạt ruộng tốt, vào cung dâm nhục cung nữ, ỷ là cữu cữu của hoàng thượng, nghe nói khi còn bé còn trộm ngồi long ỷ.
Hoàng thượng gần như vừa tự mình chấp chính đã giam lỏng Thái hậu. Đừng nhìn Thái hậu địa vị cao thượng, kỳ thực đã sớm bị cô lập, hoàng đế mỗi ngày thỉnh an, bốn phía chúc thọ Thái hậu đều là để cho người ngoài xem.
Thái hậu còn phải xem sắc mặt hoàng thượng, hơn nữa hoàng thượng đã sớm không kiên nhẫn với sự quản thúc của Thái hậu.
Cái cung này mẹ con không phải mẹ con, phu thê không phải phu thê, nam nhân chỉ có một, nhưng tất cả mọi người tranh giành người ấy, thậm chí khi hắn chết, ngươi còn phải tuẫn táng.
Đừng tưởng rằng mình đặc biệt nhất. Thành Tổ Lục quý phi còn sinh ba con trai, sủng quan hậu cung, vẫn bị tuẫn táng như thường.
Ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy mình là duy nhất?
Ai cũng mong mình là lãng tử quay đầu, đáng tiếc phần lớn người đều chỉ là khách qua đường.
Nhưng nghĩ lại thân phận của Phạm Ngọc Chân. Khi còn Nguyễn lão phu nhân thì còn đỡ, nếu không có bà, không biết Nguyễn gia sẽ gả cho ai.
Tứ cô nương còn gả cho hạng người như Hạ Đình Lan, có lẽ nàng muốn tranh giành một phen.
Thật ra với trí thông minh của Phạm Ngọc Chân, muốn tìm chỗ dựa còn không bằng tìm ấu tử của Thừa Ân Công. Thừa Ân Công phu nhân tuy không đồng ý, nhưng nàng dùng chút thủ đoạn thì chưa chắc đã không được.
Huống hồ đến lúc phân gia, Phạm Ngọc Chân làm đương gia phu nhân, ít nhất không cần lo lắng tính mạng trong cung.
Phạm Ngọc Chân nào nghĩ nhiều đến thế, nàng đã bắt đầu phóng đại vô hạn những điểm tốt của hoàng đế. Mật Nương không biết nàng nghĩ gì, nhưng thấy trời đã khuya, bèn không nói gì thêm.
Nửa đêm, Lưu Tô gác đêm thì thầm vào tai Nguyễn Hoàng hậu, dùng giọng điệu đùa cợt: "Nô tỳ nghe nói Nguyễn cô nương rất nhớ nhà, bảo nhớ nhà nên trộm khóc mấy trận. Thanh Phân bảo trong cung không được khóc, cô nương ấy tủi thân lắm, nên hôm nay chúng ta mới đưa nàng đi ngự hoa viên để đỡ sưng mắt, không bị ai chê cười."
"Nếu vậy, ta mai hỏi xem sao. Nếu nàng muốn về thì cũng tốt." Nguyễn Hoàng hậu nói xong lại thở dài: "Chốn cung cấm này đâu phải nơi tốt đẹp gì, mấy cô nương như nụ hoa, được đoàn tụ với cha mẹ mới là hạnh phúc, sao phải chịu khổ thế này."
Lưu Tô tuy không ưa Phạm Ngọc Chân, cũng muốn tống tiễn nàng ta đi, nhưng nhớ lời Thừa Ân Công phu nhân dặn, nàng ta không dám làm trái.
Như Thanh Phân nói, tốt nhất là nương nương có thể mang thai, nếu không cũng không thể cứ như vậy mãi được. Đưa Nguyễn cô nương về, một là đưa đi một đối thủ đáng gờm, hai là do chính Nguyễn cô nương muốn. Nhưng Phạm Ngọc Chân chưa hề nói muốn rời cung, ngược lại hôm nay lại có vẻ khác lạ. Nếu bị đưa ra cung, Nguyễn gia chắc chắn sẽ nghĩ Hoàng hậu không dung người.
Huống hồ nghe ý Thanh Phân là Nguyễn lão phu nhân đang cạnh tranh với Thừa Ân Công phu nhân. Nếu Phạm Ngọc Chân trở về, rất có thể gả cho đệ đệ của nương nương.
Phải biết rằng vị tam công tử kia đang chuẩn bị theo đường sĩ đồ, há có thể cưới một cô gái mồ côi.
Tuy không thể đưa hết cả hai người ra ngoài, nhưng có thể tiễn đi một người cũng là giúp nương nương bớt lo.
Vì thế, Lưu Tô lại nói: "Nhưng nghe nói vị Phạm cô nương kia ở đây rất vui vẻ, nô tỳ khuyên ngài không nên cùng nhau hỏi, nếu không nàng ấy lại tưởng ngài muốn đuổi nàng về thì sao."
Nhớ lại cảnh tượng hôm nay, Nguyễn Hoàng hậu gật đầu: "Mấy ngày nay nàng ấy giúp ta nhiều việc, thật sự là người có huệ chất lan tâm. Thôi vậy, nàng ấy muốn ở lại thì cứ ở lại."
Thật ra, hoàng hậu là không chịu nổi Thừa Ân Công phu nhân tha thiết cầu khẩn, thậm chí bà ta còn muốn quỳ xuống ép nàng đồng ý. Với bản thân hoàng hậu mà nói, nàng không muốn bất kỳ ai tiến cung chịu tội.
Cái hoàng cung này tựa như lồng chim, đã giam hãm mọi người.
Không biết vì sao lại có người muốn vào đến vậy? Điều này làm nàng nhớ đến Lệ Thục viện, vẫn khuôn mặt tươi tắn như vậy, vẫn sống sờ sờ, nhưng đã không còn.
...
Hôm sau, trời vừa sáng, Mật Nương mặc chỉnh tề chuẩn bị cùng Phạm Ngọc Chân đi thỉnh an hoàng hậu, không ngờ Lưu Tô đến báo: "Nguyễn cô nương, nương nương có lời muốn hỏi."
Mật Nương biết Thanh Phân đã thu xếp xong mọi chuyện. Nàng không lộ vẻ gì, cẩn thận theo Lưu Tô đi.
Phạm Ngọc Chân không khỏi hỏi nha đầu của Mật Nương: "Hoàng hậu nương nương sao lại triệu kiến một mình Nguyễn muội muội? Vì sao vậy?"
Tử Tô thầm nghĩ, ngươi được nương nương giữ lại một mình, tiểu thư nhà chúng ta trước giờ đâu có nói gì? Nhưng trên mặt Tử Tô vẫn tỏ vẻ vô tội: "Vậy thì chúng ta không biết được. Cô nương nhà ta hôm qua vẫn thêu thùa may vá, hình như cũng không ra ngoài mà."
"Vậy chắc không có gì lớn."
Tử Tô cũng cười cười, không nói thêm gì.
Nguyễn Hoàng hậu đang cắm hoa trong bình. Đây là bình thủy tinh từ Tây Dương, giá trị xa xỉ, cắm thêm mấy đóa sơn chi lại càng thêm vẻ tinh khiết.
Nàng mặc đồ cũng thanh lịch, trên đầu chỉ dùng một đóa quấn lụa màu xanh nhạt, không dùng thêm gì khác.
"Thần nữ thỉnh an Hoàng hậu nương nương, chúc Hoàng hậu nương nương luôn vui vẻ."
"Đứng lên đi." Nguyễn Hoàng hậu nhìn nàng.
Mật Nương cười rộ lên. Nàng trước cố ý che giấu dung mạo, sáng nay tô điểm chút ít, vẻ mặt càng rạng rỡ. Điều này khiến Nguyễn Hoàng hậu không khỏi tự thấy xấu hổ. Bà than thở rằng mình tuy mới hơn hai mươi, còn rất trẻ, nhưng so với cô nương trẻ trung, thật sự có cảm giác hoa tàn bướm lơi.
Nhưng Mật Nương cũng không cảm thấy Hoàng hậu già đi. Phụ nữ dù 50 tuổi cũng có vẻ đẹp của tuổi 50, hơn chục tuổi nhiều nhất là da dẻ tốt hơn một chút, nhưng phong vận tuổi 20, 30 càng thêm mỹ lệ.
"Nương nương gọi thần nữ đến, có chuyện gì sao?"
Nguyễn Hoàng hậu cười nói: "Ta nghe nói ngươi nhớ nhà, muốn về phải không?"
Nước mắt Mật Nương bỗng rơi xuống, như hoa mẫu đơn đọng sương, càng thêm vẻ kiều diễm. Nàng ngước mắt nói: "Thần nữ cũng muốn ở cùng Hoàng hậu nương nương, nhưng mẫu thân ở nhà thân thể vốn yếu, con lớn vậy rồi, chưa từng xa mẹ ngày nào, nên rất nhớ nhung. Lại thêm sắp đến tết, đây là năm đầu tiên con cùng cha mẹ đón tết ở kinh thành, xin nương nương thương xót."
Nghe qua thì thật là muốn về nhà, Nguyễn Hoàng hậu cười nói: "Đã vậy, ta sẽ sai Thanh Phân đi cùng ngươi về, mang chút quà biếu về trong dịp tết."
Mật Nương vui mừng khôn xiết: "Thần nữ đa tạ Hoàng hậu nương nương ban thưởng."
Thanh Phân cười nói: "Hay là nô tỳ đưa Nguyễn cô nương ra ngoài luôn một chuyến, về sớm chút còn được đoàn tụ cùng gia đình. Còn chỗ Thôi quý phi..."
Lưu Tô cũng ra vẻ lo lắng: "Nhỡ quý phi ngăn cản thì sao?"
"Không sao, ta cho dùng bài ngự ban mà đi." Nguyễn Hoàng hậu vẫn có quyền lợi đó.
Hiện giờ bà vẫn chưa hoàn toàn thất sủng, chỉ là Thôi quý phi được sủng ái hơn, nhưng hiện tại hoàng thượng vẫn còn coi trọng đích thê này, chút chuyện nhỏ đó vẫn có thể làm được.
Mật Nương cảm kích nói: "Thần nữ đa tạ nương nương, chúc nương nương ngày sau bình an hỉ nhạc."
Ra khỏi chính điện, Thanh Phân gật đầu với Mật Nương: "Nguyễn cô nương nhanh thu dọn hành lý đi."
"Vâng."
Mật Nương trở về tây viện liền cười với Tử Tô: "Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta theo cô cô Thanh Phân về nhà."
Ở bên cạnh, Phạm Ngọc Chân nghe nói Mật Nương sắp rời cung, kinh ngạc đứng lên: "Ngươi muốn về? Sao không bàn với ta? Chúng ta cùng nhau vào mà?"
"Ta cũng không biết nữa, là Hoàng hậu nương nương hỏi ta có nhớ nhà không, ta bảo nhớ nên nương nương cho ta về. Ngươi thường hầu hạ bút mực bên nương nương, lẽ nào không nói gì với nương nương?" Mật Nương thật sự nể nàng rồi.
Phạm Ngọc Chân vội vàng nói: "Ta cũng phải nói với nương nương mới được."
"Đi đi đi đi." Mật Nương thúc giục nàng đi, không thì lỡ mất cơ hội.
Nhưng đến cửa, Phạm Ngọc Chân lại do dự. Nàng thật sự muốn về sao? Về rồi ngoại tổ mẫu sẽ cho nàng một mối hôn sự gì? Đại cữu mẫu không thích nàng, chắc chắn sẽ không cho nàng gả cho biểu ca. Nhưng dù là biểu ca, cũng không sánh được thiên tử.
Đúng lúc nàng còn đang do dự thì Thanh Phân đã tới: "Nguyễn cô nương, chúng ta đi thôi."
Nàng thấy Phạm Ngọc Chân đứng ở cửa, bèn nói: "Phạm cô nương, nương nương đang làm khóa sớm, không tiện quấy rầy. Lát nữa Thôi quý phi còn muốn đến thỉnh an, ngài hôm nay đừng ra ngoài."
Nàng cũng không muốn cả hai người cùng ra ngoài, đến lúc đó không biết ăn nói với Thừa Ân Công phu nhân thế nào. Mật Nương chỉ đành tiếc nuối nhìn Phạm Ngọc Chân.
Ở một bên khác, Thôi quý phi đang ngồi kiệu đến. Hôm qua người nhà mẹ đẻ vào cung, thay người của Đông An Hầu nói chuyện, rằng vị hôn thê nhà bọn họ bị Hoàng hậu triệu vào cung, người ta muốn cho hôn thê về nhà, đưa không ít bạc đến. Với Thôi quý phi mà nói thì đây chỉ là bữa sáng.
Phải nói người nhà hoàng hậu cũng thật nghiệp chướng, làm chuyện thất đức như vậy, chẳng khác gì đám môi giới ngoài cổng thôn.
Mấy kẻ môi giới đó ai chẳng ba hoa chích chòe, cái gì đưa đi làm nha hoàn trong nhà địa chủ, sau này vàng bạc đầy người không lo, cái gì làm bạn đọc cho tiểu thư, làm nha hoàn cho đại thiếu gia, sau này thăng di nương. Thực ra toàn bán vào kỹ viện.
Nếu không nói bọn này thiếu đức, ai ngờ Nguyễn gia cũng làm ra chuyện này, đến người đã có hôn ước cũng muốn đưa vào cung, thật nghiệp chướng.
Nếu nhà người ta thiếu chút nữa thì thôi, nhưng người ta gả cho hầu phủ, bị trêu chọc như vậy không phải đắc tội cả đám người sao?
Hoàng hậu bị bệnh mèo khi nào lại ghê gớm vậy.
Mà thôi, ra cung cũng tốt. Nghe nói hôm qua hoàng thượng cùng biểu muội của hoàng hậu đàm luận thi phú ca từ. Người ta bảo tướng mạo nàng ta thật không tầm thường.
Đang nghĩ thì thấy Thanh Phân dẫn một cô nương đi ra, phía sau là mấy nha đầu. Nàng ta vỗ kiệu bảo dừng lại. Thanh Phân thấy nàng ta, vội kéo Mật Nương quỳ xuống.
Mật Nương đương nhiên nhận ra Thôi quý phi, kiếp trước chính bà ta đã suýt hại chết mình, may mà cuối cùng mình đã phản sát.
Nàng rất hiểu Thôi quý phi, người này quá ương ngạnh, lại quá tin mình được hoàng đế sủng ái nhất, thường lấy lông gà làm lệnh tiễn, làm việc không hề có chừng mực. Bất cứ người phụ nữ nào được hoàng thượng coi trọng, hoặc được triệu nhiều lần, ả ta sẽ bắt đầu gây sự, coi hoàng thượng là đồ vật riêng tư.
Có lẽ ban đầu hoàng đế thấy như vậy là tình thú, nhưng sau này nàng ta dường như nghiện nắm quyền, cả người vặn vẹo. Khi có tân nhân xuất hiện được thiên tử yêu thích, nàng ta bị ruồng bỏ cũng là lẽ thường.
"Các ngươi đi đâu đấy? Đồ trong cung không được tùy tiện mang ra ngoài."
Thanh Phân cười nói: "Bẩm quý phi nương nương, đây là Hoàng hậu tự mình ban thưởng cho Nguyễn cô nương, nô tỳ cũng là phụng ý chỉ nương nương."
Thôi quý phi hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Tự dưng có công, không cần mình nói, người này có thể ra ngoài. Nhưng như vậy người khác có thể cảm thấy mình chưa hoàn thành việc được giao.
Có nên hành hạ một chút, rồi đòi Đông An Hầu thêm ít bạc không?
Như vậy mới hiện rõ bản lĩnh của mình.
"Nguyễn cô nương? Ngẩng đầu lên." Thôi quý phi lười biếng nói.
Mật Nương chậm rãi ngẩng đầu, còn khẽ cười một chút, khiến Thôi quý phi hoảng thần. Cô nương này sinh quá đẹp, Thôi quý phi lập tức cảnh giác. Nàng sợ nhất là có kẻ ngấp nghé, hoàng thượng ít đến chỗ hoàng hậu có lẽ chưa phát hiện ra mỹ nhân như vậy, nếu phát hiện ra thì đây lại là kình địch. Lệ Thục viện là một kỹ nữ, nhờ phong tình mà được sủng ái, vị Nguyễn cô nương này quả thực hơn nàng ta gấp trăm lần, nàng ta mà tiến cung thì tuyệt đối là kình địch.
"Được rồi, các ngươi đi nhanh đi." Thôi quý phi hừ lạnh một tiếng rồi đi.
Điều này khiến Thanh Phân rất kinh ngạc: "Thật không ngờ Thôi quý phi lại không gây sự."
Mật Nương thầm nghĩ, bà ta ước gì hậu cung chỉ có một mình mình, gây sự với mình để làm gì, giữ mình lại cho hoàng thượng sao? Bà ta chưa ngu đến vậy.
Ra khỏi cung, Mật Nương cười nói với Thanh Phân: "Ta ra được là nhờ có cô nhiều, đến nhà ta, chuyện của cô ta nhất định sẽ nhờ mẹ ta để ý."
Lúc này, Phương Duy Ngạn lại đến nhà Nguyễn gia từ sáng sớm. Hắn nói với Nguyễn Gia Định và Định nhị nãi nãi: "Hôm qua đã nói chuyện với Thôi quốc cữu gia rồi, chỉ cần Thôi quý phi lên tiếng, Nguyễn cô nương chắc ngày mai có thể về, xin nhị vị cứ yên tâm."
Định nhị nãi nãi biết để nói động được quốc cữu gia không dễ, chắc đã tốn bao nhiêu tiền bạc, lại bao nhiêu miệng lưỡi và nhân lực, thật uổng công hắn sáng sớm qua đây báo riêng cho họ biết.
Người con rể này, bà đã chọn không sai.
"Duy Ngạn, thật là phiền con."
Phương Duy Ngạn lại lắc đầu: "Không sao, ngài đừng để trong lòng, sau này muốn thành người một nhà, vốn phải giúp đỡ lẫn nhau."
Đang nói chuyện thì nghe Thu Cúc ở cửa nói: "Nhị gia, Nhị nãi nãi, Phương công tử, cô nương nhà ta đã về rồi."
Sao lại về nhanh vậy? Hôm qua Phương Duy Ngạn dò tin tức, bảo sớm nhất cũng phải ngày mai mới được.
Lại thấy Mật Nương không chỉ về, sau lưng còn có ban thưởng, Thanh Phân dù sao cũng là cô cô bên cạnh hoàng hậu, khí phái rất lớn, còn nói với Định nhị nãi nãi: "Nương nương chúng tôi rất thích Nguyễn cô nương đấy."
Mọi người không biết chuyện gì, Phương Duy Ngạn còn đang suy nghĩ lúc này có thể về không phải do Thôi quý phi làm. Lại nghe nói Phạm Ngọc Chân vẫn còn ở trong cung, mọi người đều nhìn Mật Nương.
Đợi Thanh Phân cô cô đi rồi, Mật Nương mới nói chuyện riêng với mọi người, đương nhiên cũng không tránh mặt Phương Duy Ngạn.
"Con có thỉnh cô cô Thanh Phân nói giúp vài câu, Hoàng hậu thương con nên mới cho con về."
Đây là xuân thu bút pháp. Mọi người ở đây đương nhiên biết nói động được đại cô cô bên cạnh hoàng hậu không dễ, còn để hoàng hậu chủ động thả người càng khó, không biết nàng đã nói gì với cô cô Thanh Phân, có thể thấy bản lĩnh của nàng.
Định nhị nãi nãi trong lòng rất vui vì bản lĩnh của con gái, nhưng vẫn nói: "Mật Nương, nếu không phải con tự nghĩ ra chủ ý, Duy Ngạn cũng đã đả thông quan hệ, chuẩn bị nhờ Thôi quý phi nói giúp."
Mật Nương lại vui vẻ nhìn Phương Duy Ngạn, thấy Phương Duy Ngạn gật đầu, mới cảm giác được Phương Duy Ngạn thật sự đáng tin. Nói cách khác nếu nàng thất bại trong việc khuyên bảo Thanh Phân, thì thật ra vẫn có thể ra được, có người vẫn luôn giúp nàng, thật sự rất hạnh phúc.
"Đa tạ anh." Mật Nương dường như có nhiều chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói được những lời này.
Tử Tô vừa nói vừa có chút ấm ức. Tiểu thư đối với Hoàng hậu thật sự có phần không để bụng. Cứ nhìn Phạm cô nương kia kìa, mới thật sự hiểu chuyện, tiểu thư quá không màng danh lợi rồi.
Mật Nương biết bọn nha đầu bất bình. Nàng và Phạm Ngọc Chân đều cùng nhau vào cung, nhưng Phạm Ngọc Chân đã có thể cùng Hoàng hậu đi ngự hoa viên, lại còn thân mật hơn, còn nàng thì quan hệ xa cách, gần như không có cảm giác tồn tại.
Phải biết rằng Phạm cô nương là biểu cô nương ruột thịt của Nguyễn gia, nhưng cô nương nhà người ta dù sao cũng mang họ Nguyễn, đây mới là người nhà!
Một lúc lâu sau, Phạm Ngọc Chân mới từ bên ngoài trở về. Nàng vốn là một cô nương thanh lãnh, ngày thường mang một vẻ cao ngạo, không dễ tiếp cận.
Hiện tại lại đầy mặt rạng rỡ, giấu không nổi niềm vui sướng, vừa nhìn đã biết có chuyện tốt.
Nhưng Phạm Ngọc Chân cũng biết giữ ý tứ, chỉ nhạt nhẽo hỏi Mật Nương vài câu, hỏi nàng đang làm gì, Mật Nương cũng không có ý định tìm hiểu.
Đúng lúc Thanh Phân nghe nói Hoàng hậu đã về, lại muốn hầu hạ cận kề. Nàng vốn đang tìm lý do để Mật Nương trở về, chính không biết mở lời thế nào, không ngờ cơ hội lại đến.
Vừa hay Lưu Tô và Trịnh Đậu Nương đang oán giận: "Nương nương hảo tâm mang Phạm cô nương ra ngoài, nàng thì hay rồi, ngày thường thì cứ rụt rè, không ngờ hoàng thượng nói với nàng vài câu, nàng đã choáng váng đầu óc."
Trịnh Đậu Nương cười nói: "Thôi đi, ngươi đừng nói nữa, nương nương không cho chúng ta nói vậy. Huống hồ, Phạm cô nương với nương nương nhà ta vẫn là thân thích."
"Nếu thật sự coi nương nương nhà ta là tỷ tỷ, thì nên giống Ngũ cô nương, đừng mưu toan nhúng chàm tỷ phu."
Thanh Phân ở bên vội vàng nói: "Lưu Tô, ngươi xem, người với người sao lại khác nhau thế? Mấy người bên cạnh Nguyễn cô nương đều nói nàng nhớ nhà, còn nói sợ nhà chồng trách tội không đi thỉnh an này nọ. Bản thân nàng cũng muốn về, còn Phạm cô nương thì ngược lại, vui vẻ chịu đựng."
"Ồ, vậy à? Nguyễn cô nương muốn về nhà hả?"
Chuyện này thật không ngờ, bởi vì Nguyễn Mật Nương dù không bó chân, nhưng dung mạo lại tuyệt thế phong hoa, ngay cả Thôi quý phi sủng quan lục cung cũng không sánh bằng. Phạm Ngọc Chân ở trước mặt nàng có vẻ không được phóng khoáng, chỉ có Hoàng hậu nương nương tuy rằng khí độ hơn người, nhưng xét về vẻ kiều diễm ướt át, tao nhã vô song thì vẫn kém Nguyễn cô nương này.
Huống hồ, cha nàng là lưỡng bảng tiến sĩ, nghe nói quan hệ rất tốt với Lại bộ thị lang. Đường quan lộ của ông đang thuận lợi, bên dưới còn có hai người em trai, có thể nói nếu nàng tiến cung, chỉ cần được sủng ái, thì ngoài cung đã có người nâng đỡ.
Mà dáng vẻ của nàng, xem ra cũng dễ nuôi. Nếu nàng có thai, với thân phận của nàng e rằng sẽ được phong chủ vị.
Nếu nàng là con gái võ quan thì còn dễ nói, đằng này nàng là con gái quan văn, hoàng thượng có lẽ sẽ không phong cái tu viện gì, e rằng phong phi cũng sắp đến nơi.
Như vậy, cho dù nàng tiến cung, uy hiếp lớn nhất lại chính là Hoàng hậu nương nương.
Nguyễn gia đến lúc đó sẽ ủng hộ hoàng hậu không có con, hay là ủng hộ phi tần có sủng ái và có hoàng tử? Chuyện này rất khó nói.
Thanh Phân thấy biểu hiện của Lưu Tô đã dịu đi, bèn nói thêm: "Đúng đấy, còn hỏi ta bao giờ có thể về, nàng muốn về ăn tết. Ta bảo hiện giờ nương nương dù có biết, cũng phải đến chỗ Thôi quý phi xin phép mới được cấp bài tử ra về, không dễ dàng gì mới trấn an được nàng."
Lưu Tô không khỏi nói: "Cũng không nhất thiết phải đến chỗ Thôi quý phi nói, nương nương nhà ta dù sao cũng là hoàng hậu, đưa muội tử ra cung, ai dám nói gì."
"Như vậy không ổn lắm..." Thanh Phân kéo tay áo Lưu Tô: "Nhỡ Thôi quý phi biết thì không hay."
Vừa nghe đến Thôi quý phi, Lưu Tô liền nói: "Sợ gì nàng ta, hoàng thượng hôm nay đối đãi nương nương chúng ta kính trọng lắm, ta không tin nàng ta dám mạo phạm trong cung."
Thanh Phân gật đầu: "Vậy chúng ta cùng nhau nói với nương nương, sáng mai sẽ đưa nàng về nhà, chậm trễ nữa là đến tết mất. Nếu như đến tết, hoàng thượng muốn tới, thì không hay lắm."
Nếu Nguyễn Mật Nương ở lại, chuyện càng thêm lớn. Phạm Ngọc Chân thi văn đều tốt, thanh tao nhẹ nhàng như u lan, đã từng đối đáp với hoàng thượng. Nay lại thêm Nguyễn Mật Nương, Hoàng hậu thật sự không còn chỗ đứng nào, chẳng khác nào thành người mai mối.
Trong cung thường ăn tối rất sớm, đồ ăn ở chỗ Hoàng hậu cũng không tệ, chỉ là Mật Nương nhớ món ăn mẹ nàng nấu, còn cả chỗ Phương Duy Ngạn, không biết hắn nghĩ cách gì để nàng ra ngoài.
Phạm Ngọc Chân lại có chút không nuốt nổi. Quốc công phủ ăn uống mười phần tinh xảo, cháo tổ yến uống như nước, còn trong cung đến trứng gà cũng là đồ hiếm.
Bọn họ ăn đồ ăn không tệ là nhờ ở chỗ Hoàng hậu, dù là vậy, Phạm Ngọc Chân vẫn thấy không ngon bằng ở Công phủ.
Nhưng Công phủ có được như vậy là nhờ tích lũy của nhiều đời, hơn nữa còn là một môn nhị công. Phạm Ngọc Chân cũng biết quý phủ của họ nhìn bề ngoài thì ngăn nắp, nhưng chỉ vài năm nữa thôi, e rằng thu không đủ chi.
Nguyễn lão phu nhân thương nàng vô cùng, chi phí của nàng đều xấp xỉ với Nguyễn lão phu nhân. Ở trong cung thế này nàng có chút không quen.
Ăn xong bữa tối, Mật Nương u ám thở dài: "Cha mẹ ta chắc đang sắm sửa đồ tết ở nhà."
Phạm Ngọc Chân không có cảm xúc gì với chuyện này. Nàng được đối đãi tốt ở Nguyễn gia, nhưng vẫn là người mang họ khác, người họ khác không thể cúng tổ tiên.
Cho nên mỗi lần đến tết là nàng lại đau lòng, náo nhiệt là của người ta, có liên quan gì đến nàng đâu!
Trong cung ngược lại mọi người đều như nhau, đều là những người đáng thương.
Cho nên nàng an ủi Mật Nương: "Ngươi cũng đừng quá nhớ nhà. Trong cung tuy nhiều quy củ, nhưng chúng ta lớn lên rồi, sau này cũng không thể ở nhà cả đời được."
Mật Nương nghe giọng nàng, cảm giác nàng hiện giờ không còn coi cung là hồng thủy mãnh thú nữa.
Hôm qua nàng nói chuyện với Phạm Ngọc Chân, nàng vẫn còn do dự. Vừa sợ bị tuẫn táng, lại vừa thấy Hoàng hậu rất tốt. Tuổi tác nàng cũng lớn, trở về ngoại tổ mẫu chưa chắc đã cho nàng một mối hôn nhân tốt, nên nàng do dự.
Hôm nay thái độ có chút kỳ lạ.
Mật Nương cười nói: "Ừ, ngươi nói đúng. À phải rồi, nghe nói các ngươi đi ngự hoa viên, thế nào, ra khỏi cung có phải đều tiền hô hậu ủng không?"
Phạm Ngọc Chân thấy buồn cười: "Nương nương luôn giản dị kiềm chế, chủ động giảm bớt lệ nghi của mình, nhưng ngươi nói đúng, quả thật phô trương rất lớn."
Về chuyện gặp Hoàng thượng, nàng không nói. Dù sao nếu Mật Nương cùng nàng ở lại, nàng sẽ có một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.
Nếu không ở lại, rời khỏi cung, nàng sẽ giữ chuyện hôm nay trong lòng, sẽ không cho ai biết.
Hoàng thượng thật tuấn tú, bác học đa tài, ngay cả điển cố lạ mà nàng tùy ý nói ra cũng biết, lại cần chính yêu dân, còn đặc biệt giống một đứa trẻ.
Muốn đi xử lý chính sự, còn nũng nịu với Hoàng hậu không muốn đi.
Phạm Ngọc Chân cả đời chưa gặp được người như vậy, chỉ cảm thấy nói thêm với hắn một câu, tim nàng đập thình thịch như muốn bay ra ngoài.
Nàng muốn giữ bí mật này mãi mãi.
Thậm chí nàng còn may mắn nghĩ, với phẩm chất của Hoàng thượng, tuyệt đối sẽ không bắt phi tần tuẫn táng.
Mật Nương thấy nàng trầm ngâm, biết nàng hôm nay đã gặp hoàng đế. Phạm Ngọc Chân tuy không nói, nhưng mấy nha đầu bên cạnh nàng không phải câm như hến.
Nhất là chuyện tùy giá trong cung không phải là chuyện nhỏ, ai nói nhiều với hoàng thượng vài câu, được ban thưởng gì, đều có người tung hô.
Xem bộ dạng này của Phạm Ngọc Chân, e rằng đã bị hoàng đế hấp dẫn.
Người ta thường cảm thấy mình đặc biệt, chẳng ai nhìn tấm gương Lệ Thục viện ở ngay trước mặt.
Nàng ta cũng từ nhạc kỹ nữ lên làm hậu phi, còn được ban thụy hiệu Lệ, chắc hẳn từng được sủng ái, nhưng cái chết của nàng chưa từng gây sóng gió gì.
Thôi quý phi vẫn sủng, chỉ là làm mọi người ý thức được Thôi quý phi càng được sủng ái hơn thôi.
Đừng nói gì đến chuyện chỉ mong hoàng thượng yêu một mình ngươi. Có hoàng đế như vậy không? Có chứ, trăm người không có một. Trước có hoàng đế sủng độc nhất Thái hậu, có thể nói là có một không hai trong lịch sử, nhất sinh nhất thế nhất song nhân.
Chỉ là đằng sau thứ tình nghĩa ấy là vô hạn nguy cơ. Em trai Thái hậu khắp nơi chiếm đoạt ruộng tốt, vào cung dâm nhục cung nữ, ỷ là cữu cữu của hoàng thượng, nghe nói khi còn bé còn trộm ngồi long ỷ.
Hoàng thượng gần như vừa tự mình chấp chính đã giam lỏng Thái hậu. Đừng nhìn Thái hậu địa vị cao thượng, kỳ thực đã sớm bị cô lập, hoàng đế mỗi ngày thỉnh an, bốn phía chúc thọ Thái hậu đều là để cho người ngoài xem.
Thái hậu còn phải xem sắc mặt hoàng thượng, hơn nữa hoàng thượng đã sớm không kiên nhẫn với sự quản thúc của Thái hậu.
Cái cung này mẹ con không phải mẹ con, phu thê không phải phu thê, nam nhân chỉ có một, nhưng tất cả mọi người tranh giành người ấy, thậm chí khi hắn chết, ngươi còn phải tuẫn táng.
Đừng tưởng rằng mình đặc biệt nhất. Thành Tổ Lục quý phi còn sinh ba con trai, sủng quan hậu cung, vẫn bị tuẫn táng như thường.
Ngươi dựa vào đâu mà cảm thấy mình là duy nhất?
Ai cũng mong mình là lãng tử quay đầu, đáng tiếc phần lớn người đều chỉ là khách qua đường.
Nhưng nghĩ lại thân phận của Phạm Ngọc Chân. Khi còn Nguyễn lão phu nhân thì còn đỡ, nếu không có bà, không biết Nguyễn gia sẽ gả cho ai.
Tứ cô nương còn gả cho hạng người như Hạ Đình Lan, có lẽ nàng muốn tranh giành một phen.
Thật ra với trí thông minh của Phạm Ngọc Chân, muốn tìm chỗ dựa còn không bằng tìm ấu tử của Thừa Ân Công. Thừa Ân Công phu nhân tuy không đồng ý, nhưng nàng dùng chút thủ đoạn thì chưa chắc đã không được.
Huống hồ đến lúc phân gia, Phạm Ngọc Chân làm đương gia phu nhân, ít nhất không cần lo lắng tính mạng trong cung.
Phạm Ngọc Chân nào nghĩ nhiều đến thế, nàng đã bắt đầu phóng đại vô hạn những điểm tốt của hoàng đế. Mật Nương không biết nàng nghĩ gì, nhưng thấy trời đã khuya, bèn không nói gì thêm.
Nửa đêm, Lưu Tô gác đêm thì thầm vào tai Nguyễn Hoàng hậu, dùng giọng điệu đùa cợt: "Nô tỳ nghe nói Nguyễn cô nương rất nhớ nhà, bảo nhớ nhà nên trộm khóc mấy trận. Thanh Phân bảo trong cung không được khóc, cô nương ấy tủi thân lắm, nên hôm nay chúng ta mới đưa nàng đi ngự hoa viên để đỡ sưng mắt, không bị ai chê cười."
"Nếu vậy, ta mai hỏi xem sao. Nếu nàng muốn về thì cũng tốt." Nguyễn Hoàng hậu nói xong lại thở dài: "Chốn cung cấm này đâu phải nơi tốt đẹp gì, mấy cô nương như nụ hoa, được đoàn tụ với cha mẹ mới là hạnh phúc, sao phải chịu khổ thế này."
Lưu Tô tuy không ưa Phạm Ngọc Chân, cũng muốn tống tiễn nàng ta đi, nhưng nhớ lời Thừa Ân Công phu nhân dặn, nàng ta không dám làm trái.
Như Thanh Phân nói, tốt nhất là nương nương có thể mang thai, nếu không cũng không thể cứ như vậy mãi được. Đưa Nguyễn cô nương về, một là đưa đi một đối thủ đáng gờm, hai là do chính Nguyễn cô nương muốn. Nhưng Phạm Ngọc Chân chưa hề nói muốn rời cung, ngược lại hôm nay lại có vẻ khác lạ. Nếu bị đưa ra cung, Nguyễn gia chắc chắn sẽ nghĩ Hoàng hậu không dung người.
Huống hồ nghe ý Thanh Phân là Nguyễn lão phu nhân đang cạnh tranh với Thừa Ân Công phu nhân. Nếu Phạm Ngọc Chân trở về, rất có thể gả cho đệ đệ của nương nương.
Phải biết rằng vị tam công tử kia đang chuẩn bị theo đường sĩ đồ, há có thể cưới một cô gái mồ côi.
Tuy không thể đưa hết cả hai người ra ngoài, nhưng có thể tiễn đi một người cũng là giúp nương nương bớt lo.
Vì thế, Lưu Tô lại nói: "Nhưng nghe nói vị Phạm cô nương kia ở đây rất vui vẻ, nô tỳ khuyên ngài không nên cùng nhau hỏi, nếu không nàng ấy lại tưởng ngài muốn đuổi nàng về thì sao."
Nhớ lại cảnh tượng hôm nay, Nguyễn Hoàng hậu gật đầu: "Mấy ngày nay nàng ấy giúp ta nhiều việc, thật sự là người có huệ chất lan tâm. Thôi vậy, nàng ấy muốn ở lại thì cứ ở lại."
Thật ra, hoàng hậu là không chịu nổi Thừa Ân Công phu nhân tha thiết cầu khẩn, thậm chí bà ta còn muốn quỳ xuống ép nàng đồng ý. Với bản thân hoàng hậu mà nói, nàng không muốn bất kỳ ai tiến cung chịu tội.
Cái hoàng cung này tựa như lồng chim, đã giam hãm mọi người.
Không biết vì sao lại có người muốn vào đến vậy? Điều này làm nàng nhớ đến Lệ Thục viện, vẫn khuôn mặt tươi tắn như vậy, vẫn sống sờ sờ, nhưng đã không còn.
...
Hôm sau, trời vừa sáng, Mật Nương mặc chỉnh tề chuẩn bị cùng Phạm Ngọc Chân đi thỉnh an hoàng hậu, không ngờ Lưu Tô đến báo: "Nguyễn cô nương, nương nương có lời muốn hỏi."
Mật Nương biết Thanh Phân đã thu xếp xong mọi chuyện. Nàng không lộ vẻ gì, cẩn thận theo Lưu Tô đi.
Phạm Ngọc Chân không khỏi hỏi nha đầu của Mật Nương: "Hoàng hậu nương nương sao lại triệu kiến một mình Nguyễn muội muội? Vì sao vậy?"
Tử Tô thầm nghĩ, ngươi được nương nương giữ lại một mình, tiểu thư nhà chúng ta trước giờ đâu có nói gì? Nhưng trên mặt Tử Tô vẫn tỏ vẻ vô tội: "Vậy thì chúng ta không biết được. Cô nương nhà ta hôm qua vẫn thêu thùa may vá, hình như cũng không ra ngoài mà."
"Vậy chắc không có gì lớn."
Tử Tô cũng cười cười, không nói thêm gì.
Nguyễn Hoàng hậu đang cắm hoa trong bình. Đây là bình thủy tinh từ Tây Dương, giá trị xa xỉ, cắm thêm mấy đóa sơn chi lại càng thêm vẻ tinh khiết.
Nàng mặc đồ cũng thanh lịch, trên đầu chỉ dùng một đóa quấn lụa màu xanh nhạt, không dùng thêm gì khác.
"Thần nữ thỉnh an Hoàng hậu nương nương, chúc Hoàng hậu nương nương luôn vui vẻ."
"Đứng lên đi." Nguyễn Hoàng hậu nhìn nàng.
Mật Nương cười rộ lên. Nàng trước cố ý che giấu dung mạo, sáng nay tô điểm chút ít, vẻ mặt càng rạng rỡ. Điều này khiến Nguyễn Hoàng hậu không khỏi tự thấy xấu hổ. Bà than thở rằng mình tuy mới hơn hai mươi, còn rất trẻ, nhưng so với cô nương trẻ trung, thật sự có cảm giác hoa tàn bướm lơi.
Nhưng Mật Nương cũng không cảm thấy Hoàng hậu già đi. Phụ nữ dù 50 tuổi cũng có vẻ đẹp của tuổi 50, hơn chục tuổi nhiều nhất là da dẻ tốt hơn một chút, nhưng phong vận tuổi 20, 30 càng thêm mỹ lệ.
"Nương nương gọi thần nữ đến, có chuyện gì sao?"
Nguyễn Hoàng hậu cười nói: "Ta nghe nói ngươi nhớ nhà, muốn về phải không?"
Nước mắt Mật Nương bỗng rơi xuống, như hoa mẫu đơn đọng sương, càng thêm vẻ kiều diễm. Nàng ngước mắt nói: "Thần nữ cũng muốn ở cùng Hoàng hậu nương nương, nhưng mẫu thân ở nhà thân thể vốn yếu, con lớn vậy rồi, chưa từng xa mẹ ngày nào, nên rất nhớ nhung. Lại thêm sắp đến tết, đây là năm đầu tiên con cùng cha mẹ đón tết ở kinh thành, xin nương nương thương xót."
Nghe qua thì thật là muốn về nhà, Nguyễn Hoàng hậu cười nói: "Đã vậy, ta sẽ sai Thanh Phân đi cùng ngươi về, mang chút quà biếu về trong dịp tết."
Mật Nương vui mừng khôn xiết: "Thần nữ đa tạ Hoàng hậu nương nương ban thưởng."
Thanh Phân cười nói: "Hay là nô tỳ đưa Nguyễn cô nương ra ngoài luôn một chuyến, về sớm chút còn được đoàn tụ cùng gia đình. Còn chỗ Thôi quý phi..."
Lưu Tô cũng ra vẻ lo lắng: "Nhỡ quý phi ngăn cản thì sao?"
"Không sao, ta cho dùng bài ngự ban mà đi." Nguyễn Hoàng hậu vẫn có quyền lợi đó.
Hiện giờ bà vẫn chưa hoàn toàn thất sủng, chỉ là Thôi quý phi được sủng ái hơn, nhưng hiện tại hoàng thượng vẫn còn coi trọng đích thê này, chút chuyện nhỏ đó vẫn có thể làm được.
Mật Nương cảm kích nói: "Thần nữ đa tạ nương nương, chúc nương nương ngày sau bình an hỉ nhạc."
Ra khỏi chính điện, Thanh Phân gật đầu với Mật Nương: "Nguyễn cô nương nhanh thu dọn hành lý đi."
"Vâng."
Mật Nương trở về tây viện liền cười với Tử Tô: "Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta theo cô cô Thanh Phân về nhà."
Ở bên cạnh, Phạm Ngọc Chân nghe nói Mật Nương sắp rời cung, kinh ngạc đứng lên: "Ngươi muốn về? Sao không bàn với ta? Chúng ta cùng nhau vào mà?"
"Ta cũng không biết nữa, là Hoàng hậu nương nương hỏi ta có nhớ nhà không, ta bảo nhớ nên nương nương cho ta về. Ngươi thường hầu hạ bút mực bên nương nương, lẽ nào không nói gì với nương nương?" Mật Nương thật sự nể nàng rồi.
Phạm Ngọc Chân vội vàng nói: "Ta cũng phải nói với nương nương mới được."
"Đi đi đi đi." Mật Nương thúc giục nàng đi, không thì lỡ mất cơ hội.
Nhưng đến cửa, Phạm Ngọc Chân lại do dự. Nàng thật sự muốn về sao? Về rồi ngoại tổ mẫu sẽ cho nàng một mối hôn sự gì? Đại cữu mẫu không thích nàng, chắc chắn sẽ không cho nàng gả cho biểu ca. Nhưng dù là biểu ca, cũng không sánh được thiên tử.
Đúng lúc nàng còn đang do dự thì Thanh Phân đã tới: "Nguyễn cô nương, chúng ta đi thôi."
Nàng thấy Phạm Ngọc Chân đứng ở cửa, bèn nói: "Phạm cô nương, nương nương đang làm khóa sớm, không tiện quấy rầy. Lát nữa Thôi quý phi còn muốn đến thỉnh an, ngài hôm nay đừng ra ngoài."
Nàng cũng không muốn cả hai người cùng ra ngoài, đến lúc đó không biết ăn nói với Thừa Ân Công phu nhân thế nào. Mật Nương chỉ đành tiếc nuối nhìn Phạm Ngọc Chân.
Ở một bên khác, Thôi quý phi đang ngồi kiệu đến. Hôm qua người nhà mẹ đẻ vào cung, thay người của Đông An Hầu nói chuyện, rằng vị hôn thê nhà bọn họ bị Hoàng hậu triệu vào cung, người ta muốn cho hôn thê về nhà, đưa không ít bạc đến. Với Thôi quý phi mà nói thì đây chỉ là bữa sáng.
Phải nói người nhà hoàng hậu cũng thật nghiệp chướng, làm chuyện thất đức như vậy, chẳng khác gì đám môi giới ngoài cổng thôn.
Mấy kẻ môi giới đó ai chẳng ba hoa chích chòe, cái gì đưa đi làm nha hoàn trong nhà địa chủ, sau này vàng bạc đầy người không lo, cái gì làm bạn đọc cho tiểu thư, làm nha hoàn cho đại thiếu gia, sau này thăng di nương. Thực ra toàn bán vào kỹ viện.
Nếu không nói bọn này thiếu đức, ai ngờ Nguyễn gia cũng làm ra chuyện này, đến người đã có hôn ước cũng muốn đưa vào cung, thật nghiệp chướng.
Nếu nhà người ta thiếu chút nữa thì thôi, nhưng người ta gả cho hầu phủ, bị trêu chọc như vậy không phải đắc tội cả đám người sao?
Hoàng hậu bị bệnh mèo khi nào lại ghê gớm vậy.
Mà thôi, ra cung cũng tốt. Nghe nói hôm qua hoàng thượng cùng biểu muội của hoàng hậu đàm luận thi phú ca từ. Người ta bảo tướng mạo nàng ta thật không tầm thường.
Đang nghĩ thì thấy Thanh Phân dẫn một cô nương đi ra, phía sau là mấy nha đầu. Nàng ta vỗ kiệu bảo dừng lại. Thanh Phân thấy nàng ta, vội kéo Mật Nương quỳ xuống.
Mật Nương đương nhiên nhận ra Thôi quý phi, kiếp trước chính bà ta đã suýt hại chết mình, may mà cuối cùng mình đã phản sát.
Nàng rất hiểu Thôi quý phi, người này quá ương ngạnh, lại quá tin mình được hoàng đế sủng ái nhất, thường lấy lông gà làm lệnh tiễn, làm việc không hề có chừng mực. Bất cứ người phụ nữ nào được hoàng thượng coi trọng, hoặc được triệu nhiều lần, ả ta sẽ bắt đầu gây sự, coi hoàng thượng là đồ vật riêng tư.
Có lẽ ban đầu hoàng đế thấy như vậy là tình thú, nhưng sau này nàng ta dường như nghiện nắm quyền, cả người vặn vẹo. Khi có tân nhân xuất hiện được thiên tử yêu thích, nàng ta bị ruồng bỏ cũng là lẽ thường.
"Các ngươi đi đâu đấy? Đồ trong cung không được tùy tiện mang ra ngoài."
Thanh Phân cười nói: "Bẩm quý phi nương nương, đây là Hoàng hậu tự mình ban thưởng cho Nguyễn cô nương, nô tỳ cũng là phụng ý chỉ nương nương."
Thôi quý phi hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Tự dưng có công, không cần mình nói, người này có thể ra ngoài. Nhưng như vậy người khác có thể cảm thấy mình chưa hoàn thành việc được giao.
Có nên hành hạ một chút, rồi đòi Đông An Hầu thêm ít bạc không?
Như vậy mới hiện rõ bản lĩnh của mình.
"Nguyễn cô nương? Ngẩng đầu lên." Thôi quý phi lười biếng nói.
Mật Nương chậm rãi ngẩng đầu, còn khẽ cười một chút, khiến Thôi quý phi hoảng thần. Cô nương này sinh quá đẹp, Thôi quý phi lập tức cảnh giác. Nàng sợ nhất là có kẻ ngấp nghé, hoàng thượng ít đến chỗ hoàng hậu có lẽ chưa phát hiện ra mỹ nhân như vậy, nếu phát hiện ra thì đây lại là kình địch. Lệ Thục viện là một kỹ nữ, nhờ phong tình mà được sủng ái, vị Nguyễn cô nương này quả thực hơn nàng ta gấp trăm lần, nàng ta mà tiến cung thì tuyệt đối là kình địch.
"Được rồi, các ngươi đi nhanh đi." Thôi quý phi hừ lạnh một tiếng rồi đi.
Điều này khiến Thanh Phân rất kinh ngạc: "Thật không ngờ Thôi quý phi lại không gây sự."
Mật Nương thầm nghĩ, bà ta ước gì hậu cung chỉ có một mình mình, gây sự với mình để làm gì, giữ mình lại cho hoàng thượng sao? Bà ta chưa ngu đến vậy.
Ra khỏi cung, Mật Nương cười nói với Thanh Phân: "Ta ra được là nhờ có cô nhiều, đến nhà ta, chuyện của cô ta nhất định sẽ nhờ mẹ ta để ý."
Lúc này, Phương Duy Ngạn lại đến nhà Nguyễn gia từ sáng sớm. Hắn nói với Nguyễn Gia Định và Định nhị nãi nãi: "Hôm qua đã nói chuyện với Thôi quốc cữu gia rồi, chỉ cần Thôi quý phi lên tiếng, Nguyễn cô nương chắc ngày mai có thể về, xin nhị vị cứ yên tâm."
Định nhị nãi nãi biết để nói động được quốc cữu gia không dễ, chắc đã tốn bao nhiêu tiền bạc, lại bao nhiêu miệng lưỡi và nhân lực, thật uổng công hắn sáng sớm qua đây báo riêng cho họ biết.
Người con rể này, bà đã chọn không sai.
"Duy Ngạn, thật là phiền con."
Phương Duy Ngạn lại lắc đầu: "Không sao, ngài đừng để trong lòng, sau này muốn thành người một nhà, vốn phải giúp đỡ lẫn nhau."
Đang nói chuyện thì nghe Thu Cúc ở cửa nói: "Nhị gia, Nhị nãi nãi, Phương công tử, cô nương nhà ta đã về rồi."
Sao lại về nhanh vậy? Hôm qua Phương Duy Ngạn dò tin tức, bảo sớm nhất cũng phải ngày mai mới được.
Lại thấy Mật Nương không chỉ về, sau lưng còn có ban thưởng, Thanh Phân dù sao cũng là cô cô bên cạnh hoàng hậu, khí phái rất lớn, còn nói với Định nhị nãi nãi: "Nương nương chúng tôi rất thích Nguyễn cô nương đấy."
Mọi người không biết chuyện gì, Phương Duy Ngạn còn đang suy nghĩ lúc này có thể về không phải do Thôi quý phi làm. Lại nghe nói Phạm Ngọc Chân vẫn còn ở trong cung, mọi người đều nhìn Mật Nương.
Đợi Thanh Phân cô cô đi rồi, Mật Nương mới nói chuyện riêng với mọi người, đương nhiên cũng không tránh mặt Phương Duy Ngạn.
"Con có thỉnh cô cô Thanh Phân nói giúp vài câu, Hoàng hậu thương con nên mới cho con về."
Đây là xuân thu bút pháp. Mọi người ở đây đương nhiên biết nói động được đại cô cô bên cạnh hoàng hậu không dễ, còn để hoàng hậu chủ động thả người càng khó, không biết nàng đã nói gì với cô cô Thanh Phân, có thể thấy bản lĩnh của nàng.
Định nhị nãi nãi trong lòng rất vui vì bản lĩnh của con gái, nhưng vẫn nói: "Mật Nương, nếu không phải con tự nghĩ ra chủ ý, Duy Ngạn cũng đã đả thông quan hệ, chuẩn bị nhờ Thôi quý phi nói giúp."
Mật Nương lại vui vẻ nhìn Phương Duy Ngạn, thấy Phương Duy Ngạn gật đầu, mới cảm giác được Phương Duy Ngạn thật sự đáng tin. Nói cách khác nếu nàng thất bại trong việc khuyên bảo Thanh Phân, thì thật ra vẫn có thể ra được, có người vẫn luôn giúp nàng, thật sự rất hạnh phúc.
"Đa tạ anh." Mật Nương dường như có nhiều chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói được những lời này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận