Bàng Chi Đích Nữ
Bàng Chi Đích Nữ - Chương 63: Chương 63: (length: 25302)
Đêm tân hôn thứ hai của đôi vợ chồng trẻ, đương nhiên là đếm tiền.
Ngày đầu tiên thật sự quá mệt mỏi, còn phải hoàn thành nhiệm vụ động phòng. Đến ngày thứ hai, mọi thứ thoải mái hơn nhiều. Buổi chiều nghỉ ngơi mấy canh giờ, khi ánh mặt trời dần tắt, mụ mụ Mật Nương liền bắt đầu tự mình lấy sổ sách ra ghi chép, đăng ký.
Nàng nói với Phương Duy Ngạn: "Hiện tại chúng ta đã thành gia, không thể để thái thái phải bận tâm nữa. Ghi nhớ những món quà mọi người đã tặng, lần sau còn biết mà đáp lễ tương xứng."
"Nàng nói có lý." Phương Duy Ngạn nhìn dáng vẻ ham tiền của nàng, cũng cảm thấy đáng yêu.
Tử Tô bưng từng món quà mọi người tặng đến trước mặt Mật Nương xem qua, vừa nói vừa báo cáo: "Cữu lão gia gia tặng hồng bao hai trăm lượng ngân phiếu, lại có một bộ chung trà cẩm chướng Diêu sứ cổ, đại cô thái thái tặng hồng bao cũng hai trăm lượng, lại có một bộ chung trà cánh hoa cúc phỉ thúy, Kim di nương tặng hồng bao hai trăm lượng, lại có một đôi lược ngà voi, tiểu cô thái thái tặng năm lạng vàng..."
Ngay cả một người keo kiệt như Phương Duy Ngạn cũng không nhịn được hỏi: "Tiểu cô thái thái chỉ tặng năm lạng vàng thôi sao?"
Đây chính là một người có tiền, lão phu nhân có bao nhiêu tiền đều cho nàng gần hết, chỉ có một phần nhỏ là cho biểu muội Diệp Giai Âm dùng. Năm ngoái sinh nhật Diệp Giai Âm, Từ thị tuy không thích nàng, nhưng cũng lấy tiền riêng ra mấy chục lượng để mở tiệc, đừng nói chi năm lạng vàng này vẫn là kim quả tử, là loại quà tặng nhau trong dịp Tết.
Mật Nương chỉ cười cười: "Tặng bao nhiêu cũng là tấm lòng của người ta, sao chúng ta có thể soi mói chứ."
Lời này nghe có vẻ như vậy nhưng lại không phải như vậy, Phương Duy Ngạn thầm nghĩ người này thật biết ăn nói, làm việc không để ai bắt được điểm yếu. Cho dù hôm nay có cãi nhau với tiểu cô cô, thì người có lỗi vẫn là tiểu cô cô mà thôi.
Nhưng hắn vẫn nói: "Ta không có ý đó, chỉ là cảm thấy lễ nghĩa như vậy không được chu toàn mà thôi."
"Việc nàng chu toàn hay không là chuyện của nàng, chúng ta chỉ cần làm những gì chúng ta nên làm, người khác nghĩ gì thì mặc kệ." Mật Nương lười phải lo lắng cho Phương Phù Dung.
Trong phủ này có bí mật gì, nàng đều nói trước mặt mấy nha đầu. Nhất là mấy nha đầu Bích Thường Thư Hương từng hầu hạ Phương Duy Ngạn, khó tránh khỏi sẽ không truyền ra ngoài.
Người mất mặt là Phương Phù Dung, như vậy chẳng phải rất tốt sao.
Thực ra, Bích Thường cảm thấy rất phức tạp. Các nàng ở đây hầu hạ, nhưng không phải là người của Tứ nãi nãi. Tứ nãi nãi, ngoài việc sai các nàng bưng trà rót nước ra thì cũng không phân phó gì thêm. Lại nghe nói Liên mụ mụ chuẩn bị giao lại việc quản lý sân cho nàng, vẫn là do Tứ gia đích thân phân phó, ngày sau các nàng đều phải bị nàng quản, điều này khiến các nàng có chút sợ hãi.
Đến bây giờ, các nàng vẫn chưa biết tính nết vị Tứ nãi nãi này ra sao. Nàng không hề ra oai phủ đầu như Đại nãi nãi Thân Thị khi mới về, thủ hạ của Đại nãi nãi chỉ có những nha đầu xấu xí mới có thể sống sót. Ngay cả vị thông phòng của thế tử cũng không có tướng mạo gì, còn không bằng nha hoàn thanh tú. Mỗi khi Đại nãi nãi không khỏe, thế tử mới đến phòng nha đầu kia.
Nhiều năm như vậy mà không có con cái, Thân Thị tuy rằng cho tiền bạc không thiếu, nhưng ả vẫn phải khúm núm hầu hạ, cuộc sống vô cùng áp lực.
Thậm chí còn có tin đồn, mỗi lần thế tử đến chỗ ả, Đại nãi nãi đều sẽ sai người đưa cho ả một chén thuốc tránh thai.
Nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng. Thuốc tránh thai không phải là thứ gì tốt đẹp, Bích Thường khi còn nhỏ đã từng hầu hạ Phương di nương bên cạnh Hầu gia, nàng từng thấy Phương di nương uống thuốc tránh thai, mỗi lần uống xong đều đau khổ sống dở c·h·ết dở.
Trước đây nghe nói thế tử dâng lên một mỹ tỳ cho người trên, sau lại nghe nói ả trộm đồ, bị bán vào kỹ viện.
Cho nên, Bích Thường lo sợ Tứ nãi nãi cũng giống như Đại nãi nãi, vậy thì đám người hầu hạ như các nàng sẽ sống ra sao?
"Tốt rồi, cuối cùng cũng ghi chép xong. Các ngươi đi xách nước vào đi, tắm rửa sớm rồi nghỉ ngơi." Mật Nương làm việc gì cũng rất nhanh, không bao giờ kéo dài thời gian của người khác.
Xuân Đào dẫn đám hạ nhân đi ra, lại xách nước vào cho Phương Duy Ngạn và Mật Nương tắm rửa. Ngâm mình trong bồn tắm vô cùng thoải mái, đồ dùng tắm rửa trong nhà Phương gia đều là những thứ tinh xảo. Nước nóng dạt dào, Tử Tô lại có một đôi tay khéo léo, bàn tay mềm mại nhưng có lực, nhờ vậy Mật Nương được xoa bóp thư giãn, lập tức cảm thấy tứ chi bách hài đều thoải mái.
Sau khi đứng dậy, Mật Nương mặc áo ngủ rồi ngáp một cái.
Phương Duy Ngạn, người đang ngồi đọc sách bên giường, ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy, vẫn còn mệt à?"
Mật Nương ngượng ngùng đáp: "Nhà chàng mát mẻ hơn nhiều, trời lạnh dễ ngủ." Đây là lời thật, ở nhà nàng thường hay bị nóng, ngủ không ngon giấc, nguyên nhân lớn nhất là không có đủ băng. Nàng không có ý oán trách gì, mà chỉ là thuật lại tình hình thực tế.
Phương Duy Ngạn nghe vậy liền cười: "Vậy thì tốt rồi, ta còn sợ nàng lạ giường không ngủ được đấy. Như vậy là tốt rồi."
"Người khác có thể kén chọn giường chiếu, ta thì không có thói quen đó. Khi còn nhỏ, ta từng theo vài người đi khắp nơi, nếu cứ kén chọn như vậy, sợ rằng đến đâu cũng không yên ổn được."
Lời nói này nghe bình thường, nhưng Phương Duyạn lại cảm nhận được nỗi chua xót trong đó.
Nhưng Mật Nương không muốn nói nhiều, trái lại nói: "Ta thấy Kim di nương ra tay hào phóng, chắc hẳn bà ấy là người rất từ ái."
Phương Duy Ngạn gật đầu: "Kim gia dạo gần đây người quản gia không có ở đây, nhưng những người hầu trung thành vẫn còn, việc buôn bán tuy có chút tổn thất, nhưng vẫn còn tốt. Chỉ cần ca nhi nhà Kim gia hiểu chuyện, đợi đến khi hắn thành thân, tự nhiên có thể tự lập môn hộ."
"Chàng nói cũng đúng, bất quá chuyện quan trọng nhất của các nàng hiện tại vẫn là hôn sự của Kim gia tỷ nhi." Mật Nương phát hiện Kim Thục Cầm lớn hơn nàng hai tuổi, đã gần mười tám tuổi. Con gái nhà ai lại để lâu như vậy, nàng không biết Kim gia có ý định gì khác hay không.
Kim gia và bà bà nhà mình là chị em, Phương Phù Dung thì nàng không cần để ý, bởi vì lập trường khác nhau, cho dù Phương Phù Dung có ra sức lấy lòng, nàng cũng không được lợi gì. Nhưng Kim gia giữ con gái lại, nếu không phải để gả cho Phương Duy Ngạn, không biết có phải là để gả cho Phương Duy Quân hay không?
Cũng không trách Mật Nương suy nghĩ như vậy, con gái bình thường mười lăm tuổi đã cập kê nhị gả, mười một mười hai tuổi đã bắt đầu bàn chuyện hôn sự. Nếu là vì chịu tang hoặc có nguyên nhân khác, thì cũng hiếm khi vượt quá mười tám tuổi.
Phương Duy Ngạn cười nói: "Chuyện đó dù sao cũng không liên quan đến chúng ta."
Mục đích của Kim di nương ở đây đương nhiên là muốn gả con gái cho đệ tử quý tộc, vốn dĩ người tốt nhất là hắn, nhưng hiện tại hắn đã thành hôn, tự nhiên không thể là hắn được nữa. Nhưng muốn gả cho người tốt, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Nhưng ít nhất thì đây cũng là chuyện Từ thị nên suy tính. Phương Duy Ngạn còn nói với Mật Nương: "Kim gia vốn ở xa, ngày thường cũng ít qua lại, nàng không cần quá để ý."
Đây chính là nói Kim gia không cần phải để ở trong lòng. Mật Nương nghe được lời này cũng cảm thấy sáng tỏ. Nếu Từ thị thật sự muốn tận hết sức lực giúp đỡ tỷ tỷ mình, vậy thì Kim Thục Cầm nên gả cho Phương Duy Ngạn mới phải, chứ không phải là chọn nàng từ bên ngoài.
Hai người lại nói vài câu nhàn thoại, Mật Nương không nhịn được cơn buồn ngủ. Phương Duy Ngạn thấy người bên cạnh không phản ứng gì, nhìn lại thì thấy nha đầu đã ngủ say. Hắn cười cười, xuống giường thổi tắt nến, rồi chìm vào giấc mộng.
Đến ngày hôm sau, Phương Duy Ngạn đưa Mật Nương đến chỗ Từ thị. Ngày thứ ba về nhà mẹ vợ phải về sớm một chút, trước giờ ngọ phải về, không thể sai giờ.
Từ thị tha thiết dặn dò Mật Nương hãy gửi lời hỏi thăm của bà đến Nguyễn Gia Định nhị nãi nãi, vừa chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh. Như vậy hai người mới ra về.
Vừa ra khỏi Đông An Hầu phủ, Phương Duy Ngạn cưỡi ngựa ở ngoài, Mật Nương và các nha đầu ngồi trong xe ngựa.
Hạ Liên cảm khái: "Chúng ta mới đến Hầu phủ được mấy ngày, mà như thể đã qua rất lâu rồi vậy."
Không chỉ nàng mà Xuân Đào cũng đồng cảm. Mật Nương cười nói: "Vạn sự khởi đầu nan. Mấy chúng ta mới đến đây, tự nhiên là chưa quen, cảm thấy cái gì cũng khó. Khi càng cảm thấy khó khăn thì ngày càng khó chịu, đến khi mọi chuyện suôn sẻ rồi thì sẽ tốt thôi."
Xuân Đào vội vàng gật đầu: "Tiểu thư, không, Tứ nãi nãi nói phải."
Hạ Liên càng đắc ý nói: "Hôm nay Liên mụ mụ còn muốn giao quyền nữa. Ngày sau Tứ nãi nãi quản sân, những nơi khác chúng ta không nói đến, trong viện của mình, chính là nãi nãi chúng ta làm chủ."
"Chỉ là để ý đến cái sân của chúng ta thôi. Hơn nữa, trong nhà vẫn là thái thái quản lý. Bây giờ nói đến chuyện quản gia còn quá sớm, các ngươi cũng đừng quá cao hứng." Cho dù không có Từ thị, vẫn còn có Thân Thị ở đó.
Hạ Liên nghe vậy có chút mất hứng, Mật Nương cười nói: "Nhìn cái miệng có thể treo cả bình dầu kia kìa. Quản gia đâu có dễ dàng như vậy, quản lý một đám người mà không biết gì hết thì chỉ có làm tội người ta thôi. Mới có mấy ngày đâu."
Những lời này, Mật Nương nói với Định nhị nãi nãi sau khi về nhà, Định nhị nãi nãi cũng đồng ý: "Con là người hiểu chuyện hiếm có, người ta vẫn là không cần quá hảo huyền quá tham vọng. Chồng coi trọng con, nhưng dù sao cũng là đàn ông, ngày ngày phải lên nha môn. Con ở nhà chồng, vẫn là tiếp xúc với chị em dâu và mẹ chồng nhiều hơn. Quản gia là chuyện dễ đắc tội với người khác lắm."
"Đúng vậy, con người ta có thể không nhìn rõ người khác, nhưng phải nhìn rõ chính mình. Chồng đi theo con đường khoa cử, lại không kế tục tước vị, sớm muộn gì cũng phải chuyển ra ngoài. Hầu phủ này dù sao cũng không liên quan gì đến các con, con cứ kệ đi, đừng để ý đến làm gì cho mệt, việc gì phải đi quản việc này."
Định nhị nãi nãi khác với những bậc cha mẹ khác. Người ta quan tâm con mình và chồng chung sống thế nào, còn bà thì quan tâm tình cảnh của con gái ở nhà chồng.
Về phần không hỏi con gái và con rể chung sống thế nào, là vì bà biết rõ người chồng đối xử với con gái mình rất tốt.
Mật Nương cười nói: "Mẹ nói phải." Nàng nói xong, lại kể chuyện Phương Phù Dung gây khó dễ cho nàng, còn có chút khó tin: "Con thật sự không ngờ rằng ở Hầu phủ lại có người như vậy. Cô ta nói con õng ẹo, còn nói con lẳng lơ với chồng, nhưng con rõ ràng không phải người như vậy. Cô ta muốn đối phó con thì cũng đừng dùng cách đó chứ. Tuy rằng cô ta bị con làm cho mất mặt, nhưng nếu con phản ứng chậm một chút thì sợ rằng đến Phương gia cũng không ở nổi nữa. Con tuyệt đối không muốn bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy."
Định nhị nãi nãi hiểu rõ tính tình con gái mình, bà sợ nàng làm ra chuyện gì lớn, không khỏi nói: "Con muốn làm gì thì cũng phải xem có đáng hay không. Đừng vì chuyện nhỏ mà bỏ lỡ chuyện lớn, chồng con mới là quan trọng nhất. Cô ta chỉ là một bà góa không có việc gì làm, con so đo với cô ta làm gì."
Mật Nương lắc đầu: "Con chỉ sợ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng."
Đương nhiên, sau khi nói xong những chuyện quan trọng này, Mật Nương liền bắt đầu ôm Định nhị nãi nãi làm nũng: "Con muốn ở nhà với mẹ."
"Ôi chao, ta không cần con ở đây, hai đứa em trai của con bây giờ đều đang đi học, ta ở nhà sung sướng tự tại. Con mà về đây thì ta khổ sở." Định nhị nãi nãi dùng ngón tay gõ nhẹ vào trán con gái.
Mật Nương biết nương bây giờ cuối cùng cũng được hưởng trái ngọt, nàng cũng rất mừng cho bà. Các em trai đều đang học hành tấn tới, phụ thân cũng là quan ngũ phẩm, hậu trạch cũng không có người nào, bà rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một hai.
Nàng lấy ra tám trăm lượng từ tay áo đưa cho nương: "Mẹ cầm lấy đi, nhà mình vì con mà táng gia bại sản, bây giờ con đã có đủ mọi thứ, mẹ và cha còn có các em cần tiền tiêu. Mẹ phải cầm lấy. Chẳng lẽ ngày sau lại đi vay ngân hàng tư nhân hay sao? Chút tiền này con đã lấy ra thì mẹ đừng khách sáo."
Định nhị nãi nãi vốn định từ chối, nhưng nghe những lời này của con gái thì liền nhận lấy.
Bà nói: "Nhà ta vừa có người đến dự đại hôn của con, mang theo không ít thổ sản, nhà mình ăn không hết bao nhiêu, con mang về đi. Còn nữa, ta thấy bà bà con xưa nay thích đồ tinh xảo, tứ bá đưa ta một chiếc quạt lụa hương cúc làm bằng gỗ trầm, ta dùng không bằng quạt hương bồ đâu, con mang về tặng cho bà bà con."
"Mẹ, mẹ toàn nói thật lòng." Nàng thật sự muốn c·h·ết cười.
Thật khó tưởng tượng bà bà mình dùng quạt hương bồ.
Hai mẹ con nói chuyện rất vui vẻ, Định nhị nãi nãi lại có chút luyến tiếc con gái. Nhưng bà còn phải chuẩn bị trà bánh, con gái và con rể về nhà, không thể tùy ý như trước kia.
Phương Duy Ngạn và người nhà Nguyễn gia đều chung sống rất tốt. Nguyễn Gia Định thì khỏi phải nói, vốn là người nhiệt tình, rất dễ gần. Hơn nữa hai người con rể đều là tiến sĩ, đều làm quan ở kinh, Nguyễn Gia Định lại hơn Phương Duy Ngạn hơn mười tuổi, mang theo chút dáng vẻ bất khuất của thiếu niên, rất hợp với Phương Duy Ngạn.
Đừng nói chi đến Nguyễn Thập Nhất, Long nhị bá đều là có danh tú tài, Thượng tứ bá là người làm ăn, rất khéo ăn nói.
Thậm chí Phương Duy Ngạn cảm thấy ở nhà vợ rất thoải mái, người ít, việc ít, mọi người nói nhiều nhất vẫn là làm sao làm việc cho tốt, thời tiết thế nào, không có quá nhiều chuyện lộn xộn.
Nhưng dù tốt đến đâu, cũng phải về phủ. Mật Nương cũng vậy, nàng thích ở nhà mẹ đẻ, nhưng vẫn phải trở về. Định nhị nãi nãi nhẫn tâm buông tay con gái đang nắm chặt ống tay áo bà, có chút nghẹn ngào nói với Phương Duy Ngạn: "Cô gia, chúng tôi giao con bé cho cậu đấy."
"Mật Nương, chúng ta về thôi, lần sau lại về thăm cha mẹ." Phương Duy Ngạn hạ thấp người kiên nhẫn nói với Mật Nương.
Mật Nương lưu luyến không rời nhìn cha mẹ, Định nhị nãi nãi vẫy tay với nàng, nàng lúc này mới được Phương Duy Ngạn đỡ lên xe ngựa.
Trên đường về, Mật Nương mới nhận ra nàng đã thực sự gả cho Phương Duy Ngạn. Sau này về nhà sẽ không còn giống như trước nữa, nàng đã có nhà chồng, sau này còn có thể có gia đình nhỏ của riêng mình, giống như nương, giúp chồng dạy con, rồi sẽ được sống thoải mái.
Giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt. Nàng chợt nở nụ cười, mang theo những mong đợi tốt đẹp.
Kiếp này, cha mẹ vẫn còn, tiễn nàng xuất giá, mua sắm của hồi môn tốt như vậy, bà bà thích nàng, trượng phu cũng đối xử với nàng không tệ. Con người tiến tới, đây đã là những ngày lành mà kiếp trước nằm mơ cũng không thấy được.
Tấm rèm xe bị gió thổi lên, Mật Nương cười nhìn ra bên ngoài. Lúc này, xe ngựa đang đi qua một phòng sách, nàng vô tình nhìn thấy một người thanh niên và chạm mắt nhau. Lòng nàng tức thì dậy sóng, vội vàng buông rèm xuống.
Bao nhiêu năm như vậy, cứ nhớ đến người này, nàng lại thấy sợ hãi.
Mãi cho đến khi xuống xe ngựa, nhìn thấy Phương Duy Ngạn, Mật Nương mới trở lại bình thường. Phương Duy Ngạn vốn là người rất cẩn thận, nhận thấy vẻ mặt suy sụp của Mật Nương, cho rằng nàng nhớ nhà, còn nói: "Yên tâm, nếu có thời gian rảnh, ta nhất định sẽ đưa nàng về."
Mật Nương ngọt ngào cười một tiếng: "Thiếp biết rồi, đa tạ chàng."
Hai vợ chồng trở về chào Từ thị, Mật Nương lấy chiếc quạt mà Định nhị nãi nãi nhờ nàng đưa cho Từ thị: "Mẹ con nói chuôi quạt này rất hợp với mẹ."
Từ thị thấy chiếc quạt quả thật rất thích, còn ngượng ngùng nói: "Khổ thân con rồi, cái gì cũng nhớ đến ta."
Thấy vẻ mặt Mật Nương và Phương Duy Ngạn có chút mệt mỏi, bà cũng không nói nhiều, bảo hai người về nghỉ ngơi.
Trở lại trong viện, Liên mụ mụ cố gắng chạy theo, Mật Nương cười nói: "Bà cũng nôn nóng quá đấy."
Việc quản lý sân đem lại nhiều lợi lộc. Phương Duy Ngạn ngày thường phần lớn thời gian đều ở nha môn, tiền bạc của hắn dùng không hết, bao nhiêu thứ tốt, Liên mụ mụ và đám nha đầu đỏng đảnh Bích Thường ngày thường đều ăn sung mặc sướng. Nhưng nàng cũng biết đủ, thấy được thời cơ tốt thì dừng. Phương Duy Ngạn đã lên tiếng, Tứ nãi nãi cho bà nhiều lợi lộc như vậy, nếu bà còn không biết điều, e là người đầu tiên thu thập bà chính là thái thái.
Miệng thì nói vậy, nhưng Mật Nương tiếp nhận việc quản lý không chút do dự. Trong viện có hơn mười người, bao gồm cả nha đầu của nàng và nha đầu của Phương Duy Ngạn. Nàng không phải là loại người thích huấn đạo người khác, cho nên Liên mụ mụ gọi mọi người đến đông đủ, nàng chỉ ngồi đó đánh giá từng người.
"Hiện giờ Tứ gia đã thành hôn, từ xưa nam chủ ngoại nữ chủ nội, toàn bộ Hầu phủ là thái thái quản lý, nhưng những chuyện trong viện chúng ta, ta đã là Tứ nãi nãi thì không thể chối từ. Chư vị trước kia thế nào thì ta sẽ bỏ qua, nhưng bây giờ, tất cả mọi người ở chung một nhà, ta chỉ mong mọi việc bình an vô sự là tốt rồi."
Liên mụ mụ vội vàng phụ họa: "Tứ nãi nãi thật là khoan dung độ lượng."
Bích Thường thầm hừ lạnh một tiếng, ngầm mắng là con cáo già.
Mật Nương cười nói: "Bây giờ ta sẽ tự mình lấy danh sách đối chiếu, chúng ta làm quen với nhau."
Với mỗi người đáp lời, nàng đều nhìn thật sâu, sau đó ghi nhớ tuổi tác, sở trường và những công việc hiện tại, những người trong nhà ai đang hầu việc trong phủ. Hầu như chỉ trong chớp mắt, những thông tin này đều được nàng ghi nhớ cẩn thận vào sổ sách.
Mọi người đều sợ hãi trước ánh mắt của nàng, gần như không dám nhúc nhích.
Nhưng Mật Nương không để tâm, nàng nhìn Hồng Tụ trước: "Ngươi am hiểu may vá, bên cạnh ta Xuân Đào Hạ Liên đều giỏi may vá, như vậy thì trùng lặp, chi bằng như vậy, ngươi cứ quản việc trà nước, nếu có khách đến thì pha trà là được."
Đây là một công việc thoải mái hơn, hơn nữa lời Tứ nãi nãi nói cũng rất hợp lý. Làm chút chuyện thêu thùa may vá này thì ai mà muốn đi làm việc khác chứ.
Hồng Tụ và các cô nương khác còn chưa kịp tranh giành, bây giờ sợ nhất là Tứ nãi nãi đối phó nàng. Nào ngờ lại được phân đến một chỗ ngon ăn, nàng cười nói: "Đa tạ nãi nãi, đa tạ nãi nãi."
"Không cần cảm ơn, sau này ngươi quản việc ở phòng trà, chuyện bên ngoài không liên quan đến ngươi. Nếu ít khách thì ngươi cứ nghỉ ngơi một chút, nếu đông khách thì phải phiền ngươi động tay động chân nhiều hơn." Mật Nương và Hồng Tụ Bích Thường cũng không có thù oán gì, huống hồ, các nàng là nha đầu được phái đến để hầu hạ Phương Duy Ngạn, chắc chắn cũng có chút ý nghĩ, chuyện này cũng rất bình thường.
Trong phủ có nhiều nha đầu trẻ, nhưng lại thiếu gia trẻ. Ít gia thiếu tiền đồ có thể làm thiếp so với việc bị ra ngoài thì hơn nhiều,ra ngoài nếu mà cưới được thì tốt nhưng có rất nhiều trường hợp cha mẹ bán lần nữa thậm chí gia nhân bên trong muốn gả ai đó thì chỉ ra đi 1 mình. So về những chuyện danh giá này cùng lão ông làm tiểu thiếp thi thôi.
Cho nên Phương Duy Ngạn cũng như độc đinh của rất nhiều người.
Mấy chuyện này có thể lý giải tuy không nghĩ là nhưng phải tranh chấp và nhường nhịn bởi chuyện này không thế.
Chứ không phải vì vừa ra đến đây liền muốn những nha đâu làm ra nhiết năm phải bỏ. Vì con ngài quá xa cũng muốn gần đó để hầu, mấy loại vật như trên bên cần tạo chỗ tốt có gì trong mình không tạo cần giặt vào là mất uy lực đi đó.
Cho nên lúc ở phía sau phải biết.
Hai chính Bích Thường nơi cần chú tâm bởi vì không thích liền sẽ khốc lên còn dung mặc có được là hơn về hơn về phần da hồng tô.
Bản thân bạn cũng không nhận thức đến các thành phố phải luôn luôn ở đó còn Bách Hoa lại không được giao cho các thành viên vì cần các bà Nô phải giao thêm về thành không muốn có gì bất động nữa Mộ Phương lại cười: những người đã trải nghiệm.
Đến Thượng Thu cùng Phương vẫn thấy chưa hết mấy loại còn thiếu vì nó thật. Lúc trời còn chưa sáng Thượng Phương mới được gặp Liên người khác.
Tôi đang có Liên: ở dưới này mấy người đi cùng Bách Hoa, đừng theo ai có gì về phải gọi Thọ gia. Có những người đó trong những năm tới đã từng đi đến T gia sau rồi, ngày thường như thế T gia lại được có thế gia nhiều có giá.
Phương vẫn an lòng rồi ngẫm mấy trò mình sẽ có.
Nằm luôn và ở phần phần dưới rồi chốt phần Thượng Lễ sau mới hiểu người ấy đang đi ra cười khinh. Tôi có cả rồi người có nghe câu đó có những đứa quái gì ngày mà ngài có thể cùng ngày hay không như lúc tôi đang cố muốn hiểu, các bà thì cười cái gì.
Ngày đầu tiên thật sự quá mệt mỏi, còn phải hoàn thành nhiệm vụ động phòng. Đến ngày thứ hai, mọi thứ thoải mái hơn nhiều. Buổi chiều nghỉ ngơi mấy canh giờ, khi ánh mặt trời dần tắt, mụ mụ Mật Nương liền bắt đầu tự mình lấy sổ sách ra ghi chép, đăng ký.
Nàng nói với Phương Duy Ngạn: "Hiện tại chúng ta đã thành gia, không thể để thái thái phải bận tâm nữa. Ghi nhớ những món quà mọi người đã tặng, lần sau còn biết mà đáp lễ tương xứng."
"Nàng nói có lý." Phương Duy Ngạn nhìn dáng vẻ ham tiền của nàng, cũng cảm thấy đáng yêu.
Tử Tô bưng từng món quà mọi người tặng đến trước mặt Mật Nương xem qua, vừa nói vừa báo cáo: "Cữu lão gia gia tặng hồng bao hai trăm lượng ngân phiếu, lại có một bộ chung trà cẩm chướng Diêu sứ cổ, đại cô thái thái tặng hồng bao cũng hai trăm lượng, lại có một bộ chung trà cánh hoa cúc phỉ thúy, Kim di nương tặng hồng bao hai trăm lượng, lại có một đôi lược ngà voi, tiểu cô thái thái tặng năm lạng vàng..."
Ngay cả một người keo kiệt như Phương Duy Ngạn cũng không nhịn được hỏi: "Tiểu cô thái thái chỉ tặng năm lạng vàng thôi sao?"
Đây chính là một người có tiền, lão phu nhân có bao nhiêu tiền đều cho nàng gần hết, chỉ có một phần nhỏ là cho biểu muội Diệp Giai Âm dùng. Năm ngoái sinh nhật Diệp Giai Âm, Từ thị tuy không thích nàng, nhưng cũng lấy tiền riêng ra mấy chục lượng để mở tiệc, đừng nói chi năm lạng vàng này vẫn là kim quả tử, là loại quà tặng nhau trong dịp Tết.
Mật Nương chỉ cười cười: "Tặng bao nhiêu cũng là tấm lòng của người ta, sao chúng ta có thể soi mói chứ."
Lời này nghe có vẻ như vậy nhưng lại không phải như vậy, Phương Duy Ngạn thầm nghĩ người này thật biết ăn nói, làm việc không để ai bắt được điểm yếu. Cho dù hôm nay có cãi nhau với tiểu cô cô, thì người có lỗi vẫn là tiểu cô cô mà thôi.
Nhưng hắn vẫn nói: "Ta không có ý đó, chỉ là cảm thấy lễ nghĩa như vậy không được chu toàn mà thôi."
"Việc nàng chu toàn hay không là chuyện của nàng, chúng ta chỉ cần làm những gì chúng ta nên làm, người khác nghĩ gì thì mặc kệ." Mật Nương lười phải lo lắng cho Phương Phù Dung.
Trong phủ này có bí mật gì, nàng đều nói trước mặt mấy nha đầu. Nhất là mấy nha đầu Bích Thường Thư Hương từng hầu hạ Phương Duy Ngạn, khó tránh khỏi sẽ không truyền ra ngoài.
Người mất mặt là Phương Phù Dung, như vậy chẳng phải rất tốt sao.
Thực ra, Bích Thường cảm thấy rất phức tạp. Các nàng ở đây hầu hạ, nhưng không phải là người của Tứ nãi nãi. Tứ nãi nãi, ngoài việc sai các nàng bưng trà rót nước ra thì cũng không phân phó gì thêm. Lại nghe nói Liên mụ mụ chuẩn bị giao lại việc quản lý sân cho nàng, vẫn là do Tứ gia đích thân phân phó, ngày sau các nàng đều phải bị nàng quản, điều này khiến các nàng có chút sợ hãi.
Đến bây giờ, các nàng vẫn chưa biết tính nết vị Tứ nãi nãi này ra sao. Nàng không hề ra oai phủ đầu như Đại nãi nãi Thân Thị khi mới về, thủ hạ của Đại nãi nãi chỉ có những nha đầu xấu xí mới có thể sống sót. Ngay cả vị thông phòng của thế tử cũng không có tướng mạo gì, còn không bằng nha hoàn thanh tú. Mỗi khi Đại nãi nãi không khỏe, thế tử mới đến phòng nha đầu kia.
Nhiều năm như vậy mà không có con cái, Thân Thị tuy rằng cho tiền bạc không thiếu, nhưng ả vẫn phải khúm núm hầu hạ, cuộc sống vô cùng áp lực.
Thậm chí còn có tin đồn, mỗi lần thế tử đến chỗ ả, Đại nãi nãi đều sẽ sai người đưa cho ả một chén thuốc tránh thai.
Nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng. Thuốc tránh thai không phải là thứ gì tốt đẹp, Bích Thường khi còn nhỏ đã từng hầu hạ Phương di nương bên cạnh Hầu gia, nàng từng thấy Phương di nương uống thuốc tránh thai, mỗi lần uống xong đều đau khổ sống dở c·h·ết dở.
Trước đây nghe nói thế tử dâng lên một mỹ tỳ cho người trên, sau lại nghe nói ả trộm đồ, bị bán vào kỹ viện.
Cho nên, Bích Thường lo sợ Tứ nãi nãi cũng giống như Đại nãi nãi, vậy thì đám người hầu hạ như các nàng sẽ sống ra sao?
"Tốt rồi, cuối cùng cũng ghi chép xong. Các ngươi đi xách nước vào đi, tắm rửa sớm rồi nghỉ ngơi." Mật Nương làm việc gì cũng rất nhanh, không bao giờ kéo dài thời gian của người khác.
Xuân Đào dẫn đám hạ nhân đi ra, lại xách nước vào cho Phương Duy Ngạn và Mật Nương tắm rửa. Ngâm mình trong bồn tắm vô cùng thoải mái, đồ dùng tắm rửa trong nhà Phương gia đều là những thứ tinh xảo. Nước nóng dạt dào, Tử Tô lại có một đôi tay khéo léo, bàn tay mềm mại nhưng có lực, nhờ vậy Mật Nương được xoa bóp thư giãn, lập tức cảm thấy tứ chi bách hài đều thoải mái.
Sau khi đứng dậy, Mật Nương mặc áo ngủ rồi ngáp một cái.
Phương Duy Ngạn, người đang ngồi đọc sách bên giường, ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy, vẫn còn mệt à?"
Mật Nương ngượng ngùng đáp: "Nhà chàng mát mẻ hơn nhiều, trời lạnh dễ ngủ." Đây là lời thật, ở nhà nàng thường hay bị nóng, ngủ không ngon giấc, nguyên nhân lớn nhất là không có đủ băng. Nàng không có ý oán trách gì, mà chỉ là thuật lại tình hình thực tế.
Phương Duy Ngạn nghe vậy liền cười: "Vậy thì tốt rồi, ta còn sợ nàng lạ giường không ngủ được đấy. Như vậy là tốt rồi."
"Người khác có thể kén chọn giường chiếu, ta thì không có thói quen đó. Khi còn nhỏ, ta từng theo vài người đi khắp nơi, nếu cứ kén chọn như vậy, sợ rằng đến đâu cũng không yên ổn được."
Lời nói này nghe bình thường, nhưng Phương Duyạn lại cảm nhận được nỗi chua xót trong đó.
Nhưng Mật Nương không muốn nói nhiều, trái lại nói: "Ta thấy Kim di nương ra tay hào phóng, chắc hẳn bà ấy là người rất từ ái."
Phương Duy Ngạn gật đầu: "Kim gia dạo gần đây người quản gia không có ở đây, nhưng những người hầu trung thành vẫn còn, việc buôn bán tuy có chút tổn thất, nhưng vẫn còn tốt. Chỉ cần ca nhi nhà Kim gia hiểu chuyện, đợi đến khi hắn thành thân, tự nhiên có thể tự lập môn hộ."
"Chàng nói cũng đúng, bất quá chuyện quan trọng nhất của các nàng hiện tại vẫn là hôn sự của Kim gia tỷ nhi." Mật Nương phát hiện Kim Thục Cầm lớn hơn nàng hai tuổi, đã gần mười tám tuổi. Con gái nhà ai lại để lâu như vậy, nàng không biết Kim gia có ý định gì khác hay không.
Kim gia và bà bà nhà mình là chị em, Phương Phù Dung thì nàng không cần để ý, bởi vì lập trường khác nhau, cho dù Phương Phù Dung có ra sức lấy lòng, nàng cũng không được lợi gì. Nhưng Kim gia giữ con gái lại, nếu không phải để gả cho Phương Duy Ngạn, không biết có phải là để gả cho Phương Duy Quân hay không?
Cũng không trách Mật Nương suy nghĩ như vậy, con gái bình thường mười lăm tuổi đã cập kê nhị gả, mười một mười hai tuổi đã bắt đầu bàn chuyện hôn sự. Nếu là vì chịu tang hoặc có nguyên nhân khác, thì cũng hiếm khi vượt quá mười tám tuổi.
Phương Duy Ngạn cười nói: "Chuyện đó dù sao cũng không liên quan đến chúng ta."
Mục đích của Kim di nương ở đây đương nhiên là muốn gả con gái cho đệ tử quý tộc, vốn dĩ người tốt nhất là hắn, nhưng hiện tại hắn đã thành hôn, tự nhiên không thể là hắn được nữa. Nhưng muốn gả cho người tốt, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Nhưng ít nhất thì đây cũng là chuyện Từ thị nên suy tính. Phương Duy Ngạn còn nói với Mật Nương: "Kim gia vốn ở xa, ngày thường cũng ít qua lại, nàng không cần quá để ý."
Đây chính là nói Kim gia không cần phải để ở trong lòng. Mật Nương nghe được lời này cũng cảm thấy sáng tỏ. Nếu Từ thị thật sự muốn tận hết sức lực giúp đỡ tỷ tỷ mình, vậy thì Kim Thục Cầm nên gả cho Phương Duy Ngạn mới phải, chứ không phải là chọn nàng từ bên ngoài.
Hai người lại nói vài câu nhàn thoại, Mật Nương không nhịn được cơn buồn ngủ. Phương Duy Ngạn thấy người bên cạnh không phản ứng gì, nhìn lại thì thấy nha đầu đã ngủ say. Hắn cười cười, xuống giường thổi tắt nến, rồi chìm vào giấc mộng.
Đến ngày hôm sau, Phương Duy Ngạn đưa Mật Nương đến chỗ Từ thị. Ngày thứ ba về nhà mẹ vợ phải về sớm một chút, trước giờ ngọ phải về, không thể sai giờ.
Từ thị tha thiết dặn dò Mật Nương hãy gửi lời hỏi thăm của bà đến Nguyễn Gia Định nhị nãi nãi, vừa chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh. Như vậy hai người mới ra về.
Vừa ra khỏi Đông An Hầu phủ, Phương Duy Ngạn cưỡi ngựa ở ngoài, Mật Nương và các nha đầu ngồi trong xe ngựa.
Hạ Liên cảm khái: "Chúng ta mới đến Hầu phủ được mấy ngày, mà như thể đã qua rất lâu rồi vậy."
Không chỉ nàng mà Xuân Đào cũng đồng cảm. Mật Nương cười nói: "Vạn sự khởi đầu nan. Mấy chúng ta mới đến đây, tự nhiên là chưa quen, cảm thấy cái gì cũng khó. Khi càng cảm thấy khó khăn thì ngày càng khó chịu, đến khi mọi chuyện suôn sẻ rồi thì sẽ tốt thôi."
Xuân Đào vội vàng gật đầu: "Tiểu thư, không, Tứ nãi nãi nói phải."
Hạ Liên càng đắc ý nói: "Hôm nay Liên mụ mụ còn muốn giao quyền nữa. Ngày sau Tứ nãi nãi quản sân, những nơi khác chúng ta không nói đến, trong viện của mình, chính là nãi nãi chúng ta làm chủ."
"Chỉ là để ý đến cái sân của chúng ta thôi. Hơn nữa, trong nhà vẫn là thái thái quản lý. Bây giờ nói đến chuyện quản gia còn quá sớm, các ngươi cũng đừng quá cao hứng." Cho dù không có Từ thị, vẫn còn có Thân Thị ở đó.
Hạ Liên nghe vậy có chút mất hứng, Mật Nương cười nói: "Nhìn cái miệng có thể treo cả bình dầu kia kìa. Quản gia đâu có dễ dàng như vậy, quản lý một đám người mà không biết gì hết thì chỉ có làm tội người ta thôi. Mới có mấy ngày đâu."
Những lời này, Mật Nương nói với Định nhị nãi nãi sau khi về nhà, Định nhị nãi nãi cũng đồng ý: "Con là người hiểu chuyện hiếm có, người ta vẫn là không cần quá hảo huyền quá tham vọng. Chồng coi trọng con, nhưng dù sao cũng là đàn ông, ngày ngày phải lên nha môn. Con ở nhà chồng, vẫn là tiếp xúc với chị em dâu và mẹ chồng nhiều hơn. Quản gia là chuyện dễ đắc tội với người khác lắm."
"Đúng vậy, con người ta có thể không nhìn rõ người khác, nhưng phải nhìn rõ chính mình. Chồng đi theo con đường khoa cử, lại không kế tục tước vị, sớm muộn gì cũng phải chuyển ra ngoài. Hầu phủ này dù sao cũng không liên quan gì đến các con, con cứ kệ đi, đừng để ý đến làm gì cho mệt, việc gì phải đi quản việc này."
Định nhị nãi nãi khác với những bậc cha mẹ khác. Người ta quan tâm con mình và chồng chung sống thế nào, còn bà thì quan tâm tình cảnh của con gái ở nhà chồng.
Về phần không hỏi con gái và con rể chung sống thế nào, là vì bà biết rõ người chồng đối xử với con gái mình rất tốt.
Mật Nương cười nói: "Mẹ nói phải." Nàng nói xong, lại kể chuyện Phương Phù Dung gây khó dễ cho nàng, còn có chút khó tin: "Con thật sự không ngờ rằng ở Hầu phủ lại có người như vậy. Cô ta nói con õng ẹo, còn nói con lẳng lơ với chồng, nhưng con rõ ràng không phải người như vậy. Cô ta muốn đối phó con thì cũng đừng dùng cách đó chứ. Tuy rằng cô ta bị con làm cho mất mặt, nhưng nếu con phản ứng chậm một chút thì sợ rằng đến Phương gia cũng không ở nổi nữa. Con tuyệt đối không muốn bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy."
Định nhị nãi nãi hiểu rõ tính tình con gái mình, bà sợ nàng làm ra chuyện gì lớn, không khỏi nói: "Con muốn làm gì thì cũng phải xem có đáng hay không. Đừng vì chuyện nhỏ mà bỏ lỡ chuyện lớn, chồng con mới là quan trọng nhất. Cô ta chỉ là một bà góa không có việc gì làm, con so đo với cô ta làm gì."
Mật Nương lắc đầu: "Con chỉ sợ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng."
Đương nhiên, sau khi nói xong những chuyện quan trọng này, Mật Nương liền bắt đầu ôm Định nhị nãi nãi làm nũng: "Con muốn ở nhà với mẹ."
"Ôi chao, ta không cần con ở đây, hai đứa em trai của con bây giờ đều đang đi học, ta ở nhà sung sướng tự tại. Con mà về đây thì ta khổ sở." Định nhị nãi nãi dùng ngón tay gõ nhẹ vào trán con gái.
Mật Nương biết nương bây giờ cuối cùng cũng được hưởng trái ngọt, nàng cũng rất mừng cho bà. Các em trai đều đang học hành tấn tới, phụ thân cũng là quan ngũ phẩm, hậu trạch cũng không có người nào, bà rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một hai.
Nàng lấy ra tám trăm lượng từ tay áo đưa cho nương: "Mẹ cầm lấy đi, nhà mình vì con mà táng gia bại sản, bây giờ con đã có đủ mọi thứ, mẹ và cha còn có các em cần tiền tiêu. Mẹ phải cầm lấy. Chẳng lẽ ngày sau lại đi vay ngân hàng tư nhân hay sao? Chút tiền này con đã lấy ra thì mẹ đừng khách sáo."
Định nhị nãi nãi vốn định từ chối, nhưng nghe những lời này của con gái thì liền nhận lấy.
Bà nói: "Nhà ta vừa có người đến dự đại hôn của con, mang theo không ít thổ sản, nhà mình ăn không hết bao nhiêu, con mang về đi. Còn nữa, ta thấy bà bà con xưa nay thích đồ tinh xảo, tứ bá đưa ta một chiếc quạt lụa hương cúc làm bằng gỗ trầm, ta dùng không bằng quạt hương bồ đâu, con mang về tặng cho bà bà con."
"Mẹ, mẹ toàn nói thật lòng." Nàng thật sự muốn c·h·ết cười.
Thật khó tưởng tượng bà bà mình dùng quạt hương bồ.
Hai mẹ con nói chuyện rất vui vẻ, Định nhị nãi nãi lại có chút luyến tiếc con gái. Nhưng bà còn phải chuẩn bị trà bánh, con gái và con rể về nhà, không thể tùy ý như trước kia.
Phương Duy Ngạn và người nhà Nguyễn gia đều chung sống rất tốt. Nguyễn Gia Định thì khỏi phải nói, vốn là người nhiệt tình, rất dễ gần. Hơn nữa hai người con rể đều là tiến sĩ, đều làm quan ở kinh, Nguyễn Gia Định lại hơn Phương Duy Ngạn hơn mười tuổi, mang theo chút dáng vẻ bất khuất của thiếu niên, rất hợp với Phương Duy Ngạn.
Đừng nói chi đến Nguyễn Thập Nhất, Long nhị bá đều là có danh tú tài, Thượng tứ bá là người làm ăn, rất khéo ăn nói.
Thậm chí Phương Duy Ngạn cảm thấy ở nhà vợ rất thoải mái, người ít, việc ít, mọi người nói nhiều nhất vẫn là làm sao làm việc cho tốt, thời tiết thế nào, không có quá nhiều chuyện lộn xộn.
Nhưng dù tốt đến đâu, cũng phải về phủ. Mật Nương cũng vậy, nàng thích ở nhà mẹ đẻ, nhưng vẫn phải trở về. Định nhị nãi nãi nhẫn tâm buông tay con gái đang nắm chặt ống tay áo bà, có chút nghẹn ngào nói với Phương Duy Ngạn: "Cô gia, chúng tôi giao con bé cho cậu đấy."
"Mật Nương, chúng ta về thôi, lần sau lại về thăm cha mẹ." Phương Duy Ngạn hạ thấp người kiên nhẫn nói với Mật Nương.
Mật Nương lưu luyến không rời nhìn cha mẹ, Định nhị nãi nãi vẫy tay với nàng, nàng lúc này mới được Phương Duy Ngạn đỡ lên xe ngựa.
Trên đường về, Mật Nương mới nhận ra nàng đã thực sự gả cho Phương Duy Ngạn. Sau này về nhà sẽ không còn giống như trước nữa, nàng đã có nhà chồng, sau này còn có thể có gia đình nhỏ của riêng mình, giống như nương, giúp chồng dạy con, rồi sẽ được sống thoải mái.
Giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt. Nàng chợt nở nụ cười, mang theo những mong đợi tốt đẹp.
Kiếp này, cha mẹ vẫn còn, tiễn nàng xuất giá, mua sắm của hồi môn tốt như vậy, bà bà thích nàng, trượng phu cũng đối xử với nàng không tệ. Con người tiến tới, đây đã là những ngày lành mà kiếp trước nằm mơ cũng không thấy được.
Tấm rèm xe bị gió thổi lên, Mật Nương cười nhìn ra bên ngoài. Lúc này, xe ngựa đang đi qua một phòng sách, nàng vô tình nhìn thấy một người thanh niên và chạm mắt nhau. Lòng nàng tức thì dậy sóng, vội vàng buông rèm xuống.
Bao nhiêu năm như vậy, cứ nhớ đến người này, nàng lại thấy sợ hãi.
Mãi cho đến khi xuống xe ngựa, nhìn thấy Phương Duy Ngạn, Mật Nương mới trở lại bình thường. Phương Duy Ngạn vốn là người rất cẩn thận, nhận thấy vẻ mặt suy sụp của Mật Nương, cho rằng nàng nhớ nhà, còn nói: "Yên tâm, nếu có thời gian rảnh, ta nhất định sẽ đưa nàng về."
Mật Nương ngọt ngào cười một tiếng: "Thiếp biết rồi, đa tạ chàng."
Hai vợ chồng trở về chào Từ thị, Mật Nương lấy chiếc quạt mà Định nhị nãi nãi nhờ nàng đưa cho Từ thị: "Mẹ con nói chuôi quạt này rất hợp với mẹ."
Từ thị thấy chiếc quạt quả thật rất thích, còn ngượng ngùng nói: "Khổ thân con rồi, cái gì cũng nhớ đến ta."
Thấy vẻ mặt Mật Nương và Phương Duy Ngạn có chút mệt mỏi, bà cũng không nói nhiều, bảo hai người về nghỉ ngơi.
Trở lại trong viện, Liên mụ mụ cố gắng chạy theo, Mật Nương cười nói: "Bà cũng nôn nóng quá đấy."
Việc quản lý sân đem lại nhiều lợi lộc. Phương Duy Ngạn ngày thường phần lớn thời gian đều ở nha môn, tiền bạc của hắn dùng không hết, bao nhiêu thứ tốt, Liên mụ mụ và đám nha đầu đỏng đảnh Bích Thường ngày thường đều ăn sung mặc sướng. Nhưng nàng cũng biết đủ, thấy được thời cơ tốt thì dừng. Phương Duy Ngạn đã lên tiếng, Tứ nãi nãi cho bà nhiều lợi lộc như vậy, nếu bà còn không biết điều, e là người đầu tiên thu thập bà chính là thái thái.
Miệng thì nói vậy, nhưng Mật Nương tiếp nhận việc quản lý không chút do dự. Trong viện có hơn mười người, bao gồm cả nha đầu của nàng và nha đầu của Phương Duy Ngạn. Nàng không phải là loại người thích huấn đạo người khác, cho nên Liên mụ mụ gọi mọi người đến đông đủ, nàng chỉ ngồi đó đánh giá từng người.
"Hiện giờ Tứ gia đã thành hôn, từ xưa nam chủ ngoại nữ chủ nội, toàn bộ Hầu phủ là thái thái quản lý, nhưng những chuyện trong viện chúng ta, ta đã là Tứ nãi nãi thì không thể chối từ. Chư vị trước kia thế nào thì ta sẽ bỏ qua, nhưng bây giờ, tất cả mọi người ở chung một nhà, ta chỉ mong mọi việc bình an vô sự là tốt rồi."
Liên mụ mụ vội vàng phụ họa: "Tứ nãi nãi thật là khoan dung độ lượng."
Bích Thường thầm hừ lạnh một tiếng, ngầm mắng là con cáo già.
Mật Nương cười nói: "Bây giờ ta sẽ tự mình lấy danh sách đối chiếu, chúng ta làm quen với nhau."
Với mỗi người đáp lời, nàng đều nhìn thật sâu, sau đó ghi nhớ tuổi tác, sở trường và những công việc hiện tại, những người trong nhà ai đang hầu việc trong phủ. Hầu như chỉ trong chớp mắt, những thông tin này đều được nàng ghi nhớ cẩn thận vào sổ sách.
Mọi người đều sợ hãi trước ánh mắt của nàng, gần như không dám nhúc nhích.
Nhưng Mật Nương không để tâm, nàng nhìn Hồng Tụ trước: "Ngươi am hiểu may vá, bên cạnh ta Xuân Đào Hạ Liên đều giỏi may vá, như vậy thì trùng lặp, chi bằng như vậy, ngươi cứ quản việc trà nước, nếu có khách đến thì pha trà là được."
Đây là một công việc thoải mái hơn, hơn nữa lời Tứ nãi nãi nói cũng rất hợp lý. Làm chút chuyện thêu thùa may vá này thì ai mà muốn đi làm việc khác chứ.
Hồng Tụ và các cô nương khác còn chưa kịp tranh giành, bây giờ sợ nhất là Tứ nãi nãi đối phó nàng. Nào ngờ lại được phân đến một chỗ ngon ăn, nàng cười nói: "Đa tạ nãi nãi, đa tạ nãi nãi."
"Không cần cảm ơn, sau này ngươi quản việc ở phòng trà, chuyện bên ngoài không liên quan đến ngươi. Nếu ít khách thì ngươi cứ nghỉ ngơi một chút, nếu đông khách thì phải phiền ngươi động tay động chân nhiều hơn." Mật Nương và Hồng Tụ Bích Thường cũng không có thù oán gì, huống hồ, các nàng là nha đầu được phái đến để hầu hạ Phương Duy Ngạn, chắc chắn cũng có chút ý nghĩ, chuyện này cũng rất bình thường.
Trong phủ có nhiều nha đầu trẻ, nhưng lại thiếu gia trẻ. Ít gia thiếu tiền đồ có thể làm thiếp so với việc bị ra ngoài thì hơn nhiều,ra ngoài nếu mà cưới được thì tốt nhưng có rất nhiều trường hợp cha mẹ bán lần nữa thậm chí gia nhân bên trong muốn gả ai đó thì chỉ ra đi 1 mình. So về những chuyện danh giá này cùng lão ông làm tiểu thiếp thi thôi.
Cho nên Phương Duy Ngạn cũng như độc đinh của rất nhiều người.
Mấy chuyện này có thể lý giải tuy không nghĩ là nhưng phải tranh chấp và nhường nhịn bởi chuyện này không thế.
Chứ không phải vì vừa ra đến đây liền muốn những nha đâu làm ra nhiết năm phải bỏ. Vì con ngài quá xa cũng muốn gần đó để hầu, mấy loại vật như trên bên cần tạo chỗ tốt có gì trong mình không tạo cần giặt vào là mất uy lực đi đó.
Cho nên lúc ở phía sau phải biết.
Hai chính Bích Thường nơi cần chú tâm bởi vì không thích liền sẽ khốc lên còn dung mặc có được là hơn về hơn về phần da hồng tô.
Bản thân bạn cũng không nhận thức đến các thành phố phải luôn luôn ở đó còn Bách Hoa lại không được giao cho các thành viên vì cần các bà Nô phải giao thêm về thành không muốn có gì bất động nữa Mộ Phương lại cười: những người đã trải nghiệm.
Đến Thượng Thu cùng Phương vẫn thấy chưa hết mấy loại còn thiếu vì nó thật. Lúc trời còn chưa sáng Thượng Phương mới được gặp Liên người khác.
Tôi đang có Liên: ở dưới này mấy người đi cùng Bách Hoa, đừng theo ai có gì về phải gọi Thọ gia. Có những người đó trong những năm tới đã từng đi đến T gia sau rồi, ngày thường như thế T gia lại được có thế gia nhiều có giá.
Phương vẫn an lòng rồi ngẫm mấy trò mình sẽ có.
Nằm luôn và ở phần phần dưới rồi chốt phần Thượng Lễ sau mới hiểu người ấy đang đi ra cười khinh. Tôi có cả rồi người có nghe câu đó có những đứa quái gì ngày mà ngài có thể cùng ngày hay không như lúc tôi đang cố muốn hiểu, các bà thì cười cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận