Bàng Chi Đích Nữ
Bàng Chi Đích Nữ - Chương 45: Chương 45: (length: 26369)
Trong Khôn Ninh cung quanh năm đều bày hoa sơn chi, đây là loài hoa mà Hoàng hậu yêu thích nhất. Loài hoa này được ươm trồng trong phòng ấm, hằng năm đều cung cấp cho Khôn Ninh cung của Hoàng hậu.
Nguyễn Hoàng hậu ho khan vài tiếng, cung nữ bên cạnh vội vàng dâng nước ấm lên. Cung nữ này tướng mạo đoan chính, có một nốt ruồi bên mép, càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp của nàng.
"Lưu Tô, các nàng đều đến rồi sao?"
Lưu Tô bực tức nói: "Các nàng đương nhiên đều đến rồi, một đám chỉ mong thay thế được ngài."
Hoàng hậu nhíu mày, không vui gọi: "Lưu Tô."
Cung nữ này bĩu môi, rồi thuận theo đáp: "Dạ, nương nương." Nhưng nói xong lại không nhịn được nói: "Ngài sai nô tỳ đi hỏi Ngũ nương thân thể thế nào, có muốn tiến cung không. Ngũ nương là người coi trọng đạo lý, làm sao có thể cướp người thương của tỷ tỷ. Tỷ muội cùng chung một chồng, dù quyền thế phú quý ngập trời, nàng cũng sẽ không làm."
"Đó mới là tỷ muội thật sự của ngài. Còn hai vị kia, ngay cả việc hôn nhân cũng đã định xong rồi, còn mong đợi được vào cung tranh sủng. Chẳng lẽ ai lại không biết tâm tư của các nàng?"
"Ngươi càng nói càng không đúng mực, im miệng." Giọng Nguyễn Hoàng hậu nghiêm khắc hơn.
Vừa lúc Thanh Phân bước vào, Nguyễn Hoàng hậu cười nói: "Ở chỗ các nàng, ngươi cần phải để tâm nhiều hơn chút."
Thanh Phân và Lưu Tô đều là hai đại cung nữ thân tín nhất của Nguyễn Hoàng hậu, là người theo hầu nàng từ khi mới nhập cung. Nguyễn Hoàng hậu rất tín nhiệm cả hai.
Thanh Phân là người công chính, điềm đạm, rộng rãi, ổn trọng, được lòng mọi người trong Khôn Ninh cung. Lưu Tô tuy tính tình nóng nảy, nhưng lại vô cùng khéo tay, giỏi may vá, có chút ghét ác như thù.
"Nô tỳ vừa sai người đưa cung nữ đến hầu hạ các nàng rồi, hai vị cô nương đều nhờ ta chuyển lời cảm tạ đến nương nương!"
Nguyễn Hoàng hậu cười hỏi: "Ngươi thấy tính nết của hai người đó thế nào? Có dễ ở chung không, và thích những gì?"
Đây là đang hỏi về cách làm người của hai người, Thanh Phân gật đầu: "Nô tỳ thấy Nguyễn cô nương và Phạm cô nương đều là những người cực kỳ xinh đẹp. Nhất là Nguyễn cô nương, nhan sắc như Chiêu Hoa, dáng vẻ như Dương Quý Phi, giọng nói như chim oanh, e rằng khó ai đương thời có thể sánh bằng về nhan sắc."
"Còn Phạm cô nương thì thân hình yểu điệu, cũng là một tuyệt đại giai nhân, nhất là khí chất linh hoạt kỳ ảo, như hoa lan được trồng trong nhà ấm của nương nương vậy, đẹp khác biệt và độc lập."
Nghe Thanh Phân miêu tả, Nguyễn Hoàng hậu đã có ấn tượng sơ bộ về hai người. Nguyễn Mật Nương như hoa mẫu đơn, Phạm Ngọc Chân tựa như u lan trong hang núi.
"Ta sẽ gặp các nàng sau bữa trưa. Các ngươi phải dùng tâm phục thị các nàng cho tốt."
"Dạ."
Mật Nương và Phạm Ngọc Chân cùng ở chung một phòng. Phạm Ngọc Chân cảm thấy rất không tự nhiên. Trong cung, chỉ có những người đạt đến chức vị Chiêu nghi trở lên mới có cung điện riêng, còn đa số đều ở thiên điện, người có địa vị thấp thì phải chen chúc cùng nhau.
Điều này cũng giống như mọi ngành nghề khác, chỉ khi đạt đến đỉnh cao thì mới có đãi ngộ tốt; bằng không thì cuộc sống sẽ không mấy dễ chịu.
"Nguyễn muội muội, muội nghĩ khi nào chúng ta mới được gặp nương nương?"
Mật Nương lắc đầu: "Ta cũng không biết, dù sao rồi cũng sẽ gặp thôi, chúng ta không cần nóng vội."
Phạm Ngọc Chân ngượng ngùng cười nói: "Muội vẫn là người trầm tính hơn ta, chân ta bây giờ vẫn còn run đây này."
Nàng thực sự rất khẩn trương, không chắc chắn về tương lai, lại sợ trong cung đi sai một bước sẽ bị người chê cười, nên thấp thỏm không yên.
Mật Nương vội nói: "Thật ra ta cũng khẩn trương, nhưng trời sinh voi ắt sinh cỏ, dù sao chúng ta đến đây rồi, ắt sẽ có người an bài, muội nói có phải đạo lý đó không?"
Nghe Mật Nương nói một câu, Phạm Ngọc Chân mới an tâm hơn, nhưng bảo nàng đọc sách hoặc làm việc khác, thì nàng thực sự không thể làm được.
Đời trước, Mật Nương cũng ở vị trí này, cùng Chu Phúc Nhu ở chung. Khi đó nàng cũng rất sợ hãi, khẩn trương tột độ. Nàng có thể hiểu được Phạm Ngọc Chân.
Đời này nàng ung dung hơn một chút, Phương Duy Ngạn nói sẽ giúp nàng, bản thân nàng lại có kinh nghiệm của đời trước, cũng muốn tự mình cố gắng hết sức.
Sau bữa trưa, Nguyễn Hoàng hậu triệu kiến các nàng. Phạm Ngọc Chân sửa soạn xiêm y mấy lượt. Mật Nương thì ngược lại khá bình tĩnh. Vào lúc nàng bước vào chính điện, tuy Thôi Quý phi đang lấn át cả trời, nhưng địa vị của Hoàng hậu vẫn còn đó.
Nàng và Phạm Ngọc Chân theo sự chỉ dẫn của nữ quan, hành lễ với Nguyễn Hoàng hậu.
Một giọng nữ dịu dàng cất lên: "Đều đứng lên đi. Lưu Tô, ban tọa."
Lưu Tô? Mật Nương nhìn về phía cung nữ có nốt ruồi bên mép kia, khẽ nhếch môi cười.
Sau khi Phạm Ngọc Chân và Mật Nương ngồi xuống, Hoàng hậu nói: "Các ngươi đều là người nhà ta, nên cứ tự nhiên, xem cung này như nhà mình."
Rồi bà hỏi các nàng bao nhiêu tuổi, biết Phạm Ngọc Chân mười lăm, Mật Nương mười sáu, bà có chút cảm khái vì tuổi xuân của mình đã qua.
Phạm Ngọc Chân vội nói: "Nương nương đang tuổi thịnh niên, lại là mẫu nghi thiên hạ, chúng con ở bên cạnh nương nương như cỏ rác vậy."
Mật Nương cũng phụ họa vài câu: "Đúng vậy, nương nương tuyệt đối không thể nói như thế."
Đến khi Nguyễn Hoàng hậu hỏi các nàng thường làm gì ở nhà, Mật Nương đáp trước: "Thần nữ ở nhà học văn bát cổ, nhưng vừa mới học nên chưa vào khuôn phép."
"Ồ, vậy sao?"
Tính cách Nguyễn Hoàng hậu vốn nhàn nhạt, Mật Nương biết vì sao, bà không thích những quy củ trói buộc, nhưng lại ở trên vị trí Hoàng hậu này.
Nàng cố ý nói bát cổ là để Nguyễn Hoàng hậu biết nàng là người có dã tâm, như vậy sẽ nhận sự lãnh đạm của Hoàng hậu. Hoàng hậu không thích, đến lúc đó nàng xuất cung sẽ thuận lý thành chương.
Phạm Ngọc Chân rất biết nhìn sắc mặt, thấy Nguyễn Hoàng hậu không thích những lời Mật Nương nói, nàng cũng quyết định phụ họa, vì thế cười nói: "Thần nữ ở nhà thường xem « Nữ Giới », nhưng chỉ nhận biết được vài chữ, thường xuyên chép kinh văn thay ngoại tổ mẫu."
Mật Nương liếc nhìn Phạm Ngọc Chân, được đấy, tỷ muội, phản ứng rất nhanh.
Nguyễn Hoàng hậu không khỏi cảm thấy có chút vô vị, đang định nói gì thì nghe có cung nhân đến báo rằng Lệ Thục viện qua đời.
"Nàng qua đời nửa đêm hôm qua. Nghe nói Lệ Thục viện hôm qua phát hiện có người ăn cắp trong cung của mình, Thôi Quý phi muốn bắt người, nàng không cho, khăng khăng nói cung nữ kia không có ăn cắp. Quý phi bèn dùng Cung Hình, đánh bốn mươi trượng, cung nữ kia không qua khỏi nên chết. Lệ Thục viện hoảng sợ tột độ, nửa đêm liền đi theo."
Nguyễn Hoàng hậu đau xót nhắm mắt lại. Đây không phải là lần đầu, Thôi Quý phi ương ngạnh cực kỳ, phàm là người khác được sủng ái hơn bà ta một chút, kết cục đều như vậy.
Bà ta vô lý còn cãi lý ba hoa, có lý thì lại càng được lý không buông tha.
Lệ Thục viện là ca kỹ trong Nhạc phủ, điệu « Múa lục yêu » nàng nhảy vô cùng xuất sắc.
Eo phi thường nhỏ, người cũng rất thuần khiết.
Hoàng thượng phong nàng làm mỹ nữ, gần đây thường xuyên đến chỗ nàng, không ngờ điều này đã lọt vào mắt bà ta.
"Các ngươi xuống trước đi, bản cung còn có việc, lúc khác sẽ tìm các ngươi nói chuyện."
Mật Nương và Phạm Ngọc Chân vội cáo lui.
Về đến phòng, Phạm Ngọc Chân mới thở phào nhẹ nhõm. Trước đây nàng chỉ nghe nói thâm cung khổ sở, có thể sẽ bị tuẫn táng, không ngờ còn có thể chết vì đắc tội Thôi Quý phi.
Đến chiều, nghe nói Hoàng hậu đích thân phái người đến hỏi Thôi Quý phi. Thôi Quý phi nói đã lấy được tang vật, nói nha đầu kia trộm đồ của Lệ Thục viện. Tuy Lệ Thục viện không so đo, nhưng bà ta quản lý lục cung, đây là trách nhiệm của bà ta.
Hoàng hậu bất lực, bèn xin Hoàng thượng cho Lệ Thục viện lễ tang trọng thể. Hoàng thượng lập tức đồng ý, phong Lệ Thục viện làm chiêu nghi.
Nhưng không hề trách cứ Thôi Quý phi. Thái hậu thì cho rằng Thôi Quý phi quá khắc nghiệt, phạt bà ta bế môn sao chép kinh thư.
Hoàng hậu lại ban cho người nhà Lệ Thục viện hai trăm lượng bạc, còn biết em gái Lệ Thục viện làm cung nữ hầu phòng trong cung, bèn đặc biệt điều đến bên cạnh bà.
Bà giành được danh hiệu rộng lượng nhân từ. Ngay cả Phạm Ngọc Chân cũng nói: "Hoàng hậu nương nương quả không hổ là hiền hậu."
Mật Nương tán thưởng: "Đúng vậy."
Thật ra, chẳng có tác dụng gì cả. Thôi Quý phi vẫn quản lý hậu cung, Thái hậu phạt Quý phi thì sao, Hoàng thượng có nói phạt đâu.
Thôi Quý phi có thể nhân đó để dằn mặt mọi người, cho Lệ Thục viện một bài học, nhưng về trình tự thì không sai.
Hoàng hậu còn đem em gái Lệ Thục viện đặt bên cạnh mình, chẳng phải là tạo cơ hội cho Thôi Quý phi trực tiếp nhắm vào nàng sao?
Nhưng Mật Nương sẽ không nói ra những lời này, dù sao cũng không liên quan đến nàng.
Bữa sáng hôm sau, Mật Nương và Phạm Ngọc Chân dùng bữa cùng Hoàng hậu, em gái Lệ Thục viện đã đứng hầu bên cạnh. Mật Nương liếc nhìn nàng ta, nàng ta cũng nhận ra nàng.
Hoàng hậu xem nàng ta như em gái ruột, Hoàng thượng đến Khôn Ninh cung cũng được nàng ta hầu hạ, Hoàng hậu rất cảm động. Về sau, Mật Nương vững vàng lên ngôi, không chỉ giáng Thôi Quý phi vào lãnh cung, còn đánh những kẻ bắt nạt bà trong cung Hoàng hậu không còn mảnh giáp.
Nghe nói nàng muốn vì Hoàng hậu báo thù nên mới trèo lên long sàng, muốn đối phó mình.
Người này ngược lại là một nhân vật, tiếc là lúc trước nàng đụng phải mình, nên đã sớm bị giải quyết, nếu không, có lẽ đã thành Phong Quý phi.
Nàng đặc biệt giỏi quyến rũ đàn ông, Vĩnh Long Đế cùng nàng ngày đêm ân ái, triều đình cũng không muốn đến.
Đương nhiên, khi được sủng ái, nàng ta cũng không nghĩ đến việc báo đáp Hoàng hậu thế nào.
Phạm Ngọc Chân lại thật lòng quý mến Hoàng hậu, sau bữa sáng, đặc biệt phát huy sở trường, cùng Hoàng hậu đàm luận thơ từ ca phú.
Đợi đến khi các phi tần đến thỉnh an, Mật Nương và Phạm Ngọc Chân mới lần nữa rời đi.
Việc thỉnh an này là để chờ Hoàng đế lật thẻ bài. Hôm nay lại có một chuyện quan trọng, cung nhân trong cung Lưu chiêu nghi được Hoàng thượng sủng hạnh, được phong làm tuyển thị.
Hôm nay là ngày rằm, Hoàng thượng muốn đến Khôn Ninh cung, mọi người đều biết, chỉ là đến cho có lệ. Khôn Ninh cung trên dưới vui mừng, Thanh Phân và Lưu Tô chỉ huy người tưới nước quét dọn hết lần này đến lần khác.
Phạm Ngọc Chân cũng có chút khẩn trương, nàng cũng là người hiểu chuyện, có lẽ vì Hoàng hậu từ ái nên nàng cảm thấy trong cung vẫn là một nơi ấm áp.
"Hoàng thượng hôm nay có đến không?" Nàng không tự chủ hỏi.
Mật Nương cười lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Trong cung dậy sớm quá, ta thấy Hoàng thượng hôm nay muốn đến, nương nương e là không rảnh, ta ngủ một lát đã."
Dứt lời, nàng vờ như đang ngủ thật.
Hoàng thượng đến cũng không liên quan gì đến các nàng, Nguyễn Hoàng hậu từ đầu đến cuối đều không hề nhắc đến các nàng.
Mật Nương ngược lại không hề có cảm giác gì, nàng không quan trọng việc Phạm Ngọc Chân muốn ở lại hay không, nếu nàng không ở lại thì cũng tốt thôi. Đến lúc đó hai người ra ngoài, người khác sẽ cho rằng các nàng thật sự cùng phe Hoàng hậu.
Nhưng nếu thật sự phải chọn một trong hai người, Mật Nương đương nhiên không hy vọng là mình.
Đêm đó, Nguyễn Hoàng hậu rất mãn nguyện, đến nỗi ngày hôm sau đều rạng rỡ hẳn lên. Phạm Ngọc Chân và Mật Nương đến thỉnh an, không khí nơi đó vô cùng tốt.
Lưu Tô còn cười: "Bệ hạ vừa phân phó nô tỳ không được đánh thức nương nương, bảo nương nương ngủ thêm một lát nữa!"
Những người thuộc phe Hoàng hậu đều mừng cho Hoàng hậu.
Nguyễn Hoàng hậu có lẽ vì hôm qua được sủng hạnh, nên hôm nay trên mặt rạng rỡ hẳn lên. Phạm Ngọc Chân vẫn còn là xử nữ, không hiểu những chuyện này, Mật Nương lại nhìn rất rõ.
Vì thế, nàng thà ngồi không chứ không muốn tranh nói chuyện, Nguyễn Hoàng hậu trước đây ở nhà cũng thích tình thơ ý họa, vì thế nói chuyện với Phạm Ngọc Chân, còn sợ bỏ quên Mật Nương, thỉnh thoảng lại tìm Mật Nương nói vài câu.
Mật Nương cười nói: "Nương nương không cần để ý đến ta, ta không biết làm thơ. Ta thấy cô cô Lưu Tô thêu thùa rất giỏi, có thể để cô cô Lưu Tô dạy ta thêu thùa không?"
Hoàng hậu đương nhiên không phản đối, nhưng bà còn chưa kịp nói, Lưu Tô đã nói: "Nương nương, ngài quên rồi sao, nô tỳ đang làm gối lò sưởi, việc đó cần nhiều công phu, hay là để Thanh Phân dạy đi."
Lưu Tô tính tình nóng như lửa, lại ghen ghét như thù, nàng không ưa việc Mật Nương và Phạm Ngọc Chân muốn vào cung tranh sủng, đương nhiên không muốn dạy.
Từ đó, Mật Nương tìm Thanh Phân học may vá thêu thùa, không có bất kỳ dao động nào. Phạm Ngọc Chân nhìn thấy sốt ruột, nàng vốn cho rằng Mật Nương đã định thân rồi, chắc chắn sẽ ra cung, nhưng Mật Nương chưa bao giờ nhắc đến chuyện đính hôn của mình trước mặt Hoàng hậu.
Nếu Mật Nương đưa ra, nàng còn có thể đứng ngoài cổ vũ, khuyên Mật Nương ra cung đi, mấu chốt là Mật Nương không nói gì cả.
Bình tĩnh mà xét, Hoàng hậu vẫn đối xử với các nàng rất tốt, rất thân thiết, cũng rất quan tâm.
Chỉ là còn năm ngày nữa là đến Tết, chẳng lẽ nàng thật sự phải ở lại trong cung ăn Tết sao?
Phạm Ngọc Chân có chút mờ mịt, nếu Nguyễn Mật Nương ở lại, thì nàng bây giờ đã bắt đầu nịnh bợ đại nha đầu Khôn Ninh cung rồi.
Hoàng hậu nương nương đối với tiểu cung nữ mới đến, em gái Lệ Thục viện là Trịnh Chuồn Chuồn Kim, vô cùng tốt, hứa hẹn sau này sẽ gả Trịnh Chuồn Chuồn Kim cho một vị quan bên ngoài làm chính thất. Trịnh Chuồn Chuồn Kim cũng có quan hệ rất tốt với Hoàng hậu, thậm chí còn vượt cả hai nàng.
Sáng hôm đó, Mật Nương và Phạm Ngọc Chân cùng đến thỉnh an Hoàng hậu, không ngờ hôm nay Thôi Quý phi cũng đến.
Mọi người không khỏi rụt lưỡi, chưa bế môn tư quá được mấy ngày, Thôi Quý phi đã xuất hiện nhanh như vậy, thật khiến người ta không kịp trở tay.
Nguyễn Hoàng hậu vừa mới rạng rỡ, nay biết Thôi Quý phi lại được sủng ái, Lưu Tô bất bình cho bà: "Lệ Thục viện mới chết có mấy ngày thôi. Sao Thôi Quý phi đã đi ra rồi, bà ta căn bản không nhận bất kỳ trừng phạt nào. Cứ thế này, chẳng phải là bà ta muốn gió được gió muốn mưa được mưa trong hậu cung này sao."
Thanh Phân bỗng nhiên nói: "Nương nương, chúng ta vẫn phải có người trong hậu cung nói giúp nương nương trước mặt Hoàng thượng mới được!"
Lưu Tô vội la lên: "Thanh Phân, ngươi đang nói gì vậy?"
"Lưu Tô, hành động theo cảm tính thì không được. Thân thể của nương nương chúng ta đều rõ, sau này e là khó có con nối dõi. Ngươi xem Thái hậu cũng không dám làm gì Thôi Quý phi, chỉ vì bà ta có một Hoàng tử. Nếu nương nương ôm một Hoàng tử thuộc Nguyễn gia dưới gối, sau này ——"
Nguyễn Hoàng hậu hiếm khi quát lớn: "Thanh Phân, đừng nói nữa. Sao ta có thể chia lìa mẹ con người khác, nữ nhi gia trong hậu cung này cũng không dễ dàng gì, ta chỉ mong các nàng đều bình an trôi chảy, bản cung cũng đã đủ hài lòng."
Thanh Phân thật sự không hiểu, trong cung Hoàng hậu, ngoài việc Hoàng thượng theo lệ mồng một, ngày rằm đến một chuyến, còn lại thỉnh thoảng hỏi han vài tiếng, phần lớn thời gian Hoàng thượng đều ở chỗ Quý phi.
Phía dưới còn có những cung phi trẻ tuổi đang chờ được Hoàng thượng sủng ái, các nàng rất biết lấy lòng Hoàng thượng bằng mọi cách. Chờ con trai của Thôi Quý phi lớn lên, e là vị trí Hoàng hậu của nàng sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong t·h·ị·t.
Lưu Tô lại nói: "Thanh Phân, sao nhất định phải tìm người khác cố tranh sủng? Nương nương được Thánh thượng chiếu cố, trước đây cũng ân ái vô cùng. Nếu ngươi thật lòng vì nương nương, thì nên nghĩ xem làm thế nào để nương nương được sủng ái nhiều hơn."
Thanh Phân cảm thấy một mảnh tâm của mình đều bị cho chó ăn, nàng cảm thấy Hoàng hậu nương nương rất tốt, nhưng đã mười năm rồi, thân thể nương nương lại không tính là tốt lắm.
Tân nhân trong cung mọc lên như măng sau mưa, đến lúc đó, Hoàng thượng có thể sẽ quên mất nương nương.
Nói nghiêm trọng hơn, nếu con trai của Thôi Quý phi kế vị, với tính cách của Thôi Quý phi, bà ta sẽ không tha cho Hoàng hậu. Các triều đại phong mẹ đẻ làm Thái phi, mẹ cả làm Thái hậu, nếu Hoàng đế không phải con vợ cả.
Chỉ khi mẹ cả không còn, mẹ đẻ mới được phong Thái hậu.
Nếu là người thành thật như Quách Cẩn Phi thì còn dễ nói, Thôi Quý phi thì ương ngạnh lợi h·ạ·i, bà ta chỉ là Quý phi thôi, mà đã căn bản không xem Hoàng hậu ra gì.
Đến ngày nào đó, Hoàng tử của bà ta thành Thái t·ử, Hoàng hậu lại càng trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong t·h·ị·t.
Thanh Phân hoàn toàn là ném đá ao bèo, nàng tự cảm thấy có lỗi với kỳ vọng của Thừa Ân C·ô·ng phu nhân.
Nương nương cũng không biết nghĩ như thế nào, người nhà đã đưa người đến rồi, nàng nên sớm làm tính toán mới phải.
Chạm mũi tro, Thanh Phân đành phẫn nộ trở về.
Lưu Tô nhìn theo bóng lưng nàng rồi nói: "Nương nương, nô tỳ thấy Thanh Phân đây là hồ đồ rồi."
Hoàng hậu cảm thán: "Đúng vậy, các nàng đều là nữ nhi thanh bạch, sao phải đến đây."
Trịnh Chuồn Chuồn Kim nghe Hoàng hậu nói vậy, càng thêm cảm thấy bội phục, Hoàng hậu thật sự là quá tốt.
Nàng đối đãi với mọi người đều rất rộng lượng nhân từ.
Thôi Quý phi ở Quan Sư cung vô cùng náo nhiệt, các tần phi nơi này thường ngày, trừ việc đến chỗ Hoàng hậu điểm mặt, phần lớn thời gian đều đến chỗ Thôi Quý phi nịnh hót.
Phải biết rằng, Lệ Thục viện trước kia là người được Hoàng thượng yêu chiều hơn cả, nhưng bị Thôi Quý phi hù c·h·ế·t, cũng chỉ là không đau không ngứa sao chép kinh văn, như vậy cũng đủ để thấy bà ta được sủng ái đến mức nào.
Các nàng nếu không nịnh bợ bà ta, sau này chết như thế nào cũng không biết.
Bởi vậy, nơi của Thôi Quý phi phi thường náo nhiệt, có người còn vì lấy lòng bà ta, mà chủ động báo cáo tin tức bên chỗ Hoàng hậu.
"Ta nghe nói nhà Hoàng hậu đưa đến hai vị cô nương, đều là đại mỹ nhân quốc sắc t·h·i·ê·n hương, chắc là Tết này đều ở trong cung hết rồi?"
Thôi Quý phi dáng vẻ diễm lệ như đào lý, bà ta có thể được thịnh sủng mấy năm nay, ngoài dung mạo ra, còn vì eo của bà ta thon như trăng lưỡi liềm, vô cùng tinh tế.
Nhưng vài năm nay liên tục sinh hài tử, hông của bà ta đã to ra không ít, còn có vết rạn da. Cũng may Hoàng thượng có cũ tình với bà ta, bà ta ghét Hoàng hậu kia chỉ biết tình thú.
Nghe nói Hoàng hậu đưa hai người đến, Thôi Quý phi ra vẻ kinh ngạc nói: "Vậy ngày rằm mười lăm, Hoàng hậu. . ."
"Ôi chao, Quý phi của ta ơi, Hoàng hậu nương nương đâu có được độ lượng như ngài, bà lão của chúng ta một mình hưởng ân mưa móc, Lưu Tô nha đầu kia rất hay khoe khoang, cả cung đều biết." Một vị cung phi có vị trí thấp nói.
Nàng ta đã quyết định theo Thôi Quý phi, đương nhiên không thể đứng giữa hai hàng.
Thôi Quý phi mỉm cười.
Trong lòng không khỏi cho rằng Hoàng hậu thật sự quá ngu xuẩn, chỉ biết mơ mộng Hoàng thượng yêu bà ta, chiêu nhà mẹ đẻ cũng chỉ có mỗi độc chiếm ân sủng của Hoàng thượng.
Hơn nữa, bà ta không nhân lúc bà ta bị c·ấ·m túc để dâng người cho Hoàng thượng, hiện giờ bà ta là người nhà Thôi, sao có thể cho phép người ở chỗ Hoàng hậu gây uy h·i·ế·p nữa.
Hoàng thượng ban Bích Loa Xuân đến, Thôi Quý phi cho người pha trà cho các tần phi ở đây uống, không khỏi suy nghĩ bước đi tiếp theo, Hoàng hậu vô năng lại không t·ử, lại tr·ê·n cái ghế giữa, thậm chí còn đem muội muội của Lệ Thục viện đến bên cạnh bà ta, đây là muốn làm gì?
Muốn c·ô·ng khai xé rách mặt với bà ta sao?
"Ngày mai bản cung muốn đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, hôm nay không khỏi có chút mệt mỏi muốn sớm chút nghỉ ngơi, các vị muội muội xin mời."
Chúng phi vội vàng cáo từ, đợi các nàng đi xong, mới nghe tâm phúc cung nữ ghé tai nói: "Nương nương, quốc cữu phu nhân đưa bài t·ử lại đây."
"Bọn họ không phải tháng trước vừa đánh bài tử tiến cung rồi sao, thôi vậy, cho bà ta vào đi."
Thanh Phân về đến phòng thì vừa lúc thấy Mật Nương đến, nàng hầu hạ trong cung nhiều năm, đã sớm luyện được tính kỵ s·ĩ và dễ xúc động, tuy sau khi sinh tính không chịu nghe nàng, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.
Mấy ngày nay nàng cùng Nguyễn cô nương thêu thùa may vá, nàng ta nói là thỉnh giáo nàng, ngược lại cùng nàng vẽ không ít mẫu mã.
Trong cung t·h·i·ế·u chính là những mẫu mã mới mẻ này, nếu lấy được sự yêu thích của các chủ t·ử, thì đó là một việc rất có mặt mũi, nhưng hai người các nàng trừ thêu thùa nộp lên, thì không có gì khác.
"Phân cô cô, hôm nay ta vẽ một cái mẫu mã, cô cô có thể đưa cho Hoàng hậu nương nương."
Thanh Phân lấy tới nhìn thoáng qua, là họa đôi uyên ương hí thủy vô cùng ân ái, nàng cười nói: "Vậy ta đa tạ cô."
"Cám ơn ta làm gì, kỳ thật ta là định đưa cho phân cô cô, nương nương cái gì mà không có, nữ tử nếu có thể được người đồng tâm, thì đó mới là chuyện tốt a!" Mật Nương quan s·á·t Thanh Phân mấy ngày nay, kiếp trước nàng biết Thanh Phân khi nàng ta đã hấp hối rồi. Về sau, Mật Nương mới biết được nàng nghe nói là đã quyến rũ Hoàng thượng, lại hại Hoàng hậu sinh b·ệ·n·h, bị Trịnh Chuồn Chuồn Kim xuống tay độc ác, thả mười ba thúng đậu vào hậu môn nàng ta.
Đương nhiên, cho dù không có lý giải từ kiếp trước, nàng cũng sẽ chọn Thanh Phân làm đối tượng.
Một người thích cái gì, tuy không nói ra, nhưng động tác thần thái đều có thể hé lộ.
Giống như những hoa văn, Thanh Phân càng thích tịnh đế liên, Hỉ Thước đăng mai loại này có đôi có cặp.
Rõ ràng chính là không chịu n·ổi tịch mịch, bắt đầu tư xuân.
Bất quá Hoàng hậu cũng thật là, chỉ vì Trịnh Chuồn Chuồn Kim, sắp xếp cho nàng ta ngày sau gả chồng, cũng không hề nghĩ cho Thanh Phân.
Tốt x·ấ·u gì, Thanh Phân cũng là người hầu hạ bà từ khi tiến cung.
Thanh Phân nghe Mật Nương nói như vậy, mặt đỏ lên: "Cô nương sao lại trêu ghẹo chúng ta như vậy, chúng ta những người này là một đời nô tài m·ệ·n·h."
Mật Nương cười nói: "Đâu có, ta nghe nói nương nương muốn gả Chuồn Chuồn Kim ra ngoài cho một nhà quan, làm chính thê cáo m·ệ·n·h. Nàng ta chỉ là xuất thân từ Dịch Đình, nếu không phải có tỷ tỷ nàng làm mỹ nữ, cô lại là đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu nương nương, chắc gả còn tốt hơn, cô làm sao dám gạt ta?"
Thanh Phân cười khổ: "Ta nào dám gạt cô nương."
"Chẳng lẽ không phải, chúng ta ở ngoài mười một mười hai tuổi là đã bàn chuyện hôn nhân muộn lắm rồi, cô đã 20 tuổi, nương nương liền không vì ngài làm gì tính toán sao?" Mật Nương ra vẻ kinh ngạc.
Thanh Phân nghe có chút tâm phiền ý loạn: "Chúng ta làm nô tỳ, hết thảy đều do chủ t·ử quyết định, sao dám suy nghĩ chuyện của mình. Chúng ta thế nào, đều là chủ t·ử định đoạt."
Mật Nương vê vê đầu sợi tóc, không khỏi nói: "Phân cô cô vẫn là phải vì mình nghĩ một chút. Cô biết mẹ ta có thể nói được với Nguyễn lão phu nhân, tỷ tỷ tin ta, thì để ta về nhà ăn tết, ăn tết cho ta nói với ngoại tổ mẫu rằng có người muốn cầu thân, có phải là hơn chịu đựng trong cung này."
"Này. . ." Tuy Thanh Phân muốn mưu cho mình một đường lui, nhưng nàng không quen Mật Nương, sợ đến lúc đó ăn t·r·ộ·m gà không thành còn mất nắm gạo.
Cho nên, nàng lắc đầu nói không cần.
Lại nghe Mật Nương nói: "Ngươi còn chờ nương nương an bài cho ngươi à, ta nói thật với ngươi ngươi bây giờ ra đi, còn có thể gả cái kết hôn lần đầu, tiếp qua mấy năm ra đi là thành làm vợ kế. Nếu ta không có chuyện cầu đến cô cô trên đầu, thì sẽ không mạo hiểm nói với cô nhiều như vậy đâu."
Có lợi ích trao đổi? Thanh Phân lúc này mới cảm thấy có chút đáng tin. Có lui tới về mặt lợi ích giữa người với người thì mới cảm thấy kiên định, bằng không ai sẽ không giúp mình vô điều kiện.
Mắt nàng ta lập tức sáng lên: "Cô nương muốn ta làm gì? Nếu tổn h·ạ·i nương nương, ta cũng sẽ không làm."
Mật Nương cười nói: "Ta đương nhiên vì việc của ta thôi. Cô cũng thấy đó, ta là đã định thân, vào cung hoàn toàn là cùng Thái tử đọc sách. Hiện giờ Thôi Quý phi thế lớn như vậy, ta là không muốn chờ ở trong cung, ta thấy Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không coi trọng ai, như thật sự dựa vào Thừa Ân c·ô·ng phu nhân đi tranh, vừa đắc tội Hoàng hậu, lại bị Quý phi chèn ép, ta không nguyện ý vào tranh hồn thủy đó."
Thanh Phân hiểu ra: "Cô nương muốn ra cung?"
Mật Nương gật đầu: "Tự nhiên, bất quá cô cứ yên tâm, chỉ cần ta trở về, chuyện của cô ta tự nhiên sẽ làm ổn thỏa. Ta ở lại đây một năm cũng được, dù sao rồi ta sẽ muộn ra cung, chỉ là ta không muốn tranh ân sủng, nhưng tuổi của cô không thể chờ được nữa."
Thanh Phân cảm thấy nàng ta hoàn toàn nói trúng tim đen của mình.
Nàng không có lý do gì để từ chối, chỉ là không thể đồng thời giúp cả Nguyễn cô nương và Phạm cô nương về được, bằng không Thừa Ân c·ô·ng phu nhân chắc chắn sẽ tìm nàng gây phiền toái.
"Nếu cô nương vì ta suy nghĩ, ta cũng sẽ giúp cô thật tốt. Chỉ là Phạm cô nương, ta sợ miệng nhỏ tiếng bé, nếu cô cũng về, ta sẽ khó mà ăn nói với Thừa Ân c·ô·ng phu nhân."
Mật Nương tiếc nuối nói: "Vậy cũng không còn cách nào."
Thanh Phân trong lòng nhẹ nhõm hơn không ít.
Mật Nương đi về viện, nàng nghĩ chắc cả đời này cũng không thể trở thành người như miệng Hoàng hậu, muốn giúp đỡ lẫn nhau, phụ nữ phải đồng cảm với nhau.
Nói chi đến phụ nữ, ngay cả nam nhân cản đường nàng, nàng cũng muốn xẻng bay người đó đi.
Cho nên, nàng chỉ đành lực bất tòng tâm về Phạm Ngọc Chân, huống hồ, Phạm Ngọc Chân quá thân m·ậ·t với Hoàng hậu, nàng cũng không thể nói với Phạm Ngọc Chân chuyện mình đang đào góc tường của Hoàng hậu được.
Cũng sẽ không ngây ngốc như nàng, thật sự chờ Hoàng hậu an bài.
Có lẽ nàng rất ích kỷ, nhưng cũng không còn cách nào, giống như kiếp trước, nàng chỉ có thể bảo vệ bản thân mình.
Nguyễn Hoàng hậu ho khan vài tiếng, cung nữ bên cạnh vội vàng dâng nước ấm lên. Cung nữ này tướng mạo đoan chính, có một nốt ruồi bên mép, càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp của nàng.
"Lưu Tô, các nàng đều đến rồi sao?"
Lưu Tô bực tức nói: "Các nàng đương nhiên đều đến rồi, một đám chỉ mong thay thế được ngài."
Hoàng hậu nhíu mày, không vui gọi: "Lưu Tô."
Cung nữ này bĩu môi, rồi thuận theo đáp: "Dạ, nương nương." Nhưng nói xong lại không nhịn được nói: "Ngài sai nô tỳ đi hỏi Ngũ nương thân thể thế nào, có muốn tiến cung không. Ngũ nương là người coi trọng đạo lý, làm sao có thể cướp người thương của tỷ tỷ. Tỷ muội cùng chung một chồng, dù quyền thế phú quý ngập trời, nàng cũng sẽ không làm."
"Đó mới là tỷ muội thật sự của ngài. Còn hai vị kia, ngay cả việc hôn nhân cũng đã định xong rồi, còn mong đợi được vào cung tranh sủng. Chẳng lẽ ai lại không biết tâm tư của các nàng?"
"Ngươi càng nói càng không đúng mực, im miệng." Giọng Nguyễn Hoàng hậu nghiêm khắc hơn.
Vừa lúc Thanh Phân bước vào, Nguyễn Hoàng hậu cười nói: "Ở chỗ các nàng, ngươi cần phải để tâm nhiều hơn chút."
Thanh Phân và Lưu Tô đều là hai đại cung nữ thân tín nhất của Nguyễn Hoàng hậu, là người theo hầu nàng từ khi mới nhập cung. Nguyễn Hoàng hậu rất tín nhiệm cả hai.
Thanh Phân là người công chính, điềm đạm, rộng rãi, ổn trọng, được lòng mọi người trong Khôn Ninh cung. Lưu Tô tuy tính tình nóng nảy, nhưng lại vô cùng khéo tay, giỏi may vá, có chút ghét ác như thù.
"Nô tỳ vừa sai người đưa cung nữ đến hầu hạ các nàng rồi, hai vị cô nương đều nhờ ta chuyển lời cảm tạ đến nương nương!"
Nguyễn Hoàng hậu cười hỏi: "Ngươi thấy tính nết của hai người đó thế nào? Có dễ ở chung không, và thích những gì?"
Đây là đang hỏi về cách làm người của hai người, Thanh Phân gật đầu: "Nô tỳ thấy Nguyễn cô nương và Phạm cô nương đều là những người cực kỳ xinh đẹp. Nhất là Nguyễn cô nương, nhan sắc như Chiêu Hoa, dáng vẻ như Dương Quý Phi, giọng nói như chim oanh, e rằng khó ai đương thời có thể sánh bằng về nhan sắc."
"Còn Phạm cô nương thì thân hình yểu điệu, cũng là một tuyệt đại giai nhân, nhất là khí chất linh hoạt kỳ ảo, như hoa lan được trồng trong nhà ấm của nương nương vậy, đẹp khác biệt và độc lập."
Nghe Thanh Phân miêu tả, Nguyễn Hoàng hậu đã có ấn tượng sơ bộ về hai người. Nguyễn Mật Nương như hoa mẫu đơn, Phạm Ngọc Chân tựa như u lan trong hang núi.
"Ta sẽ gặp các nàng sau bữa trưa. Các ngươi phải dùng tâm phục thị các nàng cho tốt."
"Dạ."
Mật Nương và Phạm Ngọc Chân cùng ở chung một phòng. Phạm Ngọc Chân cảm thấy rất không tự nhiên. Trong cung, chỉ có những người đạt đến chức vị Chiêu nghi trở lên mới có cung điện riêng, còn đa số đều ở thiên điện, người có địa vị thấp thì phải chen chúc cùng nhau.
Điều này cũng giống như mọi ngành nghề khác, chỉ khi đạt đến đỉnh cao thì mới có đãi ngộ tốt; bằng không thì cuộc sống sẽ không mấy dễ chịu.
"Nguyễn muội muội, muội nghĩ khi nào chúng ta mới được gặp nương nương?"
Mật Nương lắc đầu: "Ta cũng không biết, dù sao rồi cũng sẽ gặp thôi, chúng ta không cần nóng vội."
Phạm Ngọc Chân ngượng ngùng cười nói: "Muội vẫn là người trầm tính hơn ta, chân ta bây giờ vẫn còn run đây này."
Nàng thực sự rất khẩn trương, không chắc chắn về tương lai, lại sợ trong cung đi sai một bước sẽ bị người chê cười, nên thấp thỏm không yên.
Mật Nương vội nói: "Thật ra ta cũng khẩn trương, nhưng trời sinh voi ắt sinh cỏ, dù sao chúng ta đến đây rồi, ắt sẽ có người an bài, muội nói có phải đạo lý đó không?"
Nghe Mật Nương nói một câu, Phạm Ngọc Chân mới an tâm hơn, nhưng bảo nàng đọc sách hoặc làm việc khác, thì nàng thực sự không thể làm được.
Đời trước, Mật Nương cũng ở vị trí này, cùng Chu Phúc Nhu ở chung. Khi đó nàng cũng rất sợ hãi, khẩn trương tột độ. Nàng có thể hiểu được Phạm Ngọc Chân.
Đời này nàng ung dung hơn một chút, Phương Duy Ngạn nói sẽ giúp nàng, bản thân nàng lại có kinh nghiệm của đời trước, cũng muốn tự mình cố gắng hết sức.
Sau bữa trưa, Nguyễn Hoàng hậu triệu kiến các nàng. Phạm Ngọc Chân sửa soạn xiêm y mấy lượt. Mật Nương thì ngược lại khá bình tĩnh. Vào lúc nàng bước vào chính điện, tuy Thôi Quý phi đang lấn át cả trời, nhưng địa vị của Hoàng hậu vẫn còn đó.
Nàng và Phạm Ngọc Chân theo sự chỉ dẫn của nữ quan, hành lễ với Nguyễn Hoàng hậu.
Một giọng nữ dịu dàng cất lên: "Đều đứng lên đi. Lưu Tô, ban tọa."
Lưu Tô? Mật Nương nhìn về phía cung nữ có nốt ruồi bên mép kia, khẽ nhếch môi cười.
Sau khi Phạm Ngọc Chân và Mật Nương ngồi xuống, Hoàng hậu nói: "Các ngươi đều là người nhà ta, nên cứ tự nhiên, xem cung này như nhà mình."
Rồi bà hỏi các nàng bao nhiêu tuổi, biết Phạm Ngọc Chân mười lăm, Mật Nương mười sáu, bà có chút cảm khái vì tuổi xuân của mình đã qua.
Phạm Ngọc Chân vội nói: "Nương nương đang tuổi thịnh niên, lại là mẫu nghi thiên hạ, chúng con ở bên cạnh nương nương như cỏ rác vậy."
Mật Nương cũng phụ họa vài câu: "Đúng vậy, nương nương tuyệt đối không thể nói như thế."
Đến khi Nguyễn Hoàng hậu hỏi các nàng thường làm gì ở nhà, Mật Nương đáp trước: "Thần nữ ở nhà học văn bát cổ, nhưng vừa mới học nên chưa vào khuôn phép."
"Ồ, vậy sao?"
Tính cách Nguyễn Hoàng hậu vốn nhàn nhạt, Mật Nương biết vì sao, bà không thích những quy củ trói buộc, nhưng lại ở trên vị trí Hoàng hậu này.
Nàng cố ý nói bát cổ là để Nguyễn Hoàng hậu biết nàng là người có dã tâm, như vậy sẽ nhận sự lãnh đạm của Hoàng hậu. Hoàng hậu không thích, đến lúc đó nàng xuất cung sẽ thuận lý thành chương.
Phạm Ngọc Chân rất biết nhìn sắc mặt, thấy Nguyễn Hoàng hậu không thích những lời Mật Nương nói, nàng cũng quyết định phụ họa, vì thế cười nói: "Thần nữ ở nhà thường xem « Nữ Giới », nhưng chỉ nhận biết được vài chữ, thường xuyên chép kinh văn thay ngoại tổ mẫu."
Mật Nương liếc nhìn Phạm Ngọc Chân, được đấy, tỷ muội, phản ứng rất nhanh.
Nguyễn Hoàng hậu không khỏi cảm thấy có chút vô vị, đang định nói gì thì nghe có cung nhân đến báo rằng Lệ Thục viện qua đời.
"Nàng qua đời nửa đêm hôm qua. Nghe nói Lệ Thục viện hôm qua phát hiện có người ăn cắp trong cung của mình, Thôi Quý phi muốn bắt người, nàng không cho, khăng khăng nói cung nữ kia không có ăn cắp. Quý phi bèn dùng Cung Hình, đánh bốn mươi trượng, cung nữ kia không qua khỏi nên chết. Lệ Thục viện hoảng sợ tột độ, nửa đêm liền đi theo."
Nguyễn Hoàng hậu đau xót nhắm mắt lại. Đây không phải là lần đầu, Thôi Quý phi ương ngạnh cực kỳ, phàm là người khác được sủng ái hơn bà ta một chút, kết cục đều như vậy.
Bà ta vô lý còn cãi lý ba hoa, có lý thì lại càng được lý không buông tha.
Lệ Thục viện là ca kỹ trong Nhạc phủ, điệu « Múa lục yêu » nàng nhảy vô cùng xuất sắc.
Eo phi thường nhỏ, người cũng rất thuần khiết.
Hoàng thượng phong nàng làm mỹ nữ, gần đây thường xuyên đến chỗ nàng, không ngờ điều này đã lọt vào mắt bà ta.
"Các ngươi xuống trước đi, bản cung còn có việc, lúc khác sẽ tìm các ngươi nói chuyện."
Mật Nương và Phạm Ngọc Chân vội cáo lui.
Về đến phòng, Phạm Ngọc Chân mới thở phào nhẹ nhõm. Trước đây nàng chỉ nghe nói thâm cung khổ sở, có thể sẽ bị tuẫn táng, không ngờ còn có thể chết vì đắc tội Thôi Quý phi.
Đến chiều, nghe nói Hoàng hậu đích thân phái người đến hỏi Thôi Quý phi. Thôi Quý phi nói đã lấy được tang vật, nói nha đầu kia trộm đồ của Lệ Thục viện. Tuy Lệ Thục viện không so đo, nhưng bà ta quản lý lục cung, đây là trách nhiệm của bà ta.
Hoàng hậu bất lực, bèn xin Hoàng thượng cho Lệ Thục viện lễ tang trọng thể. Hoàng thượng lập tức đồng ý, phong Lệ Thục viện làm chiêu nghi.
Nhưng không hề trách cứ Thôi Quý phi. Thái hậu thì cho rằng Thôi Quý phi quá khắc nghiệt, phạt bà ta bế môn sao chép kinh thư.
Hoàng hậu lại ban cho người nhà Lệ Thục viện hai trăm lượng bạc, còn biết em gái Lệ Thục viện làm cung nữ hầu phòng trong cung, bèn đặc biệt điều đến bên cạnh bà.
Bà giành được danh hiệu rộng lượng nhân từ. Ngay cả Phạm Ngọc Chân cũng nói: "Hoàng hậu nương nương quả không hổ là hiền hậu."
Mật Nương tán thưởng: "Đúng vậy."
Thật ra, chẳng có tác dụng gì cả. Thôi Quý phi vẫn quản lý hậu cung, Thái hậu phạt Quý phi thì sao, Hoàng thượng có nói phạt đâu.
Thôi Quý phi có thể nhân đó để dằn mặt mọi người, cho Lệ Thục viện một bài học, nhưng về trình tự thì không sai.
Hoàng hậu còn đem em gái Lệ Thục viện đặt bên cạnh mình, chẳng phải là tạo cơ hội cho Thôi Quý phi trực tiếp nhắm vào nàng sao?
Nhưng Mật Nương sẽ không nói ra những lời này, dù sao cũng không liên quan đến nàng.
Bữa sáng hôm sau, Mật Nương và Phạm Ngọc Chân dùng bữa cùng Hoàng hậu, em gái Lệ Thục viện đã đứng hầu bên cạnh. Mật Nương liếc nhìn nàng ta, nàng ta cũng nhận ra nàng.
Hoàng hậu xem nàng ta như em gái ruột, Hoàng thượng đến Khôn Ninh cung cũng được nàng ta hầu hạ, Hoàng hậu rất cảm động. Về sau, Mật Nương vững vàng lên ngôi, không chỉ giáng Thôi Quý phi vào lãnh cung, còn đánh những kẻ bắt nạt bà trong cung Hoàng hậu không còn mảnh giáp.
Nghe nói nàng muốn vì Hoàng hậu báo thù nên mới trèo lên long sàng, muốn đối phó mình.
Người này ngược lại là một nhân vật, tiếc là lúc trước nàng đụng phải mình, nên đã sớm bị giải quyết, nếu không, có lẽ đã thành Phong Quý phi.
Nàng đặc biệt giỏi quyến rũ đàn ông, Vĩnh Long Đế cùng nàng ngày đêm ân ái, triều đình cũng không muốn đến.
Đương nhiên, khi được sủng ái, nàng ta cũng không nghĩ đến việc báo đáp Hoàng hậu thế nào.
Phạm Ngọc Chân lại thật lòng quý mến Hoàng hậu, sau bữa sáng, đặc biệt phát huy sở trường, cùng Hoàng hậu đàm luận thơ từ ca phú.
Đợi đến khi các phi tần đến thỉnh an, Mật Nương và Phạm Ngọc Chân mới lần nữa rời đi.
Việc thỉnh an này là để chờ Hoàng đế lật thẻ bài. Hôm nay lại có một chuyện quan trọng, cung nhân trong cung Lưu chiêu nghi được Hoàng thượng sủng hạnh, được phong làm tuyển thị.
Hôm nay là ngày rằm, Hoàng thượng muốn đến Khôn Ninh cung, mọi người đều biết, chỉ là đến cho có lệ. Khôn Ninh cung trên dưới vui mừng, Thanh Phân và Lưu Tô chỉ huy người tưới nước quét dọn hết lần này đến lần khác.
Phạm Ngọc Chân cũng có chút khẩn trương, nàng cũng là người hiểu chuyện, có lẽ vì Hoàng hậu từ ái nên nàng cảm thấy trong cung vẫn là một nơi ấm áp.
"Hoàng thượng hôm nay có đến không?" Nàng không tự chủ hỏi.
Mật Nương cười lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Trong cung dậy sớm quá, ta thấy Hoàng thượng hôm nay muốn đến, nương nương e là không rảnh, ta ngủ một lát đã."
Dứt lời, nàng vờ như đang ngủ thật.
Hoàng thượng đến cũng không liên quan gì đến các nàng, Nguyễn Hoàng hậu từ đầu đến cuối đều không hề nhắc đến các nàng.
Mật Nương ngược lại không hề có cảm giác gì, nàng không quan trọng việc Phạm Ngọc Chân muốn ở lại hay không, nếu nàng không ở lại thì cũng tốt thôi. Đến lúc đó hai người ra ngoài, người khác sẽ cho rằng các nàng thật sự cùng phe Hoàng hậu.
Nhưng nếu thật sự phải chọn một trong hai người, Mật Nương đương nhiên không hy vọng là mình.
Đêm đó, Nguyễn Hoàng hậu rất mãn nguyện, đến nỗi ngày hôm sau đều rạng rỡ hẳn lên. Phạm Ngọc Chân và Mật Nương đến thỉnh an, không khí nơi đó vô cùng tốt.
Lưu Tô còn cười: "Bệ hạ vừa phân phó nô tỳ không được đánh thức nương nương, bảo nương nương ngủ thêm một lát nữa!"
Những người thuộc phe Hoàng hậu đều mừng cho Hoàng hậu.
Nguyễn Hoàng hậu có lẽ vì hôm qua được sủng hạnh, nên hôm nay trên mặt rạng rỡ hẳn lên. Phạm Ngọc Chân vẫn còn là xử nữ, không hiểu những chuyện này, Mật Nương lại nhìn rất rõ.
Vì thế, nàng thà ngồi không chứ không muốn tranh nói chuyện, Nguyễn Hoàng hậu trước đây ở nhà cũng thích tình thơ ý họa, vì thế nói chuyện với Phạm Ngọc Chân, còn sợ bỏ quên Mật Nương, thỉnh thoảng lại tìm Mật Nương nói vài câu.
Mật Nương cười nói: "Nương nương không cần để ý đến ta, ta không biết làm thơ. Ta thấy cô cô Lưu Tô thêu thùa rất giỏi, có thể để cô cô Lưu Tô dạy ta thêu thùa không?"
Hoàng hậu đương nhiên không phản đối, nhưng bà còn chưa kịp nói, Lưu Tô đã nói: "Nương nương, ngài quên rồi sao, nô tỳ đang làm gối lò sưởi, việc đó cần nhiều công phu, hay là để Thanh Phân dạy đi."
Lưu Tô tính tình nóng như lửa, lại ghen ghét như thù, nàng không ưa việc Mật Nương và Phạm Ngọc Chân muốn vào cung tranh sủng, đương nhiên không muốn dạy.
Từ đó, Mật Nương tìm Thanh Phân học may vá thêu thùa, không có bất kỳ dao động nào. Phạm Ngọc Chân nhìn thấy sốt ruột, nàng vốn cho rằng Mật Nương đã định thân rồi, chắc chắn sẽ ra cung, nhưng Mật Nương chưa bao giờ nhắc đến chuyện đính hôn của mình trước mặt Hoàng hậu.
Nếu Mật Nương đưa ra, nàng còn có thể đứng ngoài cổ vũ, khuyên Mật Nương ra cung đi, mấu chốt là Mật Nương không nói gì cả.
Bình tĩnh mà xét, Hoàng hậu vẫn đối xử với các nàng rất tốt, rất thân thiết, cũng rất quan tâm.
Chỉ là còn năm ngày nữa là đến Tết, chẳng lẽ nàng thật sự phải ở lại trong cung ăn Tết sao?
Phạm Ngọc Chân có chút mờ mịt, nếu Nguyễn Mật Nương ở lại, thì nàng bây giờ đã bắt đầu nịnh bợ đại nha đầu Khôn Ninh cung rồi.
Hoàng hậu nương nương đối với tiểu cung nữ mới đến, em gái Lệ Thục viện là Trịnh Chuồn Chuồn Kim, vô cùng tốt, hứa hẹn sau này sẽ gả Trịnh Chuồn Chuồn Kim cho một vị quan bên ngoài làm chính thất. Trịnh Chuồn Chuồn Kim cũng có quan hệ rất tốt với Hoàng hậu, thậm chí còn vượt cả hai nàng.
Sáng hôm đó, Mật Nương và Phạm Ngọc Chân cùng đến thỉnh an Hoàng hậu, không ngờ hôm nay Thôi Quý phi cũng đến.
Mọi người không khỏi rụt lưỡi, chưa bế môn tư quá được mấy ngày, Thôi Quý phi đã xuất hiện nhanh như vậy, thật khiến người ta không kịp trở tay.
Nguyễn Hoàng hậu vừa mới rạng rỡ, nay biết Thôi Quý phi lại được sủng ái, Lưu Tô bất bình cho bà: "Lệ Thục viện mới chết có mấy ngày thôi. Sao Thôi Quý phi đã đi ra rồi, bà ta căn bản không nhận bất kỳ trừng phạt nào. Cứ thế này, chẳng phải là bà ta muốn gió được gió muốn mưa được mưa trong hậu cung này sao."
Thanh Phân bỗng nhiên nói: "Nương nương, chúng ta vẫn phải có người trong hậu cung nói giúp nương nương trước mặt Hoàng thượng mới được!"
Lưu Tô vội la lên: "Thanh Phân, ngươi đang nói gì vậy?"
"Lưu Tô, hành động theo cảm tính thì không được. Thân thể của nương nương chúng ta đều rõ, sau này e là khó có con nối dõi. Ngươi xem Thái hậu cũng không dám làm gì Thôi Quý phi, chỉ vì bà ta có một Hoàng tử. Nếu nương nương ôm một Hoàng tử thuộc Nguyễn gia dưới gối, sau này ——"
Nguyễn Hoàng hậu hiếm khi quát lớn: "Thanh Phân, đừng nói nữa. Sao ta có thể chia lìa mẹ con người khác, nữ nhi gia trong hậu cung này cũng không dễ dàng gì, ta chỉ mong các nàng đều bình an trôi chảy, bản cung cũng đã đủ hài lòng."
Thanh Phân thật sự không hiểu, trong cung Hoàng hậu, ngoài việc Hoàng thượng theo lệ mồng một, ngày rằm đến một chuyến, còn lại thỉnh thoảng hỏi han vài tiếng, phần lớn thời gian Hoàng thượng đều ở chỗ Quý phi.
Phía dưới còn có những cung phi trẻ tuổi đang chờ được Hoàng thượng sủng ái, các nàng rất biết lấy lòng Hoàng thượng bằng mọi cách. Chờ con trai của Thôi Quý phi lớn lên, e là vị trí Hoàng hậu của nàng sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong t·h·ị·t.
Lưu Tô lại nói: "Thanh Phân, sao nhất định phải tìm người khác cố tranh sủng? Nương nương được Thánh thượng chiếu cố, trước đây cũng ân ái vô cùng. Nếu ngươi thật lòng vì nương nương, thì nên nghĩ xem làm thế nào để nương nương được sủng ái nhiều hơn."
Thanh Phân cảm thấy một mảnh tâm của mình đều bị cho chó ăn, nàng cảm thấy Hoàng hậu nương nương rất tốt, nhưng đã mười năm rồi, thân thể nương nương lại không tính là tốt lắm.
Tân nhân trong cung mọc lên như măng sau mưa, đến lúc đó, Hoàng thượng có thể sẽ quên mất nương nương.
Nói nghiêm trọng hơn, nếu con trai của Thôi Quý phi kế vị, với tính cách của Thôi Quý phi, bà ta sẽ không tha cho Hoàng hậu. Các triều đại phong mẹ đẻ làm Thái phi, mẹ cả làm Thái hậu, nếu Hoàng đế không phải con vợ cả.
Chỉ khi mẹ cả không còn, mẹ đẻ mới được phong Thái hậu.
Nếu là người thành thật như Quách Cẩn Phi thì còn dễ nói, Thôi Quý phi thì ương ngạnh lợi h·ạ·i, bà ta chỉ là Quý phi thôi, mà đã căn bản không xem Hoàng hậu ra gì.
Đến ngày nào đó, Hoàng tử của bà ta thành Thái t·ử, Hoàng hậu lại càng trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong t·h·ị·t.
Thanh Phân hoàn toàn là ném đá ao bèo, nàng tự cảm thấy có lỗi với kỳ vọng của Thừa Ân C·ô·ng phu nhân.
Nương nương cũng không biết nghĩ như thế nào, người nhà đã đưa người đến rồi, nàng nên sớm làm tính toán mới phải.
Chạm mũi tro, Thanh Phân đành phẫn nộ trở về.
Lưu Tô nhìn theo bóng lưng nàng rồi nói: "Nương nương, nô tỳ thấy Thanh Phân đây là hồ đồ rồi."
Hoàng hậu cảm thán: "Đúng vậy, các nàng đều là nữ nhi thanh bạch, sao phải đến đây."
Trịnh Chuồn Chuồn Kim nghe Hoàng hậu nói vậy, càng thêm cảm thấy bội phục, Hoàng hậu thật sự là quá tốt.
Nàng đối đãi với mọi người đều rất rộng lượng nhân từ.
Thôi Quý phi ở Quan Sư cung vô cùng náo nhiệt, các tần phi nơi này thường ngày, trừ việc đến chỗ Hoàng hậu điểm mặt, phần lớn thời gian đều đến chỗ Thôi Quý phi nịnh hót.
Phải biết rằng, Lệ Thục viện trước kia là người được Hoàng thượng yêu chiều hơn cả, nhưng bị Thôi Quý phi hù c·h·ế·t, cũng chỉ là không đau không ngứa sao chép kinh văn, như vậy cũng đủ để thấy bà ta được sủng ái đến mức nào.
Các nàng nếu không nịnh bợ bà ta, sau này chết như thế nào cũng không biết.
Bởi vậy, nơi của Thôi Quý phi phi thường náo nhiệt, có người còn vì lấy lòng bà ta, mà chủ động báo cáo tin tức bên chỗ Hoàng hậu.
"Ta nghe nói nhà Hoàng hậu đưa đến hai vị cô nương, đều là đại mỹ nhân quốc sắc t·h·i·ê·n hương, chắc là Tết này đều ở trong cung hết rồi?"
Thôi Quý phi dáng vẻ diễm lệ như đào lý, bà ta có thể được thịnh sủng mấy năm nay, ngoài dung mạo ra, còn vì eo của bà ta thon như trăng lưỡi liềm, vô cùng tinh tế.
Nhưng vài năm nay liên tục sinh hài tử, hông của bà ta đã to ra không ít, còn có vết rạn da. Cũng may Hoàng thượng có cũ tình với bà ta, bà ta ghét Hoàng hậu kia chỉ biết tình thú.
Nghe nói Hoàng hậu đưa hai người đến, Thôi Quý phi ra vẻ kinh ngạc nói: "Vậy ngày rằm mười lăm, Hoàng hậu. . ."
"Ôi chao, Quý phi của ta ơi, Hoàng hậu nương nương đâu có được độ lượng như ngài, bà lão của chúng ta một mình hưởng ân mưa móc, Lưu Tô nha đầu kia rất hay khoe khoang, cả cung đều biết." Một vị cung phi có vị trí thấp nói.
Nàng ta đã quyết định theo Thôi Quý phi, đương nhiên không thể đứng giữa hai hàng.
Thôi Quý phi mỉm cười.
Trong lòng không khỏi cho rằng Hoàng hậu thật sự quá ngu xuẩn, chỉ biết mơ mộng Hoàng thượng yêu bà ta, chiêu nhà mẹ đẻ cũng chỉ có mỗi độc chiếm ân sủng của Hoàng thượng.
Hơn nữa, bà ta không nhân lúc bà ta bị c·ấ·m túc để dâng người cho Hoàng thượng, hiện giờ bà ta là người nhà Thôi, sao có thể cho phép người ở chỗ Hoàng hậu gây uy h·i·ế·p nữa.
Hoàng thượng ban Bích Loa Xuân đến, Thôi Quý phi cho người pha trà cho các tần phi ở đây uống, không khỏi suy nghĩ bước đi tiếp theo, Hoàng hậu vô năng lại không t·ử, lại tr·ê·n cái ghế giữa, thậm chí còn đem muội muội của Lệ Thục viện đến bên cạnh bà ta, đây là muốn làm gì?
Muốn c·ô·ng khai xé rách mặt với bà ta sao?
"Ngày mai bản cung muốn đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, hôm nay không khỏi có chút mệt mỏi muốn sớm chút nghỉ ngơi, các vị muội muội xin mời."
Chúng phi vội vàng cáo từ, đợi các nàng đi xong, mới nghe tâm phúc cung nữ ghé tai nói: "Nương nương, quốc cữu phu nhân đưa bài t·ử lại đây."
"Bọn họ không phải tháng trước vừa đánh bài tử tiến cung rồi sao, thôi vậy, cho bà ta vào đi."
Thanh Phân về đến phòng thì vừa lúc thấy Mật Nương đến, nàng hầu hạ trong cung nhiều năm, đã sớm luyện được tính kỵ s·ĩ và dễ xúc động, tuy sau khi sinh tính không chịu nghe nàng, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.
Mấy ngày nay nàng cùng Nguyễn cô nương thêu thùa may vá, nàng ta nói là thỉnh giáo nàng, ngược lại cùng nàng vẽ không ít mẫu mã.
Trong cung t·h·i·ế·u chính là những mẫu mã mới mẻ này, nếu lấy được sự yêu thích của các chủ t·ử, thì đó là một việc rất có mặt mũi, nhưng hai người các nàng trừ thêu thùa nộp lên, thì không có gì khác.
"Phân cô cô, hôm nay ta vẽ một cái mẫu mã, cô cô có thể đưa cho Hoàng hậu nương nương."
Thanh Phân lấy tới nhìn thoáng qua, là họa đôi uyên ương hí thủy vô cùng ân ái, nàng cười nói: "Vậy ta đa tạ cô."
"Cám ơn ta làm gì, kỳ thật ta là định đưa cho phân cô cô, nương nương cái gì mà không có, nữ tử nếu có thể được người đồng tâm, thì đó mới là chuyện tốt a!" Mật Nương quan s·á·t Thanh Phân mấy ngày nay, kiếp trước nàng biết Thanh Phân khi nàng ta đã hấp hối rồi. Về sau, Mật Nương mới biết được nàng nghe nói là đã quyến rũ Hoàng thượng, lại hại Hoàng hậu sinh b·ệ·n·h, bị Trịnh Chuồn Chuồn Kim xuống tay độc ác, thả mười ba thúng đậu vào hậu môn nàng ta.
Đương nhiên, cho dù không có lý giải từ kiếp trước, nàng cũng sẽ chọn Thanh Phân làm đối tượng.
Một người thích cái gì, tuy không nói ra, nhưng động tác thần thái đều có thể hé lộ.
Giống như những hoa văn, Thanh Phân càng thích tịnh đế liên, Hỉ Thước đăng mai loại này có đôi có cặp.
Rõ ràng chính là không chịu n·ổi tịch mịch, bắt đầu tư xuân.
Bất quá Hoàng hậu cũng thật là, chỉ vì Trịnh Chuồn Chuồn Kim, sắp xếp cho nàng ta ngày sau gả chồng, cũng không hề nghĩ cho Thanh Phân.
Tốt x·ấ·u gì, Thanh Phân cũng là người hầu hạ bà từ khi tiến cung.
Thanh Phân nghe Mật Nương nói như vậy, mặt đỏ lên: "Cô nương sao lại trêu ghẹo chúng ta như vậy, chúng ta những người này là một đời nô tài m·ệ·n·h."
Mật Nương cười nói: "Đâu có, ta nghe nói nương nương muốn gả Chuồn Chuồn Kim ra ngoài cho một nhà quan, làm chính thê cáo m·ệ·n·h. Nàng ta chỉ là xuất thân từ Dịch Đình, nếu không phải có tỷ tỷ nàng làm mỹ nữ, cô lại là đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu nương nương, chắc gả còn tốt hơn, cô làm sao dám gạt ta?"
Thanh Phân cười khổ: "Ta nào dám gạt cô nương."
"Chẳng lẽ không phải, chúng ta ở ngoài mười một mười hai tuổi là đã bàn chuyện hôn nhân muộn lắm rồi, cô đã 20 tuổi, nương nương liền không vì ngài làm gì tính toán sao?" Mật Nương ra vẻ kinh ngạc.
Thanh Phân nghe có chút tâm phiền ý loạn: "Chúng ta làm nô tỳ, hết thảy đều do chủ t·ử quyết định, sao dám suy nghĩ chuyện của mình. Chúng ta thế nào, đều là chủ t·ử định đoạt."
Mật Nương vê vê đầu sợi tóc, không khỏi nói: "Phân cô cô vẫn là phải vì mình nghĩ một chút. Cô biết mẹ ta có thể nói được với Nguyễn lão phu nhân, tỷ tỷ tin ta, thì để ta về nhà ăn tết, ăn tết cho ta nói với ngoại tổ mẫu rằng có người muốn cầu thân, có phải là hơn chịu đựng trong cung này."
"Này. . ." Tuy Thanh Phân muốn mưu cho mình một đường lui, nhưng nàng không quen Mật Nương, sợ đến lúc đó ăn t·r·ộ·m gà không thành còn mất nắm gạo.
Cho nên, nàng lắc đầu nói không cần.
Lại nghe Mật Nương nói: "Ngươi còn chờ nương nương an bài cho ngươi à, ta nói thật với ngươi ngươi bây giờ ra đi, còn có thể gả cái kết hôn lần đầu, tiếp qua mấy năm ra đi là thành làm vợ kế. Nếu ta không có chuyện cầu đến cô cô trên đầu, thì sẽ không mạo hiểm nói với cô nhiều như vậy đâu."
Có lợi ích trao đổi? Thanh Phân lúc này mới cảm thấy có chút đáng tin. Có lui tới về mặt lợi ích giữa người với người thì mới cảm thấy kiên định, bằng không ai sẽ không giúp mình vô điều kiện.
Mắt nàng ta lập tức sáng lên: "Cô nương muốn ta làm gì? Nếu tổn h·ạ·i nương nương, ta cũng sẽ không làm."
Mật Nương cười nói: "Ta đương nhiên vì việc của ta thôi. Cô cũng thấy đó, ta là đã định thân, vào cung hoàn toàn là cùng Thái tử đọc sách. Hiện giờ Thôi Quý phi thế lớn như vậy, ta là không muốn chờ ở trong cung, ta thấy Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không coi trọng ai, như thật sự dựa vào Thừa Ân c·ô·ng phu nhân đi tranh, vừa đắc tội Hoàng hậu, lại bị Quý phi chèn ép, ta không nguyện ý vào tranh hồn thủy đó."
Thanh Phân hiểu ra: "Cô nương muốn ra cung?"
Mật Nương gật đầu: "Tự nhiên, bất quá cô cứ yên tâm, chỉ cần ta trở về, chuyện của cô ta tự nhiên sẽ làm ổn thỏa. Ta ở lại đây một năm cũng được, dù sao rồi ta sẽ muộn ra cung, chỉ là ta không muốn tranh ân sủng, nhưng tuổi của cô không thể chờ được nữa."
Thanh Phân cảm thấy nàng ta hoàn toàn nói trúng tim đen của mình.
Nàng không có lý do gì để từ chối, chỉ là không thể đồng thời giúp cả Nguyễn cô nương và Phạm cô nương về được, bằng không Thừa Ân c·ô·ng phu nhân chắc chắn sẽ tìm nàng gây phiền toái.
"Nếu cô nương vì ta suy nghĩ, ta cũng sẽ giúp cô thật tốt. Chỉ là Phạm cô nương, ta sợ miệng nhỏ tiếng bé, nếu cô cũng về, ta sẽ khó mà ăn nói với Thừa Ân c·ô·ng phu nhân."
Mật Nương tiếc nuối nói: "Vậy cũng không còn cách nào."
Thanh Phân trong lòng nhẹ nhõm hơn không ít.
Mật Nương đi về viện, nàng nghĩ chắc cả đời này cũng không thể trở thành người như miệng Hoàng hậu, muốn giúp đỡ lẫn nhau, phụ nữ phải đồng cảm với nhau.
Nói chi đến phụ nữ, ngay cả nam nhân cản đường nàng, nàng cũng muốn xẻng bay người đó đi.
Cho nên, nàng chỉ đành lực bất tòng tâm về Phạm Ngọc Chân, huống hồ, Phạm Ngọc Chân quá thân m·ậ·t với Hoàng hậu, nàng cũng không thể nói với Phạm Ngọc Chân chuyện mình đang đào góc tường của Hoàng hậu được.
Cũng sẽ không ngây ngốc như nàng, thật sự chờ Hoàng hậu an bài.
Có lẽ nàng rất ích kỷ, nhưng cũng không còn cách nào, giống như kiếp trước, nàng chỉ có thể bảo vệ bản thân mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận