Bàng Chi Đích Nữ

Bàng Chi Đích Nữ - Chương 80: Chương 80: (length: 21971)

Tuy rằng vị trí thế tử của Phương Duy Quân tạm thời không có, nhưng Thân Thị và Phương Duy Quân vẫn ở tại Tễ Nguyệt Lâu tốt nhất như thường. Lúc này Thân Thị vô cùng xúc động, nàng gả vào kinh đã lâu, cũng chỉ gặp người nhà mẹ đẻ vài lần.
"Lần này đến, nương phải ở lại trong kinh cho thật tốt, để con gái còn có thể hiếu kính ngài."
Chỉ khi ở trước mặt mẫu thân, Thân Thị mới trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Thân phu nhân đã ngoài 50 tuổi, chỉ có một mụn con gái là Thân Thị, bà thương con như trứng mỏng, bà vô cùng hối hận: "Gả vào nhà quyền quý huân tước thì có gì tốt chứ; năm đó nếu nghe ta, gả cho người đọc sách lại thanh tĩnh hơn, với gia thế nhà chúng ta, cũng không phải là không thể."
"Con trai con gái đều sinh cả rồi, bây giờ ngài nói những lời này để làm gì." Thân Thị không biết phải nói sao, những đệ tử quan lại nào mà chịu nói không nạp thiếp, đừng hòng mà mơ.
Cho dù bản thân họ nguyện ý, người nhà cũng không muốn.
Thiếu niên tiến sĩ, ai mà muốn cưới cọp cái về nhà, từ sớm đã bị gia thế tốt hơn định đoạt, dù không thế, người ta cũng muốn cưới hiền thê cơ mà.
Huống hồ Phương Duy Quân đối với nàng cũng không tệ.
Thân phu nhân nhìn thấu tâm tư của con gái, liền nói: "Chỉ là nói vu vơ vài câu thôi."
"Làm quan nắm quyền, ai mà chẳng tam thê tứ thiếp, như Nguyễn gia đó vẫn là tiểu thư công hầu, gả vào Thẩm gia như thế kia mà thiếp thất cũng cả đống, dù vậy thì sao, trên đầu còn mấy tầng bà bà, quy củ lại lớn, còn để cho quản gia, sơ sẩy một cái là bị nói cho xem." Thân Thị nhắc đến Tam cô nương, thứ nữ của Hãn Hải Công, cô nương này trước kia dây dưa lằng nhằng với Trương Tĩnh Chi, sau này gả vào Thẩm gia, cuộc sống không mấy dễ chịu.
Thân phu nhân cũng từng đến Thẩm gia, không khỏi nói: "Con nói có phải là cái người da rất trắng, dáng người lại cao cao, nhưng khuôn mặt lại nhàn nhạt, chẳng có chút nụ cười nào không?"
"Chính là nàng." Thân Thị gật đầu, "Một đám tự cho mình là có thể khiến lãng tử quay đầu còn quý hơn vàng đấy, cứ chờ mà xem, có thành công đâu."
Ai cũng nghĩ mình là đặc biệt, con nhỏ Nguyễn Tam nương cho rằng tỷ tỷ mình là mụn nhọt, mình vào rồi sẽ khác à? Một đứa con gái thứ xuất, còn kén cá chọn canh.
Thân phu nhân cười nói: "Con nói đúng đấy, được mấy người hiểu đạo lý này chứ. Thôi đi, ta cũng không phải đến đây nghe con nói chuyện người khác, hôm nay ta đã gặp mẹ chồng con rồi, nhìn bề ngoài ngược lại cũng là người lanh lợi."
Nhắc đến Từ thị, Thân Thị nghiến răng nghiến lợi: "Nàng ta chẳng qua chỉ là một kẻ kế thất, Phương Duy Quân lại là đồ bỏ đi không nên thân, Phương Duy Ngạn thì giả bộ giả tịch, cái vị trí kia sớm muộn gì cũng phải trở về tay chúng ta."
"Con đừng vội, chuyện này cha con và ta sẽ nghĩ cách." Thân phu nhân nhìn con gái nói.
Thân Thị thở phào nhẹ nhõm: "Có cha mẹ ở đây, con gái yên tâm hơn nhiều."
Thân phu nhân còn nói sẽ đón cháu ngoại đến Thân gia đọc sách vân vân, Thân Thị càng thêm vui mừng.
Từ thị vì sao một con tái giá lại dám ngang ngược trong phủ như vậy, nguyên nhân quan trọng nhất là có cả con trai lẫn con gái, hơn nữa con trai còn rất có tiền đồ. Thân Thị không biết vị trí thế tử của chồng có thể trở lại hay không, chỉ có thể liệu đường lui cho mình, nếu có thể lấy lại tự nhiên là tốt, nếu không thì cho các con theo đường khoa cử cũng rất tốt.
Thời điểm này, Linh Lung lại đến, nàng bị Vu thị phái đến, vừa vào cửa thấy Thân phu nhân liền vội vàng hành lễ. Thân Thị có chút không vui, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi: "Sao con lại đến đây? Chủ tử con có chuyện gì sao?"
"Đại nãi nãi, chủ tử con luôn có bệnh cũ hay mê man, phải dùng nhân sâm mới khỏe, Nhị nãi nãi sai nô tỳ đến hỏi ngài xem ở đây có nhân sâm không ạ."
Thân Thị cảm thấy không thoải mái, thầm nghĩ Vu thị này chẳng có tí tính toán nào, muốn nhân sâm thì đi đòi Từ thị chứ, đòi ta làm gì.
Nàng hỏi ngược lại: "Sao không đến chỗ thái thái mà xin, chỗ ta chỉ có chút sâm lát, nguyên củ thì không có."
Linh Lung thở dài: "Nô tỳ vừa mới đi chỗ thái thái rồi, thái thái nói sâm trong phủ đều dùng cho lão thái thái thường dùng cả."
Nghe là biết ngay lời từ chối rồi, Vu thị chồng bị lưu đày, còn bị xóa tên khỏi gia phả, tuy mấy tháng trước còn nói mọi thứ như thường, nhưng rốt cuộc thế nào thì bây giờ lộ rõ rồi đấy thôi.
Nhưng Thân Thị cũng khéo léo, nàng nói: "Vậy ta gói chút sâm lát cho nãi nãi của các ngươi, bảo là để bà ấy dưỡng bệnh cho tốt."
Linh Lung dù không xin được nguyên củ sâm, nhưng có sâm lát cũng đã là tốt lắm rồi, vội vàng cảm tạ rồi trở về.
Nhìn nàng đã đi xa, Thân phu nhân mới nói: "Đông An Hầu phủ các con cũng phải tính toán đấy chứ, sao lại đến nỗi nhân sâm cũng không có?"
Thân Thị cười lạnh: "Chẳng qua là thái thái giở trò trong nhà thôi, trong nhà đâu đến nỗi thế này, chẳng qua là con dâu tốt của bà ta đang mang thai, không muốn phô trương lãng phí, thái thái mượn cớ này cắt xén không ít chi phí thôi."
"Ồ, có thai là con dâu ruột thịt của bà ta sao?" Thân phu nhân nhíu mày.
"Chính là."
"Vậy con xem lén xem bà ta có tẩm bổ gì không?"
"Bà ta ngược lại rất biết làm màu."
Ý là không bắt được bằng chứng, Thân phu nhân nói: "Người cẩn thận như thế, ta thấy con đừng quá khinh địch, ngàn dặm đê vỡ bởi kiến, từ xưa đến nay đều thế. Con tuy có vạn loại thủ đoạn, nhưng hiện tại Từ thị đang chiếm thế thượng phong, dù thế nào bà ta cũng là trưởng bối của con, Tứ đệ và em dâu này của con cũng chẳng phải dễ đối phó."
"Vâng, con biết."
Tuy nhiên, Thân phu nhân lại nghĩ ra một kế khác cho con gái.
Rất nhanh, Mật Nương đã biết chuyện Đông An Hầu đi săn về nạp thêm một phòng thiếp thị, tuy là khuê nữ nhà nông dân, nhưng kinh thoa bố váy khó giấu được vẻ đẹp, tên cũng dễ nghe, họ Mai.
So với những người phải có thai mới được phong di nương, Mai di nương vừa vào cửa đã là di nương rồi, mà nàng tính tình lại ôn nhu, Đông An Hầu rất sủng ái nàng, ngay cả Từ thị cũng phải nể nàng ba phần.
Phương Duy Ngạn không thấy lạ, nhà giàu người ta con út nhỏ hơn cả cháu là chuyện thường, chẳng có gì lạ.
Mật Nương lại cảnh giác: "Lạ thật, sao lại mang về một phòng lương thiếp, chẳng lẽ lão già hồi xuân."
Lại còn khéo thế, Thân phu nhân vừa đi, Hầu gia đã nạp thiếp.
Trước đây, Đông An Hầu cũng không phải không đi săn thú, nhưng chưa bao giờ thế này, trời đông giá rét, người ta còn lạnh cóng như mèo đen ấy, gái nhà nghèo da ai chẳng nứt nẻ, Đông An Hầu mỹ nữ nào chưa từng thấy qua, cái cô Mai di nương kia tính tình thì ôn nhu, chứ dung mạo chẳng đáng gì, còn thua xa Từ thị ấy chứ.
"Ta thấy chắc chắn có điều kỳ lạ."
Phương Duy Ngạn cười nói: "Nàng nghĩ nhiều thế làm gì, cho dù cô ta có sinh tám mười đứa con, cũng còn nhỏ tuổi cả, tranh giành gì với chúng ta được."
Địa vị giữa thê và thiếp khác biệt rõ ràng, hiếm khi có ngoại lệ.
Mật Nương lắc đầu: "Chàng không biết những chỗ lợi hại trong này đâu." Nói xong lại nói: "Chàng không biết cũng tốt, dù sao chàng cũng chỉ có mình ta thôi, không cần biết đâu."
Cô nương này giờ chiếm hữu dục mạnh mẽ, bướng bỉnh như vậy, lại khiến Phương Duy Ngạn nói: "Ừ, nàng nói đều đúng."
Mai di nương cũng đích xác khiến người ta chẳng tìm được một lỗi nào để bắt bẻ, tuy là con gái nhà nông, nhưng cư xử còn hơn cả người trong nhà quyền quý, chỉ là Từ thị sợ Đông An Hầu phát hiện bà đang dò la hành tung của ông, không dám dễ dàng đi thăm dò.
Lại một trận tuyết rơi dày hạt lớn, Phương Duy Ngạn vẫn dậy từ sớm, hắn rón rén bước xuống giường, thấy Mật Nương ngủ say, liền dặn dò hạ nhân: "Tuyệt đối không được đánh thức nãi nãi, để nàng ngủ thêm một lát."
Hạ Liên vội vàng đáp lời: "Dạ."
Vì thế, khi Mật Nương thức dậy, phát hiện bên cạnh đã chẳng còn ai, nàng nhìn quanh một lượt, chỉ có Hạ Liên và Thư Hương đang ngồi trong phòng, "Ơ, Tứ gia đâu rồi?"
Hạ Liên che miệng cười: "Tứ gia dặn dò chúng con không được đánh thức ngài ạ."
Mật Nương lại nói: "Mấy đứa các ngươi càng ngày càng dám trêu chọc ta rồi đấy."
Lát sau, Đường mụ mụ đích thân đến phát tiền tháng, các tiểu thư di nương trong phủ mỗi tháng hai lượng bạc, từ khi Mật Nương vào phủ, tiền tháng của nàng so với trước đây là bốn lượng, ngoài ra, vì nàng có thân phận cô và cô thái thái của lão thái thái, lại được tặng thêm không ít đồ quý giá và thuốc bổ, Từ thị lại trích riêng trong tiền tháng trợ cấp cho nàng mười lượng bạc.
Nàng đưa một đồng tiền cho Đường mụ mụ: "Phiền ngài thay ta phát tiền cho mọi người, thân thể ta không tiện, cứ làm phiền các người mãi."
Dứt lời, sai người dâng trà bánh lên, Đường mụ mụ vội nói: "Thái thái dặn dò Tứ nãi nãi phải giữ gìn sức khỏe, những ngày cuối năm bận rộn, Hoàng hậu nương nương nghe nói bị bệnh, thái thái còn phải vào cung nữa đấy."
"Hoàng hậu nương nương bị bệnh ạ, bệnh nặng lắm sao?"
Lời này là nhiều lời, bệnh không nặng, sao lại có mệnh phụ phải vào cung thăm hỏi.
Đường mụ mụ thầm nghĩ không hay, bà suýt nữa quên mất Tứ nãi nãi cũng là người Nguyễn gia, nên uyển chuyển nói: "Cái này thì không biết ạ, thái thái nghe Đại cô thái thái bên kia nói lại, mới chuẩn bị bài tử vào cung thỉnh an."
Hai người lại tùy ý nói vài câu.
Đợi Đường mụ mụ đi rồi, Mật Nương mới cảm thấy kỳ lạ, sức khỏe Nguyễn Hoàng hậu trước giờ đâu đến nỗi tệ thế này.
Khi nàng còn là Hoàng quý phi, Hoàng hậu cũng chỉ bị phế truất, nhưng vẫn sống khỏe mạnh.
Nhưng nghĩ lại cũng rất bình thường, đây đâu phải kiếp trước có nàng bảo vệ Nguyễn Hoàng hậu bên cạnh, còn ra sức đấu với Thôi quý phi, cuối cùng đánh bại Thôi quý phi.
Nếu không, với sự ngoan độc của Thôi quý phi, nàng ta đâu phải là người hiền lành gì, động một cái là muốn đoạt mạng người ta ngay.
Tuy Nguyễn Hoàng hậu năm đó rất không thích nàng, nhưng cuối cùng nàng cũng cho bà một con đường sống, hôm nay, Mật Nương phá lệ chép một cuốn kinh Phật.
*** **Khôn Ninh Cung** Lưu Tô bưng thuốc đút được một nửa, không nhịn được len lén khóc, gần đây sức khỏe nương nương không được tốt, cả người gầy đi trông thấy, còn ho ra máu, tuy rằng giấu bên ngoài, chỉ nói là bệnh cũ, nhưng không thể đứng dậy là thật, nên không ít người đã đi Thôi quý phi để lấy lòng nịnh bợ.
Trịnh Đậu Nương sợ Lưu Tô khơi gợi nỗi buồn của Nguyễn Hoàng hậu, vội nhận lấy bát, tự mình bón cho bà: "Nương nương, chờ sang năm mùa xuân, khi hoa sơn chi mà ngài thích nhất nở rộ, sẽ đẹp lắm đấy ạ, ngài còn nói muốn cài hoa cho nô tỳ nữa cơ mà."
"Không, Đậu Nương, con đừng dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ ta, ta biết thân thể ta không ổn đâu." Nguyễn Hoàng hậu yếu ớt cười nói.
"Nương nương..."
"Nghe ta nói này, ta ngược lại không sao, chuyện của Phúc Nhu, ta đã thay nó xin ý chỉ rồi, để nó gả cho thế tử Cẩm Hương Hầu. Còn về phần con, Hoàng thượng không nỡ xa, ta sẽ khẩn cầu Hoàng thượng trong di ngôn, nếu thật sự không được, con và Lưu Tô hãy đến nương nhờ Lệ chiêu nghi, nó là em họ ta, hiện giờ lại đang có thai, ít ra cũng là chủ một cung."
Nghe Nguyễn Hoàng hậu nói những lời phảng phất như dặn dò hậu sự, mấy cung nữ hầu hạ đều không cầm được nước mắt.
Trịnh Đậu Nương cố cười: "Nương nương đừng nói vậy, chỉ cần uống thuốc cho tốt là được." Kỳ thật nàng cũng biết nương nương nhiều nhất cũng chỉ còn một năm, dù dùng thượng dược bao bọc cũng vô dụng.
Nàng nhìn Chu Phúc Nhu, con ngốc này, phúc khí lại tốt, có nương nương tứ hôn thì khác hẳn.
Chỉ tiếc cho mình...
Nương nương cuối cùng vẫn không lay chuyển được Hoàng thượng.
Đêm đến, Nguyễn Hoàng hậu sai Chu Phúc Nhu đến thăm Lệ chiêu nghi, Nguyễn Hoàng hậu dù không có ý định cướp con của người khác, nhưng giờ bà thấy thân thể mình không ổn, cũng muốn để Phạm Ngọc Chân quan tâm hai người, như vậy cho dù sau này bà qua đời, các nàng cũng có chỗ nương tựa tốt.
Phạm Ngọc Chân gần đây dưỡng thai không tệ, nhưng khi nàng biết ý của Thừa Ân công phu nhân, lại cảm thấy rất sợ hãi, thấy Chu Phúc Nhu đến, sắc mặt nàng vẫn không thay đổi.
"Lại làm Hoàng hậu nương nương phải lo lắng cho ta, đợi nương nương khỏe hơn, bản cung nhất định sẽ đến thỉnh an."
Chu Phúc Nhu đã ở trong cung một năm nay, cũng hiểu chút chuyện, vội vàng ngồi xuống nói: "Hoàng hậu nương nương nói ngài nên dưỡng thai cho tốt."
Dưỡng thai cho tốt? Dưỡng cho lớn rồi nhận con của ngươi làm con thừa tự chắc?
Hừ, chỉ cần ngươi cứ nằm trên giường, ta mới có thể có được con ta.
Phạm Ngọc Chân cười nói: "Con vất vả đến đây một chuyến, thay ta mang chút kinh văn ta chép cho Hoàng hậu nương nương đi, đây cũng là ta vì bà ấy cầu phúc."
Vì Phạm Ngọc Chân có phòng bếp nhỏ, cũng sai người làm một ít điểm tâm đưa cho Chu Phúc Nhu mang về cho Hoàng hậu nương nương nếm thử.
Chu Phúc Nhu nhìn những món điểm tâm và kinh văn này, thầm nghĩ Lệ chiêu nghi này xem ra là người thành thật.
Vì thế cũng bận rộn đáp ứng.
Phạm Ngọc Chân lại nói: "Ta nghe nói con sắp gả cho thế tử Cẩm Hương Hầu, thật là xin chúc mừng con trước."
Tuy đã có tin đồn này, nhưng chưa có ý chỉ, Chu Phúc Nhu liền vội vàng lắc đầu, mặt đỏ bừng: "Chiêu nghi nương nương đừng trêu chọc con."
Lúc Chu Phúc Nhu ra về, Phạm Ngọc Chân lại thưởng tiền cho nàng, sai Đại cung nữ tiễn nàng ra.
Phạm Ngọc Chân lại càng khó chịu, năm đó nàng vào cung, luôn lấy hoàng hậu làm chủ, sai đâu đánh đó, nhưng hoàng hậu chưa từng vì nàng tính toán gì, giờ lại muốn quan tâm đến nữ quan bên cạnh, còn muốn tứ hôn.
Thật là trò hề.
Vốn chỉ định để ngươi sống thêm một năm, đã vậy, thì ngươi nhanh nhanh chết đi.
Nghĩ đến đây Phạm Ngọc Chân lại rùng mình, nàng nhìn mình trong gương, không khỏi cảm thấy mình có phải quá độc ác.
Bỗng nhiên, nàng lại vuốt ve bụng: "Đừng trách ta, muốn trách thì trách các ngươi muốn cướp đi con ta, còn có Thôi quý phi nữa, một đám các ngươi ta sẽ không tha đâu."
*** Vì sức khỏe Hoàng hậu trong cung không tốt, Từ thị sợ xảy ra chuyện gì bất ngờ, đến lúc quốc tang thì không thể tổ chức hỉ sự, hễ là việc vui, không thể gặp trắc trở, nhất là chuyện nhân duyên, gặp nhiều khó khăn hai người sau khi thành hôn cũng sẽ gập ghềnh.
Tuy rằng đây là mê tín, nhưng mọi người đều mong muốn một chữ "tốt", thuận buồm xuôi gió.
Vì vậy Từ thị thương lượng với Giản phu nhân, lại tìm mẹ kế Giản Ngưng Sơ thương lượng, Giản phu nhân cố ý nói với cha của Giản Ngưng Sơ: "Lão phu nhân Đông An Hầu là tỷ tỷ ruột của ta, vợ của Phương Tứ lại là cháu ngoại của ta, Ngưng Sơ gả vào đó tuyệt sẽ không chịu khổ."
Thực tế, Giản Ngưng Sơ tuy là đích trưởng tôn nữ của Giản gia, nhưng vì phải để tang mẹ mà lỡ dở tuổi tác, thêm nữa của hồi môn của nàng có hạn, Giản phu nhân tuy quảng giao, nhưng cũng không đến mức sắm sửa riêng một phần của hồi môn cho nàng.
Nàng lại không có anh em ruột thịt, có thể gả vào một nhà quyền quý mà lại thân thiết như vậy đã là một mối tốt khó có được.
Cháu gái của Giản phu nhân là Giản Nguyệt Hoa gả dù là nhà nguyên phối, nhưng cuộc sống cũng không hẳn đã thư thái!
Có những nhà quyền quý, chỉ chú trọng gia thế cao sang, người không tốt, hai nhà vì chuyện của con cái mà nảy sinh mâu thuẫn, vậy thì không phải kết thân mà là kết thù.
Huống hồ Phương Duy Quân rất có khả năng tập tước, Đông An Hầu lại là tước vị thế tập, có được đan thư thiết khoán, nếu không thì Thân gia sao lại gả con gái qua đó.
Đương nhiên, dù không thể tập tước, người tập tước cũng là Phương Duy Ngạn, đó lại là anh trai ruột của Phương Duy Quân, Phương Duy Ngạn chắc chắn sẽ không bạc đãi em trai, như vậy cũng qua ngày tháng bình an.
Người ta, không cầu gì khác, chỉ cầu một chữ Bình An, đã hơn rất nhiều người.
Giản Ngưng Sơ đương nhiên cũng bằng lòng, nàng tuy rằng chưa gặp Phương Duy Ngạn, nhưng đã gặp Mật Nương, tuy rằng chỉ thoáng nhìn, nhưng khí chất và lời nói của nàng đều khiến người ta khó quên, người nàng gả chắc chắn rất tốt, suy bụng ta ra bụng người, Phương Duy Quân làm em Phương Duy Ngạn chắc chắn cũng không sai.
Hai nhà đều là nhà quyền quý, nên chuyện đính hôn được quyết định rất nhanh chóng.
Phương Duy Quân đương nhiên rất vui, nàng đã nghe người ta nói, vị cô nương Giản gia này không chỉ hiền lành đoan chính, hơn nữa tướng mạo rất xinh đẹp, rất giống Tứ nãi nãi.
Hắn đã gặp Tứ tẩu, tuy thúc tẩu không thể tùy tiện gặp nhau, nhưng Tứ tẩu đã là vô cùng xinh đẹp, nếu thê tử nhà mình cũng xinh đẹp như vậy, hắn sẽ chẳng còn gì để mong cầu.
Ngày đính hôn, Mật Nương cũng đến chỗ Từ thị từ sớm, Từ thị cau có: "Đâu cần con đến đây, tốt nhất nên bảo dưỡng cho tốt mới được."
"Thái thái, hôm nay là ngày vui của Ngũ đệ, tuy nói đến năm sau mới cưới, nhưng đính hôn là đại sự, sao con có thể không đến, ngài yên tâm, con ngồi kiệu đến. Huống hồ, đại phu cũng dặn con phải đi lại nhiều ạ."
Từ thị cười rất tươi: "Có các con làm anh chị như vậy, Ngũ đệ của con vui lắm đấy."
Hôm nay đến người cũng không ít, phủ Cẩm Hương Hầu, phủ Tín Lăng Hầu, phủ Hãn Hải công, phủ Thừa Ân công, lại có các mối thông gia khác như phủ Nam Bình Bá v.v..., Mật Nương giờ đã ngồi vững thai, đi ra chào hỏi mọi người.
Phu nhân Hãn Hải công quen biết Mật Nương, vội nói: "Ối chà, mấy tháng rồi, cháu mặc cái áo bành tô này vào ngược lại nhìn không ra."
Mật Nương lại cởi riêng áo choàng ra, mọi người thấy bụng nàng tròn vo, sắc mặt hồng hào, thầm nghĩ chắc là mang thai con gái rồi, trong dân gian từ xưa đã có câu, mang thai con trai thì mặt mẹ xấu xí lại còn có mụn, mang thai con gái thì không sao thay đổi, thậm chí còn rất xinh đẹp, hơn nữa bụng nhọn là con trai, bụng tròn là con gái, tục ngữ đã ăn sâu vào lòng người.
Nhưng nghĩ nàng là đầu thai, nên cũng không tiện nói gì.
Phu nhân Hãn Hải công lại thầm nghĩ: "Ta thấy Mật Nương nhất định là mang thai con trai đấy, lần trước chúng ta đi Vân Am tự, sư thái ở đó có tướng nhân chi thuật, nói cô có tướng mang con trai."
Đây cũng là lý do vì sao Thừa Ân công phu nhân nhất định muốn Mật Nương thay Nguyễn Hoàng hậu sinh con.
Mật Nương cười nói: "Sinh con trai con gái con đều tốt cả, sinh con trai cố nhiên không sai, sinh con gái, trước nở hoa sau kết trái cũng được. Bà bà con cũng nói với con như vậy."
Mọi người khen Từ thị là bà bà tốt, khai sáng thế nào, Từ thị đương nhiên mát mặt, khen con dâu biết ăn nói.
Tề Quốc công phu nhân cũng mang con dâu đến, nàng là mẹ chồng kiếp trước của Giản Ngưng Sơ, phụ nhân này bề ngoài thì nhã nhặn lễ độ, đang nói chuyện với Từ thị, nghe nói Phương Nhã Tình lo liệu yến hội, liền kéo Phương Nhã Tình lại còn tặng một đôi vòng tay ngọc rất đẹp, Mật Nương thầm nghĩ không hay.
Lại có Tín Lăng Hầu phu nhân xem Phương Nhã Tình cũng khen hết lời, Từ thị càng thêm cao hứng, chuyện của con gái cũng là một mối tâm sự lớn của bà.
Giờ con trai đã đính hôn, bước tiếp theo chính là hôn sự của con gái.
Mật Nương buổi tối về phòng thì cùng Phương Duy Ngạn nhắc đến chuyện hôm nay: "Ta thấy Tề Quốc công phu nhân và Tín Lăng Hầu phu nhân đều có ý với Nhã Tình."
"Trong nhà Tín Lăng Hầu người có tiền đồ nhất là Cố Vọng Thư, còn lại thế tử ngược lại cũng được, nhưng là cũng chỉ vậy thôi, bất quá nhà bọn họ có tiền là thật, đáng tiếc nhà ta ngược lại không thiếu tiền. Không có tiền chính là phú quý người rảnh rỗi, phàm là phân gia, người thừa kế tước vị phân bảy phần, nhiều con phân ba phần, Tín Lăng Hầu con cái cũng không ít, không được. Về phần Tề quốc công phủ... Quan hệ với nhà ta cũng bình thường, ta thấy cũng không được, chuyện này ta sẽ nói với nương." Phương Duy Ngạn nói.
Hai nhà này vốn có vấn đề, không giống như Giản gia cô nương kia, chọn không có sai lệch được, Giản gia trước mắt cũng còn được, Giản đại nhân quan tiếng vô cùng tốt.
"Có chàng nói vậy, ta yên tâm." Mật Nương cười nói.
Hai người nằm ngủ sau, không ngờ nửa đêm chuông tang phảng phất từ lầu canh truyền đến kéo dài không dứt, vẫn còn vang...
Mật Nương cũng bị đánh thức, Phương Duy Ngạn đếm: "Tổng cộng vang lên mười hai tiếng, sợ là trong cung đã xảy ra chuyện rồi."
"Chẳng lẽ là hoàng hậu..."
Đang nói, trời tờ mờ sáng, liền có người báo: "Tứ gia, hiện đang cấm đi lại, Hoàng hậu nương nương trong cung đã băng hà."
Mật Nương và Phương Duy Ngạn nhìn nhau, họ đều không ngờ người qua đời lại là Nguyễn Hoàng hậu, kiếp trước Mật Nương làm Hoàng quý phi thì Nguyễn Hoàng hậu ngoài bốn mươi vẫn còn sống, hiện tại mới hơn hai mươi...
Phương Duy Ngạn thì nghĩ kiếp trước đều nói là Nguyễn thái hậu hãm hại tỷ muội cùng tộc Nguyễn hoàng hậu bị phế truất mới lên ngôi, nhưng hiện tại Nguyễn thái hậu ở trong nhà của nàng, sao hoàng hậu lại qua đời sớm như vậy, có lẽ Mật Nương căn bản không hại bà, ngược lại còn bảo vệ bà.
Còn Mật Nương thì thầm nghĩ, hôm nay phu nhân Hãn Hải công còn nói Hoàng hậu nương nương muốn xin ý chỉ cho cung nữ Chu Phúc Nhu bên cạnh gả cho thế tử Cẩm Hương Hầu, vậy giờ bà đã qua đời, Chu Phúc Nhu còn có thể được như nguyện sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận