Bàng Chi Đích Nữ

Bàng Chi Đích Nữ - Chương 27: Chương 27: (length: 12290)

"Dượng thế nào lại đột nhiên bị bắt?" Định nhị nãi nãi mang theo vẻ lo lắng, nhưng vẻ mặt lại không hề vội vàng như vậy, nàng vẫn còn tâm trạng thưởng thức trà vào giữa đêm.
Trà là trà ngon, nghe nói là người nhà họ Nguyễn biếu tặng, lần này biểu thiếu gia trúng cử, nhà họ Nguyễn không biết còn muốn biếu bao nhiêu đồ vật nữa. Đinh mụ mụ nhìn Định nhị nãi nãi hỏi, không còn có thể chậm rãi thưởng thức trà như trước đây nữa, giọng của bà đột nhiên giận dữ: "Đều tại cái lũ khởi tử tiểu nhân kia, nói lão gia nhà chúng ta nhận hối lộ. Lão gia nhà chúng ta luôn luôn liêm khiết làm theo việc công, từng bước đều dựa vào chính mình mà đi lên, biểu thiếu phu nhân, trong nhà hiện tại loạn thành một nồi cháo, vừa hay nghe nói biểu thiếu gia trúng cử, nếu hắn có thể thay chúng ta tìm xem quan hệ, Dư gia trên dưới vô cùng cảm kích."
"Việc nhà dì chính là việc nhà chúng ta, ta tự nhiên không thể thoái thác, ngày thường dì đã giúp đỡ chúng ta không biết bao nhiêu, nhưng Nhị gia nhà ta vẫn chưa có trở lại? Ta là phận nữ nhi, rất nhiều chuyện tình, ta cũng không có đường đi nước bước a!"
Định nhị nãi nãi cảm thấy Dư gia phi thường vớ vẩn, Dư lão gia làm lại được mấy năm, ở tỉnh thành mua phủ trạch, tôi tớ vô số, ở nông thôn cũng có mấy trăm mẫu đất, cả ngày lăng la tơ lụa mặc trên người, còn có Dư gia tiểu thiếu gia ăn đều là sữa vú em.
Tính ra cũng hơn ngàn lượng bạc, một tiểu lại có bổng lộc một năm không đủ mười lượng làm sao mà kiếm được nhiều bạc như vậy, còn phải nghĩ lại sao?
Càng không biết cái gì gọi là liên thân thích gia điền đều kiếm, khiến cháu ngoại trai của mình không thể đọc sách được nữa.
Ngày thường đồ nhà nước phát ăn không hết như cá khô cam quýt thì biếu tặng cho thân thích, không mặc quần áo cũ nữa cũng phát cho họ, mọi người đều ca ngợi bà tốt bụng.
Nhưng phải biết đến khi tướng công nhà nàng tham gia viện thí, vị đại thiện nhân ngày xưa lại không nói một lời nào.
Nếu không phải có Mật Nương năm đó nói ra chuyện mua ruộng đất, thật sự là nghĩ kỹ thì thấy kinh sợ, nàng suýt nữa còn cảm thấy dì tốt, dù sao ở nhà chồng, chỉ có Dư di mẹ là đối xử với nàng ôn hòa nhất.
Cũng muốn nói đến chuyện trên thực tế tốt, kỳ thật cũng chẳng có gì tốt cả.
"Biểu thiếu phu nhân nhất thiết không cần nói như vậy, từ Giang Lăng đến Vũ Xương đi thuyền một ngày là đến, ngài mang theo hài tử không tiện, để biểu thiếu gia trở về một chuyến là được rồi." Đinh mụ mụ vẫn mong Nguyễn Gia Định trở về.
"Biểu thiếu gia có công danh cử nhân trong người, cùng tri huyện lão gia đều có thể ngồi chung ăn, với năng lực của hắn, đây chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói mà thôi."
Đinh mụ mụ vẫn nói. . .
Mật Nương đang nghe lén bên ngoài lại nheo mắt, đây là chủ ý ngu ngốc gì vậy, bắt một người sắp vào kinh ứng thí phải về nhà thay thân thích giải vây, huống chi Dư lão gia có lẽ thật sự tham ô, chẳng lẽ cha nàng lại đi che chở tham quan ô lại sao?
Đến lúc khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, không chừng phụ thân nàng cũng có thể bị tước đoạt công danh.
Lại nghe Định nhị nãi nãi yếu ớt nói: "Trong tộc chúng ta, Quế đại nãi nãi có chút phương pháp, chi bằng ta đi hỏi thử nàng xem sao, nhờ nàng hỗ trợ xem xét trước. Bằng không, Đinh mụ mụ, tướng công nhà ta lập tức phải vào kinh ứng thí, không thể chậm trễ được a!"
Qua lời nói của Định nhị nãi nãi, có thể thấy nàng không muốn trượng phu giúp đỡ, Mật Nương cũng không nhịn được gật đầu, Nho gia tán thưởng thân thân tương ẩn, nếu Nguyễn Gia Định trở về, không giúp Dư di thái sẽ bị nói là không có quan niệm thân tộc, còn nếu giúp, thì chính là trợ Trụ vi ngược, làm gì cũng sẽ bị người ta dị nghị, vậy nên tốt nhất là tránh đi.
Đinh mụ mụ nghe vậy thì rất tức giận: "Biểu thiếu phu nhân, làm người không thể không có lương tâm được a, lúc trước công công của ngài ham cờ bạc, suýt chút nữa thua cả tổ trạch cho người ta, những người trong tộc các ngươi ai mà chẳng khoanh tay đứng nhìn, chỉ có lão gia và thái thái nhà chúng ta vất vả chạy vạy giúp đỡ. Hiện tại lão gia nhà chúng tôi gặp khó khăn, sao các ngươi có thể không giúp một tay chứ?"
"Việc này. . . việc này. . ." Định nhị nãi nãi khó xử.
Mật Nương cũng hồi hộp, nàng sợ nương đồng ý.
Đinh mụ mụ thấy vẻ mặt Định nhị nãi nãi có vẻ mềm lòng, lập tức thừa thắng truy kích: "Biểu thiếu phu nhân, chuyện này chỉ có biểu thiếu gia mới giúp được thôi. Nô tỳ xin quỳ xuống trước ngài. . ."
"Đông đông thùng" vài tiếng dập đầu vang lên, nghe đến Mật Nương bên ngoài cũng cảm thấy Đinh mụ mụ này là một nhân vật, người bình thường mà thấy cảnh này, chỉ sợ đã sớm thỏa hiệp rồi.
Có lẽ Dư lão gia tương lai cũng có quan hệ đến nàng, Mật Nương kiếp trước từng ở nhà Dư gia một thời gian, tuy ít khi qua lại với người ngoài, nhưng đám hạ nhân xưa nay vẫn hay xôn xao bàn tán, nghe nói Đinh mụ mụ tuy chỉ là mụ mụ, nhưng khi Dư di thái không tiện, bà sẽ vụng trộm hầu hạ Dư lão gia, quan hệ hai người vô cùng mật thiết.
Dư lão gia không còn, Dư di thái còn có con trai, nhưng kết cục của Đinh mụ mụ thì chưa chắc đã tốt.
Quả nhiên, Đinh mụ mụ này diễn hay quá, Định nhị nãi nãi nhỏ giọng nói: "Đinh mụ mụ mau đứng lên đi, ta là phận nữ nhi, không có chủ kiến gì, dì đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, nếu người khác biết các ngươi cầu ta như vậy mà chúng ta mới giúp, sau này chẳng phải khiến người ta chê cười sao."
Đinh mụ mụ nhất quyết không chịu đứng dậy, ngược lại Định nhị nãi nãi nói không ít lời hay, Đinh mụ mụ mới chịu đứng lên, nhưng cục diện rất nhanh bị Đinh mụ mụ nắm giữ, thậm chí đảo khách thành chủ.
"Biểu thiếu phu nhân, con trai của ta Đinh Hùng đang ở bên ngoài, việc này không nên chậm trễ, ngài nhanh viết một phong thư, để Đinh Hùng mang đi, có lẽ, sáng mai là có thể đến Vũ Xương."
Định nhị nãi nãi khó xử nói: "Đinh mụ mụ, ta không biết chữ a, bằng không thế này đi, bà nhờ Dư biểu đệ viết thư là được rồi."
Đinh mụ mụ nghe vậy thì giật mình: "Lại là tôi không phải. Thôi vậy, để thiếu gia nhà chúng tôi viết một phong thư vậy."
Lập tức Định nhị nãi nãi lại quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Dư di thái, Đinh mụ mụ nói rất nhiều mới cáo từ.
Mật Nương đã sớm chạy vào phòng mình, đợi Đinh mụ mụ đi rồi, mới đến phòng chính.
Định nhị nãi nãi đầy vẻ mệt mỏi, nàng xoa xoa huyệt thái dương: "Thế nào, có phải khách bên ngoài làm con tỉnh giấc không? Haizz, con luôn thông minh, ta nói cho con biết, dì lão gia bị bắt vào đại lao, Đinh mụ mụ tới là muốn nhờ chúng ta giúp dì lão gia."
"Không, Đinh mụ mụ chỉ là đang đánh lạc hướng, nhà Dư gia không cần lấy ý của ngài mà vẫn có thể đi Vũ Xương được." Mật Nương cuối cùng cũng cảm thấy có chỗ không đúng.
Định nhị nãi nãi khó hiểu: "Ý là sao?"
Mật Nương nói: "Nếu con đoán không sai, Dư gia sợ mẹ con chúng ta ở Giang Lăng bên bờ chặn cha lại, nên giả vờ đến đây, thứ nhất khiến ngài ngày kế không thể dậy sớm, thứ hai chúng ta đều sẽ cho rằng dù nửa đêm Đinh Hùng đi thì ít nhất đến chiều mai cha mới tới, nào ngờ, cha có thể đến sớm hơn."
Đây là dương đông kích tây, Dư gia hiểu rõ nhà mình như lòng bàn tay, nhất là sau khi Định nhị nãi nãi chuyển đến đây, cùng Dư gia cũng không thân cận nữa.
"Sao ta lại không nghĩ ra chuyện này, Dư gia sợ ta cản trở phụ thân con, nên cố ý phong tỏa tin tức dì lão gia bị bắt, sớm phái người đi Vũ Xương, đến nửa đêm thì cố ý đến chỗ ta cầu xin, để ta lầm tưởng cha con phải đến đêm mai, như vậy ta sẽ không kịp ngăn cản." Định nhị nãi nãi sắc mặt hoảng sợ.
Dư gia đã sớm nhìn ra nàng không muốn giúp, nhưng lại sợ nàng làm hỏng chuyện, cố ý bày ra một màn đánh lạc hướng.
"Sao con nhìn ra được?" Định nhị nãi nãi hỏi con gái.
Mật Nương nói: "Nương, bà ta đến cầu xin, nhưng lại có tâm trạng pha trà phẩm, tuy vẻ mặt lo lắng, nhưng vẫn có thể cùng ngài kể chuyện nhà, quan trọng nhất là, rõ ràng chúng ta quen biết Lạc gia, Quách gia, Đào gia là những nhà giàu có tiếng ở đây, đám địa đầu xà này còn dễ nói chuyện hơn cha ta, cha ta ngoài thân phận cử nhân ra thì cũng chẳng có căn cơ gì. Bà ta lại chỉ muốn cha về, cuối cùng còn nhờ ngài viết thư, ai cũng biết ngài không biết chữ, vậy việc bà ta đến đây thỉnh cầu ngài, kỳ thật cũng chẳng có gì khác biệt."
Định nhị nãi nãi chưa từng nghĩ con gái mình lại thông minh như vậy, nàng chuẩn bị ngày mai đi dọc theo bờ sông chờ, nhân cơ hội nhờ Nguyễn Gia Định hồi hương.
Có thể nói, Nguyễn Gia Định người này cũng không tính là thông minh lanh lợi hay mạnh mẽ, nhưng thân thích đều biết hắn rất nghe lời vợ.
"Nương, chúng ta đi ra bờ sông ngay thôi, còn khoảng nửa canh giờ nữa là trời sáng rồi." Mật Nương quyết đoán nói.
"Xong việc chưa? Lục thị nói thế nào?" Dư di thái hỏi Đinh mụ mụ, từ khi trượng phu bị quan sai mang đi, bà vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Đinh mụ mụ nói: "Lúc đầu Lục thị nhất quyết không chịu, nô tỳ phải lấy giao tình hai nhà bức ép bà ta mới chịu."
"Không sao, lão gia vừa vào đại lao, ta liền bảo Dư Đại đi Vũ Xương phủ. Lục thị vốn dĩ là kẻ hai mặt, chỉ sợ bà ta giở trò sau lưng."
Đinh mụ mụ cười nói: "Ngài thật là thần cơ diệu toán."
Dư di thái cười khổ: "Ta không phải thần cơ diệu toán gì, ta cũng chỉ là không còn cách nào khác thôi. Lão gia vất vả nhiều năm như vậy tranh gia sản, nếu bị sung công, chúng ta sống thế nào đây."
Kỳ thật Đinh mụ mụ cũng khó hiểu: "Muốn nô tỳ nói, biểu thiếu gia dù trúng cử thì cũng chỉ là một cử nhân, ngài nhờ hắn giúp đỡ, tôi nghĩ chuyện này cũng chỉ có hạn thôi."
"Không, chỉ có hắn giúp đỡ thì mới không có chuyện gì." Dư di thái quả quyết nói.
Nghĩ đến đây bà lại đau tim: "Năm đó Gia Định nhất định đòi cưới Lục thị, ta đã cảm thấy không ổn rồi, ngươi nhớ năm đó ai muốn chiêu hắn làm con rể? Đó là Từ viên ngoại đó, nhà người ta nhiều của cải, của hồi môn của con gái cũng nhiều, hắn lại cứ như mỡ heo bịt mắt, nhất định đòi cưới Lục Thục Quân. Lục Thục Quân đó có gì tốt, cha mẹ thì đã mất sớm, ngoài bộ mặt ra thì chẳng có điểm nào tốt."
"Cưới rồi thì thôi đi, chị ta nhìn nó ngứa mắt, nhưng ta không có gì có lỗi với nó. Nó thì hay lắm, lại nói ta hám tiền bán ruộng của Gia Định, bảo Gia Định không qua lại với chúng ta nữa, giờ nhà ta xảy ra chuyện, nó lại khoanh tay đứng nhìn."
"Không ngờ việc này lại do nó mà ra."
Đinh mụ mụ càng hồ đồ: "Chuyện này có liên quan gì đến bà ta?"
Lục thị đó ngày thường tính tình nhu nhược, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Dư di thái lắc đầu: "Cụ thể thế nào thì ta cũng không biết, con rể mang theo tiền bạc đi, người ta nể mặt tiền nên mới hé lộ một câu như vậy. Vả lại người ta chỉ biết Gia Định, ta không cho hắn đến thì ai lo cho lão gia được."
"Hắn hiện tại cũng là cử nhân, trước kia ta không cho hắn giúp ta chuyện gì, hắn đều nhiệt tình hỗ trợ, ta trước nay đối đãi hắn không tệ. Chỉ cần ta nói, hắn nhất định sẽ giúp thôi, chúng ta đều là người một nhà cả mà!"
Nói đến đây, Dư di thái rất hoài niệm những ngày Nguyễn Gia Định chưa thành thân.
Đinh mụ mụ cười nói: "Tối nay việc đã định, Lục thị sáng mai có khi dậy không nổi, bà ta chắc vẫn nghĩ rằng mai cha ngài mới đến, mặc kệ thế nào, khi bà ta biết thì đã muộn rồi."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cảm thấy bình minh đã ở ngay trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận