Bàng Chi Đích Nữ
Bàng Chi Đích Nữ - Chương 64: Chương 64: (length: 21765)
Vốn dĩ tân nương phải mặc đồ đỏ trong ngày tân hôn, nhưng vì Lão phu nhân bệnh nặng, Mật Nương riêng đổi một bộ áo choàng ngắn màu hồng cánh sen, bên dưới phối hợp một chiếc váy thêu trân châu gợn sóng, bên ngoài lại che phủ một lớp vải mỏng, tăng thêm vẻ đẹp mờ ảo.
Nhưng nàng không còn thời gian tự ngắm nghía, sai hạ nhân xách đèn lồng, nàng cùng Phương Duy Ngạn cùng đi.
Gió đêm hơi lớn, Phương Duy Ngạn lấy áo choàng khoác cho nàng: "Đừng để bị lạnh."
Mật Nương gật đầu: "Ta không sao."
Vì nhà ở quá xa, nửa đêm đợi xe đến quá chậm, Phương Duy Ngạn bàn với Mật Nương đi bộ nhanh đến đó, Mật Nương tự nhiên đồng ý. Nhờ đôi chân nhỏ trời phú, đi đường là cực hình đối với phụ nữ chân nhỏ, nhưng với Mật Nương thì không hề ảnh hưởng.
Phương Duy Ngạn nắm tay nàng cùng đi, Mật Nương có chút cảm khái nói: "Ta vừa vào cửa tổ mẫu ngươi liền bệnh nặng, người khác sẽ đàm tiếu ra sao? Ta biết ngươi sẽ không nghĩ vậy, nhưng người khác chưa chắc đã không nghĩ vậy."
Trên đời này có mấy ai mong ngươi tốt, nhất là những chuyện giả dối hư ảo, chuyện như vậy càng dễ bị người khuếch đại.
Phương Duy Ngạn hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, không khỏi nói: "Ngươi yên tâm, nàng không dám nói đâu. Nếu tổ mẫu thật sự có chuyện, người đầu tiên xui xẻo là nàng ta. Đến lúc đó nương ta quản gia, nàng không ngốc đến thế đâu."
Nếu Lão phu nhân mất, Từ thị và nàng ta có quan hệ thế nào? Dựa vào cái gì phải nuôi nàng ta, cho miếng cơm ăn, che chở một hai đã là tốt lắm rồi, còn chuyện Phương Phù Dung hàng năm thiên vị Đinh di nương kia thì, bọn họ còn chưa cầm quyền đâu!
Nếu Đông An Hầu sống thọ như Lão hầu gia, ít nhất cũng còn mười mấy năm, chỉ cần Hầu gia còn, Từ thị chính là thái thái trong phủ này, Thân Thị dù muốn quản gia cũng không có cửa đâu.
"Nhưng nàng ta đâu phải người hành xử theo lẽ thường." Mật Nương rất lo lắng, ai mà mang tiếng như vậy thì đúng là bị vu oan, còn không có biện pháp tự phản kháng.
Tựa như việc đàn ông thời nay cưới vợ còn có "ngũ bất thú", cái gì "tang phụ trưởng nữ bất thú", thật đúng là tai bay vạ gió. Chẳng lẽ cô nương có mẹ dạy dỗ nhất định sẽ hơn cô nương không có mẹ dạy dỗ sao? Chưa chắc.
Phương Duy Ngạn an ủi nàng: "Đừng sợ, không được thì sau này chúng ta chuyển ra ngoài sống."
Nàng nhìn Phương Duy Ngạn, rất không hiểu, vì sao hắn có thể vì nàng làm đến mức này, rõ ràng hai người họ chỉ hơn người xa lạ một chút thôi mà.
Nhưng nàng quyết không cho phép hai người bị người ta xua đuổi trong nhục nhã, nghĩ đến đây, nàng nhìn Phương Duy Ngạn một cái, hạ quyết tâm.
Mặc kệ gian nan nguy hiểm thế nào, nàng cũng không thể để hắn vì cưới nàng mà rơi vào hoàn cảnh không tốt.
"Không cho phép ngươi vì ta mà tranh cãi, ta tự có cách giải quyết. Vả lại hiện tại cũng chỉ là suy đoán của ta thôi, có lẽ nàng ta cũng không nói như vậy đâu!"
Phương Duy Ngạn cảm thấy ba ngày nay xảy ra nhiều chuyện thật, may mà Mật Nương bình tĩnh, không giống những phụ nữ khác tự loạn lên.
Hai người đang đi thì gặp xe ngựa của Tam phòng, đây chính là cái lợi của việc ở gần, hai người họ đi cả buổi trời vẫn không nhanh bằng Tam phòng.
Mật Nương kéo tay áo Phương Duy Ngạn: "Chúng ta chạy trước bọn họ đi, so tài, được không?"
Trong người nàng dường như luôn tràn đầy sức sống như vậy, không chịu thua, vô cùng tươi tắn, chưa từng có vẻ mặt sầu khổ.
Ở bên nàng, chưa từng có phiền não.
Phương Duy Ngạn luôn tỏ ra chín chắn, trong lòng cũng bắt đầu rạo rực, lần đầu tiên miệng nhanh hơn não: "Được, chúng ta chạy thôi."
Hắn nắm tay nàng, cùng nhau chạy, ngược lại khiến đám hạ nhân cuống quýt theo sau, nhỏ giọng nói: "Tứ gia, Tứ nãi nãi ơi, làm ơn đừng chạy nhanh quá."
Gió thổi bên tai, Phương Duy Ngạn thậm chí còn có chút vui sướng, Mật Nương cười nói: "Ngươi nói xem chúng ta có giống đang bỏ trốn không?"
Tai Phương Duy Ngạn đỏ lên: "Đừng nói lung tung."
"Hừ, giả đứng đắn."
Nhưng nàng cũng ý thức được lời này không thích hợp, dù sao tổ mẫu người ta đang bệnh nặng, nàng vội che miệng: "Là ta vừa quá lỗ mãng, ta không cố ý đâu."
Phương Duy Ngạn thật sự không có tình cảm gì với Lão phu nhân, khi còn bé bà ôm hắn dưới gối nuôi nấng phần lớn cũng vì kiềm chế Từ thị, nhưng sau khi hắn không cưới Diệp Giai Âm, tất cả những điều giả tạo đó đã bị vạch trần.
Nếu không phải Lão phu nhân dung túng cho chuyện ở sân mới của hắn, thì dù Tiểu cô cô có dẻo miệng đến mấy cũng không nhường cho Tam ca. Nhiều năm như vậy, nếu hắn không có chút thành tựu gì trong việc đọc sách, thì cuộc sống của họ sẽ đi về đâu?
Ba đứa con trai của Đinh di nương đều do Lão phu nhân cẩn thận chọn lựa, sao đến hắn lại nhất định phải cưới cô em họ xuất thân mồ côi?
Hắn đã không tranh giành với bọn họ nữa, chuẩn bị đi con đường khoa cử làm quan, mà vẫn không buông tha hắn. Không phải hắn ghét bỏ Diệp biểu muội, chưa kể những chuyện khác, bản thân Diệp Giai Âm từ trước đến nay thể chất gầy yếu, lại là cô nhi, có khi đến con nối dõi cũng không có, tổ mẫu làm vậy thật sự quá đáng.
Nhưng vì vậy, hắn không thành thân với Diệp biểu muội, cho nên Lão phu nhân oán trách hắn.
Phương Duy Ngạn đâu phải kẻ tiện nhân, người khác đối xử với hắn như vậy, hắn lại vác mặt dày đi làm thân?
Gia đình bọn họ, tình thân lạnh lẽo, chẳng qua là trang cái vẻ ngoài tốt đẹp mà thôi.
Cố gắng đuổi theo, hai người đến nơi thì người Tam phòng còn chưa tới, Mật Nương và Phương Duy Ngạn chỉnh lại y phục cho nhau ở cửa, nhưng chỉ cần nhìn mồ hôi trên trán là biết họ vừa nghe tin đã chạy đến ngay.
Trong phòng vang lên giọng nữ the thé: "Nương à, sáng nay con đến thỉnh an người còn khỏe, sao mới trưa người đã không khỏe rồi, trong nhà có phải có sao chổi không?"
Mật Nương và Phương Duy Ngạn liếc nhau, xem ra, nàng thật sự đoán đúng.
Khi họ bước vào, Từ thị thở phào nhẹ nhõm: "Hai con đến nhanh thật, chúng ta cũng vừa mới tới không lâu."
"Thái thái, tổ mẫu sao rồi ạ?" Phương Duy Ngạn nhanh chóng bước vào hỏi.
Từ thị dẫn hai vợ chồng đến bên giường, lúc này, đã có không ít người đứng ở đây, trừ Thế tử đi mời đại phu, những người còn lại đều ở trong này.
Lão phu nhân miệng méo xệch, trông giống như bị trúng gió.
Mật Nương khéo léo đứng cạnh Vu thị, nàng là cháu dâu cùng lứa, vượt qua mấy chị dâu đi lấy lòng, người khác lại cho rằng nàng xốc nổi.
Vu thị liếc nhìn nàng, thầm nghĩ đáng tiếc, cô nương này số không tốt, vừa vào cửa trưởng bối đã sinh bệnh, lại còn cố tình chọc giận cô thái thái, không có chuyện gì cũng bị chụp cho cái tội khắc người.
Người trong phủ nhiều, ai mà gặp chuyện gì không may thì sợ là đều tính lên người nàng.
Nghĩ đến đây, Vu thị có chút đồng tình với Mật Nương, nàng ta khác với Thân Thị, Thân Thị là Thế tử phu nhân, Từ thị càng gặp chuyện không may, nàng ta càng mừng rỡ, sắp được quản gia đến nơi, mà vẫn là danh chính ngôn thuận.
Còn Vu thị thì chẳng được lợi gì, tuy rằng nàng biết trượng phu thường sau lưng mắng Từ thị "già không chết, già còn giữ chức", nhưng nàng ta cũng không có tình cảm sâu đậm gì với Đinh di nương.
Nàng cũng xuất thân từ gia đình giàu có, đương nhiên biết chuyện thê thiếp, Đinh di nương dù khôn khéo đến đâu cũng không phải chủ tử đứng đắn, chủ tử đứng đắn vào cửa thì thiếp phải lui sang một bên.
Nếu không, Từ thị vào cửa, Đinh di nương vẫn còn quản một nửa gia sản, Lão thái thái cho chút quyền lợi mà ngươi đã thật sự coi mình là người nhà, là chủ mẫu rồi.
Cho nên Vu thị rất mâu thuẫn, trong số các cháu dâu của Hầu phủ, Đại tẩu không có con trai con gái ngoài giá thú, vợ Lão tam chưa có thai, con dâu Lão tứ cũng mới về, chỉ có nàng và Thân Thị trước sau về phủ, Thân Thị trong phòng thanh tịnh, còn nàng thì con trai con gái ngoài giá thú một đống, đứa nào đứa nấy khôn lanh, còn được sủng ái hơn cả con ruột của nàng. Nàng vốn đã bị Thân Thị lấn át quanh năm, khiến nàng trở nên như kẻ thất bại, hạ nhân sau lưng cũng sẽ lén nói nàng không bằng Thân Thị.
Cho nên, kỳ thật Thân Thị thắng, nàng ta cũng chẳng được gì, vẫn là phụ thuộc. Thân Thị thua, nàng ta cũng vẫn là phụ thuộc. Huống hồ Lão phu nhân không để ý lắm đến đám chắt, Từ thị cũng không phải mẹ chồng ruột của nàng, hậu viện kia đều do Nhị gia định đoạt. Vu thị hận chết đám thiếp thị và những đứa con ngoài giá thú may mắn đó, bởi vậy nàng đối với Từ thị rất mâu thuẫn.
Tuy rằng nàng nghe theo lời chồng, mọi việc theo Thân Thị, nhưng đồng thời lại cảm thấy nếu mình là Từ thị, nhìn trượng phu yêu thích di nương và con của di nương được thừa kế gia nghiệp, con trai mình lại thành bàng chi, nàng không thể nuốt trôi cục tức này.
Bởi vậy, nàng rất mâu thuẫn.
Cho nên nàng không như Thân Thị dốc toàn lực đối đầu với Từ thị, bất quá nàng nghĩ Thân Thị làm việc rất có chừng mực, chuyện cô thái thái đẩy họa cho người khác, Thân Thị không trực tiếp sai khiến, nhưng vẫn có thể khiến Từ thị nghẹn họng.
Phải nói Thân Thị tuy rằng không quản gia, nhưng nhìn rất rõ ràng, Lão phu nhân là thật sự có của, tiếp theo là Đông An Hầu, ông ấy không muốn dày vò tước vị, nhưng lại tự giác áy náy với con trai của Từ thị, vì thế ngấm ngầm chuẩn bị đem vốn riêng của mình cùng 50% tài sản chung chia cho anh em Phương Duy Ngạn.
Điều này khiến Thân Thị sao có thể nhẫn nhịn?
Cho dù trượng phu sau này tập tước, phần chia đến tay sẽ ít đi rất nhiều, Đông An Hầu nếu qua đời, làm xong đám tang thì còn lại bao nhiêu bạc?
Ngoài ra còn phải lo cưới vợ gả chồng cho đám em trai chưa trưởng thành trong nhà, chuyện đó cũng tốn tiền.
Nhưng hai người em trai của trượng phu đều không đáng tin, Nhị đệ và Tam đệ đều là những kẻ tiêu tiền như nước, không có tiền đồ, người có tiền đồ nhất là Phương Duy Ngạn thì lại không cùng lòng với họ.
Nàng căm hận cha chồng làm việc không suy nghĩ, nếu cho Thế tử tước vị, cũng nên vì Thế tử suy nghĩ thêm một chút. Bởi vậy nàng mừng rỡ ra mặt, kỳ thật Vu thị trách lầm Thân Thị, Thân Thị cũng mới biết tin Lão phu nhân ngã bệnh, mới vội vã chạy đến.
Sai khiến Phương Phù Dung càng không thể, nàng không kiểm soát được con người này, hợp tác với nàng ta có thể ngày sau sẽ bị nàng ta hãm hại.
Nhưng muốn nàng đứng ra nói giúp Mật Nương cũng không thể, hôm qua biểu hiện cho thấy Tứ đệ muội này không giống Tam đệ muội, tuy có chút tâm kế nhưng không làm nên chuyện lớn, Tứ đệ muội nói hai ba câu trong cuộc trò chuyện với cô thái thái đã chiếm thế thượng phong, đối đáp đều trôi chảy, cố tình lại rất được lòng Phương Duy Ngạn, nhân tài như vậy là đại địch.
Nếu có nàng ta giúp Từ thị, có lẽ Thế tử tước vị cũng không giữ được, cho nên nàng sao có thể nói giúp Mật Nương.
Đông An Hầu gấp gáp đi đi lại lại: "Sao Thế tử còn chưa tới?"
Mật Nương không nhớ rõ Đông An Hầu Lão phu nhân lúc này còn sống hay không, bởi vì ở kiếp trước mà nói, đây thật sự là một nhân vật không quá quan trọng, nàng chỉ hiểu biết một chút về Từ thị nhờ những phu nhân mệnh tốt ngẫu nhiên tiến cung kể cho nghe mấy chuyện mới mẻ, nàng mới có thể nghe được chút ít.
Với lại nguyên nhân kiếp trước Phương Duy Ngạn nhập vào đời thật sự là quá kỳ quặc, nàng mới nhớ kỹ.
Từ thị thì chất vấn nha đầu hầu hạ bên cạnh Lão phu nhân: "Lão thái thái buổi chiều ta đến thăm còn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên méo miệng lệch mắt? Các ngươi hầu hạ thế nào?"
Kỳ thật Từ thị không tin Lão phu nhân tự nhiên mắc bệnh, bà lão tháng trước còn lên núi, so với bà thì thân thể Từ Thị còn khỏe hơn, sao có thể đột nhiên ngã bệnh được.
Nếu là Diệp Giai Âm đột nhiên ngã bệnh thì còn có thể nói, nàng ta quanh năm đau ốm, uống thuốc như uống nước.
Đằng này lại là Lão phu nhân, Từ thị quát mắng đám nha đầu.
Người đáp lời tên Vinh Tâm, là người Lão phu nhân không thể rời xa dù chỉ một ngày, ả khóc lóc nói: "Hôm nay giữa trưa Lão thái thái còn lên phật đường gõ mõ nửa canh giờ, bà luôn có thói quen ngủ trưa, nô tỳ hầu hạ bà ngủ, sau đó...sau đó..." Ả liếc nhìn Phương Phù Dung một cái.
Phương Duy Ngạn vội hỏi: "Sau đó thế nào? Nói mau. Nếu có nửa câu nói dối, sẽ bị đánh bằng roi."
Phương Phù Dung rụt cổ, không đợi nha đầu nói, liền lập tức nói: "Còn không phải tại con dâu của cháu hôm qua chọc giận Lão phu nhân, ta liền tới thăm, nào ngờ ta vừa bước chân vào phòng thì có người nói Lão phu nhân ngã bệnh. Không phải ta nói cháu đâu, Duy Ngạn à, từ khi vợ cháu vào cửa thì xảy ra bao nhiêu chuyện rồi."
"Con thấy không hẳn vậy đâu, cô cô sao không để Vinh Tâm kể lại mọi chuyện." Phương Duy Ngạn nhìn về phía Vinh Tâm đang quỳ: "Ngươi không cần nhìn ai cả, cứ kể chi tiết ra là được, nếu ngươi không nói được, cho dù Lão thái thái tỉnh lại, chúng ta cũng không bỏ qua cho ngươi đâu."
Đây là lần đầu tiên Phương Duy Ngạn tỏ ra nghiêm khắc như vậy, bình thường hắn rất ít khi nổi giận, thậm chí Mật Nương còn chưa thấy hắn tức giận bao giờ.
Không ngờ lúc này, hắn lại đứng ra.
Nghe hắn nói vậy, Đông An Hầu cũng cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng nói với Vinh Tâm: "Ngươi nói mau."
Vinh Tâm rụt đầu lại, rồi bình tĩnh nói: "Cô thái thái vào thăm Lão phu nhân, nô tỳ canh giữ ở bên ngoài, không biết bên trong nói gì, sau đó nô tỳ đi vào thì Lão thái thái đã như vậy rồi."
Thật ra Vinh Tâm cũng thầm hận Phương Phù Dung, tuổi đã lớn như vậy rồi mà còn làm ra những chuyện như thế, không những không nhận sai mà còn đổ vạ cho Tứ nãi nãi mới vào phủ.
Mọi người đại khái đều hiểu ý của Vinh Tâm, chuyện này phần lớn có liên quan đến Phương Phù Dung.
Phương Phù Dung lớn tiếng hăm dọa, nhưng ả không ngờ rằng trong phủ này, tuy rằng Mật Nương vừa mới vào cửa chưa có kinh nghiệm, nhưng Phương Duy Ngạn có công danh, tuy nói hiện tại vẫn chỉ là Thứ cát sĩ Hàn Lâm viện, nhưng Hàn Lâm viện là nơi bồi dưỡng nhân tài, ả và Phương Duy Ngạn đối đầu, phần lớn hạ nhân trong phủ đều sợ Phương Duy Ngạn hơn.
Trước kia Phương Phù Dung thiên vị các con trai của Đinh di nương, nhất là Thế tử tương lai sẽ thừa kế tước vị, ả không coi Phương Duy Ngạn và Phương Duy Quân ra gì, hiện tại ả mới ý thức được sự khác biệt.
Ả á khẩu không trả lời được, Đông An Hầu hừ lạnh một tiếng: "Mẫu thân mà khỏe lại thì tốt, nếu không thì ngươi đi am mây trắng cầu phúc cho mẫu thân đi."
Phương Phù Dung còn muốn cãi, bị Trinh nương kéo ống tay áo, ả lập tức giả chết, không nói được lời nào.
Thân Thị thấy vậy, thầm nghĩ may mà mình không liên quan gì đến người này, bằng không ả làm ra chuyện gì liên lụy đến gia đình mình thì không hay. Nhưng đồng thời, bà ta nhận ra địa vị của Phương Duy Ngạn trong nhà không ai sánh bằng.
Đúng lúc mọi người đang suy nghĩ thì Thế tử dẫn theo đại phu đến, đây là Trương đại phu diệu thủ hồi xuân riêng từ Hồi Xuân Đường mời đến, Trương đại phu này rất nổi tiếng, cho dù người giấu bệnh sợ thầy như Mật Nương cũng nghe qua danh tiếng của ông ta.
Nghe nói Ngô thị mắc bệnh băng huyết, sau này có thể khỏi hẳn đều nhờ Trương đại phu này.
Vị đại phu này đến, mọi người đều chăm chú nhìn Lão phu nhân trên giường, Mật Nương là người không hy vọng Lão phu nhân xảy ra chuyện nhất, tuy rằng vừa rồi mọi người đều biết có thể liên quan đến Phương Phù Dung, nhưng không hẳn không tính lên đầu nàng, huống chi, nếu lão thái thái thật sự xảy ra chuyện, thì Phương Duy Ngạn cũng phải chịu đại tang.
Hắn hiện tại chỉ là Thứ cát sĩ, nếu chịu đại tang sau đó muốn ở lại Hàn Lâm viện sẽ rất khó khăn.
"Đây là chứng trúng gió, nếu có máu rắn làm thuốc, đêm nay ta bào chế xong, nửa đêm về sáng dùng thì có thể khỏi."
"Máu rắn tươi?" Thế tử nhíu mày: "Nhà ta ngược lại có rắn, chỉ có điều đều là rắn độc, nếu không thì sai người đi bắt rắn vậy."
"Có cần mở một ít ma tý tán cho nó tê liệt rồi lấy máu cho dễ không?"
Trương đại phu vội vàng phủ nhận: "Không được, không được, tốt nhất là máu không bị đông, cũng không được pha tạp chất vào, bằng không sợ rằng sẽ cản trở bệnh tình của lão phu nhân."
Đông An Hầu nói: "Hay là sai người bắn chết nó trước rồi lấy máu."
Mật Nương bỗng nhiên đứng dậy: "Hầu gia, để con dâu đi lấy máu ạ. Con dâu quê ở Hồ Quảng, nhiều rừng cây, khi còn bé đã từng gặp rắn, biết cách đối phó với chúng."
"Không được!" Phương Duy Ngạn quát lớn: "Ngươi đừng có ra vẻ, đến lúc đó ngược lại không lấy được máu thì sao."
Thế tử cũng cảm thấy không ổn: "Đúng vậy, chúng ta trong phủ hiện tại cũng chỉ có con rắn này, hay là để ta dùng tên bắn đi."
Trương đại phu nhíu mày: "Tuyệt đối không được, nếu bắn trúng mật rắn thì không tốt."
"Vậy để ta làm vậy, ta có thể làm được." Mật Nương gật đầu với Phương Duy Ngạn.
Phương Duy Ngạn thật sự không biết nàng lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, nhưng nàng đã kiên trì, hắn không thể không tin: "Được, ta đi theo ngươi."
Mật Nương cười gật đầu: "Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ lấy được máu rắn cho tổ mẫu chữa bệnh."
Thế tử sai người đem lồng sắt đựng rắn ra sân, chỉ thấy Mật Nương tháo cây trâm trên đầu xuống, nàng quay đầu cười với Phương Duy Ngạn: "Ngươi yên tâm đi, ta từng gặp cả Trúc Diệp Thanh và Hỏa Thiêu Căn còn độc hơn mà không sợ."
"Đệ muội, cẩn thận." Phương Duy Thương cũng không ngờ Tứ đệ muội lại mạnh mẽ như vậy.
"Đại ca yên tâm, ta sẽ không bắn tên không đích đâu."
Ngay khi lồng sắt mở ra, nàng lập tức dùng chân đạp lên đầu rắn, nhanh như chớp dùng cây trâm đâm mạnh xuống, máu bắn lên mặt nàng, nàng không thèm để ý, lập tức vẫy tay với Phương Duy Ngạn: "Duy Ngạn, mang chén đến, chúng ta hứng lấy."
Máu rắn thuận lợi lấy được, nhưng đám tiểu tư quản sự trong viện, thậm chí cả Thế tử Phương Duy Thương đều nhìn Mật Nương như nhìn người khổng lồ.
Mặt Mật Nương bị bắn máu, lúc này Phương Duy Ngạn đang giúp nàng lau, chỉ là nhất thời lau không sạch sẽ, Mật Nương cũng không bận tâm, nàng khẽ nói: "Nếu Lão thái thái tỉnh lại, ngươi cũng có thể bình thường đi Hàn Lâm viện."
Nàng rất coi trọng nghĩa khí, người ta có thể không nói đến tình, vì nó quá hư vô, nhưng người cần có nghĩa, Phương Duy Ngạn đối xử với nàng tốt như vậy, nàng cũng phải báo đáp hắn.
Vậy mà Phương Duy Ngạn cả đường không nói gì, thậm chí không thèm để ý tới nàng.
Mãi đến nửa đêm, Trương đại phu sắc xong thuốc, cho Lão phu nhân uống, bà tỉnh lại, đại phu bắt mạch xong lại kê đơn thuốc, nói không còn nguy hiểm, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Mật Nương mang một trái tim lo lắng cũng buông xuống.
Mọi người đều biết nàng giết rắn lấy máu, Đông An Hầu và Từ thị khen nàng, nhưng cũng nhắc nhở: "Con tuy có lòng hiếu thảo, nhưng cũng không thể mạo hiểm như vậy, nếu không Lão thái thái mà biết cũng sẽ mất hứng."
Ngoài ra, các chị em dâu cũng dò hỏi nàng bằng giọng tò mò làm thế nào mà nàng bắt được rắn.
"Ngươi là tiểu thư khuê các, sao lại biết bắt rắn?" Hương quân hiếu kỳ.
Mật Nương cười nói: "Có gì đâu, tuy ta xuất thân Giang Lăng Nguyễn gia, nhưng khi còn nhỏ gia đạo sa sút, phụ thân đi học, mẫu thân và ta thường xuyên đói bụng, dần dà thì biết, cái này có gì đâu."
Hương quân thay đổi thái độ, khen ngợi: "Ngươi thật lợi hại."
"Đúng vậy, lúc ngươi vừa nói có thể làm được, ta giật mình." Vu thị trước cảm thấy nàng xinh đẹp không ai sánh bằng, phụ thân lại là Lưỡng Bảng tiến sĩ, gia thế ngàn vàng, trượng phu yêu thích, bà bà thương yêu, cảm thấy nàng dường như không có khuyết điểm, hiện tại thấy nàng bình dị như vậy, lại sinh ra vài phần thiện cảm.
Còn Thân Thị thì coi Mật Nương như đại địch, bà biết từ hôm nay, Nguyễn thị này còn thành ân nhân cứu mạng của Lão thái thái, ngày sau sợ là càng thêm kiêu ngạo, nhưng dù vậy, bà ta cũng chỉ nhàn nhạt khen vài câu.
Mật Nương cảm thấy chuyện này thật sự là nhất cử đa tiện, vừa giúp Lão phu nhân, tẩy sạch tiếng xấu khắc người, lại để Phương Duy Ngạn yên tâm vô ưu đến Hàn Lâm viện học tập, không cần chịu đại tang, lại còn đả kích Phương Phù Dung, ngày sau sợ là không ai nghe Phương Phù Dung nói nhảm nữa.
Nhưng không ngờ vừa về đến Phượng Ngô Viện, Phương Duy Ngạn đã mặt mày xanh mét, nàng còn cười nói: "Sao ngươi không khen ta hôm nay thật lợi hại đi?"
Ai ngờ hắn đặt nàng nằm ngang trên đùi, "bốp bốp bốp" đánh vào mông nàng.
Mật Nương muốn nổ tung vì tức.
Nhưng nàng không còn thời gian tự ngắm nghía, sai hạ nhân xách đèn lồng, nàng cùng Phương Duy Ngạn cùng đi.
Gió đêm hơi lớn, Phương Duy Ngạn lấy áo choàng khoác cho nàng: "Đừng để bị lạnh."
Mật Nương gật đầu: "Ta không sao."
Vì nhà ở quá xa, nửa đêm đợi xe đến quá chậm, Phương Duy Ngạn bàn với Mật Nương đi bộ nhanh đến đó, Mật Nương tự nhiên đồng ý. Nhờ đôi chân nhỏ trời phú, đi đường là cực hình đối với phụ nữ chân nhỏ, nhưng với Mật Nương thì không hề ảnh hưởng.
Phương Duy Ngạn nắm tay nàng cùng đi, Mật Nương có chút cảm khái nói: "Ta vừa vào cửa tổ mẫu ngươi liền bệnh nặng, người khác sẽ đàm tiếu ra sao? Ta biết ngươi sẽ không nghĩ vậy, nhưng người khác chưa chắc đã không nghĩ vậy."
Trên đời này có mấy ai mong ngươi tốt, nhất là những chuyện giả dối hư ảo, chuyện như vậy càng dễ bị người khuếch đại.
Phương Duy Ngạn hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, không khỏi nói: "Ngươi yên tâm, nàng không dám nói đâu. Nếu tổ mẫu thật sự có chuyện, người đầu tiên xui xẻo là nàng ta. Đến lúc đó nương ta quản gia, nàng không ngốc đến thế đâu."
Nếu Lão phu nhân mất, Từ thị và nàng ta có quan hệ thế nào? Dựa vào cái gì phải nuôi nàng ta, cho miếng cơm ăn, che chở một hai đã là tốt lắm rồi, còn chuyện Phương Phù Dung hàng năm thiên vị Đinh di nương kia thì, bọn họ còn chưa cầm quyền đâu!
Nếu Đông An Hầu sống thọ như Lão hầu gia, ít nhất cũng còn mười mấy năm, chỉ cần Hầu gia còn, Từ thị chính là thái thái trong phủ này, Thân Thị dù muốn quản gia cũng không có cửa đâu.
"Nhưng nàng ta đâu phải người hành xử theo lẽ thường." Mật Nương rất lo lắng, ai mà mang tiếng như vậy thì đúng là bị vu oan, còn không có biện pháp tự phản kháng.
Tựa như việc đàn ông thời nay cưới vợ còn có "ngũ bất thú", cái gì "tang phụ trưởng nữ bất thú", thật đúng là tai bay vạ gió. Chẳng lẽ cô nương có mẹ dạy dỗ nhất định sẽ hơn cô nương không có mẹ dạy dỗ sao? Chưa chắc.
Phương Duy Ngạn an ủi nàng: "Đừng sợ, không được thì sau này chúng ta chuyển ra ngoài sống."
Nàng nhìn Phương Duy Ngạn, rất không hiểu, vì sao hắn có thể vì nàng làm đến mức này, rõ ràng hai người họ chỉ hơn người xa lạ một chút thôi mà.
Nhưng nàng quyết không cho phép hai người bị người ta xua đuổi trong nhục nhã, nghĩ đến đây, nàng nhìn Phương Duy Ngạn một cái, hạ quyết tâm.
Mặc kệ gian nan nguy hiểm thế nào, nàng cũng không thể để hắn vì cưới nàng mà rơi vào hoàn cảnh không tốt.
"Không cho phép ngươi vì ta mà tranh cãi, ta tự có cách giải quyết. Vả lại hiện tại cũng chỉ là suy đoán của ta thôi, có lẽ nàng ta cũng không nói như vậy đâu!"
Phương Duy Ngạn cảm thấy ba ngày nay xảy ra nhiều chuyện thật, may mà Mật Nương bình tĩnh, không giống những phụ nữ khác tự loạn lên.
Hai người đang đi thì gặp xe ngựa của Tam phòng, đây chính là cái lợi của việc ở gần, hai người họ đi cả buổi trời vẫn không nhanh bằng Tam phòng.
Mật Nương kéo tay áo Phương Duy Ngạn: "Chúng ta chạy trước bọn họ đi, so tài, được không?"
Trong người nàng dường như luôn tràn đầy sức sống như vậy, không chịu thua, vô cùng tươi tắn, chưa từng có vẻ mặt sầu khổ.
Ở bên nàng, chưa từng có phiền não.
Phương Duy Ngạn luôn tỏ ra chín chắn, trong lòng cũng bắt đầu rạo rực, lần đầu tiên miệng nhanh hơn não: "Được, chúng ta chạy thôi."
Hắn nắm tay nàng, cùng nhau chạy, ngược lại khiến đám hạ nhân cuống quýt theo sau, nhỏ giọng nói: "Tứ gia, Tứ nãi nãi ơi, làm ơn đừng chạy nhanh quá."
Gió thổi bên tai, Phương Duy Ngạn thậm chí còn có chút vui sướng, Mật Nương cười nói: "Ngươi nói xem chúng ta có giống đang bỏ trốn không?"
Tai Phương Duy Ngạn đỏ lên: "Đừng nói lung tung."
"Hừ, giả đứng đắn."
Nhưng nàng cũng ý thức được lời này không thích hợp, dù sao tổ mẫu người ta đang bệnh nặng, nàng vội che miệng: "Là ta vừa quá lỗ mãng, ta không cố ý đâu."
Phương Duy Ngạn thật sự không có tình cảm gì với Lão phu nhân, khi còn bé bà ôm hắn dưới gối nuôi nấng phần lớn cũng vì kiềm chế Từ thị, nhưng sau khi hắn không cưới Diệp Giai Âm, tất cả những điều giả tạo đó đã bị vạch trần.
Nếu không phải Lão phu nhân dung túng cho chuyện ở sân mới của hắn, thì dù Tiểu cô cô có dẻo miệng đến mấy cũng không nhường cho Tam ca. Nhiều năm như vậy, nếu hắn không có chút thành tựu gì trong việc đọc sách, thì cuộc sống của họ sẽ đi về đâu?
Ba đứa con trai của Đinh di nương đều do Lão phu nhân cẩn thận chọn lựa, sao đến hắn lại nhất định phải cưới cô em họ xuất thân mồ côi?
Hắn đã không tranh giành với bọn họ nữa, chuẩn bị đi con đường khoa cử làm quan, mà vẫn không buông tha hắn. Không phải hắn ghét bỏ Diệp biểu muội, chưa kể những chuyện khác, bản thân Diệp Giai Âm từ trước đến nay thể chất gầy yếu, lại là cô nhi, có khi đến con nối dõi cũng không có, tổ mẫu làm vậy thật sự quá đáng.
Nhưng vì vậy, hắn không thành thân với Diệp biểu muội, cho nên Lão phu nhân oán trách hắn.
Phương Duy Ngạn đâu phải kẻ tiện nhân, người khác đối xử với hắn như vậy, hắn lại vác mặt dày đi làm thân?
Gia đình bọn họ, tình thân lạnh lẽo, chẳng qua là trang cái vẻ ngoài tốt đẹp mà thôi.
Cố gắng đuổi theo, hai người đến nơi thì người Tam phòng còn chưa tới, Mật Nương và Phương Duy Ngạn chỉnh lại y phục cho nhau ở cửa, nhưng chỉ cần nhìn mồ hôi trên trán là biết họ vừa nghe tin đã chạy đến ngay.
Trong phòng vang lên giọng nữ the thé: "Nương à, sáng nay con đến thỉnh an người còn khỏe, sao mới trưa người đã không khỏe rồi, trong nhà có phải có sao chổi không?"
Mật Nương và Phương Duy Ngạn liếc nhau, xem ra, nàng thật sự đoán đúng.
Khi họ bước vào, Từ thị thở phào nhẹ nhõm: "Hai con đến nhanh thật, chúng ta cũng vừa mới tới không lâu."
"Thái thái, tổ mẫu sao rồi ạ?" Phương Duy Ngạn nhanh chóng bước vào hỏi.
Từ thị dẫn hai vợ chồng đến bên giường, lúc này, đã có không ít người đứng ở đây, trừ Thế tử đi mời đại phu, những người còn lại đều ở trong này.
Lão phu nhân miệng méo xệch, trông giống như bị trúng gió.
Mật Nương khéo léo đứng cạnh Vu thị, nàng là cháu dâu cùng lứa, vượt qua mấy chị dâu đi lấy lòng, người khác lại cho rằng nàng xốc nổi.
Vu thị liếc nhìn nàng, thầm nghĩ đáng tiếc, cô nương này số không tốt, vừa vào cửa trưởng bối đã sinh bệnh, lại còn cố tình chọc giận cô thái thái, không có chuyện gì cũng bị chụp cho cái tội khắc người.
Người trong phủ nhiều, ai mà gặp chuyện gì không may thì sợ là đều tính lên người nàng.
Nghĩ đến đây, Vu thị có chút đồng tình với Mật Nương, nàng ta khác với Thân Thị, Thân Thị là Thế tử phu nhân, Từ thị càng gặp chuyện không may, nàng ta càng mừng rỡ, sắp được quản gia đến nơi, mà vẫn là danh chính ngôn thuận.
Còn Vu thị thì chẳng được lợi gì, tuy rằng nàng biết trượng phu thường sau lưng mắng Từ thị "già không chết, già còn giữ chức", nhưng nàng ta cũng không có tình cảm sâu đậm gì với Đinh di nương.
Nàng cũng xuất thân từ gia đình giàu có, đương nhiên biết chuyện thê thiếp, Đinh di nương dù khôn khéo đến đâu cũng không phải chủ tử đứng đắn, chủ tử đứng đắn vào cửa thì thiếp phải lui sang một bên.
Nếu không, Từ thị vào cửa, Đinh di nương vẫn còn quản một nửa gia sản, Lão thái thái cho chút quyền lợi mà ngươi đã thật sự coi mình là người nhà, là chủ mẫu rồi.
Cho nên Vu thị rất mâu thuẫn, trong số các cháu dâu của Hầu phủ, Đại tẩu không có con trai con gái ngoài giá thú, vợ Lão tam chưa có thai, con dâu Lão tứ cũng mới về, chỉ có nàng và Thân Thị trước sau về phủ, Thân Thị trong phòng thanh tịnh, còn nàng thì con trai con gái ngoài giá thú một đống, đứa nào đứa nấy khôn lanh, còn được sủng ái hơn cả con ruột của nàng. Nàng vốn đã bị Thân Thị lấn át quanh năm, khiến nàng trở nên như kẻ thất bại, hạ nhân sau lưng cũng sẽ lén nói nàng không bằng Thân Thị.
Cho nên, kỳ thật Thân Thị thắng, nàng ta cũng chẳng được gì, vẫn là phụ thuộc. Thân Thị thua, nàng ta cũng vẫn là phụ thuộc. Huống hồ Lão phu nhân không để ý lắm đến đám chắt, Từ thị cũng không phải mẹ chồng ruột của nàng, hậu viện kia đều do Nhị gia định đoạt. Vu thị hận chết đám thiếp thị và những đứa con ngoài giá thú may mắn đó, bởi vậy nàng đối với Từ thị rất mâu thuẫn.
Tuy rằng nàng nghe theo lời chồng, mọi việc theo Thân Thị, nhưng đồng thời lại cảm thấy nếu mình là Từ thị, nhìn trượng phu yêu thích di nương và con của di nương được thừa kế gia nghiệp, con trai mình lại thành bàng chi, nàng không thể nuốt trôi cục tức này.
Bởi vậy, nàng rất mâu thuẫn.
Cho nên nàng không như Thân Thị dốc toàn lực đối đầu với Từ thị, bất quá nàng nghĩ Thân Thị làm việc rất có chừng mực, chuyện cô thái thái đẩy họa cho người khác, Thân Thị không trực tiếp sai khiến, nhưng vẫn có thể khiến Từ thị nghẹn họng.
Phải nói Thân Thị tuy rằng không quản gia, nhưng nhìn rất rõ ràng, Lão phu nhân là thật sự có của, tiếp theo là Đông An Hầu, ông ấy không muốn dày vò tước vị, nhưng lại tự giác áy náy với con trai của Từ thị, vì thế ngấm ngầm chuẩn bị đem vốn riêng của mình cùng 50% tài sản chung chia cho anh em Phương Duy Ngạn.
Điều này khiến Thân Thị sao có thể nhẫn nhịn?
Cho dù trượng phu sau này tập tước, phần chia đến tay sẽ ít đi rất nhiều, Đông An Hầu nếu qua đời, làm xong đám tang thì còn lại bao nhiêu bạc?
Ngoài ra còn phải lo cưới vợ gả chồng cho đám em trai chưa trưởng thành trong nhà, chuyện đó cũng tốn tiền.
Nhưng hai người em trai của trượng phu đều không đáng tin, Nhị đệ và Tam đệ đều là những kẻ tiêu tiền như nước, không có tiền đồ, người có tiền đồ nhất là Phương Duy Ngạn thì lại không cùng lòng với họ.
Nàng căm hận cha chồng làm việc không suy nghĩ, nếu cho Thế tử tước vị, cũng nên vì Thế tử suy nghĩ thêm một chút. Bởi vậy nàng mừng rỡ ra mặt, kỳ thật Vu thị trách lầm Thân Thị, Thân Thị cũng mới biết tin Lão phu nhân ngã bệnh, mới vội vã chạy đến.
Sai khiến Phương Phù Dung càng không thể, nàng không kiểm soát được con người này, hợp tác với nàng ta có thể ngày sau sẽ bị nàng ta hãm hại.
Nhưng muốn nàng đứng ra nói giúp Mật Nương cũng không thể, hôm qua biểu hiện cho thấy Tứ đệ muội này không giống Tam đệ muội, tuy có chút tâm kế nhưng không làm nên chuyện lớn, Tứ đệ muội nói hai ba câu trong cuộc trò chuyện với cô thái thái đã chiếm thế thượng phong, đối đáp đều trôi chảy, cố tình lại rất được lòng Phương Duy Ngạn, nhân tài như vậy là đại địch.
Nếu có nàng ta giúp Từ thị, có lẽ Thế tử tước vị cũng không giữ được, cho nên nàng sao có thể nói giúp Mật Nương.
Đông An Hầu gấp gáp đi đi lại lại: "Sao Thế tử còn chưa tới?"
Mật Nương không nhớ rõ Đông An Hầu Lão phu nhân lúc này còn sống hay không, bởi vì ở kiếp trước mà nói, đây thật sự là một nhân vật không quá quan trọng, nàng chỉ hiểu biết một chút về Từ thị nhờ những phu nhân mệnh tốt ngẫu nhiên tiến cung kể cho nghe mấy chuyện mới mẻ, nàng mới có thể nghe được chút ít.
Với lại nguyên nhân kiếp trước Phương Duy Ngạn nhập vào đời thật sự là quá kỳ quặc, nàng mới nhớ kỹ.
Từ thị thì chất vấn nha đầu hầu hạ bên cạnh Lão phu nhân: "Lão thái thái buổi chiều ta đến thăm còn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên méo miệng lệch mắt? Các ngươi hầu hạ thế nào?"
Kỳ thật Từ thị không tin Lão phu nhân tự nhiên mắc bệnh, bà lão tháng trước còn lên núi, so với bà thì thân thể Từ Thị còn khỏe hơn, sao có thể đột nhiên ngã bệnh được.
Nếu là Diệp Giai Âm đột nhiên ngã bệnh thì còn có thể nói, nàng ta quanh năm đau ốm, uống thuốc như uống nước.
Đằng này lại là Lão phu nhân, Từ thị quát mắng đám nha đầu.
Người đáp lời tên Vinh Tâm, là người Lão phu nhân không thể rời xa dù chỉ một ngày, ả khóc lóc nói: "Hôm nay giữa trưa Lão thái thái còn lên phật đường gõ mõ nửa canh giờ, bà luôn có thói quen ngủ trưa, nô tỳ hầu hạ bà ngủ, sau đó...sau đó..." Ả liếc nhìn Phương Phù Dung một cái.
Phương Duy Ngạn vội hỏi: "Sau đó thế nào? Nói mau. Nếu có nửa câu nói dối, sẽ bị đánh bằng roi."
Phương Phù Dung rụt cổ, không đợi nha đầu nói, liền lập tức nói: "Còn không phải tại con dâu của cháu hôm qua chọc giận Lão phu nhân, ta liền tới thăm, nào ngờ ta vừa bước chân vào phòng thì có người nói Lão phu nhân ngã bệnh. Không phải ta nói cháu đâu, Duy Ngạn à, từ khi vợ cháu vào cửa thì xảy ra bao nhiêu chuyện rồi."
"Con thấy không hẳn vậy đâu, cô cô sao không để Vinh Tâm kể lại mọi chuyện." Phương Duy Ngạn nhìn về phía Vinh Tâm đang quỳ: "Ngươi không cần nhìn ai cả, cứ kể chi tiết ra là được, nếu ngươi không nói được, cho dù Lão thái thái tỉnh lại, chúng ta cũng không bỏ qua cho ngươi đâu."
Đây là lần đầu tiên Phương Duy Ngạn tỏ ra nghiêm khắc như vậy, bình thường hắn rất ít khi nổi giận, thậm chí Mật Nương còn chưa thấy hắn tức giận bao giờ.
Không ngờ lúc này, hắn lại đứng ra.
Nghe hắn nói vậy, Đông An Hầu cũng cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng nói với Vinh Tâm: "Ngươi nói mau."
Vinh Tâm rụt đầu lại, rồi bình tĩnh nói: "Cô thái thái vào thăm Lão phu nhân, nô tỳ canh giữ ở bên ngoài, không biết bên trong nói gì, sau đó nô tỳ đi vào thì Lão thái thái đã như vậy rồi."
Thật ra Vinh Tâm cũng thầm hận Phương Phù Dung, tuổi đã lớn như vậy rồi mà còn làm ra những chuyện như thế, không những không nhận sai mà còn đổ vạ cho Tứ nãi nãi mới vào phủ.
Mọi người đại khái đều hiểu ý của Vinh Tâm, chuyện này phần lớn có liên quan đến Phương Phù Dung.
Phương Phù Dung lớn tiếng hăm dọa, nhưng ả không ngờ rằng trong phủ này, tuy rằng Mật Nương vừa mới vào cửa chưa có kinh nghiệm, nhưng Phương Duy Ngạn có công danh, tuy nói hiện tại vẫn chỉ là Thứ cát sĩ Hàn Lâm viện, nhưng Hàn Lâm viện là nơi bồi dưỡng nhân tài, ả và Phương Duy Ngạn đối đầu, phần lớn hạ nhân trong phủ đều sợ Phương Duy Ngạn hơn.
Trước kia Phương Phù Dung thiên vị các con trai của Đinh di nương, nhất là Thế tử tương lai sẽ thừa kế tước vị, ả không coi Phương Duy Ngạn và Phương Duy Quân ra gì, hiện tại ả mới ý thức được sự khác biệt.
Ả á khẩu không trả lời được, Đông An Hầu hừ lạnh một tiếng: "Mẫu thân mà khỏe lại thì tốt, nếu không thì ngươi đi am mây trắng cầu phúc cho mẫu thân đi."
Phương Phù Dung còn muốn cãi, bị Trinh nương kéo ống tay áo, ả lập tức giả chết, không nói được lời nào.
Thân Thị thấy vậy, thầm nghĩ may mà mình không liên quan gì đến người này, bằng không ả làm ra chuyện gì liên lụy đến gia đình mình thì không hay. Nhưng đồng thời, bà ta nhận ra địa vị của Phương Duy Ngạn trong nhà không ai sánh bằng.
Đúng lúc mọi người đang suy nghĩ thì Thế tử dẫn theo đại phu đến, đây là Trương đại phu diệu thủ hồi xuân riêng từ Hồi Xuân Đường mời đến, Trương đại phu này rất nổi tiếng, cho dù người giấu bệnh sợ thầy như Mật Nương cũng nghe qua danh tiếng của ông ta.
Nghe nói Ngô thị mắc bệnh băng huyết, sau này có thể khỏi hẳn đều nhờ Trương đại phu này.
Vị đại phu này đến, mọi người đều chăm chú nhìn Lão phu nhân trên giường, Mật Nương là người không hy vọng Lão phu nhân xảy ra chuyện nhất, tuy rằng vừa rồi mọi người đều biết có thể liên quan đến Phương Phù Dung, nhưng không hẳn không tính lên đầu nàng, huống chi, nếu lão thái thái thật sự xảy ra chuyện, thì Phương Duy Ngạn cũng phải chịu đại tang.
Hắn hiện tại chỉ là Thứ cát sĩ, nếu chịu đại tang sau đó muốn ở lại Hàn Lâm viện sẽ rất khó khăn.
"Đây là chứng trúng gió, nếu có máu rắn làm thuốc, đêm nay ta bào chế xong, nửa đêm về sáng dùng thì có thể khỏi."
"Máu rắn tươi?" Thế tử nhíu mày: "Nhà ta ngược lại có rắn, chỉ có điều đều là rắn độc, nếu không thì sai người đi bắt rắn vậy."
"Có cần mở một ít ma tý tán cho nó tê liệt rồi lấy máu cho dễ không?"
Trương đại phu vội vàng phủ nhận: "Không được, không được, tốt nhất là máu không bị đông, cũng không được pha tạp chất vào, bằng không sợ rằng sẽ cản trở bệnh tình của lão phu nhân."
Đông An Hầu nói: "Hay là sai người bắn chết nó trước rồi lấy máu."
Mật Nương bỗng nhiên đứng dậy: "Hầu gia, để con dâu đi lấy máu ạ. Con dâu quê ở Hồ Quảng, nhiều rừng cây, khi còn bé đã từng gặp rắn, biết cách đối phó với chúng."
"Không được!" Phương Duy Ngạn quát lớn: "Ngươi đừng có ra vẻ, đến lúc đó ngược lại không lấy được máu thì sao."
Thế tử cũng cảm thấy không ổn: "Đúng vậy, chúng ta trong phủ hiện tại cũng chỉ có con rắn này, hay là để ta dùng tên bắn đi."
Trương đại phu nhíu mày: "Tuyệt đối không được, nếu bắn trúng mật rắn thì không tốt."
"Vậy để ta làm vậy, ta có thể làm được." Mật Nương gật đầu với Phương Duy Ngạn.
Phương Duy Ngạn thật sự không biết nàng lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, nhưng nàng đã kiên trì, hắn không thể không tin: "Được, ta đi theo ngươi."
Mật Nương cười gật đầu: "Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ lấy được máu rắn cho tổ mẫu chữa bệnh."
Thế tử sai người đem lồng sắt đựng rắn ra sân, chỉ thấy Mật Nương tháo cây trâm trên đầu xuống, nàng quay đầu cười với Phương Duy Ngạn: "Ngươi yên tâm đi, ta từng gặp cả Trúc Diệp Thanh và Hỏa Thiêu Căn còn độc hơn mà không sợ."
"Đệ muội, cẩn thận." Phương Duy Thương cũng không ngờ Tứ đệ muội lại mạnh mẽ như vậy.
"Đại ca yên tâm, ta sẽ không bắn tên không đích đâu."
Ngay khi lồng sắt mở ra, nàng lập tức dùng chân đạp lên đầu rắn, nhanh như chớp dùng cây trâm đâm mạnh xuống, máu bắn lên mặt nàng, nàng không thèm để ý, lập tức vẫy tay với Phương Duy Ngạn: "Duy Ngạn, mang chén đến, chúng ta hứng lấy."
Máu rắn thuận lợi lấy được, nhưng đám tiểu tư quản sự trong viện, thậm chí cả Thế tử Phương Duy Thương đều nhìn Mật Nương như nhìn người khổng lồ.
Mặt Mật Nương bị bắn máu, lúc này Phương Duy Ngạn đang giúp nàng lau, chỉ là nhất thời lau không sạch sẽ, Mật Nương cũng không bận tâm, nàng khẽ nói: "Nếu Lão thái thái tỉnh lại, ngươi cũng có thể bình thường đi Hàn Lâm viện."
Nàng rất coi trọng nghĩa khí, người ta có thể không nói đến tình, vì nó quá hư vô, nhưng người cần có nghĩa, Phương Duy Ngạn đối xử với nàng tốt như vậy, nàng cũng phải báo đáp hắn.
Vậy mà Phương Duy Ngạn cả đường không nói gì, thậm chí không thèm để ý tới nàng.
Mãi đến nửa đêm, Trương đại phu sắc xong thuốc, cho Lão phu nhân uống, bà tỉnh lại, đại phu bắt mạch xong lại kê đơn thuốc, nói không còn nguy hiểm, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Mật Nương mang một trái tim lo lắng cũng buông xuống.
Mọi người đều biết nàng giết rắn lấy máu, Đông An Hầu và Từ thị khen nàng, nhưng cũng nhắc nhở: "Con tuy có lòng hiếu thảo, nhưng cũng không thể mạo hiểm như vậy, nếu không Lão thái thái mà biết cũng sẽ mất hứng."
Ngoài ra, các chị em dâu cũng dò hỏi nàng bằng giọng tò mò làm thế nào mà nàng bắt được rắn.
"Ngươi là tiểu thư khuê các, sao lại biết bắt rắn?" Hương quân hiếu kỳ.
Mật Nương cười nói: "Có gì đâu, tuy ta xuất thân Giang Lăng Nguyễn gia, nhưng khi còn nhỏ gia đạo sa sút, phụ thân đi học, mẫu thân và ta thường xuyên đói bụng, dần dà thì biết, cái này có gì đâu."
Hương quân thay đổi thái độ, khen ngợi: "Ngươi thật lợi hại."
"Đúng vậy, lúc ngươi vừa nói có thể làm được, ta giật mình." Vu thị trước cảm thấy nàng xinh đẹp không ai sánh bằng, phụ thân lại là Lưỡng Bảng tiến sĩ, gia thế ngàn vàng, trượng phu yêu thích, bà bà thương yêu, cảm thấy nàng dường như không có khuyết điểm, hiện tại thấy nàng bình dị như vậy, lại sinh ra vài phần thiện cảm.
Còn Thân Thị thì coi Mật Nương như đại địch, bà biết từ hôm nay, Nguyễn thị này còn thành ân nhân cứu mạng của Lão thái thái, ngày sau sợ là càng thêm kiêu ngạo, nhưng dù vậy, bà ta cũng chỉ nhàn nhạt khen vài câu.
Mật Nương cảm thấy chuyện này thật sự là nhất cử đa tiện, vừa giúp Lão phu nhân, tẩy sạch tiếng xấu khắc người, lại để Phương Duy Ngạn yên tâm vô ưu đến Hàn Lâm viện học tập, không cần chịu đại tang, lại còn đả kích Phương Phù Dung, ngày sau sợ là không ai nghe Phương Phù Dung nói nhảm nữa.
Nhưng không ngờ vừa về đến Phượng Ngô Viện, Phương Duy Ngạn đã mặt mày xanh mét, nàng còn cười nói: "Sao ngươi không khen ta hôm nay thật lợi hại đi?"
Ai ngờ hắn đặt nàng nằm ngang trên đùi, "bốp bốp bốp" đánh vào mông nàng.
Mật Nương muốn nổ tung vì tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận