Bàng Chi Đích Nữ
Bàng Chi Đích Nữ - Chương 30: Chương 30: (length: 24586)
Sáng sớm, Mật Nương bỗng nhiên ngồi dậy, nhưng lại không biết mình đang ở đâu. Nàng vì muốn đi học nữ sớm nên quen giấc, hiện giờ vừa đến Giang Hạ, tuy rằng không cần phải đi học nữ, nhưng vẫn là tỉnh giấc vào giờ này.
Hạ Liên ngồi bên giường thêu thùa may vá, quần áo bọn nha đầu mặc đều phải tự tay làm lấy. Định Nhị Nãi Nãi không phải loại người thích trách phạt hạ nhân, nhưng lại luôn muốn hạ nhân phải siêng năng cần cù.
Mật Nương khi còn là tiểu thư còn thường xuyên thêu thùa may vá đến canh hai, canh ba, càng không cần nói đến bọn nha đầu.
Hạ Liên trông chừng bên giường Mật Nương, một bên may vá một bên chăm sóc tiểu thư. Tiểu thư khát nước hay muốn xuống giường, đều do các nàng hầu hạ.
Hiện tại thấy Mật Nương tỉnh ngủ ngồi dậy, nàng bước lên phía trước hỏi: "Tiểu thư tỉnh rồi ạ? Chắc hẳn miệng khô rồi, có muốn nô tỳ bưng trà cho người dùng không?"
Mật Nương lắc đầu, lại hỏi: "Mẹ ta dậy chưa?"
"Nhị nãi nãi đã thức dậy rồi ạ, người dặn nô tỳ không được làm ồn đánh thức ngài, để ngài ngủ thêm một lát. Tiểu thư có muốn ngủ thêm không ạ?" Hạ Liên kéo chăn cho Mật Nương.
"Vậy ta nằm ườn thêm một lát."
Mật Nương bỗng tựa vào gối đầu, nhắm mắt lại mơ màng ngủ thêm một lát, đến khi tỉnh lại thì bị một bàn tay nhỏ véo mũi.
Mở mắt ra nhìn, hóa ra là Ngọc Hằng, nó ngủ bên cạnh nàng, hai bàn tay nhỏ không sờ mắt nàng thì lại sờ miệng nàng, coi nàng như đồ chơi của nó vậy.
Định Nhị Nãi Nãi ở bên cười nói: "Con bé lười này, hôm nay có cháo ngao, cha con sáng sớm đã đi mua bánh quẩy, mì vằn thắn rồi đấy, ta bảo người hâm nóng lại rồi, mau dậy ăn đi con."
Mật Nương cười hì hì, lười biếng duỗi lưng, lúc này mới để bọn nha đầu hầu hạ rửa mặt chải đầu. Nàng ở nhà mặc một thân áo cánh sen màu hồng phấn, bên dưới là váy màu trắng ngọc trai, trên đầu búi tóc đuôi ngựa, cài lên hai đóa trâm cài lụa đang thịnh hành.
Trong cháo có trứng, bánh quẩy chiên vàng ruộm, mì vằn thắn thì khỏi phải nói, Định Nhị Nãi Nãi thấy con gái ăn ngon miệng thì nhìn cũng thấy vui.
Ăn no xong, Mật Nương dẫn Ngọc Hằng đi dạo trong sân tiêu cơm, nàng tỉ mỉ đánh giá cái sân Lý gia cho các nàng ở. Tuy không lớn, nhưng mọi chỗ đều tinh xảo, những hoa văn chạm khắc trên cửa sổ đều vô cùng dụng tâm.
Phàm là sĩ tộc đều thích hạ công phu vào những chi tiết nhỏ, cho nên bọn họ không thích những kẻ nhà giàu mới nổi, cứ thích phô trương, đeo vàng đeo bạc đầy người, còn tùy tiện cười nhạo người khác.
Đang đi dạo thì có người gõ cửa, Nhị Nữu ra hỏi mới biết là vú già do Lý gia Nhị phu nhân phái đến.
Người kia trên tay cầm một cái hộp, thấy Mật Nương thì lộ vẻ kinh diễm, không khỏi tấm tắc khen ngợi: "Hôm qua nghe nói Nguyễn Hiếu Liêm đến nhà chúng ta, vừa vặn phu nhân chúng ta có khách đến, nhất thời vậy mà không tiếp được. Vừa hay, Nhị phu nhân sai ta đến tạ lỗi."
Mật Nương cười nói: "Quý phủ khách khí quá rồi, thật sự là quá chu đáo. Mẹ ta ở trong phòng, để ta dẫn ngài vào nhé."
Người kia theo Mật Nương vào nhà, đem lời vừa nói lại nói với Định Nhị Nãi Nãi một lần nữa, Định Nhị Nãi Nãi cũng nói: "Không cần phải khách sáo như vậy, chúng ta vừa mới thu xếp xong, đợi ngày sau lại đến thỉnh an Nhị phu nhân."
Người ta coi trọng ngươi, ngươi lại tưởng mình là ai?
Người kia đặt tráp xuống, Định Nhị Nãi Nãi bảo người đưa tiền thưởng, đợi người đó đi rồi, bà mở tráp ra xem, là một bộ tiểu che chung ngũ thải thời Thành Hóa.
Mật Nương cười nói: "Vừa lúc chúng ta có đồ để đãi khách rồi."
Định Nhị Nãi Nãi lắc đầu: "Ta sợ nhất những gia đình quyền quý loại này, cứ nhân tình qua lại mãi, có khi cho tiền thưởng cho hạ nhân còn khiến người ta phải bù thêm vào ấy chứ. Mật Nương, sau này con học xong tỳ bà rồi thì về nhà, nhất định không được qua lại với nhà họ quá thường xuyên."
Lời này rất đúng, huống hồ Mật Nương vốn quen tự do ở nhà, cũng không muốn bị trói buộc.
Thế là, mấy ngày nay, nàng bày thuốc màu ra, lôi kéo Định Nhị Nãi Nãi và Ngọc Hằng cùng vẽ một bức tranh.
Định Nhị Nãi Nãi nhìn, cười tít mắt, Ngọc Hằng chống nạnh chỉ vào người trong tranh nói: "Đây là ta, đây là ta."
"Mẹ, đợi tranh khô rồi, chúng ta lồng khung lại, sau này chờ Hằng ca nhi lớn lên cũng có thể nhìn thấy."
Bọn nha đầu lộ vẻ khó hiểu: "Tiểu thư vẽ người giống y như thật trong gương ấy ạ."
Bọn họ thật sự khâm phục sát đất, Mật Nương thì thấy bình thường thôi, nàng giỏi quan sát người, mà điều quan trọng nhất khi vẽ chân dung chính là nắm bắt được đặc điểm của nhân vật.
Huống hồ, viết chữ vẽ tranh, nàng thật sự không thiếu công phu, tiền bán đồ thêu của nàng gần như đều dùng để mua thuốc màu rồi.
Định Nhị Nãi Nãi ngày thường không bao giờ lơ là việc nhà vì chuyện khác, nhưng hôm nay lại thường xuyên ngó chừng vào việc vẽ tranh. Đến chiều, Nguyễn Gia Định trở về, mới biết các nàng mới bắt đầu ăn cơm.
Định Nhị Nãi Nãi xin lỗi nói: "Con bé vẽ tranh cho ta và Hằng ca nhi, ta xem chừng mải mê quá nên quên hết cả, đều tại ta cả."
Quả nhiên, Nguyễn Gia Định nhìn tranh, rồi lại nhìn Định Nhị Nãi Nãi một chút, chỉ cảm thấy thần thái trong tranh thật sự quá giống. Từ trước đến nay, ấn tượng của mọi người về Định Nhị Nãi Nãi đều là nhu nhược, ốm yếu.
Nhưng trong tranh, nàng lộ ra vẻ điềm tĩnh, xinh đẹp tuyệt trần, thậm chí rất kiên định.
Nguyễn Gia Định có chút ghen tị: "Con gái thật tốt với nàng."
Định Nhị Nãi Nãi nếu là trước kia còn khiêm tốn vài câu, nhưng lần này bà lại rất tự hào: "Mật Nương nhà ta luôn luôn hiếu thuận lắm."
Sau đó, bà lại kể chuyện Nhị phu nhân nhà họ Lý hôm nay đưa lễ gặp mặt, còn nói: "Khách khí lắm."
Nguyễn Gia Định cười nói: "Chuyện đó cũng là bình thường thôi, trước kia nhà ta cũng là gia giáo, sau này thì lễ sụp đổ nhạc hư."
"Không nói chuyện đó nữa, ngày mai Mật Nương muốn đi học tỳ bà rồi, con bé vừa mới giở bản nhạc ra luyện tập đấy. Nó hỏi ta, cả nhà mình đến tỉnh thành rồi, có nên đến Hoàng Hạc Lâu và đàn cổ đài một chuyến không? Nếu không ngày sau người ta hỏi mà nó lại không biết gì, cũng ngại." Định Nhị Nãi Nãi nhìn về phía trượng phu.
Nguyễn Gia Định nắm tay bà: "Nếu Mật Nương hỏi ta thì ta sẽ không đáp ứng nhanh như vậy, nhưng nếu Thục Quân hỏi thì ta không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay."
Khi Mật Nương mang tỳ bà đến chỗ Lý phu nhân, bà ấy đã gặp xong các quản sự, đang uống trà.
"Con xin thỉnh an phu nhân." Mật Nương khẽ cúi người.
Lý phu nhân cười nói: "Ta đã lâu không đụng đến tỳ bà rồi, không bằng con đàn một khúc cho ta nghe thử xem."
Đây là đang thử trình độ của Mật Nương. Mật Nương không hề khiêm tốn, nàng trầm ngâm một lát rồi bắt đầu đàn khúc « Tri Âm Tri Kỷ ». Người bình thường học tỳ bà, có thiên phú cao thì 5 năm có thể thành tài, Mật Nương học nhanh thì ba năm, nhưng cũng cần phải khổ luyện. Khúc Tri Âm Tri Kỷ được nàng đàn rất trôi chảy.
Điều này khiến Lý phu nhân rất ngạc nhiên, đợi khúc nhạc dứt mới nói: "Ta thấy ngón luân, ngón vê của con rất tốt, rất ổn rồi đấy. Ta nghĩ con nhiều nhất là luyện đến « Vân Sắc Truy Nguyệt » và « Thọ Đình Hầu » thôi, ai ngờ con đã đàn được Tri Âm Tri Kỷ rồi."
Trong tình huống bình thường, độ khó lớn nhất của tỳ bà chính là « Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ » và « Bá Vương Tháo Giáp ». Lý phu nhân năm đó được người gọi là Lý Đại Gia, chính là nhờ đàn « Bá Vương Tháo Giáp » vô cùng tốt. Điều đó cho thấy năm đó bà cũng đã bỏ ra không ít tâm huyết.
Ngay cả bà cũng không thể đàn được « Tri Âm Tri Kỷ » khi mới chín tuổi, điều này khiến Lý phu nhân thầm nghĩ, chẳng lẽ con bé này thật sự là kỳ tài?
Nghe Mật Nương nói: "Con vốn dĩ đang luyện « Dương Xuân Bạch Tuyết », ngón vê trong bài đó khó lắm, con nghĩ trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Con lại là kẻ ngốc, chỉ có thể nghĩ ra những cách ngốc nghếch, thế là ngày nào con cũng luân chỉ ngàn lần. Sau này thầy dạy con thấy con đã thành thạo thì dạy con « Tri Âm Tri Kỷ »."
Lý phu nhân không khỏi gật đầu, "Nếu như vậy, ta sẽ dạy con « Nhập Khúc » và « Thiên Sơn Chi Xuân ». Năm nay cứ học hai bài này, nếu con có thể luyện tốt thì sang năm chúng ta bắt đầu học « Bá Vương Tháo Giáp »."
"Vâng ạ." Mật Nương vui vẻ đáp ứng.
Tôn di nương lấy đến cho Lý phu nhân một cây phượng vĩ tỳ bà, Lý phu nhân bắt đầu chỉnh dây, khi chỉnh còn cười nói: "Ta đã lâu không đụng đến rồi, không biết đàn thế nào nữa."
Theo ngón tay bà lướt trên dây, Mật Nương thấy Lý phu nhân dường như biến thành một người khác vậy, giống như một con buôn biến thành một thư sinh thanh quý vậy.
Đương nhiên, Lý phu nhân ngày thường nhìn cũng không giống con buôn, nhưng nhìn qua tài nghệ của bà, có lẽ Lý phu nhân khi còn khuê các cũng là một giai nhân có tài hoa.
Một khúc đàn xong, Mật Nương vỗ tay: "Phu nhân đàn hay quá ạ."
Lý phu nhân đưa bản nhạc cho nàng, Mật Nương nhìn mấy lần là hiểu, không phải nàng là thiên tài gì, mà bởi vì kiếp trước nàng muốn nhảy cho hoàng thượng xem nên ngày ngày suy nghĩ, vì vậy càng về sau nhớ nhạc càng nhanh, học múa cũng nhanh.
Nàng thử đàn một lần, có chỗ hơi vấp, liền khiêm tốn thỉnh giáo Lý phu nhân. Lúc này Lý phu nhân lại kinh ngạc đến ngây người.
May mà bà luôn luôn thâm trầm, kìm nén kinh ngạc, chỉ điểm đôi chút, đoạn nào cần gảy như thế nào.
Mật Nương ghi nhớ rồi lại thử đàn thêm một lần nữa, Lý phu nhân cũng không giấu nghề, chỉ điểm nàng ở những chỗ nàng chưa quen. Đến khi Mật Nương muốn đi thì bà vẫn chưa đã.
Mật Nương thì nhớ lời mẹ dặn, học xong là cáo từ, không hề nán lại, không nghĩ cách làm vui lòng người khác.
Huống hồ, nàng vốn không phải là người thích lấy lòng người khác, tiền đồ của nàng và tiền đồ của cha nàng có một nửa liên quan đến nhau, còn việc này với Lý gia thì chẳng liên quan mấy.
Sau khi trở về, nàng luyện tập cả ngày, ngày hôm sau lại đến chỗ Lý phu nhân.
Lần này Lý phu nhân không trịnh trọng như vậy, bà sai Tôn di nương tiếp nàng. Tôn di nương giải thích: "Lão phu nhân nhà chúng tôi năm nay mừng thọ 60, mấy năm trước vì lão thái gia nhà chúng tôi mất nên không tổ chức. Lần này hết tang rồi thì làm thọ, phu nhân nhà tôi bận lắm ạ."
Mật Nương cười nói: "Ra là vậy ạ, vậy là con đến không đúng lúc rồi, con xin phép về trước ạ. Đợi ngày sau phu nhân rảnh, con lại đến thỉnh giáo ạ."
"Không sao, ta vừa vặn làm xong việc." Lý phu nhân bước vào cười nói.
Thấy vậy, Mật Nương đành phải đàn một đoạn. Lần này ngược lại tốt hơn lần đầu, nhưng vẫn cần phải chăm chỉ luyện tập.
Lý phu nhân chỉ cho nàng chỗ không liền mạch, Mật Nương lại đàn thêm một lần nữa.
Bỗng nàng nói: "Con biết phu nhân đối tốt với con, cái gì cũng chỉ bảo con, nhưng tục ngữ có câu 'trung thần tất xuất từ hiếu tử chi gia', nhà ngài sắp mở tiệc mừng thọ, đây là đại sự. Dù sao con luyện tập tỳ bà lúc nào cũng được, con cũng vừa vặn muốn tự luyện tập trước, đợi con thuần thục rồi lại đến thỉnh giáo ngài ạ."
Lý phu nhân lại chối từ một phen, nhưng thấy Mật Nương kiên quyết như vậy, bà tỏ vẻ hổ thẹn rồi đành chấp nhận.
Đợi Mật Nương đi rồi, Lý phu nhân mới nói: "Cô nương này mọi việc đều rất có chủ kiến, nếu là người khác thì chỉ sợ ấp úng, còn phải nhờ trưởng bối quyết định."
Tôn di nương giúp Lý phu nhân quán xuyến việc nhà, tai mắt rất nhiều, Lý phu nhân muốn nghe chuyện bát quái của ai, nàng đều biết cả. Nghe Lý phu nhân nhắc đến vị Nguyễn cô nương vừa đi.
Nàng bèn nói: "Cô nương này hôm kia còn ra ngoài chơi một chuyến đấy ạ, nghe nói còn vẽ tranh rất giỏi nữa, người ta bảo tranh nàng vẽ giống y như người thật ạ."
"Ai, ai mà chẳng tình thơ ý họa khi còn trẻ." Lý phu nhân xoa mặt, chỉ tiếc cuối cùng đều bị cơm áo gạo tiền che lấp hết rồi.
Không cần đến chỗ Lý phu nhân, Mật Nương coi như được thảnh thơi. Vừa vặn Định Nhị Nãi Nãi muốn dạy nàng nấu bếp, nàng bèn theo mẹ học.
"Con không cần học tất cả các món ăn đâu, học được vài món tủ là được."
Việc này đối với nàng quá dễ dàng. Buổi sáng Mật Nương học nấu ăn một lúc rồi bắt đầu luyện chữ vẽ tranh, ngủ trưa một canh giờ, sau khi tỉnh lại thì đọc sách và đàn tỳ bà.
Tuy nhiên, vì tiết Đoan Ngọ đến gần, thời tiết oi bức, Định Nhị Nãi Nãi cũng sai Mật Nương làm mấy cái túi hương trừ độc.
Rồi bắt đầu gói bánh chưng, người Giang Lăng thích ăn bánh chưng trắng, Định Nhị Nãi Nãi cũng gói bánh chưng trắng. Lý gia cũng đưa không ít bánh chưng đến, Định Nhị Nãi Nãi liền đáp lễ bằng một vò trứng muối.
"Mẹ, con không hiểu sao người ta cũng muối trứng muối, nhưng không ai làm ngon bằng mẹ cả."
"Thì cũng giống như con đọc sách vẽ tranh giỏi hơn người khác thôi, mẹ chỉ động não một chút thôi mà."
Mật Nương nghiêng đầu cười, mẹ tuy không đọc sách, không biết chữ, nhưng lại hiểu đạo lý hơn bất cứ ai.
Đoan Ngọ qua đi, Lý gia bắt đầu rục rịch chuẩn bị thọ yến cho Lý lão thái thái, nhà Mật Nương cũng chuẩn bị quà mừng thọ. Nguyễn Gia Định đã sớm ra ngoài đặt làm mì trường thọ, Định Nhị Nãi Nãi nghe nói Lý lão thái thái tin Phật, liền bảo con gái chép một quyển kinh Phật mang đi tặng.
"Mẹ, không thêu sao ạ?"
Nếu tỉ mỉ hơn một chút, thêu một quyển kinh Phật sẽ thể hiện được sự dụng tâm của Nguyễn gia hơn.
Định Nhị Nãi Nãi cười đáp: "Mất công làm gì, nếu thêu kinh Phật thì hai mẹ con mình phải thức đêm thức hôm làm mất. Con ngày thường vẫn hay luyện chữ, giờ chép một quyển kinh Phật cũng tương đương với luyện chữ rồi."
Bà nhìn Mật Nương nói: "Với Lý gia này, có giao tình của cha con là được rồi, cha con biết phải làm thế nào."
Mật Nương cong môi: "Vậy thì tốt quá ạ."
Đây là lần đầu tiên Mật Nương nhìn thấy Lý gia lão phu nhân, bà ấy trông rất trẻ, tóc không bạc mấy sợi, trên đầu quấn một chiếc khăn trán nạm bích ngọc, trông rất an nhàn sung sướng.
Định Nhị Nãi Nãi dẫn Mật Nương và Hằng ca nhi dập đầu xong thì đứng lên, Lý lão phu nhân nghe nha đầu bên cạnh thì thầm vài câu rồi mới nói: "Hóa ra là người nhà Nguyễn Hiếu Liêm, hiện giờ ở đây có quen không?"
"Nhờ phúc của lão thái thái mà mọi thứ đều tốt ạ. Vốn nên đến thỉnh an ngài, nhưng chúng tôi là gia đình nhỏ bé ở nhờ nhà người ta, cũng sợ va chạm vào quy củ."
Mật Nương thầm khen mẹ nàng thật lợi hại, Lý gia cũng không tính là ân nhân, người ta cứu con trai bà, cả nhà chỉ có Lý phu nhân hôm đầu tiên còn coi như biết lễ, dạy nàng học tỳ bà cũng chỉ dạy hai lần, sau đó thì ra vẻ bận rộn, khiến Mật Nương đành phải tự mày mò.
Chuyện này Định Nhị Nãi Nãi là phụ nữ nên cảm nhận càng sâu sắc, tự nhiên cảm thấy không được tôn trọng.
Cho nên lúc này bà mới nói Nguyễn gia tiểu môn tiểu hộ không đến bái kiến, ngụ ý là miệng các ngươi nói dễ nghe vậy thôi chứ thật ra là coi thường Nguyễn gia chúng ta. Các ngươi là sĩ tộc thì sao, Nguyễn gia chúng ta tứ thế tam công, không phải ai cũng có thể khinh mạn được.
Lý phu nhân thầm kêu không ổn, phải biết lão phu nhân nhà bà coi trọng thể diện nhất, bằng không bà ấy và chị dâu sẽ không kén chọn con dâu đến vậy.
Bà đương nhiên không có ý coi thường Mật Nương, thực tế thì bà vẫn rất thích cô bé có tài này, nhưng học tỳ bà không phải là đại sự, chủ gia có thọ yến mới là đại sự!
"Nguyễn phu nhân thật là khiêm nhường, Nguyễn gia các người tứ thế tam công, nếu không nhờ có Nguyễn Hiếu Liêm nhiệt tình giúp đỡ thì cũng sẽ không có duyên với Lý gia chúng ta. Nếu các vị ở đây có gì thì cứ nói với mẹ thằng Quan."
Rõ ràng Nguyễn gia tương đương với việc mở một cái viện riêng, nhà biệt lập lại không tiêu phí tiền của Lý gia, hiện giờ cách nói này lại giống như đang ăn nhờ ở đậu vậy.
Định Nhị Nãi Nãi cười đáp: "Vốn là nha đầu nhà tôi muốn tìm Lý phu nhân học tỳ bà mới đến đây, không dám làm phiền gia đình ngài, đợi nó học thành thì coi như tôi mãn nguyện. Về phần nói đến chuyện tướng công nhà tôi nhiệt tình giúp đỡ, thì thôi, bất quá là tiện tay mà thôi, ngày đông băng giá dày như thế, ai thấy mà chẳng sợ, nhà tôi từ nhỏ am hiểu bơi lội, với lại chồng tôi là người đọc sách, nếu thấy chết mà không cứu thì chẳng phải bị người ta chê cười hay sao. Thôi ngài đừng khen hắn."
Lời này Mật Nương nghe cũng phải trầm trồ khen ngợi, đến bây giờ nhà Lý vẫn không hề nhắc đến việc Nguyễn Gia Thượng cứu Lý Quan, như thể Nguyễn gia đang leo cao vậy.
Nói nhỏ thì là sơ ý, nói lớn thì là ngạo mạn.
Lý lão phu nhân tuổi cao như vậy sợ nhất là nghe đến chữ "chết", bà ấy cáo già như vậy sao không hiểu ý Định Nhị Nãi Nãi chứ?
Đúng là băng thiên tuyết địa, nhảy xuống sông cứu người, đó là đại ân, các ngươi lại coi người ta như họ hàng nghèo thích bám víu.
Nguyễn gia tuy rằng hiện giờ vẫn chỉ là cử nhân, nhưng tương lai nếu vào triều thì phía sau có Nguyễn gia tương trợ, trong cung lại có Hoàng hậu nương nương, cho dù không có hoàng hậu thì vẫn còn một nhà hai công nữa.
Người quyền thế kết giao là bình đẳng, các ngươi lại coi chúng ta là họ hàng nghèo thích bám víu, đến bây giờ người nhà họ Lý bà ấy cũng chỉ thấy mỗi Lý phu nhân mà thôi.
Lý lão phu nhân cười ha ha, nội tâm tức giận, nhưng hiện tại không thể phát tác ra được.
Lý phu nhân vội cười nói: "Mật Nương đứa bé này rất thông minh, tôi dạy nó có mấy lần mà nó đã hiểu ra hết rồi đấy!"
"Còn nhờ có ngài dốc lòng giáo dục cháu nó." Định Nhị Nãi Nãi cũng cười, không còn chút vẻ đanh đá nào.
Ý của Định Nhị Nãi Nãi rất rõ ràng, lúc đầu đâu có ai ép ngươi dạy, là nhà các ngươi nhất định phải nhờ ngươi dạy, dạy rồi lại không ra gì, chẳng lẽ trong nhà ngươi mỗi ngày có việc là lý do hay sao? Ngươi không muốn dạy thì cứ nói sớm đi, có phải không tìm được người khác đâu.
Mật Nương thầm giơ ngón cái khen mẹ mình, ra tay lúc nào thì ra tay.
Các nàng ở gần Lý gia nhất, đến cũng sớm nhất, thỉnh an xong liền được sắp xếp ngồi ở phía dưới.
Rất nhanh khách khứa nhà Lý đến đông đủ, cả người trong tộc lẫn những gia đình có quan hệ hôn nhân với Lý gia, còn có người nhà mẹ đẻ của Lý phu nhân và Nhị phu nhân nữa.
"Tống lão phu nhân đến."
Mật Nương xem thần thái những người xung quanh thì biết Tống lão phu nhân hẳn là có thân phận rất cao. Cửa nhanh chóng xuất hiện một vị lão phu nhân vô cùng uy nghiêm, được Lý phu nhân mời lên ghế trên.
Hai vị lão nhân vừa hàn huyên đôi câu, một cô nương do Tống lão phu nhân mang đến liền gây ấn tượng, nàng có dáng người cao ráo, mặt mày thanh tú, cử chỉ tao nhã, cho thấy sự giáo dưỡng tốt.
"Đây là Tứ cô nương của quý phủ phải không, đúng là con gái của Hàn Lâm lão gia, thanh quý vô cùng."
Khi mọi người khen, Tống Tứ Cô Nương cũng khiêm tốn cười đáp lễ.
Không lâu sau, lại có một vị Hoàng cô nương đến, Hoàng cô nương đi chân bó gót, vừa bước vào đã được Lý lão phu nhân khen ngợi: "Cô nương này chân bó đẹp thật."
Mật Nương cảm thấy ghê sợ, chỉ vì một mối hôn sự mà phải bó chân nhỏ. Kiếp trước nàng đã từng trải qua việc bó chân, thật sự là sống không bằng chết, ngay cả đi đường cũng không thể đi nhiều được.
Để lấy lòng hoàng đế, nàng không chỉ chịu đựng bó chân nhỏ, mà còn dùng chân nhỏ nhảy múa.
Lúc đầu nàng còn cảm thấy đau, sau này chỉ thấy câm lặng.
Lại thấy Hoàng tiểu thư tuy mang vẻ khiêm tốn trên mặt, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ đắc ý, nàng còn thỉnh thoảng nhìn xuống chân Tống tiểu thư.
Lúc này lại nghe nói Lý lão gia Lý Đàm được bổ nhiệm làm Hàn Lâm viện Thị Đọc.
Mọi người lại nịnh hót, không khí càng thêm náo nhiệt.
Lý phu nhân lập tức sai người gọi thêm đồ ăn lên, không thể không nói tiệc của Lý gia vẫn là nhất hạng. Người Hồ Quảng thích ăn cay, Mật Nương vốn không cay không vui.
Nhưng vì sợ nổi mụn nên nàng luôn phải kiềm chế. Hôm nay vì đói lâu nên nàng ăn rất ngon miệng.
Nàng lặng lẽ ăn cơm, những người trên bàn lại buôn chuyện, một người nói: "Tôi thấy Đại phu nhân coi trọng Tống gia Tứ Cô Nương lắm đấy, quà gặp mặt mà bà ấy mang đến quý giá lắm cơ."
"Chuyện này cũng chẳng lạ gì, Tống gia và Lý gia môn đăng hộ đối, tuổi tác lại tương đương."
"Không, Hoàng cô nương cũng được lão thái thái và Nhị phu nhân khen ngợi đấy."
...
Hóa ra Tống, Hoàng hai vị cô nương đều là đến để tham gia vào cuộc tuyển chọn.
Hằng ca nhi còn nhỏ, sợ nó ở đây quấy khóc lâu nên đã được Nhị Nữu ôm về. Còn Định Nhị Nãi Nãi thì lo lắng cho con, cho nên đã sớm dẫn Mật Nương rời đi.
Dù sao mục đích đến chúc thọ của các nàng đã hoàn thành.
Trên đường trở về, Định Nhị Nãi Nãi hỏi Mật Nương: "Lời mẹ nói hôm nay, con thấy thế nào?"
Mật Nương biết đây là mẹ nàng bắt đầu coi nàng như người lớn mà hỏi ý kiến, thực ra là khảo nghiệm nàng. Cho nên nàng cười đáp: "Lời mẹ nói, con thấy rất hay. Lý gia thấy giờ Lý Quan sung sướng, đã sớm quên lúc ấy hắn suýt chết đuối, không ai cứu bi thảm thế nào. Rõ ràng là họ bảo chúng ta đến học tỳ bà, lại ầm ĩ như chúng ta bám váy đòi tiền ấy ạ. Lý phu nhân bất quá còn chút tình nghĩa, vị lão phu nhân kia thậm chí không hề nhắc đến ân cứu mạng chúng ta, con thấy là chê nghèo yêu giàu thì đúng hơn. Nhưng bất quá chỉ là vết thương lành rồi thì quên đau mà thôi."
Giờ con của họ tốt, nên sớm quên đi năm đó được ân cứu mạng rồi.
"Với lại, mẹ nói những điều này cũng là sớm làm rõ, nhà ta không phải đến cửa thấy người sang bắt quàng làm họ. Vừa vì cha, cũng là vì con."
Định Nhị Nãi Nãi cười nói: "Con bé ranh ma này."
Mật Nương lắc đầu: "Con thấy mẹ còn sáng suốt hơn cả cha." Kiếp trước cha cho rằng thế gia đại tộc nói tín dụng, lại cảm thấy nhà người ta có danh vọng, cho nên dùng ân cứu mạng để ép duyên.
Nhà Lý sau này không cưới Mật Nương, nàng cũng không cảm thấy thế nào, nhưng vì rũ sạch quan hệ mà sau khi ân nhân cứu mạng chết đi, lại không quan tâm đến người ta, như thế đủ để thấy gia đình đó không tốt đẹp gì.
Mẹ nàng lại chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã nhìn thấu chân tướng của Lý gia, một trận ầm ĩ như vậy lại giúp quan hệ giữa hai bên trở nên rõ ràng hơn, con gái cũng sẽ không bị người ta đàm tiếu.
Định Nhị Nãi Nãi lắc đầu: "Không phải ta sáng suốt gì, mà là Lý gia này vốn không phải nơi mà người thường có thể bước chân vào, làm con dâu nhà họ không dễ dàng."
"Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến con, con chỉ là một tiểu Giang Lăng nữ tử, gia thế bình thường, lại không bó chân, con ước gì không ai nhận ra mình thì hơn ấy chứ." Mật Nương cười nói, nàng nổi danh ở Kinh Châu phủ là vì tạo dựng nhân mạch, bảo vệ cha mẹ. Hiện nay cha mẹ đã rời xa đất thị phi, lại đều ở bên cạnh nàng, nàng chỉ mong cuộc sống bình yên là tốt rồi.
Nhưng rất nhiều chuyện không như mong muốn, ngươi càng muốn yên ổn thì thường không yên ổn được, còn khi ngươi muốn náo động thì lại không náo động được.
Hạ Liên ngồi bên giường thêu thùa may vá, quần áo bọn nha đầu mặc đều phải tự tay làm lấy. Định Nhị Nãi Nãi không phải loại người thích trách phạt hạ nhân, nhưng lại luôn muốn hạ nhân phải siêng năng cần cù.
Mật Nương khi còn là tiểu thư còn thường xuyên thêu thùa may vá đến canh hai, canh ba, càng không cần nói đến bọn nha đầu.
Hạ Liên trông chừng bên giường Mật Nương, một bên may vá một bên chăm sóc tiểu thư. Tiểu thư khát nước hay muốn xuống giường, đều do các nàng hầu hạ.
Hiện tại thấy Mật Nương tỉnh ngủ ngồi dậy, nàng bước lên phía trước hỏi: "Tiểu thư tỉnh rồi ạ? Chắc hẳn miệng khô rồi, có muốn nô tỳ bưng trà cho người dùng không?"
Mật Nương lắc đầu, lại hỏi: "Mẹ ta dậy chưa?"
"Nhị nãi nãi đã thức dậy rồi ạ, người dặn nô tỳ không được làm ồn đánh thức ngài, để ngài ngủ thêm một lát. Tiểu thư có muốn ngủ thêm không ạ?" Hạ Liên kéo chăn cho Mật Nương.
"Vậy ta nằm ườn thêm một lát."
Mật Nương bỗng tựa vào gối đầu, nhắm mắt lại mơ màng ngủ thêm một lát, đến khi tỉnh lại thì bị một bàn tay nhỏ véo mũi.
Mở mắt ra nhìn, hóa ra là Ngọc Hằng, nó ngủ bên cạnh nàng, hai bàn tay nhỏ không sờ mắt nàng thì lại sờ miệng nàng, coi nàng như đồ chơi của nó vậy.
Định Nhị Nãi Nãi ở bên cười nói: "Con bé lười này, hôm nay có cháo ngao, cha con sáng sớm đã đi mua bánh quẩy, mì vằn thắn rồi đấy, ta bảo người hâm nóng lại rồi, mau dậy ăn đi con."
Mật Nương cười hì hì, lười biếng duỗi lưng, lúc này mới để bọn nha đầu hầu hạ rửa mặt chải đầu. Nàng ở nhà mặc một thân áo cánh sen màu hồng phấn, bên dưới là váy màu trắng ngọc trai, trên đầu búi tóc đuôi ngựa, cài lên hai đóa trâm cài lụa đang thịnh hành.
Trong cháo có trứng, bánh quẩy chiên vàng ruộm, mì vằn thắn thì khỏi phải nói, Định Nhị Nãi Nãi thấy con gái ăn ngon miệng thì nhìn cũng thấy vui.
Ăn no xong, Mật Nương dẫn Ngọc Hằng đi dạo trong sân tiêu cơm, nàng tỉ mỉ đánh giá cái sân Lý gia cho các nàng ở. Tuy không lớn, nhưng mọi chỗ đều tinh xảo, những hoa văn chạm khắc trên cửa sổ đều vô cùng dụng tâm.
Phàm là sĩ tộc đều thích hạ công phu vào những chi tiết nhỏ, cho nên bọn họ không thích những kẻ nhà giàu mới nổi, cứ thích phô trương, đeo vàng đeo bạc đầy người, còn tùy tiện cười nhạo người khác.
Đang đi dạo thì có người gõ cửa, Nhị Nữu ra hỏi mới biết là vú già do Lý gia Nhị phu nhân phái đến.
Người kia trên tay cầm một cái hộp, thấy Mật Nương thì lộ vẻ kinh diễm, không khỏi tấm tắc khen ngợi: "Hôm qua nghe nói Nguyễn Hiếu Liêm đến nhà chúng ta, vừa vặn phu nhân chúng ta có khách đến, nhất thời vậy mà không tiếp được. Vừa hay, Nhị phu nhân sai ta đến tạ lỗi."
Mật Nương cười nói: "Quý phủ khách khí quá rồi, thật sự là quá chu đáo. Mẹ ta ở trong phòng, để ta dẫn ngài vào nhé."
Người kia theo Mật Nương vào nhà, đem lời vừa nói lại nói với Định Nhị Nãi Nãi một lần nữa, Định Nhị Nãi Nãi cũng nói: "Không cần phải khách sáo như vậy, chúng ta vừa mới thu xếp xong, đợi ngày sau lại đến thỉnh an Nhị phu nhân."
Người ta coi trọng ngươi, ngươi lại tưởng mình là ai?
Người kia đặt tráp xuống, Định Nhị Nãi Nãi bảo người đưa tiền thưởng, đợi người đó đi rồi, bà mở tráp ra xem, là một bộ tiểu che chung ngũ thải thời Thành Hóa.
Mật Nương cười nói: "Vừa lúc chúng ta có đồ để đãi khách rồi."
Định Nhị Nãi Nãi lắc đầu: "Ta sợ nhất những gia đình quyền quý loại này, cứ nhân tình qua lại mãi, có khi cho tiền thưởng cho hạ nhân còn khiến người ta phải bù thêm vào ấy chứ. Mật Nương, sau này con học xong tỳ bà rồi thì về nhà, nhất định không được qua lại với nhà họ quá thường xuyên."
Lời này rất đúng, huống hồ Mật Nương vốn quen tự do ở nhà, cũng không muốn bị trói buộc.
Thế là, mấy ngày nay, nàng bày thuốc màu ra, lôi kéo Định Nhị Nãi Nãi và Ngọc Hằng cùng vẽ một bức tranh.
Định Nhị Nãi Nãi nhìn, cười tít mắt, Ngọc Hằng chống nạnh chỉ vào người trong tranh nói: "Đây là ta, đây là ta."
"Mẹ, đợi tranh khô rồi, chúng ta lồng khung lại, sau này chờ Hằng ca nhi lớn lên cũng có thể nhìn thấy."
Bọn nha đầu lộ vẻ khó hiểu: "Tiểu thư vẽ người giống y như thật trong gương ấy ạ."
Bọn họ thật sự khâm phục sát đất, Mật Nương thì thấy bình thường thôi, nàng giỏi quan sát người, mà điều quan trọng nhất khi vẽ chân dung chính là nắm bắt được đặc điểm của nhân vật.
Huống hồ, viết chữ vẽ tranh, nàng thật sự không thiếu công phu, tiền bán đồ thêu của nàng gần như đều dùng để mua thuốc màu rồi.
Định Nhị Nãi Nãi ngày thường không bao giờ lơ là việc nhà vì chuyện khác, nhưng hôm nay lại thường xuyên ngó chừng vào việc vẽ tranh. Đến chiều, Nguyễn Gia Định trở về, mới biết các nàng mới bắt đầu ăn cơm.
Định Nhị Nãi Nãi xin lỗi nói: "Con bé vẽ tranh cho ta và Hằng ca nhi, ta xem chừng mải mê quá nên quên hết cả, đều tại ta cả."
Quả nhiên, Nguyễn Gia Định nhìn tranh, rồi lại nhìn Định Nhị Nãi Nãi một chút, chỉ cảm thấy thần thái trong tranh thật sự quá giống. Từ trước đến nay, ấn tượng của mọi người về Định Nhị Nãi Nãi đều là nhu nhược, ốm yếu.
Nhưng trong tranh, nàng lộ ra vẻ điềm tĩnh, xinh đẹp tuyệt trần, thậm chí rất kiên định.
Nguyễn Gia Định có chút ghen tị: "Con gái thật tốt với nàng."
Định Nhị Nãi Nãi nếu là trước kia còn khiêm tốn vài câu, nhưng lần này bà lại rất tự hào: "Mật Nương nhà ta luôn luôn hiếu thuận lắm."
Sau đó, bà lại kể chuyện Nhị phu nhân nhà họ Lý hôm nay đưa lễ gặp mặt, còn nói: "Khách khí lắm."
Nguyễn Gia Định cười nói: "Chuyện đó cũng là bình thường thôi, trước kia nhà ta cũng là gia giáo, sau này thì lễ sụp đổ nhạc hư."
"Không nói chuyện đó nữa, ngày mai Mật Nương muốn đi học tỳ bà rồi, con bé vừa mới giở bản nhạc ra luyện tập đấy. Nó hỏi ta, cả nhà mình đến tỉnh thành rồi, có nên đến Hoàng Hạc Lâu và đàn cổ đài một chuyến không? Nếu không ngày sau người ta hỏi mà nó lại không biết gì, cũng ngại." Định Nhị Nãi Nãi nhìn về phía trượng phu.
Nguyễn Gia Định nắm tay bà: "Nếu Mật Nương hỏi ta thì ta sẽ không đáp ứng nhanh như vậy, nhưng nếu Thục Quân hỏi thì ta không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay."
Khi Mật Nương mang tỳ bà đến chỗ Lý phu nhân, bà ấy đã gặp xong các quản sự, đang uống trà.
"Con xin thỉnh an phu nhân." Mật Nương khẽ cúi người.
Lý phu nhân cười nói: "Ta đã lâu không đụng đến tỳ bà rồi, không bằng con đàn một khúc cho ta nghe thử xem."
Đây là đang thử trình độ của Mật Nương. Mật Nương không hề khiêm tốn, nàng trầm ngâm một lát rồi bắt đầu đàn khúc « Tri Âm Tri Kỷ ». Người bình thường học tỳ bà, có thiên phú cao thì 5 năm có thể thành tài, Mật Nương học nhanh thì ba năm, nhưng cũng cần phải khổ luyện. Khúc Tri Âm Tri Kỷ được nàng đàn rất trôi chảy.
Điều này khiến Lý phu nhân rất ngạc nhiên, đợi khúc nhạc dứt mới nói: "Ta thấy ngón luân, ngón vê của con rất tốt, rất ổn rồi đấy. Ta nghĩ con nhiều nhất là luyện đến « Vân Sắc Truy Nguyệt » và « Thọ Đình Hầu » thôi, ai ngờ con đã đàn được Tri Âm Tri Kỷ rồi."
Trong tình huống bình thường, độ khó lớn nhất của tỳ bà chính là « Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ » và « Bá Vương Tháo Giáp ». Lý phu nhân năm đó được người gọi là Lý Đại Gia, chính là nhờ đàn « Bá Vương Tháo Giáp » vô cùng tốt. Điều đó cho thấy năm đó bà cũng đã bỏ ra không ít tâm huyết.
Ngay cả bà cũng không thể đàn được « Tri Âm Tri Kỷ » khi mới chín tuổi, điều này khiến Lý phu nhân thầm nghĩ, chẳng lẽ con bé này thật sự là kỳ tài?
Nghe Mật Nương nói: "Con vốn dĩ đang luyện « Dương Xuân Bạch Tuyết », ngón vê trong bài đó khó lắm, con nghĩ trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Con lại là kẻ ngốc, chỉ có thể nghĩ ra những cách ngốc nghếch, thế là ngày nào con cũng luân chỉ ngàn lần. Sau này thầy dạy con thấy con đã thành thạo thì dạy con « Tri Âm Tri Kỷ »."
Lý phu nhân không khỏi gật đầu, "Nếu như vậy, ta sẽ dạy con « Nhập Khúc » và « Thiên Sơn Chi Xuân ». Năm nay cứ học hai bài này, nếu con có thể luyện tốt thì sang năm chúng ta bắt đầu học « Bá Vương Tháo Giáp »."
"Vâng ạ." Mật Nương vui vẻ đáp ứng.
Tôn di nương lấy đến cho Lý phu nhân một cây phượng vĩ tỳ bà, Lý phu nhân bắt đầu chỉnh dây, khi chỉnh còn cười nói: "Ta đã lâu không đụng đến rồi, không biết đàn thế nào nữa."
Theo ngón tay bà lướt trên dây, Mật Nương thấy Lý phu nhân dường như biến thành một người khác vậy, giống như một con buôn biến thành một thư sinh thanh quý vậy.
Đương nhiên, Lý phu nhân ngày thường nhìn cũng không giống con buôn, nhưng nhìn qua tài nghệ của bà, có lẽ Lý phu nhân khi còn khuê các cũng là một giai nhân có tài hoa.
Một khúc đàn xong, Mật Nương vỗ tay: "Phu nhân đàn hay quá ạ."
Lý phu nhân đưa bản nhạc cho nàng, Mật Nương nhìn mấy lần là hiểu, không phải nàng là thiên tài gì, mà bởi vì kiếp trước nàng muốn nhảy cho hoàng thượng xem nên ngày ngày suy nghĩ, vì vậy càng về sau nhớ nhạc càng nhanh, học múa cũng nhanh.
Nàng thử đàn một lần, có chỗ hơi vấp, liền khiêm tốn thỉnh giáo Lý phu nhân. Lúc này Lý phu nhân lại kinh ngạc đến ngây người.
May mà bà luôn luôn thâm trầm, kìm nén kinh ngạc, chỉ điểm đôi chút, đoạn nào cần gảy như thế nào.
Mật Nương ghi nhớ rồi lại thử đàn thêm một lần nữa, Lý phu nhân cũng không giấu nghề, chỉ điểm nàng ở những chỗ nàng chưa quen. Đến khi Mật Nương muốn đi thì bà vẫn chưa đã.
Mật Nương thì nhớ lời mẹ dặn, học xong là cáo từ, không hề nán lại, không nghĩ cách làm vui lòng người khác.
Huống hồ, nàng vốn không phải là người thích lấy lòng người khác, tiền đồ của nàng và tiền đồ của cha nàng có một nửa liên quan đến nhau, còn việc này với Lý gia thì chẳng liên quan mấy.
Sau khi trở về, nàng luyện tập cả ngày, ngày hôm sau lại đến chỗ Lý phu nhân.
Lần này Lý phu nhân không trịnh trọng như vậy, bà sai Tôn di nương tiếp nàng. Tôn di nương giải thích: "Lão phu nhân nhà chúng tôi năm nay mừng thọ 60, mấy năm trước vì lão thái gia nhà chúng tôi mất nên không tổ chức. Lần này hết tang rồi thì làm thọ, phu nhân nhà tôi bận lắm ạ."
Mật Nương cười nói: "Ra là vậy ạ, vậy là con đến không đúng lúc rồi, con xin phép về trước ạ. Đợi ngày sau phu nhân rảnh, con lại đến thỉnh giáo ạ."
"Không sao, ta vừa vặn làm xong việc." Lý phu nhân bước vào cười nói.
Thấy vậy, Mật Nương đành phải đàn một đoạn. Lần này ngược lại tốt hơn lần đầu, nhưng vẫn cần phải chăm chỉ luyện tập.
Lý phu nhân chỉ cho nàng chỗ không liền mạch, Mật Nương lại đàn thêm một lần nữa.
Bỗng nàng nói: "Con biết phu nhân đối tốt với con, cái gì cũng chỉ bảo con, nhưng tục ngữ có câu 'trung thần tất xuất từ hiếu tử chi gia', nhà ngài sắp mở tiệc mừng thọ, đây là đại sự. Dù sao con luyện tập tỳ bà lúc nào cũng được, con cũng vừa vặn muốn tự luyện tập trước, đợi con thuần thục rồi lại đến thỉnh giáo ngài ạ."
Lý phu nhân lại chối từ một phen, nhưng thấy Mật Nương kiên quyết như vậy, bà tỏ vẻ hổ thẹn rồi đành chấp nhận.
Đợi Mật Nương đi rồi, Lý phu nhân mới nói: "Cô nương này mọi việc đều rất có chủ kiến, nếu là người khác thì chỉ sợ ấp úng, còn phải nhờ trưởng bối quyết định."
Tôn di nương giúp Lý phu nhân quán xuyến việc nhà, tai mắt rất nhiều, Lý phu nhân muốn nghe chuyện bát quái của ai, nàng đều biết cả. Nghe Lý phu nhân nhắc đến vị Nguyễn cô nương vừa đi.
Nàng bèn nói: "Cô nương này hôm kia còn ra ngoài chơi một chuyến đấy ạ, nghe nói còn vẽ tranh rất giỏi nữa, người ta bảo tranh nàng vẽ giống y như người thật ạ."
"Ai, ai mà chẳng tình thơ ý họa khi còn trẻ." Lý phu nhân xoa mặt, chỉ tiếc cuối cùng đều bị cơm áo gạo tiền che lấp hết rồi.
Không cần đến chỗ Lý phu nhân, Mật Nương coi như được thảnh thơi. Vừa vặn Định Nhị Nãi Nãi muốn dạy nàng nấu bếp, nàng bèn theo mẹ học.
"Con không cần học tất cả các món ăn đâu, học được vài món tủ là được."
Việc này đối với nàng quá dễ dàng. Buổi sáng Mật Nương học nấu ăn một lúc rồi bắt đầu luyện chữ vẽ tranh, ngủ trưa một canh giờ, sau khi tỉnh lại thì đọc sách và đàn tỳ bà.
Tuy nhiên, vì tiết Đoan Ngọ đến gần, thời tiết oi bức, Định Nhị Nãi Nãi cũng sai Mật Nương làm mấy cái túi hương trừ độc.
Rồi bắt đầu gói bánh chưng, người Giang Lăng thích ăn bánh chưng trắng, Định Nhị Nãi Nãi cũng gói bánh chưng trắng. Lý gia cũng đưa không ít bánh chưng đến, Định Nhị Nãi Nãi liền đáp lễ bằng một vò trứng muối.
"Mẹ, con không hiểu sao người ta cũng muối trứng muối, nhưng không ai làm ngon bằng mẹ cả."
"Thì cũng giống như con đọc sách vẽ tranh giỏi hơn người khác thôi, mẹ chỉ động não một chút thôi mà."
Mật Nương nghiêng đầu cười, mẹ tuy không đọc sách, không biết chữ, nhưng lại hiểu đạo lý hơn bất cứ ai.
Đoan Ngọ qua đi, Lý gia bắt đầu rục rịch chuẩn bị thọ yến cho Lý lão thái thái, nhà Mật Nương cũng chuẩn bị quà mừng thọ. Nguyễn Gia Định đã sớm ra ngoài đặt làm mì trường thọ, Định Nhị Nãi Nãi nghe nói Lý lão thái thái tin Phật, liền bảo con gái chép một quyển kinh Phật mang đi tặng.
"Mẹ, không thêu sao ạ?"
Nếu tỉ mỉ hơn một chút, thêu một quyển kinh Phật sẽ thể hiện được sự dụng tâm của Nguyễn gia hơn.
Định Nhị Nãi Nãi cười đáp: "Mất công làm gì, nếu thêu kinh Phật thì hai mẹ con mình phải thức đêm thức hôm làm mất. Con ngày thường vẫn hay luyện chữ, giờ chép một quyển kinh Phật cũng tương đương với luyện chữ rồi."
Bà nhìn Mật Nương nói: "Với Lý gia này, có giao tình của cha con là được rồi, cha con biết phải làm thế nào."
Mật Nương cong môi: "Vậy thì tốt quá ạ."
Đây là lần đầu tiên Mật Nương nhìn thấy Lý gia lão phu nhân, bà ấy trông rất trẻ, tóc không bạc mấy sợi, trên đầu quấn một chiếc khăn trán nạm bích ngọc, trông rất an nhàn sung sướng.
Định Nhị Nãi Nãi dẫn Mật Nương và Hằng ca nhi dập đầu xong thì đứng lên, Lý lão phu nhân nghe nha đầu bên cạnh thì thầm vài câu rồi mới nói: "Hóa ra là người nhà Nguyễn Hiếu Liêm, hiện giờ ở đây có quen không?"
"Nhờ phúc của lão thái thái mà mọi thứ đều tốt ạ. Vốn nên đến thỉnh an ngài, nhưng chúng tôi là gia đình nhỏ bé ở nhờ nhà người ta, cũng sợ va chạm vào quy củ."
Mật Nương thầm khen mẹ nàng thật lợi hại, Lý gia cũng không tính là ân nhân, người ta cứu con trai bà, cả nhà chỉ có Lý phu nhân hôm đầu tiên còn coi như biết lễ, dạy nàng học tỳ bà cũng chỉ dạy hai lần, sau đó thì ra vẻ bận rộn, khiến Mật Nương đành phải tự mày mò.
Chuyện này Định Nhị Nãi Nãi là phụ nữ nên cảm nhận càng sâu sắc, tự nhiên cảm thấy không được tôn trọng.
Cho nên lúc này bà mới nói Nguyễn gia tiểu môn tiểu hộ không đến bái kiến, ngụ ý là miệng các ngươi nói dễ nghe vậy thôi chứ thật ra là coi thường Nguyễn gia chúng ta. Các ngươi là sĩ tộc thì sao, Nguyễn gia chúng ta tứ thế tam công, không phải ai cũng có thể khinh mạn được.
Lý phu nhân thầm kêu không ổn, phải biết lão phu nhân nhà bà coi trọng thể diện nhất, bằng không bà ấy và chị dâu sẽ không kén chọn con dâu đến vậy.
Bà đương nhiên không có ý coi thường Mật Nương, thực tế thì bà vẫn rất thích cô bé có tài này, nhưng học tỳ bà không phải là đại sự, chủ gia có thọ yến mới là đại sự!
"Nguyễn phu nhân thật là khiêm nhường, Nguyễn gia các người tứ thế tam công, nếu không nhờ có Nguyễn Hiếu Liêm nhiệt tình giúp đỡ thì cũng sẽ không có duyên với Lý gia chúng ta. Nếu các vị ở đây có gì thì cứ nói với mẹ thằng Quan."
Rõ ràng Nguyễn gia tương đương với việc mở một cái viện riêng, nhà biệt lập lại không tiêu phí tiền của Lý gia, hiện giờ cách nói này lại giống như đang ăn nhờ ở đậu vậy.
Định Nhị Nãi Nãi cười đáp: "Vốn là nha đầu nhà tôi muốn tìm Lý phu nhân học tỳ bà mới đến đây, không dám làm phiền gia đình ngài, đợi nó học thành thì coi như tôi mãn nguyện. Về phần nói đến chuyện tướng công nhà tôi nhiệt tình giúp đỡ, thì thôi, bất quá là tiện tay mà thôi, ngày đông băng giá dày như thế, ai thấy mà chẳng sợ, nhà tôi từ nhỏ am hiểu bơi lội, với lại chồng tôi là người đọc sách, nếu thấy chết mà không cứu thì chẳng phải bị người ta chê cười hay sao. Thôi ngài đừng khen hắn."
Lời này Mật Nương nghe cũng phải trầm trồ khen ngợi, đến bây giờ nhà Lý vẫn không hề nhắc đến việc Nguyễn Gia Thượng cứu Lý Quan, như thể Nguyễn gia đang leo cao vậy.
Nói nhỏ thì là sơ ý, nói lớn thì là ngạo mạn.
Lý lão phu nhân tuổi cao như vậy sợ nhất là nghe đến chữ "chết", bà ấy cáo già như vậy sao không hiểu ý Định Nhị Nãi Nãi chứ?
Đúng là băng thiên tuyết địa, nhảy xuống sông cứu người, đó là đại ân, các ngươi lại coi người ta như họ hàng nghèo thích bám víu.
Nguyễn gia tuy rằng hiện giờ vẫn chỉ là cử nhân, nhưng tương lai nếu vào triều thì phía sau có Nguyễn gia tương trợ, trong cung lại có Hoàng hậu nương nương, cho dù không có hoàng hậu thì vẫn còn một nhà hai công nữa.
Người quyền thế kết giao là bình đẳng, các ngươi lại coi chúng ta là họ hàng nghèo thích bám víu, đến bây giờ người nhà họ Lý bà ấy cũng chỉ thấy mỗi Lý phu nhân mà thôi.
Lý lão phu nhân cười ha ha, nội tâm tức giận, nhưng hiện tại không thể phát tác ra được.
Lý phu nhân vội cười nói: "Mật Nương đứa bé này rất thông minh, tôi dạy nó có mấy lần mà nó đã hiểu ra hết rồi đấy!"
"Còn nhờ có ngài dốc lòng giáo dục cháu nó." Định Nhị Nãi Nãi cũng cười, không còn chút vẻ đanh đá nào.
Ý của Định Nhị Nãi Nãi rất rõ ràng, lúc đầu đâu có ai ép ngươi dạy, là nhà các ngươi nhất định phải nhờ ngươi dạy, dạy rồi lại không ra gì, chẳng lẽ trong nhà ngươi mỗi ngày có việc là lý do hay sao? Ngươi không muốn dạy thì cứ nói sớm đi, có phải không tìm được người khác đâu.
Mật Nương thầm giơ ngón cái khen mẹ mình, ra tay lúc nào thì ra tay.
Các nàng ở gần Lý gia nhất, đến cũng sớm nhất, thỉnh an xong liền được sắp xếp ngồi ở phía dưới.
Rất nhanh khách khứa nhà Lý đến đông đủ, cả người trong tộc lẫn những gia đình có quan hệ hôn nhân với Lý gia, còn có người nhà mẹ đẻ của Lý phu nhân và Nhị phu nhân nữa.
"Tống lão phu nhân đến."
Mật Nương xem thần thái những người xung quanh thì biết Tống lão phu nhân hẳn là có thân phận rất cao. Cửa nhanh chóng xuất hiện một vị lão phu nhân vô cùng uy nghiêm, được Lý phu nhân mời lên ghế trên.
Hai vị lão nhân vừa hàn huyên đôi câu, một cô nương do Tống lão phu nhân mang đến liền gây ấn tượng, nàng có dáng người cao ráo, mặt mày thanh tú, cử chỉ tao nhã, cho thấy sự giáo dưỡng tốt.
"Đây là Tứ cô nương của quý phủ phải không, đúng là con gái của Hàn Lâm lão gia, thanh quý vô cùng."
Khi mọi người khen, Tống Tứ Cô Nương cũng khiêm tốn cười đáp lễ.
Không lâu sau, lại có một vị Hoàng cô nương đến, Hoàng cô nương đi chân bó gót, vừa bước vào đã được Lý lão phu nhân khen ngợi: "Cô nương này chân bó đẹp thật."
Mật Nương cảm thấy ghê sợ, chỉ vì một mối hôn sự mà phải bó chân nhỏ. Kiếp trước nàng đã từng trải qua việc bó chân, thật sự là sống không bằng chết, ngay cả đi đường cũng không thể đi nhiều được.
Để lấy lòng hoàng đế, nàng không chỉ chịu đựng bó chân nhỏ, mà còn dùng chân nhỏ nhảy múa.
Lúc đầu nàng còn cảm thấy đau, sau này chỉ thấy câm lặng.
Lại thấy Hoàng tiểu thư tuy mang vẻ khiêm tốn trên mặt, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ đắc ý, nàng còn thỉnh thoảng nhìn xuống chân Tống tiểu thư.
Lúc này lại nghe nói Lý lão gia Lý Đàm được bổ nhiệm làm Hàn Lâm viện Thị Đọc.
Mọi người lại nịnh hót, không khí càng thêm náo nhiệt.
Lý phu nhân lập tức sai người gọi thêm đồ ăn lên, không thể không nói tiệc của Lý gia vẫn là nhất hạng. Người Hồ Quảng thích ăn cay, Mật Nương vốn không cay không vui.
Nhưng vì sợ nổi mụn nên nàng luôn phải kiềm chế. Hôm nay vì đói lâu nên nàng ăn rất ngon miệng.
Nàng lặng lẽ ăn cơm, những người trên bàn lại buôn chuyện, một người nói: "Tôi thấy Đại phu nhân coi trọng Tống gia Tứ Cô Nương lắm đấy, quà gặp mặt mà bà ấy mang đến quý giá lắm cơ."
"Chuyện này cũng chẳng lạ gì, Tống gia và Lý gia môn đăng hộ đối, tuổi tác lại tương đương."
"Không, Hoàng cô nương cũng được lão thái thái và Nhị phu nhân khen ngợi đấy."
...
Hóa ra Tống, Hoàng hai vị cô nương đều là đến để tham gia vào cuộc tuyển chọn.
Hằng ca nhi còn nhỏ, sợ nó ở đây quấy khóc lâu nên đã được Nhị Nữu ôm về. Còn Định Nhị Nãi Nãi thì lo lắng cho con, cho nên đã sớm dẫn Mật Nương rời đi.
Dù sao mục đích đến chúc thọ của các nàng đã hoàn thành.
Trên đường trở về, Định Nhị Nãi Nãi hỏi Mật Nương: "Lời mẹ nói hôm nay, con thấy thế nào?"
Mật Nương biết đây là mẹ nàng bắt đầu coi nàng như người lớn mà hỏi ý kiến, thực ra là khảo nghiệm nàng. Cho nên nàng cười đáp: "Lời mẹ nói, con thấy rất hay. Lý gia thấy giờ Lý Quan sung sướng, đã sớm quên lúc ấy hắn suýt chết đuối, không ai cứu bi thảm thế nào. Rõ ràng là họ bảo chúng ta đến học tỳ bà, lại ầm ĩ như chúng ta bám váy đòi tiền ấy ạ. Lý phu nhân bất quá còn chút tình nghĩa, vị lão phu nhân kia thậm chí không hề nhắc đến ân cứu mạng chúng ta, con thấy là chê nghèo yêu giàu thì đúng hơn. Nhưng bất quá chỉ là vết thương lành rồi thì quên đau mà thôi."
Giờ con của họ tốt, nên sớm quên đi năm đó được ân cứu mạng rồi.
"Với lại, mẹ nói những điều này cũng là sớm làm rõ, nhà ta không phải đến cửa thấy người sang bắt quàng làm họ. Vừa vì cha, cũng là vì con."
Định Nhị Nãi Nãi cười nói: "Con bé ranh ma này."
Mật Nương lắc đầu: "Con thấy mẹ còn sáng suốt hơn cả cha." Kiếp trước cha cho rằng thế gia đại tộc nói tín dụng, lại cảm thấy nhà người ta có danh vọng, cho nên dùng ân cứu mạng để ép duyên.
Nhà Lý sau này không cưới Mật Nương, nàng cũng không cảm thấy thế nào, nhưng vì rũ sạch quan hệ mà sau khi ân nhân cứu mạng chết đi, lại không quan tâm đến người ta, như thế đủ để thấy gia đình đó không tốt đẹp gì.
Mẹ nàng lại chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã nhìn thấu chân tướng của Lý gia, một trận ầm ĩ như vậy lại giúp quan hệ giữa hai bên trở nên rõ ràng hơn, con gái cũng sẽ không bị người ta đàm tiếu.
Định Nhị Nãi Nãi lắc đầu: "Không phải ta sáng suốt gì, mà là Lý gia này vốn không phải nơi mà người thường có thể bước chân vào, làm con dâu nhà họ không dễ dàng."
"Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến con, con chỉ là một tiểu Giang Lăng nữ tử, gia thế bình thường, lại không bó chân, con ước gì không ai nhận ra mình thì hơn ấy chứ." Mật Nương cười nói, nàng nổi danh ở Kinh Châu phủ là vì tạo dựng nhân mạch, bảo vệ cha mẹ. Hiện nay cha mẹ đã rời xa đất thị phi, lại đều ở bên cạnh nàng, nàng chỉ mong cuộc sống bình yên là tốt rồi.
Nhưng rất nhiều chuyện không như mong muốn, ngươi càng muốn yên ổn thì thường không yên ổn được, còn khi ngươi muốn náo động thì lại không náo động được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận