Bàng Chi Đích Nữ
Bàng Chi Đích Nữ - Chương 101: Chương 101: (length: 23781)
Một nồi lớn củ cải hầm thịt bò vàng óng ánh, thịt bò nhập khẩu tan ngay trong miệng, củ cải lại dùng loại củ cải chua, cắn một miếng giòn tan, vị chua lan tỏa trong nước súp, phối cùng một ngụm cơm, quả thực tuyệt vời.
Mật Nương cắn một miếng thịt bò, lộ rõ vẻ hạnh phúc: "Duy Ngạn, ngon quá đi mất, thật sự rất ngon."
Nàng chính là như vậy, hễ được ăn món gì ngon đều thấy như có được chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Phương Duy Ngạn cũng bị lây nhiễm niềm vui ấy, gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, ăn xong liền bảo Mật Nương: "Vậy ngày mai bảo phòng bếp làm tiếp món này."
"Không được, thịt bò ngon thật, nhưng nên thỉnh thoảng ăn thôi, chúng ta nên có chừng mực. Hơn nữa, cái gì ngon mà ngày nào cũng ăn thì sẽ mất ngon, vẫn là thỉnh thoảng ăn một lần, mới có cảm giác kinh ngạc, vui sướng."
Mật Nương làm gì cũng thấy cái gì quá cũng không tốt.
Hai người ăn xong bữa tối, nhũ mẫu bế Tiện Ca Nhi đến, Tiện Ca Nhi một tuổi đã biết nói bi bô, đừng tưởng Mật Nương ngày thường tính khí không được tốt lắm, nhưng dạy con nói chuyện lại rất kiên nhẫn.
Người lớn nói chuyện với trẻ con hay dùng từ láy, Mật Nương thì không, nàng đối đãi hài tử tôn trọng như người lớn vậy.
"Tiện Ca Nhi, con ăn cơm chưa?"
Tiện Ca Nhi dụi đầu vào ngực Mật Nương: "Nương, nương, ăn."
Mật Nương cười nhìn con: "Ăn gì ngon thế? Có canh trứng gà không?"
"Có trứng trứng sữa hấp."
Phương Duy Ngạn nhìn hai mẹ con trò chuyện, mỉm cười, thỉnh thoảng xoa nắn lúm đồng tiền trên tay con trai. Không biết có phải làm cha mẹ đều vậy không, ai cũng thấy con mình là nhất, Phương Duy Ngạn thấy Tiện Ca Nhi kháu khỉnh hơn nhiều đứa trẻ cùng tuổi, lại còn lanh lợi, biết đọc sách.
Chắc là nhờ Mật Nương, kiếp trước Lục hoàng tử cũng thông minh khác thường, nổi bật nhất trong đám hoàng tử, giống hoàng đế nhất.
Lúc đầu cứ nghĩ là trời sinh, giờ xem ra không hẳn, Mật Nương kiên nhẫn, dạy dỗ con từng ly từng tý, mới là một người mẹ tốt, chỉ có dạy bằng lời nói, thân làm gương mới dạy được một đứa trẻ nên người.
"Phụ thân, muốn bế cao, bế cao cao." Tiện Ca Nhi thấy cha nắm tay mình, liền cầm lại tay cha.
Phương Duy Ngạn than thở: "Lúc cần sai bảo thì mới nhớ đến phụ thân, ngày thường trong mắt chỉ có nương ngươi."
Mật Nương cười trộm.
Thấy cha con họ chơi vui vẻ, Mật Nương đứng lên: "Tam tẩu vừa sinh, ta phải qua xem thế nào, chàng chơi với con đi."
Tam tẩu Hương Quân cuối cùng đã không phụ lòng mong đợi của mọi người, sinh được con trai. Nghe nói Phương Duy Đình từ đó bớt trăng hoa, tình cảm vợ chồng cũng thân thiết hơn nhiều, Tam nãi nãi cũng hoạt bát hẳn ra.
Thấy Mật Nương đến, bà còn niềm nở: "Biết ngay con sẽ đến mà, đã dặn người chuẩn bị sẵn món lưỡi lợn rồi đây."
"Vậy con phải đa tạ Tam tẩu. Giờ trời còn mát mẻ, ở cữ đúng là rất thoải mái, tẩu cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy."
"Ta biết rồi."
Hương Quân nhìn Mật Nương, đáy lòng có chút bất an. Thân Thị qua đời, Hầu phủ lập tức cưới Du Thị cho đại ca, những dấu vết Thân Thị để lại trong phủ, ngoài mấy đứa con, e là lâu dần chẳng ai còn nhớ đến nàng.
Nàng lớn lên ở vương phủ, mới đầu vào Hầu phủ còn giữ cái nếp Hương Quân, giờ biết trong phủ "tàng long ngọa hổ" mới sớm dẹp cái tôi đi, trượng phu trăng hoa không đáng tin, tay mắt lại không được nhanh nhạy, được cái không mấy khi gây chuyện, nhưng cũng chẳng phải người tài cán gì, chỉ là một gã công tử bột ăn chơi trác táng.
Tương lai Hầu phủ chia gia sản, nàng chỉ trông mong vào con trai, chứ không phải trượng phu.
Như Từ Thị, nhờ con trai giỏi giang, vị thế trong phủ vững chắc, đến lão thái thái cũng không dám nói gì.
"Nghe nói Tiện Ca Nhi rất biết nói chuyện, ta chẳng mong gì hơn, chỉ mong con mình sinh ra được khỏe mạnh, thông minh như Tiện Ca Nhi, vậy thì đời này ta mãn nguyện rồi."
Hương Quân thở dài khe khẽ.
Mật Nương nhíu mày: "Tiện Ca Nhi nhà con cũng có gì ghê gớm đâu."
Nhưng Hương Quân vẫn rất ngưỡng mộ.
Về đến Phượng Ngô Viện, Tiện Ca Nhi đã tắm xong, mặc yếm đỏ thẫm, để lộ cái bụng trắng nõn, đắp chăn mỏng, đang cười khanh khách.
Sau khi cai sữa, Mật Nương thường cho con qua ngủ cùng.
Thấy Mật Nương, Tiện Ca Nhi vỗ tay: "Mẫu thân."
Phương Duy Ngạn thấy sắc mặt Mật Nương không tốt, lo lắng hỏi: "Tam tẩu có chuyện gì sao?"
"Không phải, chàng đừng nghĩ nhiều. Thiếp chỉ thấy Tam tẩu còn trẻ mà đã như bà quả phụ một lòng vì con, ba câu không rời con cái, hoàn toàn không đả động gì đến Tam ca, cứ như Tam ca không tồn tại vậy. Thiếp e là sau này Mẫn Ca Nhi phải ra sức học hành lắm."
Phương Duy Ngạn thầm nghĩ, nàng đoán đúng thật, kiếp trước Tam tẩu cũng thế, lúc nào cũng muốn thao túng Mẫn Ca Nhi, đến cuối cùng gần như cố chấp.
Hắn nghĩ, chỉ vài ba câu, Mật Nương đã biết người ta ra sao, người tài thế này xưa nay hiếm có, thảo nào kiếp trước ở vị trí Thái hậu lại thao túng quyền lực trong tay.
Bởi vậy, Phương Duy Ngạn nói: "Tam ca luôn phong lưu, chỉ cần có rượu ngon gái đẹp, lại thêm thân phận, thì chẳng để ý gì khác. Nàng nếu không trông cậy vào đàn ông, thì chỉ có thể trông vào con trai."
Mật Nương gật đầu: "Cũng phải, cơ mà thiếp nói thật, người ta không nên ký thác hy vọng vào người khác, bản thân chàng chưa chắc đã làm nên công trạng gì, lại còn muốn con mình làm được, chẳng phải là quá khó sao? Người ta trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi mới đầu thai làm người, sức mình đến đâu thì làm đến đó, không làm được thì đừng cưỡng cầu quá, chưa chắc đã tốt. "
Cuối cùng, Mật Nương thêm một câu: "Nếu chỉ mong nó tiến tới, việc khác mặc kệ thì thôi, nhưng nếu cái gì cũng muốn nhúng tay vào, Mẫn Ca Nhi coi như xong."
Nói xong, nàng tự cười: "Mẫn Ca Nhi còn bé tí, nói những điều này làm gì."
Phương Duy Ngạn biết, nàng nói đúng hết cả.
Đêm đó vì ngủ cùng con, Mật Nương ngủ không ngon giấc, vừa rời giường đã ngáp mấy cái.
Tiện Ca Nhi thì ngủ say không biết gì, còn ngáy nho nhỏ, tay chân mũm mĩm thỉnh thoảng duỗi ra, mỗi lần Mật Nương nhìn con đều thấy lạ lẫm.
"Duy Ngạn, chàng bảo nó bé tí teo, cũng như chúng ta, có tâm can, cũng ngáy từ bé, lại còn biết ăn nữa, có phải đáng yêu không cơ chứ?"
Nàng hay hỏi những câu ngốc nghếch như vậy.
Chỉ có Phương Duy Ngạn nghiêm túc đáp: "Chim sẻ bé tí cũng đủ ngũ tạng, chúng ta cũng từng bé như vậy rồi lớn lên thôi."
Nàng nhón chân lên, hôn Phương Duyạn một cái: "Thiếp muốn ngủ thêm tí nữa."
"Ngủ thêm lát nữa đi."
Mật Nương lắc đầu: "Không được, hôm nay thiếp còn phải qua chỗ Nhã Tình, bụng nó càng ngày càng to, thiếp phải qua xem thế nào."
Nếu nói thời gian rảnh rỗi Mật Nương hay đọc sách, vẽ tranh, thỉnh thoảng học may vá, thì cô em chồng Phương Nhã Tình lại thích đọc thoại bản tử, nhất là từ khi về nhà chồng làm phu nhân, Tô Tử Thanh nhàn tản ở Hàn Lâm Viện, trong nhà chỉ có một mình nàng là chủ, ai nấy biết nàng có thai, cũng không ai đến quấy rầy.
Vẫn là Từ Thị không yên tâm, muốn Mật Nương qua coi sóc Phương Nhã Tình, Mật Nương mang theo không ít thuốc bổ đến.
Thấy cô em chồng cầm thoại bản tử không rời tay, nàng nói: "Muội cũng thật là, có thai xem nhiều hại mắt, nên để ý giữ gìn sức khỏe đấy."
Phương Nhã Tình cười: "Đây là cuốn mới ra, tên là « Xuân Hoa Thu Nguyệt », mới xuất bản nên muội tranh thủ mua về ngay, nhiều người muốn mua cũng không được."
Mật Nương cầm lên xem bìa sách, cười nói: "Lại là của người viết « Nguyệt Ảnh » trước kia sao?"
Phương Nhã Tình gật đầu: "Tẩu đoán đúng rồi, lần trước viết về thứ nữ, lần này viết về quả phụ tái giá, nữ chính cũng thảm lắm, gia thế tốt, dung mạo đẹp, trước khi thành thân bao nhiêu người theo đuổi, tính tình hoạt bát đáng yêu, nam chính để cầu hôn nàng, tình nguyện chịu gia pháp cũng không sợ, nhưng lấy về rồi lại ghét bỏ nàng không biết lo toan việc nhà, đến khi nàng dần dần giống các phu nhân khác thì hắn lại chán nàng nhạt nhẽo, đúng lúc đó hắn lại để ý đến một cô nương khác gia thế tốt hơn. Vì vậy, cô gái này dứt khoát ly hôn, ai ngờ lại phát hiện có thai."
"Thật sao? Vậy làm sao cho phải?"
"Rồi nàng gặp một chàng trạng nguyên tam nguyên cập đệ, chàng không hề chê nàng đã từng qua một đời chồng, hai người làm hàng xóm rồi chàng bắt đầu theo đuổi nàng, nhưng nàng lại không muốn làm lỡ chàng, may mà có một chuyện lớn xảy ra khiến nàng mở lòng, muội mới đọc đến đây thôi!"
Mật Nương cười: "Một vị trạng nguyên không câu nệ thân thế, cũng hay đấy chứ."
"Ai bảo không phải, muội lại thích cuốn này hơn, như muội từng bị từ hôn vậy, nên thấy cô gái này đồng bệnh tương lân. Nhưng phần lớn người thích cuốn « Nguyệt Ảnh » hơn, thích xem nhân sinh người thắng, muội nghe nói nhiều người còn cho rằng nữ nhân không nên tái giá nữa đấy."
"Thôi được rồi, không nói những chuyện đó nữa. Muội có khỏe không, thái thái lo lắng cho muội lắm." Mật Nương nhìn bụng nàng hỏi.
Phương Nhã Tình lắc đầu: "Không được tốt, buổi tối muội thường mất ngủ, đi lại cũng khó khăn."
Nàng làm nũng: "Tẩu, trong viện chỉ có một mình muội, tẩu phải thường xuyên qua chơi mới được. Gần đây thái thái bận việc của Ngũ đệ ạ?"
Thực ra Phương Nhã Tình biết tuy nàng được cưng chiều nhưng bàn về địa vị thì vẫn kém các anh chồng.
Tẩu khi đó có thai, đều là mẹ nàng đích thân đến thăm, ít khi nhờ người khác thay.
Mật Nương gật đầu: "Đúng vậy, sau khi Giản gia hủy hôn, thái thái liền bắt đầu tìm mối cho Ngũ đệ, chỉ là muốn chọn một người tốt đâu có dễ dàng vậy. Nhưng Ngũ đệ vào quân doanh, nghe nói ăn ngủ cùng chiến sĩ, Tứ ca chàng đi thăm, bảo đệ ấy thể hiện tốt lắm."
Phương Duy Quân và Phương Duy Ngạn tình cảm tốt, lại rất tôn trọng tẩu, nay đệ có sự thay đổi lớn như vậy, Mật Nương cũng mừng cho hắn.
Phương Nhã Tình không khỏi bội phục trí tuệ của tẩu, người thường nghe chồng mất tước vị cho em chồng chắc chắn sẽ ầm ĩ, nhưng tẩu lại chẳng hề gì, còn đối xử rất tốt với Duy Quân, mẹ nàng ngấm ngầm bảo chọn con dâu này thì ca ca có thiệt thòi đôi chút, nhưng hơn hẳn người ngoài một bậc.
"Ngũ đệ có tiền đồ, muội cũng mừng cho đệ ấy. Chỉ là tẩu, muội nghe nói Thôi Đề thành thủ phụ, Tứ ca có sao không?"
Thôi Đề từng bắt ca ca đóng cửa viết thanh từ, không viết xong không cho ăn cơm, nghe nói tẩu làm ầm lên mới đưa ca ca về, giờ Thôi Đề làm thủ phụ, muốn đối phó một Hàn Lâm nho nhỏ thì dễ như trở bàn tay.
Ra là vì việc này, Mật Nương cười: "Không có gì phải lo, thủ phụ tuy dưới một người trên vạn người, nhưng tòa sư của ca ca nàng giờ làm Lễ bộ Thượng thư."
Còn điều nàng không nói, Lục Như Pháp rất có thể sẽ vào các.
Lục Như Pháp có nhiều đệ tử, nhưng vẫn coi trọng Phương Duy Ngạn nhất, Phương Duy Ngạn quả là có bản lĩnh.
Mật Nương cảm nhận được cái gọi là văn hóa quan trường từ người hắn, giống cha nàng, thích làm thân với người đồng cấp, e sợ người trên, nhưng Phương Duy Ngạn hòa nhã với đồng nghiệp, mà càng thoải mái với người trên.
Nhất là với người nhà họ Lục, Phương Duy Ngạn không nề hà khó khăn mà giúp đỡ, dĩ nhiên là không làm những việc trái lương tâm.
Ngược lại, việc nịnh trên có vẻ quan trọng hơn làm tốt quan hệ với người dưới.
Điều này làm Mật Nương cảm thấy quan trường thật huyền diệu, những người vẻ ngoài vô hại lại là những người lanh lợi nhất.
Người hiền lành không nhất định thăng quan tiến chức, dù ngươi danh tiếng tốt mà không được người trên yêu thích thì vẫn khó mà lên cao, ngược lại, những người biết làm thân với người trên có nhiều cơ hội thể hiện bản thân hơn, ở cùng điều kiện, người ta thăng tiến dễ dàng hơn.
Đôi khi cơ hội cũng cần phải tranh thủ.
Thăm xong Phương Nhã Tình, Mật Nương lại đến phủ Hãn Hải Công, Nguyễn lão phu nhân gần đây đổ bệnh, Định Nhị Nãi Nãi gửi thư nhờ nàng qua thăm.
Tuy Nguyễn hoàng hậu băng hà, hoàng thượng cất nhắc mấy người tiểu cữu tử, lại có Nguyễn gia biểu tiểu thư Phạm Ngọc Chân được phong làm Đức Phi, lại còn có hoàng tử trong tay, Hãn Hải Công phủ vẫn đông như trẩy hội.
Mật Nương đến, Nguyễn lão phu nhân vẫn nằm trên giường, mọi việc là Hãn Hải Công phu nhân và Thế tử phu nhân Đường thị tiếp đón khách, thật khéo, nàng gặp Nguyễn Tứ Nương ở đây.
Vì chuyện Hạ Đình Lan Thân Thị rất tế nhị, hai bên vẫn qua lại, nhưng đều hiểu chuyện xấu hổ kia, Nguyễn Tứ Nương không khóc lóc ầm ĩ, nghe nói bị bệnh một trận, rồi lại như thường.
"Biểu tẩu." Mật Nương tươi cười, không lộ ra sơ hở nào.
Nguyễn Tứ Nương ôn nhu nói: "Chắc là muội đến thăm tổ mẫu, muội cứ yên tâm, đại phu bảo không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng, chắc phải uống thuốc hai ba tháng mới khỏi, giờ cần tĩnh dưỡng."
Từ sau chuyện kia, Hạ Đình Lan đến phòng nàng mấy lần, thấy nàng không ầm ĩ, nên có thêm vài phần tôn trọng, mấy ả thiếp cũng không dám gây sự, nên Nguyễn Tứ Nương thực ra không khổ sở như Mật Nương nghĩ, ngược lại dễ thở hơn nhiều.
Địa vị của Hạ Đình Lan vững chắc, xử sự không sai, nên đi đâu nàng ta cũng được nịnh hót, dù bị chê là yếu đuối thì có sao, dù sao Hạ gia giờ giao hết việc nhà cho nàng ta rồi.
Người ta vốn dĩ như thế, ai cũng muốn sống có tôn nghiêm, nhưng đến cuối mới thấy miễn còn sống được, nhiều chuyện nhắm mắt cho qua được hết.
Trước kia Mật Nương còn thấy sao người ta không thay đổi hiện trạng, giờ nàng nghĩ thông rồi, không phải ai cũng có khả năng thay đổi hiện trạng, dù Nguyễn Tứ Nương có tài cán đến đâu, gặp phải chuyện này cũng không thể nói ra miệng.
Nếu không thể nói ra miệng thì chỉ có thể tìm đến cách khiến bản thân dễ chịu hơn.
"Nếu đã vậy, muội không vào quấy rầy. Mẫu thân con cũng dặn con qua xem lão thái thái thế nào, lại biếu một cây lão sâm, mong lão thái thái mau khỏe." Đôi mắt Mật Nương lộ vẻ đau lòng.
Chỉ một động tác nhỏ, Nguyễn Tứ Nương đã ngây người, nàng vẫn thấy Mật Nương rất đẹp, tướng mạo sau này ra sao, chỉ là phong tình của nàng rất dễ lay động lòng người.
Nhan sắc thế kia, thêm thần thái đó, không người đàn ông nào không thích.
Nàng ta phần lớn thời gian đều tỏ vẻ vô cảm, nhưng thỉnh thoảng lộ ra một chút cảm xúc lại khiến người ta nóng ruột nóng gan.
Nguyễn Tứ Nương hoàn hồn nói: "Phải phải."
Mật Nương cười, Nguyễn Ngũ Nương vừa hay cũng đến, thấy Mật Nương liền kéo nàng sang một bên hỏi: "Trong « Nguyệt Ảnh », biểu ca có phải Phương Duy Ngạn không?"
"Cái gì cơ?" Mật Nương ngớ người.
Nguyễn Ngũ Nương tiếp tục nói: "Trong sách « Nguyệt Ảnh » nói về Lục Minh Châu biểu ca ấy, ta nghe nói sách này có nguyên mẫu, người ta đồn Lục Minh Châu Lâm Thanh Chính viết về Phương Duy Ngạn. Nhất là chỗ nói Lâm Thanh Chính mê mẩn viên Ngọc Thiềm, nghe nói chàng đeo nó khi đỗ bảng, viên ngọc màu xanh lục có một vệt chu hồng, quý lắm, không nói Phương Duy Ngạn thì còn ai?"
Mật Nương nhíu mày, là thằng tiểu nhân vô danh nào viết bậy bạ vậy, Phương Duy Ngạn yêu nàng chết đi được, sao còn có thanh mai trúc mã bị ép chia lìa, lại còn bị nàng ta quyến rũ nữa?
Ai quyến rũ ai chứ?
Nếu không phải Phương Duy Ngạn chủ động đến cửa, lại còn đối tốt với nàng như vậy, nàng còn lâu mới thèm gả.
Thằng chó chết nào viết vậy?
Đừng để nàng biết là ai.
Màn đêm buông xuống, một nam nhân mặc cẩm y đen bước vào thôn trang, chàng có tướng mạo tuấn tú, tay lăm lăm tú xuân đao. Trong đêm đen, chàng giống Diêm La, khiến người ta nín thở.
"Nàng ta sống ở thôn trang thế nào?" Cố Vọng Thư hỏi quản sự bên cạnh.
Những người này quanh năm ở thôn trang, xem như tâm phúc của Cố Vọng Thư, dù Cố Vọng Thư cũng là công tử Hầu phủ như Phương Duy Ngạn, nhưng cảnh ngộ khác nhau một trời một vực.
Cố Vọng Thư từ nhỏ bị khinh rẻ, vào Cẩm Y Vệ một năm đã thành Đô Chỉ Huy Sứ, giết người như ngóe, dù danh tiếng chẳng hay ho gì, nhưng người Tín Lăng Hầu phủ đều sợ chàng.
Thôn trang này từng là nơi chôn cất mẫu thân chàng, người ở đây đều là người của chàng, ở đây, chàng mới được thả lỏng.
"Nàng" là ai? Quản gia nghe đã hiểu.
Trước Lục gia có mang một nữ nhân về, nàng ta lúc đó còn hôn mê, bảo phải chăm sóc cẩn thận, họ tưởng cô ta là người thương của Lục gia, còn thấy may mắn.
Vì Lục gia không gần nữ sắc, hiếm khi mang nữ nhân về.
Ai ngờ đưa về rồi chẳng ai đoái hoài, giờ mới thấy nhắc đến, quản sự vội nói: "Cô nương kia rất tốt, đối xử hòa nhã, đại phu khám bảo chỉ là khí huyết hao tổn, bên cạnh chẳng ai ra gì. Nàng ta rất yên tĩnh, cơ bản chỉ thêu thùa đọc sách, không làm gì khác."
"Ừ, ta biết rồi."
Cố Vọng Thư không hiểu sao lại xui khiến mang người ta về, người ta vốn phải vào Giáo Phường Ty, chàng làm Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ thì có quyền đó, nhưng chàng luôn xử sự cẩn thận, chưa từng có chuyện như vậy xảy ra, cũng không muốn ai nắm thóp mình.
Bước vào nội viện, bỗng một nữ tử mặc xiêm y hồng sen bước vào, nàng ta có nhan sắc diễm lệ, được cái sụp mi thuận mắt, không hề có sinh khí.
Cố Vọng Thư tự rót trà, nói: "Ngồi đi."
Giản Ngưng Sơ bất an, nàng không biết phải nói gì.
Bàn chỉ là loại gỗ lim bình thường, Giản Ngưng Sơ cảm thấy Cố Chỉ Huy Sứ này chắc cũng chẳng giàu có gì, nhưng nàng không biết mình sẽ đi đâu.
Đồ ăn mau chóng được dọn lên, Cố Vọng Thư không ngẩng đầu ăn, với chàng mà nói, đồ ăn không quan trọng ngon hay dở, mà quan trọng là no bụng hay không.
Món ăn khác hẳn đồ ăn Bắc Kinh, đồ ăn ở Kinh Đô phần lớn là Sơn Đông, nhưng đồ chàng ăn phần lớn chẳng có hương vị gì, cả hành chàng cũng mang ra ăn, Giản Ngưng Sơ thì ăn chẳng biết mùi vị gì, vì nàng không biết ăn xong bữa này nàng sẽ đi đâu.
Trở về Giáo Phường Ty, nàng không đời nào chịu.
Có lẽ Giản phu nhân có cách, bà ta có cơ ngơi buôn bán, lại có con gái là quan phu nhân, sau này chuộc ra hay tìm người thoát tịch cũng được, nhưng nếu nàng về đó, ai sẽ lo cho nàng?
Đừng nghe năm xưa Đông An Hầu phủ nói hay bao nhiêu, nhưng thực sự có thể giúp được nàng thì đã không từ hôn.
Cố Vọng Thư ăn không mấy khi nhìn nàng, ăn xong, đặt đũa xuống mới im lặng quan sát nàng.
Giống, mà không phải rất giống.
Như người kia, tuyệt đối không bất an như vậy, chắc chắn lập tức "đảo khách thành chủ".
Đó là người một chân bị bắt, mà vẫn vui vẻ thưởng hoa, nói cười vui vẻ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Giản Ngưng Sơ cũng biết rõ tình cảnh của mình, thấy Cố Vọng Thư đặt đũa xuống, nàng liền đặt đũa xuống, đứng lên nói: "Cố Chỉ Huy Sứ, ta... Đa tạ ngài quan tâm."
Nàng không nói được lời làm nô tỳ, dù sao cũng là tiểu thư khuê các, nói những lời đó còn khó chịu hơn giết nàng.
Cố Vọng Thư nói: "Ta không phải quan tâm đặc biệt đến cô, tại ai bảo cô giống nàng ta quá làm gì."
Chàng nói rất thẳng, chỉ vì khuôn mặt này, khiến chàng nhớ đến người kia, mới động lòng trắc ẩn.
Sắc mặt Giản Ngưng Sơ thay đổi, nàng ta chỉ giống có một người, người suýt chút nữa là chị dâu nàng, Nguyễn Thị.
Trong mắt Giản Nguyệt Hoa, Nguyễn Thị chính là một yêu nghiệt, nghe nói chồng nàng Trương Ngao rất thưởng thức nàng ta, người Trương gia thậm chí còn tiếc sao năm xưa không cưới Nguyễn Thị, nàng ta không chỉ được đàn ông thích, mà cả người lớn Trương gia cũng quý mến, nghe nói Nguyễn Thị giỏi thi họa, khiến Giản Nguyệt Hoa khó chịu mà không làm gì được.
Vì Nguyễn Thị và Trương Ngao không có quan hệ gì, rõ ràng là đàn ông thích nàng ta.
Nên ban đầu Giản Ngưng Sơ không thấy Nguyễn Thị thế nào, ngược lại cho rằng Giản Nguyệt Hoa không giữ được chồng mà lại trách người vô tội.
Đều là mỹ nữ, đương nhiên sẽ so sánh hơn thua, nhưng vì nàng và Nguyễn Thị rất giống nhau, nên lần đầu gặp mặt, nàng có cảm giác rất thân thiết.
Nghe nói Cố Vọng Thư vì Nguyễn Thị mà cứu nàng, nàng thấy bọn đàn ông này thật vô liêm sỉ, mơ ước người ta, đến lúc lại trách phụ nữ.
Nên Giản Ngưng Sơ có phần ghét bỏ nhìn Cố Vọng Thư: "Ta biết người cô nương giống ta đã thành thân."
Đây là đang ám chỉ Cố Vọng Thư tơ tưởng gái có chồng, là rất vô liêm sỉ.
Cố Vọng Thư cười nhạo: "Cô tưởng cô giống nàng ta lắm sao, nếu nàng ta ở đây thì tuyệt đối không lo sợ như cô, nàng có cốt khí để phản kháng, nàng có chồng thì sao, nếu rơi vào tình cảnh như cô thì không cần ta ra tay, cũng khối người cứu nàng. Cô phải biết rõ, cô chỉ là hàng nhái, hàng nhái thì phải phát huy tác dụng của hàng nhái, cô không tưởng là ta nuôi cô không công chứ?"
Nói xong câu cuối, Cố Vọng Thư thấy trên mặt Giản Ngưng Sơ lại khôi phục vẻ nhu mì, chàng lại thấy khó chịu.
Mật Nương cắn một miếng thịt bò, lộ rõ vẻ hạnh phúc: "Duy Ngạn, ngon quá đi mất, thật sự rất ngon."
Nàng chính là như vậy, hễ được ăn món gì ngon đều thấy như có được chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Phương Duy Ngạn cũng bị lây nhiễm niềm vui ấy, gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, ăn xong liền bảo Mật Nương: "Vậy ngày mai bảo phòng bếp làm tiếp món này."
"Không được, thịt bò ngon thật, nhưng nên thỉnh thoảng ăn thôi, chúng ta nên có chừng mực. Hơn nữa, cái gì ngon mà ngày nào cũng ăn thì sẽ mất ngon, vẫn là thỉnh thoảng ăn một lần, mới có cảm giác kinh ngạc, vui sướng."
Mật Nương làm gì cũng thấy cái gì quá cũng không tốt.
Hai người ăn xong bữa tối, nhũ mẫu bế Tiện Ca Nhi đến, Tiện Ca Nhi một tuổi đã biết nói bi bô, đừng tưởng Mật Nương ngày thường tính khí không được tốt lắm, nhưng dạy con nói chuyện lại rất kiên nhẫn.
Người lớn nói chuyện với trẻ con hay dùng từ láy, Mật Nương thì không, nàng đối đãi hài tử tôn trọng như người lớn vậy.
"Tiện Ca Nhi, con ăn cơm chưa?"
Tiện Ca Nhi dụi đầu vào ngực Mật Nương: "Nương, nương, ăn."
Mật Nương cười nhìn con: "Ăn gì ngon thế? Có canh trứng gà không?"
"Có trứng trứng sữa hấp."
Phương Duy Ngạn nhìn hai mẹ con trò chuyện, mỉm cười, thỉnh thoảng xoa nắn lúm đồng tiền trên tay con trai. Không biết có phải làm cha mẹ đều vậy không, ai cũng thấy con mình là nhất, Phương Duy Ngạn thấy Tiện Ca Nhi kháu khỉnh hơn nhiều đứa trẻ cùng tuổi, lại còn lanh lợi, biết đọc sách.
Chắc là nhờ Mật Nương, kiếp trước Lục hoàng tử cũng thông minh khác thường, nổi bật nhất trong đám hoàng tử, giống hoàng đế nhất.
Lúc đầu cứ nghĩ là trời sinh, giờ xem ra không hẳn, Mật Nương kiên nhẫn, dạy dỗ con từng ly từng tý, mới là một người mẹ tốt, chỉ có dạy bằng lời nói, thân làm gương mới dạy được một đứa trẻ nên người.
"Phụ thân, muốn bế cao, bế cao cao." Tiện Ca Nhi thấy cha nắm tay mình, liền cầm lại tay cha.
Phương Duy Ngạn than thở: "Lúc cần sai bảo thì mới nhớ đến phụ thân, ngày thường trong mắt chỉ có nương ngươi."
Mật Nương cười trộm.
Thấy cha con họ chơi vui vẻ, Mật Nương đứng lên: "Tam tẩu vừa sinh, ta phải qua xem thế nào, chàng chơi với con đi."
Tam tẩu Hương Quân cuối cùng đã không phụ lòng mong đợi của mọi người, sinh được con trai. Nghe nói Phương Duy Đình từ đó bớt trăng hoa, tình cảm vợ chồng cũng thân thiết hơn nhiều, Tam nãi nãi cũng hoạt bát hẳn ra.
Thấy Mật Nương đến, bà còn niềm nở: "Biết ngay con sẽ đến mà, đã dặn người chuẩn bị sẵn món lưỡi lợn rồi đây."
"Vậy con phải đa tạ Tam tẩu. Giờ trời còn mát mẻ, ở cữ đúng là rất thoải mái, tẩu cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy."
"Ta biết rồi."
Hương Quân nhìn Mật Nương, đáy lòng có chút bất an. Thân Thị qua đời, Hầu phủ lập tức cưới Du Thị cho đại ca, những dấu vết Thân Thị để lại trong phủ, ngoài mấy đứa con, e là lâu dần chẳng ai còn nhớ đến nàng.
Nàng lớn lên ở vương phủ, mới đầu vào Hầu phủ còn giữ cái nếp Hương Quân, giờ biết trong phủ "tàng long ngọa hổ" mới sớm dẹp cái tôi đi, trượng phu trăng hoa không đáng tin, tay mắt lại không được nhanh nhạy, được cái không mấy khi gây chuyện, nhưng cũng chẳng phải người tài cán gì, chỉ là một gã công tử bột ăn chơi trác táng.
Tương lai Hầu phủ chia gia sản, nàng chỉ trông mong vào con trai, chứ không phải trượng phu.
Như Từ Thị, nhờ con trai giỏi giang, vị thế trong phủ vững chắc, đến lão thái thái cũng không dám nói gì.
"Nghe nói Tiện Ca Nhi rất biết nói chuyện, ta chẳng mong gì hơn, chỉ mong con mình sinh ra được khỏe mạnh, thông minh như Tiện Ca Nhi, vậy thì đời này ta mãn nguyện rồi."
Hương Quân thở dài khe khẽ.
Mật Nương nhíu mày: "Tiện Ca Nhi nhà con cũng có gì ghê gớm đâu."
Nhưng Hương Quân vẫn rất ngưỡng mộ.
Về đến Phượng Ngô Viện, Tiện Ca Nhi đã tắm xong, mặc yếm đỏ thẫm, để lộ cái bụng trắng nõn, đắp chăn mỏng, đang cười khanh khách.
Sau khi cai sữa, Mật Nương thường cho con qua ngủ cùng.
Thấy Mật Nương, Tiện Ca Nhi vỗ tay: "Mẫu thân."
Phương Duy Ngạn thấy sắc mặt Mật Nương không tốt, lo lắng hỏi: "Tam tẩu có chuyện gì sao?"
"Không phải, chàng đừng nghĩ nhiều. Thiếp chỉ thấy Tam tẩu còn trẻ mà đã như bà quả phụ một lòng vì con, ba câu không rời con cái, hoàn toàn không đả động gì đến Tam ca, cứ như Tam ca không tồn tại vậy. Thiếp e là sau này Mẫn Ca Nhi phải ra sức học hành lắm."
Phương Duy Ngạn thầm nghĩ, nàng đoán đúng thật, kiếp trước Tam tẩu cũng thế, lúc nào cũng muốn thao túng Mẫn Ca Nhi, đến cuối cùng gần như cố chấp.
Hắn nghĩ, chỉ vài ba câu, Mật Nương đã biết người ta ra sao, người tài thế này xưa nay hiếm có, thảo nào kiếp trước ở vị trí Thái hậu lại thao túng quyền lực trong tay.
Bởi vậy, Phương Duy Ngạn nói: "Tam ca luôn phong lưu, chỉ cần có rượu ngon gái đẹp, lại thêm thân phận, thì chẳng để ý gì khác. Nàng nếu không trông cậy vào đàn ông, thì chỉ có thể trông vào con trai."
Mật Nương gật đầu: "Cũng phải, cơ mà thiếp nói thật, người ta không nên ký thác hy vọng vào người khác, bản thân chàng chưa chắc đã làm nên công trạng gì, lại còn muốn con mình làm được, chẳng phải là quá khó sao? Người ta trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi mới đầu thai làm người, sức mình đến đâu thì làm đến đó, không làm được thì đừng cưỡng cầu quá, chưa chắc đã tốt. "
Cuối cùng, Mật Nương thêm một câu: "Nếu chỉ mong nó tiến tới, việc khác mặc kệ thì thôi, nhưng nếu cái gì cũng muốn nhúng tay vào, Mẫn Ca Nhi coi như xong."
Nói xong, nàng tự cười: "Mẫn Ca Nhi còn bé tí, nói những điều này làm gì."
Phương Duy Ngạn biết, nàng nói đúng hết cả.
Đêm đó vì ngủ cùng con, Mật Nương ngủ không ngon giấc, vừa rời giường đã ngáp mấy cái.
Tiện Ca Nhi thì ngủ say không biết gì, còn ngáy nho nhỏ, tay chân mũm mĩm thỉnh thoảng duỗi ra, mỗi lần Mật Nương nhìn con đều thấy lạ lẫm.
"Duy Ngạn, chàng bảo nó bé tí teo, cũng như chúng ta, có tâm can, cũng ngáy từ bé, lại còn biết ăn nữa, có phải đáng yêu không cơ chứ?"
Nàng hay hỏi những câu ngốc nghếch như vậy.
Chỉ có Phương Duy Ngạn nghiêm túc đáp: "Chim sẻ bé tí cũng đủ ngũ tạng, chúng ta cũng từng bé như vậy rồi lớn lên thôi."
Nàng nhón chân lên, hôn Phương Duyạn một cái: "Thiếp muốn ngủ thêm tí nữa."
"Ngủ thêm lát nữa đi."
Mật Nương lắc đầu: "Không được, hôm nay thiếp còn phải qua chỗ Nhã Tình, bụng nó càng ngày càng to, thiếp phải qua xem thế nào."
Nếu nói thời gian rảnh rỗi Mật Nương hay đọc sách, vẽ tranh, thỉnh thoảng học may vá, thì cô em chồng Phương Nhã Tình lại thích đọc thoại bản tử, nhất là từ khi về nhà chồng làm phu nhân, Tô Tử Thanh nhàn tản ở Hàn Lâm Viện, trong nhà chỉ có một mình nàng là chủ, ai nấy biết nàng có thai, cũng không ai đến quấy rầy.
Vẫn là Từ Thị không yên tâm, muốn Mật Nương qua coi sóc Phương Nhã Tình, Mật Nương mang theo không ít thuốc bổ đến.
Thấy cô em chồng cầm thoại bản tử không rời tay, nàng nói: "Muội cũng thật là, có thai xem nhiều hại mắt, nên để ý giữ gìn sức khỏe đấy."
Phương Nhã Tình cười: "Đây là cuốn mới ra, tên là « Xuân Hoa Thu Nguyệt », mới xuất bản nên muội tranh thủ mua về ngay, nhiều người muốn mua cũng không được."
Mật Nương cầm lên xem bìa sách, cười nói: "Lại là của người viết « Nguyệt Ảnh » trước kia sao?"
Phương Nhã Tình gật đầu: "Tẩu đoán đúng rồi, lần trước viết về thứ nữ, lần này viết về quả phụ tái giá, nữ chính cũng thảm lắm, gia thế tốt, dung mạo đẹp, trước khi thành thân bao nhiêu người theo đuổi, tính tình hoạt bát đáng yêu, nam chính để cầu hôn nàng, tình nguyện chịu gia pháp cũng không sợ, nhưng lấy về rồi lại ghét bỏ nàng không biết lo toan việc nhà, đến khi nàng dần dần giống các phu nhân khác thì hắn lại chán nàng nhạt nhẽo, đúng lúc đó hắn lại để ý đến một cô nương khác gia thế tốt hơn. Vì vậy, cô gái này dứt khoát ly hôn, ai ngờ lại phát hiện có thai."
"Thật sao? Vậy làm sao cho phải?"
"Rồi nàng gặp một chàng trạng nguyên tam nguyên cập đệ, chàng không hề chê nàng đã từng qua một đời chồng, hai người làm hàng xóm rồi chàng bắt đầu theo đuổi nàng, nhưng nàng lại không muốn làm lỡ chàng, may mà có một chuyện lớn xảy ra khiến nàng mở lòng, muội mới đọc đến đây thôi!"
Mật Nương cười: "Một vị trạng nguyên không câu nệ thân thế, cũng hay đấy chứ."
"Ai bảo không phải, muội lại thích cuốn này hơn, như muội từng bị từ hôn vậy, nên thấy cô gái này đồng bệnh tương lân. Nhưng phần lớn người thích cuốn « Nguyệt Ảnh » hơn, thích xem nhân sinh người thắng, muội nghe nói nhiều người còn cho rằng nữ nhân không nên tái giá nữa đấy."
"Thôi được rồi, không nói những chuyện đó nữa. Muội có khỏe không, thái thái lo lắng cho muội lắm." Mật Nương nhìn bụng nàng hỏi.
Phương Nhã Tình lắc đầu: "Không được tốt, buổi tối muội thường mất ngủ, đi lại cũng khó khăn."
Nàng làm nũng: "Tẩu, trong viện chỉ có một mình muội, tẩu phải thường xuyên qua chơi mới được. Gần đây thái thái bận việc của Ngũ đệ ạ?"
Thực ra Phương Nhã Tình biết tuy nàng được cưng chiều nhưng bàn về địa vị thì vẫn kém các anh chồng.
Tẩu khi đó có thai, đều là mẹ nàng đích thân đến thăm, ít khi nhờ người khác thay.
Mật Nương gật đầu: "Đúng vậy, sau khi Giản gia hủy hôn, thái thái liền bắt đầu tìm mối cho Ngũ đệ, chỉ là muốn chọn một người tốt đâu có dễ dàng vậy. Nhưng Ngũ đệ vào quân doanh, nghe nói ăn ngủ cùng chiến sĩ, Tứ ca chàng đi thăm, bảo đệ ấy thể hiện tốt lắm."
Phương Duy Quân và Phương Duy Ngạn tình cảm tốt, lại rất tôn trọng tẩu, nay đệ có sự thay đổi lớn như vậy, Mật Nương cũng mừng cho hắn.
Phương Nhã Tình không khỏi bội phục trí tuệ của tẩu, người thường nghe chồng mất tước vị cho em chồng chắc chắn sẽ ầm ĩ, nhưng tẩu lại chẳng hề gì, còn đối xử rất tốt với Duy Quân, mẹ nàng ngấm ngầm bảo chọn con dâu này thì ca ca có thiệt thòi đôi chút, nhưng hơn hẳn người ngoài một bậc.
"Ngũ đệ có tiền đồ, muội cũng mừng cho đệ ấy. Chỉ là tẩu, muội nghe nói Thôi Đề thành thủ phụ, Tứ ca có sao không?"
Thôi Đề từng bắt ca ca đóng cửa viết thanh từ, không viết xong không cho ăn cơm, nghe nói tẩu làm ầm lên mới đưa ca ca về, giờ Thôi Đề làm thủ phụ, muốn đối phó một Hàn Lâm nho nhỏ thì dễ như trở bàn tay.
Ra là vì việc này, Mật Nương cười: "Không có gì phải lo, thủ phụ tuy dưới một người trên vạn người, nhưng tòa sư của ca ca nàng giờ làm Lễ bộ Thượng thư."
Còn điều nàng không nói, Lục Như Pháp rất có thể sẽ vào các.
Lục Như Pháp có nhiều đệ tử, nhưng vẫn coi trọng Phương Duy Ngạn nhất, Phương Duy Ngạn quả là có bản lĩnh.
Mật Nương cảm nhận được cái gọi là văn hóa quan trường từ người hắn, giống cha nàng, thích làm thân với người đồng cấp, e sợ người trên, nhưng Phương Duy Ngạn hòa nhã với đồng nghiệp, mà càng thoải mái với người trên.
Nhất là với người nhà họ Lục, Phương Duy Ngạn không nề hà khó khăn mà giúp đỡ, dĩ nhiên là không làm những việc trái lương tâm.
Ngược lại, việc nịnh trên có vẻ quan trọng hơn làm tốt quan hệ với người dưới.
Điều này làm Mật Nương cảm thấy quan trường thật huyền diệu, những người vẻ ngoài vô hại lại là những người lanh lợi nhất.
Người hiền lành không nhất định thăng quan tiến chức, dù ngươi danh tiếng tốt mà không được người trên yêu thích thì vẫn khó mà lên cao, ngược lại, những người biết làm thân với người trên có nhiều cơ hội thể hiện bản thân hơn, ở cùng điều kiện, người ta thăng tiến dễ dàng hơn.
Đôi khi cơ hội cũng cần phải tranh thủ.
Thăm xong Phương Nhã Tình, Mật Nương lại đến phủ Hãn Hải Công, Nguyễn lão phu nhân gần đây đổ bệnh, Định Nhị Nãi Nãi gửi thư nhờ nàng qua thăm.
Tuy Nguyễn hoàng hậu băng hà, hoàng thượng cất nhắc mấy người tiểu cữu tử, lại có Nguyễn gia biểu tiểu thư Phạm Ngọc Chân được phong làm Đức Phi, lại còn có hoàng tử trong tay, Hãn Hải Công phủ vẫn đông như trẩy hội.
Mật Nương đến, Nguyễn lão phu nhân vẫn nằm trên giường, mọi việc là Hãn Hải Công phu nhân và Thế tử phu nhân Đường thị tiếp đón khách, thật khéo, nàng gặp Nguyễn Tứ Nương ở đây.
Vì chuyện Hạ Đình Lan Thân Thị rất tế nhị, hai bên vẫn qua lại, nhưng đều hiểu chuyện xấu hổ kia, Nguyễn Tứ Nương không khóc lóc ầm ĩ, nghe nói bị bệnh một trận, rồi lại như thường.
"Biểu tẩu." Mật Nương tươi cười, không lộ ra sơ hở nào.
Nguyễn Tứ Nương ôn nhu nói: "Chắc là muội đến thăm tổ mẫu, muội cứ yên tâm, đại phu bảo không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng, chắc phải uống thuốc hai ba tháng mới khỏi, giờ cần tĩnh dưỡng."
Từ sau chuyện kia, Hạ Đình Lan đến phòng nàng mấy lần, thấy nàng không ầm ĩ, nên có thêm vài phần tôn trọng, mấy ả thiếp cũng không dám gây sự, nên Nguyễn Tứ Nương thực ra không khổ sở như Mật Nương nghĩ, ngược lại dễ thở hơn nhiều.
Địa vị của Hạ Đình Lan vững chắc, xử sự không sai, nên đi đâu nàng ta cũng được nịnh hót, dù bị chê là yếu đuối thì có sao, dù sao Hạ gia giờ giao hết việc nhà cho nàng ta rồi.
Người ta vốn dĩ như thế, ai cũng muốn sống có tôn nghiêm, nhưng đến cuối mới thấy miễn còn sống được, nhiều chuyện nhắm mắt cho qua được hết.
Trước kia Mật Nương còn thấy sao người ta không thay đổi hiện trạng, giờ nàng nghĩ thông rồi, không phải ai cũng có khả năng thay đổi hiện trạng, dù Nguyễn Tứ Nương có tài cán đến đâu, gặp phải chuyện này cũng không thể nói ra miệng.
Nếu không thể nói ra miệng thì chỉ có thể tìm đến cách khiến bản thân dễ chịu hơn.
"Nếu đã vậy, muội không vào quấy rầy. Mẫu thân con cũng dặn con qua xem lão thái thái thế nào, lại biếu một cây lão sâm, mong lão thái thái mau khỏe." Đôi mắt Mật Nương lộ vẻ đau lòng.
Chỉ một động tác nhỏ, Nguyễn Tứ Nương đã ngây người, nàng vẫn thấy Mật Nương rất đẹp, tướng mạo sau này ra sao, chỉ là phong tình của nàng rất dễ lay động lòng người.
Nhan sắc thế kia, thêm thần thái đó, không người đàn ông nào không thích.
Nàng ta phần lớn thời gian đều tỏ vẻ vô cảm, nhưng thỉnh thoảng lộ ra một chút cảm xúc lại khiến người ta nóng ruột nóng gan.
Nguyễn Tứ Nương hoàn hồn nói: "Phải phải."
Mật Nương cười, Nguyễn Ngũ Nương vừa hay cũng đến, thấy Mật Nương liền kéo nàng sang một bên hỏi: "Trong « Nguyệt Ảnh », biểu ca có phải Phương Duy Ngạn không?"
"Cái gì cơ?" Mật Nương ngớ người.
Nguyễn Ngũ Nương tiếp tục nói: "Trong sách « Nguyệt Ảnh » nói về Lục Minh Châu biểu ca ấy, ta nghe nói sách này có nguyên mẫu, người ta đồn Lục Minh Châu Lâm Thanh Chính viết về Phương Duy Ngạn. Nhất là chỗ nói Lâm Thanh Chính mê mẩn viên Ngọc Thiềm, nghe nói chàng đeo nó khi đỗ bảng, viên ngọc màu xanh lục có một vệt chu hồng, quý lắm, không nói Phương Duy Ngạn thì còn ai?"
Mật Nương nhíu mày, là thằng tiểu nhân vô danh nào viết bậy bạ vậy, Phương Duy Ngạn yêu nàng chết đi được, sao còn có thanh mai trúc mã bị ép chia lìa, lại còn bị nàng ta quyến rũ nữa?
Ai quyến rũ ai chứ?
Nếu không phải Phương Duy Ngạn chủ động đến cửa, lại còn đối tốt với nàng như vậy, nàng còn lâu mới thèm gả.
Thằng chó chết nào viết vậy?
Đừng để nàng biết là ai.
Màn đêm buông xuống, một nam nhân mặc cẩm y đen bước vào thôn trang, chàng có tướng mạo tuấn tú, tay lăm lăm tú xuân đao. Trong đêm đen, chàng giống Diêm La, khiến người ta nín thở.
"Nàng ta sống ở thôn trang thế nào?" Cố Vọng Thư hỏi quản sự bên cạnh.
Những người này quanh năm ở thôn trang, xem như tâm phúc của Cố Vọng Thư, dù Cố Vọng Thư cũng là công tử Hầu phủ như Phương Duy Ngạn, nhưng cảnh ngộ khác nhau một trời một vực.
Cố Vọng Thư từ nhỏ bị khinh rẻ, vào Cẩm Y Vệ một năm đã thành Đô Chỉ Huy Sứ, giết người như ngóe, dù danh tiếng chẳng hay ho gì, nhưng người Tín Lăng Hầu phủ đều sợ chàng.
Thôn trang này từng là nơi chôn cất mẫu thân chàng, người ở đây đều là người của chàng, ở đây, chàng mới được thả lỏng.
"Nàng" là ai? Quản gia nghe đã hiểu.
Trước Lục gia có mang một nữ nhân về, nàng ta lúc đó còn hôn mê, bảo phải chăm sóc cẩn thận, họ tưởng cô ta là người thương của Lục gia, còn thấy may mắn.
Vì Lục gia không gần nữ sắc, hiếm khi mang nữ nhân về.
Ai ngờ đưa về rồi chẳng ai đoái hoài, giờ mới thấy nhắc đến, quản sự vội nói: "Cô nương kia rất tốt, đối xử hòa nhã, đại phu khám bảo chỉ là khí huyết hao tổn, bên cạnh chẳng ai ra gì. Nàng ta rất yên tĩnh, cơ bản chỉ thêu thùa đọc sách, không làm gì khác."
"Ừ, ta biết rồi."
Cố Vọng Thư không hiểu sao lại xui khiến mang người ta về, người ta vốn phải vào Giáo Phường Ty, chàng làm Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ thì có quyền đó, nhưng chàng luôn xử sự cẩn thận, chưa từng có chuyện như vậy xảy ra, cũng không muốn ai nắm thóp mình.
Bước vào nội viện, bỗng một nữ tử mặc xiêm y hồng sen bước vào, nàng ta có nhan sắc diễm lệ, được cái sụp mi thuận mắt, không hề có sinh khí.
Cố Vọng Thư tự rót trà, nói: "Ngồi đi."
Giản Ngưng Sơ bất an, nàng không biết phải nói gì.
Bàn chỉ là loại gỗ lim bình thường, Giản Ngưng Sơ cảm thấy Cố Chỉ Huy Sứ này chắc cũng chẳng giàu có gì, nhưng nàng không biết mình sẽ đi đâu.
Đồ ăn mau chóng được dọn lên, Cố Vọng Thư không ngẩng đầu ăn, với chàng mà nói, đồ ăn không quan trọng ngon hay dở, mà quan trọng là no bụng hay không.
Món ăn khác hẳn đồ ăn Bắc Kinh, đồ ăn ở Kinh Đô phần lớn là Sơn Đông, nhưng đồ chàng ăn phần lớn chẳng có hương vị gì, cả hành chàng cũng mang ra ăn, Giản Ngưng Sơ thì ăn chẳng biết mùi vị gì, vì nàng không biết ăn xong bữa này nàng sẽ đi đâu.
Trở về Giáo Phường Ty, nàng không đời nào chịu.
Có lẽ Giản phu nhân có cách, bà ta có cơ ngơi buôn bán, lại có con gái là quan phu nhân, sau này chuộc ra hay tìm người thoát tịch cũng được, nhưng nếu nàng về đó, ai sẽ lo cho nàng?
Đừng nghe năm xưa Đông An Hầu phủ nói hay bao nhiêu, nhưng thực sự có thể giúp được nàng thì đã không từ hôn.
Cố Vọng Thư ăn không mấy khi nhìn nàng, ăn xong, đặt đũa xuống mới im lặng quan sát nàng.
Giống, mà không phải rất giống.
Như người kia, tuyệt đối không bất an như vậy, chắc chắn lập tức "đảo khách thành chủ".
Đó là người một chân bị bắt, mà vẫn vui vẻ thưởng hoa, nói cười vui vẻ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Giản Ngưng Sơ cũng biết rõ tình cảnh của mình, thấy Cố Vọng Thư đặt đũa xuống, nàng liền đặt đũa xuống, đứng lên nói: "Cố Chỉ Huy Sứ, ta... Đa tạ ngài quan tâm."
Nàng không nói được lời làm nô tỳ, dù sao cũng là tiểu thư khuê các, nói những lời đó còn khó chịu hơn giết nàng.
Cố Vọng Thư nói: "Ta không phải quan tâm đặc biệt đến cô, tại ai bảo cô giống nàng ta quá làm gì."
Chàng nói rất thẳng, chỉ vì khuôn mặt này, khiến chàng nhớ đến người kia, mới động lòng trắc ẩn.
Sắc mặt Giản Ngưng Sơ thay đổi, nàng ta chỉ giống có một người, người suýt chút nữa là chị dâu nàng, Nguyễn Thị.
Trong mắt Giản Nguyệt Hoa, Nguyễn Thị chính là một yêu nghiệt, nghe nói chồng nàng Trương Ngao rất thưởng thức nàng ta, người Trương gia thậm chí còn tiếc sao năm xưa không cưới Nguyễn Thị, nàng ta không chỉ được đàn ông thích, mà cả người lớn Trương gia cũng quý mến, nghe nói Nguyễn Thị giỏi thi họa, khiến Giản Nguyệt Hoa khó chịu mà không làm gì được.
Vì Nguyễn Thị và Trương Ngao không có quan hệ gì, rõ ràng là đàn ông thích nàng ta.
Nên ban đầu Giản Ngưng Sơ không thấy Nguyễn Thị thế nào, ngược lại cho rằng Giản Nguyệt Hoa không giữ được chồng mà lại trách người vô tội.
Đều là mỹ nữ, đương nhiên sẽ so sánh hơn thua, nhưng vì nàng và Nguyễn Thị rất giống nhau, nên lần đầu gặp mặt, nàng có cảm giác rất thân thiết.
Nghe nói Cố Vọng Thư vì Nguyễn Thị mà cứu nàng, nàng thấy bọn đàn ông này thật vô liêm sỉ, mơ ước người ta, đến lúc lại trách phụ nữ.
Nên Giản Ngưng Sơ có phần ghét bỏ nhìn Cố Vọng Thư: "Ta biết người cô nương giống ta đã thành thân."
Đây là đang ám chỉ Cố Vọng Thư tơ tưởng gái có chồng, là rất vô liêm sỉ.
Cố Vọng Thư cười nhạo: "Cô tưởng cô giống nàng ta lắm sao, nếu nàng ta ở đây thì tuyệt đối không lo sợ như cô, nàng có cốt khí để phản kháng, nàng có chồng thì sao, nếu rơi vào tình cảnh như cô thì không cần ta ra tay, cũng khối người cứu nàng. Cô phải biết rõ, cô chỉ là hàng nhái, hàng nhái thì phải phát huy tác dụng của hàng nhái, cô không tưởng là ta nuôi cô không công chứ?"
Nói xong câu cuối, Cố Vọng Thư thấy trên mặt Giản Ngưng Sơ lại khôi phục vẻ nhu mì, chàng lại thấy khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận